Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
"Thật ra, mọi chuyện không phải như vậy. Người gia đình đó thật sự không tình nguyện hiến máu mà...mà là tôi đã tự ý tráo thông tin." Giọng nói bác sĩ Trần lẳng lặng vang lên, lần lượt rót vào tai của Yến Tử Kỳ.
Yến Tử Kỳ liền ngẩn người ra, bà cau chặt đôi mày, chăm chú nhìn Trần Mã Lương, dường như bà không tin những gì mà mình vừa mới nghe.
"Ông...ông vừa nói gì?"
"Năm đó, bởi vì lo học phí cho con gái đi du học, tôi đã làm một việc vô cùng ngu xuẩn. Đêm hôm đó, Diệp Tú Chi... tức là bệnh nhân đã hiến máu cho Tư thiếu, vốn dĩ bà ấy chỉ bị xuất huyết nhẹ, khả năng sống tận đến chín mươi phần trăm. Nhưng có điều, số tiền bà đưa ra để mua nhóm máu RH âm tính là rất cao nên tôi đã..." Bác sĩ Trần nói đến đây thì nghẹn họng, ông ta không còn biết mình nên nói thêm gì nữa.
Yến Tử Kỳ tức giận, bà đứng phắt dậy nhìn ông ta, lớn tiếng nói:
"Ông! Ông biết mình đã làm cái gì không hả, ông xem chúng tôi là con rối sao?"
"Bà chủ, tôi...tôi thật sự đã hết cách! Nhưng mà, chẳng phải Tư thiếu đã rất an toàn sao, xin bà hãy giúp tôi lần này!" Trần Mã Lương đứng dậy, ông ta đi tới trước mặt Yến Tử Kỳ rồi quỳ xuống, lo sợ mà nói.
Yến Tử Kỳ thở dài bất mãn, bây giờ có trách ông ta đi nữa thì mọi việc cũng chẳng thể nào quay lại từ lúc đầu được. Đây thực sự là một sai lầm của ông ta cũng là của chính bà, nếu lúc trước bà tìm hiểu kỹ thì sẽ không dẫn tới cớ sự của ngày hôm nay.
Bà nhìn Trần Mã Lương, chép mệng rồi nói:"Diệp Tú Chi mất, sự việc này chắc chắn đã ảnh hưởng tới tâm lý của con gái bà ấy. Bây giờ không còn cách nào khác, ngoài việc cầu xin, ông đưa địa chỉ của cô gái ấy cho tôi, tôi sẽ đích thân tới gặp. Dù gì, trong chuyện này tôi cũng có một phần lỗi. Còn về bên hình sự thì tôi có thể giúp ông."
Bác sĩ Trần có một phần vô cùng phấn khích, ông ta nhanh nhẹn nói:"Cô ấy là người của bệnh của chúng tôi. Cô ấy tên là Lộ Khiết."
Cái tên ấy như đâm thẳng vào người Yến Tử Kỳ, bà đứng không vững mà khập khiễng vài bước rồi ngồi phụp xuống sofa. Bác sĩ Trần nhíu mày, quan sát biểu hiện kì lạ của bà khi vừa nghe cái tên ấy, ông ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bà:"Yến phu nhân!"
"Ông vừa nói, cô gái ấy....con gái của Diệp Tú Chi là Lộ Khiết sao?"
Nếu như có thể bà muốn đó chỉ là một người trùng tên với cô thôi, nhưng sự thật không cho phép bà nghĩ vậy.
Lộ Khiết là người con gái mà Tư Cảnh Nam yêu thật lòng và ngược lại, bà biết rõ điều đó. Nếu bây giờ Lộ Khiết biết được sự việc thì không biết cô sẽ có phản ứng thế nào và không biết mình và Tư Cảnh Nam sẽ đối mặt với cô như thế nào?
Yến Tử Kỳ thở dài rồi cho người tiễn bác sĩ Trần trở về. Bà đang rất bối rối không biết sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Có nên nói cho Tư Cảnh Nam biết hay không đây?
Ngồi nghĩ một hồi, rồi bà cũng đã có quyết định. Bà đứng dậy, rồi một mạch lái xe đi thẳng tới Hắc Mộc Vu.
......
Chập tối, Lộ Khiết quay về Cảnh Hoàng Viện, cô trở về phòng của mình, hấp tấp chuẩn bị nhiều thông tin cần thiết cho công việc của cô. Nhận thấy thiếu vài thứ, mà cái cô cần là ở thư phòng của Tư Cảnh Nam. Vì vậy, cô nhanh chóng cất bước đi sang thư phòng để lấy.
Vào thư phòng, Lộ Khiết lục lọi trên kệ sách để tìm cuốn sách mà mình đang cần. Bất chợt, một phong bì kích cỡ lớn rơi xuống sàn. Lộ Khiết dừng hành động tìm kiếm của mình lại, rồi cúi xuống nhặt nó lên.
Cô nhíu mày, quan sát nó một hồi, không kìm được tính tò mò mà mở nó ra.
Quả thật, trên đời này phải có cái gọi là ngẫu nhiên. Mọi chuyện đều không thể nào nằm ngoài lòng bàn tay của ông trời, cái gì nên đến, nó sẽ đến.
Lộ Khiết đưa tay, từ từ mở chiếc phong bì ra, bên trong đó là hai tờ giấy xác nhận bệnh án, đối với Lộ Khiết thì cô quá thông thạo rồi, cô liếc mắt xuống nhìn tên người bệnh thì nhận ra đó là Tư Cảnh Nam. Lộ Khiết đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi cô lại đọc tiếp về chuẩn đón bệnh.
Toàn bộ thế giới như sụp đổ trước mặt cô, trái tim thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt. Toàn bộ thân thể cô chợt nặng trĩu như thể có hàng trăm ngọn núi đang ù ập đè lên người cô. Tay cầm tờ giấy run run, bất chợt thả lỏng, cô lắc đầu lẩm bẩm:"Sao lại có thể như thế được...? Không thể nào....không phải như vậy..."
Trên tờ giấy bệnh án đó, ghi rõ ràng về mọi thông tin mà cô muốn biết trong suốt bảy năm nay. Cũng giống như bác sĩ Trần đã nói với Yến Tử Kỳ, và như những gì cô đang thấy. Người nhà bệnh nhân đồng ý hiến máu tình nguyện, cả hai bên đều có chữ ký xác thực, nhưng mọi chuyện này chỉ là bịa đặt. Lộ Khiết vốn không biết gì cả và cũng chưa đồng ý, nhưng tại sao ông ta lại dám tráo thông tin như vậy, lại còn nói dối cô là mẹ cô đã tử vong trong quá trình diễn ra cuộc phẫu thuật.
Lộ Khiết quỳ sạp xuống đất, tròn mắt nhìn hai tờ giấy đang nằm gọn trước mắt mình. Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi nhặt nó lên bỏ lại vào phong bì, sau đó nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng.
.....
Hắc Mộc Vu...
Tư Cảnh Nam nghe xong câu chuyện mà Yến Tử Kỳ kể thì biểu cảm không khác gì bà lúc đầu, có khi còn nặng hơn. Tuy rằng, Tư Cảnh Nam không chính tay giết mẹ cô nhưng một phần trong tâm trí anh lại cho rằng bản thân mình là người có lỗi trong chuyện này.
Trong căn phòng ngủ tối tăm, chỉ có duy nhất một ánh trăng ngoài ban công hắt vào. Ánh trăng đêm nay thật sáng, vầng trăng cũng thật tròn, tưởng rằng lãng mạn nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Một mảng ánh sáng nhạt, xuyên qua lớp kính bằng kim cương trong suốt, rải lên khuôn mặt đầy suy tư, trầm lặng của Tư Cảnh Nam.
Anh bất giác thở nhẹ một hơi, đưa tay lên vuốt mặt rồi vò tóc, tâm trạng anh lúc này vô cùng căng thẳng và rối bời. Không biết bây giờ Lộ Khiết thế nào, cô ấy đã biết gì chưa? Mặc dù, bản tính của anh không hề nhút nhát nhưng hiện giờ anh không đủ can đảm để đứng trước mặt cô mà nhìn cô được nữa. Cũng không biết sự việc này, nó đã đeo bám cô lâu như vậy, gây cho cô nhiều suy tư như vậy, cô đã cố gắng như thế nào? Anh không biết được cô đã chịu đau khổ như ra sao? Lúc trước, cô nói với anh rằng, cô hiểu cho anh, nổi khổ mất đi người thân của mình sẽ như thế nào? Bây giờ anh hiểu rồi, anh hiểu là cô đang tự nói với chính mình, nói tới những đau khổ mà cô đã chịu. Có điều, lúc ấy anh quá vô tâm. Cuộc sống gần gũi với cô như vậy mà anh vẫn không cảm nhận được sự uất ức ấy. Là cô chôn dấu quá kỹ, không muốn để anh biết hay là anh đã quen với cuộc sống nội tâm, vốn lạnh nhạt với những điều xảy ra xung quanh?
Tư Cảnh Nam đang nhắm mắt trầm tư, bỗng dưng anh mở mắt ra, mày kiếm nhíu lại, anh chợt nhớ ra điều gì đó. Bản tính nhanh nhẹn bỗng trỗi dậy. Anh đi tới bàn cầm lấy áo khoát rồi đi thẳng ra ngoài.
Cả Lôi Duật, Tân Trạch và cả Lý Trân nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt như vậy, cũng không dám tới bắt chuyện, đứng cách xa anh vài mét, đợi anh nói mà cúi đầu nhận lệnh.
Lý Trân nheo mắt quan sát tinh thần của Tư Cảnh Nam, cô cũng đủ biết là có chuyện gì xảy ra với anh và Lộ Khiết. Xem ra, lần này khó cứu vãn tình thế rồi! Lý Trân nhếch mép, cười trong sự sung sướng, như vậy là kế hoạch của cô đã thành công rồi!
"Tôi đi ra ngoài, bất cứ ai cũng không được đi theo!" Tư Cảnh Nam lạnh giọng ra lệnh rồi đi thẳng ra xe.
Họ không nói gì, liền cúi đầu nghe lệnh.
.....
Tư Cảnh Nam không chần chừ một giây, một phút nào mà lái xe thẳng tới nhà lúc trước Lộ Khiết thuê để nói chuyện với Tuyết Linh.
Tiếng chuông cửa lẳng lặng vang lên. Tuyết Linh nghe thấy liền đi tới mở cửa. Một phần Tuyết Linh vô cùng bất ngờ vì người trước cửa là Tư Cảnh Nam, phần nữa, trong đầu Tuyết Linh thắc mắc rằng, tại sao anh ta lại tới đây để tìm cô?
Lý do chắc cũng chỉ có một, đó chính là Lộ Khiết!
.....
Ngồi trước ghế sofa ở phòng khách, Tuyết Linh rót nước mời anh rồi mới lên tiếng hỏi:
"Anh có chuyện gì cần tìm tôi?"
"Tôi muốn biết chuyện của Lộ Khiết." Tư Cảnh Nam thẳng thừng nói.
Đến đây, Tuyết Linh cũng đón ra được vài phần, về chuyện của Lộ Khiết chắc rằng Tư Cảnh Nam đã biết. Cô thở nhẹ rồi nhìn anh:"Anh muốn biết chuyện gì?"
"Tất cả."
Trong trường hợp này, Tuyết Linh không biết phải giải quyết làm sao, một nửa muốn nói nhưng nửa kia thì lại không.
"Lúc trước, khi mẹ của Lộ Khiết chưa mất. Cô ấy đã từng có một cuộc sống sung túc và đầm ấm. Được mẹ yêu thương, chăm sóc tận tình. Xung quanh mọi điều tốt đẹp luôn hướng tới cô ấy. Lộ Khiết từng có một ước mơ đó là làm một vị luật sư nhưng khi sự việc này xảy ra, tất cả mọi thứ đều sụp đổ trong nháy mắt. Cũng vì lý do đó, Lộ Khiết! Một cô gái vốn hòa đồng, tao nhã vốn thân thiện, cởi mở dần dần trở nên trầm tính, lạnh nhạt và ít nói. Từ hôm ấy, Lộ Khiết cũng đã thay đổi ước mơ của mình từ luật sư trở thành bác sĩ! Mặc dù, cô ấy đã quen được rất nhiều người bạn tốt, họ luôn quan tâm cô ấy nhưng cũng không thể nào thay đổi được tâm niệm vốn lạnh nhạt và cứng đầu của cô ấy, tôi cũng nằm trong số đó. Nhưng kể từ khi Lộ Khiết gặp anh, cô ấy đã chính thức thay đổi, trở thành một con người như lúc đầu."
Nói tới đây, Tư Cảnh Nam bất giác nhìn lên Tuyết Linh, thì ra anh có ý nghĩa quan trọng tới cô ấy. Vậy thì, nếu Lộ Khiết biết được thì cô ấy sẽ như thế nào đây? Câu hỏi này anh đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng chắc chỉ có cô mới trả lời được.
Im lặng một lúc, Tuyết Linh lại cất giọng nói tiếp:"Tôi cũng không muốn Lộ Khiết dây dưa với những người trong xã hội đen như anh, bởi vì tôi biết! Cuộc sống ấy vốn rất nguy hiểm. Lúc trước cô ấy chấp nhận ở bên cạnh anh chỉ vì hình xăm trên vai anh, nó từng xuất hiện trong giấc mơ đau thương của cô ấy. Nhưng sau một khoảng thời gian, Lộ Khiết cũng không tìm ra được manh mối gì, tôi cũng đã từng khuyên rằng, nếu không được thì cậu từ bỏ đi, kéo dài thì không tốt. Nhưng cô ấy nói với tôi, không biết bản thân cô ấy có buông bỏ được hay không vì trái tim cô ấy không cho cô ấy câu trả lời. Đó là quyết định của Lộ Khiết, tôi không muốn ngăn cản thêm nữa, vả lại thời gian cô ấy sống bên cạnh anh, cô ấy rất vui. Tôi cũng mừng thay cho cô ấy." Tuyết Linh cười nhẹ, khẽ khàng gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam! Nếu anh thực sự yêu Lộ Khiết thì xin anh đừng gây tổn thương cho cô ấy, dù chỉ một lần. Hãy bảo vệ cô ấy, mặc dù cô ấy vẻ bề ngoài luôn cương trực và mạnh mẽ nhưng thực chất đó chỉ là vỏ bọc thôi. Tư Cảnh Nam, tôi tin tưởng anh!"
Câu nói chắc nịch của Tuyết Linh khẽ vang vọng bên tai, Tư Cảnh Nam đã biết được rằng Lộ Khiết đã chịu nhiều đau khổ tới mức đó. Tâm trạng của anh không cách nào lắng xuống được, anh thở nhẹ để áp chế cơn mệt mỏi trong người.
Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Tuyết Linh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và kiên định nói:"Được, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy!"
.....
Sáng hôm sau, Lộ Khiết gọi điện cho Tuyết Linh, để nói cho Tuyết Linh biết là mình đang nắm giữ bằng chứng trong tay và có thể bắt ông ta nhận tội. Sau khi nhận được cuộc gọi, Tuyết Linh và Lộ Khiết liền lái xe thẳng đến nhà của ông ta.
Vệ sĩ đứng canh trước cửa vốn không cho hai người vào, nhưng chỉ với một ít động tác nhỏ của Tuyết Linh thì đã khiến cho bọn người này nằm lăn lóc dưới đất.
Hai người các cô nhanh nhẹn bước vào trong, Lộ Khiết đứng trước mặt ông ta rồi nhẹ nhàng đặt tấm phòng bì xuống. Ông ta nhìn tấm phong bì rồi bỡ ngỡ nhìn cô một cách khó hiểu.
"Ông mở ra xem đi!" Lộ Khiết lạnh giọng yêu cầu.
Trần Mã Lương đưa tay cầm lấy tấm phong bì rồi lần lượt lấy từng tờ giấy ra ngoài. Khi ông ta đọc xong dòng chữ ấy, cả thời gian, địa chỉ, cái tên đều trùng khớp lẫn nhau. Vẻ mặt ông ta dần chuyển lệch, đổi lại là một màu trắng tái nhợt. Lộ Khiết biết được, ông ta đã có tật giật mình.
Lộ Khiết lạnh lẽo nhìn ông ta, giọng nói tràn đây sự hận thù:
"Hai cái bảng bệnh án này mới chính xác là bệnh án của mẹ tôi và Tư Cảnh Nam, cái bệnh án tử vong ông đưa cho tôi năm đó là giả. Vậy, có nghĩa thông tin về ca phẫu thuật năm đó vốn đã bị ông đánh cắp! Bác sĩ Trần ông còn gì để nói nữa không?"
Yến Tử Kỳ liền ngẩn người ra, bà cau chặt đôi mày, chăm chú nhìn Trần Mã Lương, dường như bà không tin những gì mà mình vừa mới nghe.
"Ông...ông vừa nói gì?"
"Năm đó, bởi vì lo học phí cho con gái đi du học, tôi đã làm một việc vô cùng ngu xuẩn. Đêm hôm đó, Diệp Tú Chi... tức là bệnh nhân đã hiến máu cho Tư thiếu, vốn dĩ bà ấy chỉ bị xuất huyết nhẹ, khả năng sống tận đến chín mươi phần trăm. Nhưng có điều, số tiền bà đưa ra để mua nhóm máu RH âm tính là rất cao nên tôi đã..." Bác sĩ Trần nói đến đây thì nghẹn họng, ông ta không còn biết mình nên nói thêm gì nữa.
Yến Tử Kỳ tức giận, bà đứng phắt dậy nhìn ông ta, lớn tiếng nói:
"Ông! Ông biết mình đã làm cái gì không hả, ông xem chúng tôi là con rối sao?"
"Bà chủ, tôi...tôi thật sự đã hết cách! Nhưng mà, chẳng phải Tư thiếu đã rất an toàn sao, xin bà hãy giúp tôi lần này!" Trần Mã Lương đứng dậy, ông ta đi tới trước mặt Yến Tử Kỳ rồi quỳ xuống, lo sợ mà nói.
Yến Tử Kỳ thở dài bất mãn, bây giờ có trách ông ta đi nữa thì mọi việc cũng chẳng thể nào quay lại từ lúc đầu được. Đây thực sự là một sai lầm của ông ta cũng là của chính bà, nếu lúc trước bà tìm hiểu kỹ thì sẽ không dẫn tới cớ sự của ngày hôm nay.
Bà nhìn Trần Mã Lương, chép mệng rồi nói:"Diệp Tú Chi mất, sự việc này chắc chắn đã ảnh hưởng tới tâm lý của con gái bà ấy. Bây giờ không còn cách nào khác, ngoài việc cầu xin, ông đưa địa chỉ của cô gái ấy cho tôi, tôi sẽ đích thân tới gặp. Dù gì, trong chuyện này tôi cũng có một phần lỗi. Còn về bên hình sự thì tôi có thể giúp ông."
Bác sĩ Trần có một phần vô cùng phấn khích, ông ta nhanh nhẹn nói:"Cô ấy là người của bệnh của chúng tôi. Cô ấy tên là Lộ Khiết."
Cái tên ấy như đâm thẳng vào người Yến Tử Kỳ, bà đứng không vững mà khập khiễng vài bước rồi ngồi phụp xuống sofa. Bác sĩ Trần nhíu mày, quan sát biểu hiện kì lạ của bà khi vừa nghe cái tên ấy, ông ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bà:"Yến phu nhân!"
"Ông vừa nói, cô gái ấy....con gái của Diệp Tú Chi là Lộ Khiết sao?"
Nếu như có thể bà muốn đó chỉ là một người trùng tên với cô thôi, nhưng sự thật không cho phép bà nghĩ vậy.
Lộ Khiết là người con gái mà Tư Cảnh Nam yêu thật lòng và ngược lại, bà biết rõ điều đó. Nếu bây giờ Lộ Khiết biết được sự việc thì không biết cô sẽ có phản ứng thế nào và không biết mình và Tư Cảnh Nam sẽ đối mặt với cô như thế nào?
Yến Tử Kỳ thở dài rồi cho người tiễn bác sĩ Trần trở về. Bà đang rất bối rối không biết sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Có nên nói cho Tư Cảnh Nam biết hay không đây?
Ngồi nghĩ một hồi, rồi bà cũng đã có quyết định. Bà đứng dậy, rồi một mạch lái xe đi thẳng tới Hắc Mộc Vu.
......
Chập tối, Lộ Khiết quay về Cảnh Hoàng Viện, cô trở về phòng của mình, hấp tấp chuẩn bị nhiều thông tin cần thiết cho công việc của cô. Nhận thấy thiếu vài thứ, mà cái cô cần là ở thư phòng của Tư Cảnh Nam. Vì vậy, cô nhanh chóng cất bước đi sang thư phòng để lấy.
Vào thư phòng, Lộ Khiết lục lọi trên kệ sách để tìm cuốn sách mà mình đang cần. Bất chợt, một phong bì kích cỡ lớn rơi xuống sàn. Lộ Khiết dừng hành động tìm kiếm của mình lại, rồi cúi xuống nhặt nó lên.
Cô nhíu mày, quan sát nó một hồi, không kìm được tính tò mò mà mở nó ra.
Quả thật, trên đời này phải có cái gọi là ngẫu nhiên. Mọi chuyện đều không thể nào nằm ngoài lòng bàn tay của ông trời, cái gì nên đến, nó sẽ đến.
Lộ Khiết đưa tay, từ từ mở chiếc phong bì ra, bên trong đó là hai tờ giấy xác nhận bệnh án, đối với Lộ Khiết thì cô quá thông thạo rồi, cô liếc mắt xuống nhìn tên người bệnh thì nhận ra đó là Tư Cảnh Nam. Lộ Khiết đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi cô lại đọc tiếp về chuẩn đón bệnh.
Toàn bộ thế giới như sụp đổ trước mặt cô, trái tim thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt. Toàn bộ thân thể cô chợt nặng trĩu như thể có hàng trăm ngọn núi đang ù ập đè lên người cô. Tay cầm tờ giấy run run, bất chợt thả lỏng, cô lắc đầu lẩm bẩm:"Sao lại có thể như thế được...? Không thể nào....không phải như vậy..."
Trên tờ giấy bệnh án đó, ghi rõ ràng về mọi thông tin mà cô muốn biết trong suốt bảy năm nay. Cũng giống như bác sĩ Trần đã nói với Yến Tử Kỳ, và như những gì cô đang thấy. Người nhà bệnh nhân đồng ý hiến máu tình nguyện, cả hai bên đều có chữ ký xác thực, nhưng mọi chuyện này chỉ là bịa đặt. Lộ Khiết vốn không biết gì cả và cũng chưa đồng ý, nhưng tại sao ông ta lại dám tráo thông tin như vậy, lại còn nói dối cô là mẹ cô đã tử vong trong quá trình diễn ra cuộc phẫu thuật.
Lộ Khiết quỳ sạp xuống đất, tròn mắt nhìn hai tờ giấy đang nằm gọn trước mắt mình. Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi nhặt nó lên bỏ lại vào phong bì, sau đó nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng.
.....
Hắc Mộc Vu...
Tư Cảnh Nam nghe xong câu chuyện mà Yến Tử Kỳ kể thì biểu cảm không khác gì bà lúc đầu, có khi còn nặng hơn. Tuy rằng, Tư Cảnh Nam không chính tay giết mẹ cô nhưng một phần trong tâm trí anh lại cho rằng bản thân mình là người có lỗi trong chuyện này.
Trong căn phòng ngủ tối tăm, chỉ có duy nhất một ánh trăng ngoài ban công hắt vào. Ánh trăng đêm nay thật sáng, vầng trăng cũng thật tròn, tưởng rằng lãng mạn nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Một mảng ánh sáng nhạt, xuyên qua lớp kính bằng kim cương trong suốt, rải lên khuôn mặt đầy suy tư, trầm lặng của Tư Cảnh Nam.
Anh bất giác thở nhẹ một hơi, đưa tay lên vuốt mặt rồi vò tóc, tâm trạng anh lúc này vô cùng căng thẳng và rối bời. Không biết bây giờ Lộ Khiết thế nào, cô ấy đã biết gì chưa? Mặc dù, bản tính của anh không hề nhút nhát nhưng hiện giờ anh không đủ can đảm để đứng trước mặt cô mà nhìn cô được nữa. Cũng không biết sự việc này, nó đã đeo bám cô lâu như vậy, gây cho cô nhiều suy tư như vậy, cô đã cố gắng như thế nào? Anh không biết được cô đã chịu đau khổ như ra sao? Lúc trước, cô nói với anh rằng, cô hiểu cho anh, nổi khổ mất đi người thân của mình sẽ như thế nào? Bây giờ anh hiểu rồi, anh hiểu là cô đang tự nói với chính mình, nói tới những đau khổ mà cô đã chịu. Có điều, lúc ấy anh quá vô tâm. Cuộc sống gần gũi với cô như vậy mà anh vẫn không cảm nhận được sự uất ức ấy. Là cô chôn dấu quá kỹ, không muốn để anh biết hay là anh đã quen với cuộc sống nội tâm, vốn lạnh nhạt với những điều xảy ra xung quanh?
Tư Cảnh Nam đang nhắm mắt trầm tư, bỗng dưng anh mở mắt ra, mày kiếm nhíu lại, anh chợt nhớ ra điều gì đó. Bản tính nhanh nhẹn bỗng trỗi dậy. Anh đi tới bàn cầm lấy áo khoát rồi đi thẳng ra ngoài.
Cả Lôi Duật, Tân Trạch và cả Lý Trân nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt như vậy, cũng không dám tới bắt chuyện, đứng cách xa anh vài mét, đợi anh nói mà cúi đầu nhận lệnh.
Lý Trân nheo mắt quan sát tinh thần của Tư Cảnh Nam, cô cũng đủ biết là có chuyện gì xảy ra với anh và Lộ Khiết. Xem ra, lần này khó cứu vãn tình thế rồi! Lý Trân nhếch mép, cười trong sự sung sướng, như vậy là kế hoạch của cô đã thành công rồi!
"Tôi đi ra ngoài, bất cứ ai cũng không được đi theo!" Tư Cảnh Nam lạnh giọng ra lệnh rồi đi thẳng ra xe.
Họ không nói gì, liền cúi đầu nghe lệnh.
.....
Tư Cảnh Nam không chần chừ một giây, một phút nào mà lái xe thẳng tới nhà lúc trước Lộ Khiết thuê để nói chuyện với Tuyết Linh.
Tiếng chuông cửa lẳng lặng vang lên. Tuyết Linh nghe thấy liền đi tới mở cửa. Một phần Tuyết Linh vô cùng bất ngờ vì người trước cửa là Tư Cảnh Nam, phần nữa, trong đầu Tuyết Linh thắc mắc rằng, tại sao anh ta lại tới đây để tìm cô?
Lý do chắc cũng chỉ có một, đó chính là Lộ Khiết!
.....
Ngồi trước ghế sofa ở phòng khách, Tuyết Linh rót nước mời anh rồi mới lên tiếng hỏi:
"Anh có chuyện gì cần tìm tôi?"
"Tôi muốn biết chuyện của Lộ Khiết." Tư Cảnh Nam thẳng thừng nói.
Đến đây, Tuyết Linh cũng đón ra được vài phần, về chuyện của Lộ Khiết chắc rằng Tư Cảnh Nam đã biết. Cô thở nhẹ rồi nhìn anh:"Anh muốn biết chuyện gì?"
"Tất cả."
Trong trường hợp này, Tuyết Linh không biết phải giải quyết làm sao, một nửa muốn nói nhưng nửa kia thì lại không.
"Lúc trước, khi mẹ của Lộ Khiết chưa mất. Cô ấy đã từng có một cuộc sống sung túc và đầm ấm. Được mẹ yêu thương, chăm sóc tận tình. Xung quanh mọi điều tốt đẹp luôn hướng tới cô ấy. Lộ Khiết từng có một ước mơ đó là làm một vị luật sư nhưng khi sự việc này xảy ra, tất cả mọi thứ đều sụp đổ trong nháy mắt. Cũng vì lý do đó, Lộ Khiết! Một cô gái vốn hòa đồng, tao nhã vốn thân thiện, cởi mở dần dần trở nên trầm tính, lạnh nhạt và ít nói. Từ hôm ấy, Lộ Khiết cũng đã thay đổi ước mơ của mình từ luật sư trở thành bác sĩ! Mặc dù, cô ấy đã quen được rất nhiều người bạn tốt, họ luôn quan tâm cô ấy nhưng cũng không thể nào thay đổi được tâm niệm vốn lạnh nhạt và cứng đầu của cô ấy, tôi cũng nằm trong số đó. Nhưng kể từ khi Lộ Khiết gặp anh, cô ấy đã chính thức thay đổi, trở thành một con người như lúc đầu."
Nói tới đây, Tư Cảnh Nam bất giác nhìn lên Tuyết Linh, thì ra anh có ý nghĩa quan trọng tới cô ấy. Vậy thì, nếu Lộ Khiết biết được thì cô ấy sẽ như thế nào đây? Câu hỏi này anh đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng chắc chỉ có cô mới trả lời được.
Im lặng một lúc, Tuyết Linh lại cất giọng nói tiếp:"Tôi cũng không muốn Lộ Khiết dây dưa với những người trong xã hội đen như anh, bởi vì tôi biết! Cuộc sống ấy vốn rất nguy hiểm. Lúc trước cô ấy chấp nhận ở bên cạnh anh chỉ vì hình xăm trên vai anh, nó từng xuất hiện trong giấc mơ đau thương của cô ấy. Nhưng sau một khoảng thời gian, Lộ Khiết cũng không tìm ra được manh mối gì, tôi cũng đã từng khuyên rằng, nếu không được thì cậu từ bỏ đi, kéo dài thì không tốt. Nhưng cô ấy nói với tôi, không biết bản thân cô ấy có buông bỏ được hay không vì trái tim cô ấy không cho cô ấy câu trả lời. Đó là quyết định của Lộ Khiết, tôi không muốn ngăn cản thêm nữa, vả lại thời gian cô ấy sống bên cạnh anh, cô ấy rất vui. Tôi cũng mừng thay cho cô ấy." Tuyết Linh cười nhẹ, khẽ khàng gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam! Nếu anh thực sự yêu Lộ Khiết thì xin anh đừng gây tổn thương cho cô ấy, dù chỉ một lần. Hãy bảo vệ cô ấy, mặc dù cô ấy vẻ bề ngoài luôn cương trực và mạnh mẽ nhưng thực chất đó chỉ là vỏ bọc thôi. Tư Cảnh Nam, tôi tin tưởng anh!"
Câu nói chắc nịch của Tuyết Linh khẽ vang vọng bên tai, Tư Cảnh Nam đã biết được rằng Lộ Khiết đã chịu nhiều đau khổ tới mức đó. Tâm trạng của anh không cách nào lắng xuống được, anh thở nhẹ để áp chế cơn mệt mỏi trong người.
Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Tuyết Linh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và kiên định nói:"Được, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy!"
.....
Sáng hôm sau, Lộ Khiết gọi điện cho Tuyết Linh, để nói cho Tuyết Linh biết là mình đang nắm giữ bằng chứng trong tay và có thể bắt ông ta nhận tội. Sau khi nhận được cuộc gọi, Tuyết Linh và Lộ Khiết liền lái xe thẳng đến nhà của ông ta.
Vệ sĩ đứng canh trước cửa vốn không cho hai người vào, nhưng chỉ với một ít động tác nhỏ của Tuyết Linh thì đã khiến cho bọn người này nằm lăn lóc dưới đất.
Hai người các cô nhanh nhẹn bước vào trong, Lộ Khiết đứng trước mặt ông ta rồi nhẹ nhàng đặt tấm phòng bì xuống. Ông ta nhìn tấm phong bì rồi bỡ ngỡ nhìn cô một cách khó hiểu.
"Ông mở ra xem đi!" Lộ Khiết lạnh giọng yêu cầu.
Trần Mã Lương đưa tay cầm lấy tấm phong bì rồi lần lượt lấy từng tờ giấy ra ngoài. Khi ông ta đọc xong dòng chữ ấy, cả thời gian, địa chỉ, cái tên đều trùng khớp lẫn nhau. Vẻ mặt ông ta dần chuyển lệch, đổi lại là một màu trắng tái nhợt. Lộ Khiết biết được, ông ta đã có tật giật mình.
Lộ Khiết lạnh lẽo nhìn ông ta, giọng nói tràn đây sự hận thù:
"Hai cái bảng bệnh án này mới chính xác là bệnh án của mẹ tôi và Tư Cảnh Nam, cái bệnh án tử vong ông đưa cho tôi năm đó là giả. Vậy, có nghĩa thông tin về ca phẫu thuật năm đó vốn đã bị ông đánh cắp! Bác sĩ Trần ông còn gì để nói nữa không?"
Bình luận facebook