Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lộ Khiết đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc bóng mượt của Hàn Dương Phong. Cảm nhận được sự tác động, Hàn Dương Phong theo bản năng liền mở mắt rồi ngồi bật dậy, nhìn cô với vẻ lo lắng:"Lộ Khiết!"
Cô cười nhẹ rồi được sự giúp đỡ của anh mà ngồi dậy.
"Em cảm thấy thế nào rồi, vết thương có làm em bị đau không?"
Lộ Khiết lắc đầu:"Khá hơn nhiều rồi!"
"Anh xin lỗi chuyện tối qua."
"Không sao cả. Dù gì, chuyện cũng do em gây ra, chưa tìm hiểu kỹ sự việc mà đã vội kết tội anh và lại còn lớn tiếng với anh nữa."
Qua lời nói này của cô, Hàn Dương Phong cảm thấy vô cùng an tâm. Bởi vì anh nhận thấy, cô vẫn chưa nhớ ra điều gì. Anh sờ nhẹ một bên má trắng mịn của cô, mỉm cười ôn nhu nói:"Em không sao là tốt rồi! Thật ra, có những chuyện trước đây, em không nên nhớ bởi vì anh sợ nó sẽ làm em đau."
Khóe môi Lộ Khiết giật giật, cô rất muốn nói thẳng ra nhưng lại cố kìm nén lại:"Anh ấy lại nối dối mình, nhưng anh ấy làm vậy để làm gì?"
Lộ Khiết cười nhẹ, nhìn vào đáy mắt sâu lắng của Tư Cảnh Nam:"Em hiểu rồi!"
"Ngoan lắm!" Hàn Dương Phong cong môi cười nhẹ rồi sau đó đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên trán đang được băng bó bằng một miếng dán y tế nhỏ:"Vết thương còn đau lắm không?"
Lộ Khiết lắc đầu.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài làm việc. Tiểu Ninh sẽ mang điểm tâm tới cho em."
"Ừm." Lộ Khiết khẽ gật đầu.
Hàn Dương Phong bước ra khỏi phòng Lộ Khiết thì Phi Dạ liền đi tới thì thầm, to nhỏ với anh:"Hàn thiếu, có người muốn gặp anh."
Ánh mắt Hàn Dương Phong thoáng lên tia tò mò, trong giây lát nghĩ ngợi thì liền nhếch cười thâm hiểm:"Bảo cô ta đợi tôi."
"Vâng."
...
Lộ Khiết nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong mất đi, thì trong đầu thoáng lên tia nghi hoặc. Được một lúc, Tiểu Ninh liền mang một ít thức ăn vào cho cô, nhìn cô tỏ vẻ quan tâm lo lắng hỏi:"Tiểu thư, chị khỏe hơn chưa?"
"Chị khỏe nhiều rồi!"
Nghe Lộ Khiết nói vậy, Tiểu Ninh cũng an tâm được vài phần. Cô đặt chiếc muỗng nhỏ vào trong bát cháo rồi đưa đến cho Lộ Khiết:"Chị ăn một chút đi."
Lộ Khiết nhận lấy bát cháo, ăn được vài muỗng thì thấy ngán nên đã trả lại cho Tiểu Ninh:"Chị cảm thấy no rồi!"
"Vậy, chị uống thuốc đi!" Tiểu Ninh nhìn thấy vậy cũng không muốn gượng ép cô ăn thêm làm gì, có thức ăn lót bụng là được rồi. Vả lại, thuốc này là loại thuốc vitamin nên không cần ăn mà uống cũng được.
Nhìn vào viên thuốc, Lộ Khiết biết đây là thuốc gì. Cô không biết Tiểu Ninh có cùng một phe với Hàn Dương Phong hay không nhưng đề phòng vẫn là cách tốt nhất. Lộ Khiết cười nhẹ, cầm lấy viên thuốc rồi nhìn Tiểu Ninh:"Được rồi, em đi làm việc của mình đi. Chị muốn yên tĩnh một lát."
Tiểu Ninh vốn đơn thuần, không nghĩ gì nhiều nên đã theo lời cô rời khỏi ngay sau đó.
Sau khi Tiểu Ninh rời khỏi, Lộ Khiết mới vén chăn đứng dậy rồi rảo bước đi tới thùng rác sau đó ném viên thuốc ấy vào.
Cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi không còn uống loại thuốc này nữa, vả lại cô cũng là bác sĩ nên hiểu rất rõ tác dụng của loại thuốc này, phải công nhận là tay nghề của Phi Dạ rất tốt và rất thông minh, lại chế ra được loại thuốc này để điều chỉnh thần kinh của con người.
Ở trong phòng, cảm thấy khá ngột ngạt nên cô bèn lên chủ ý ra ngoài để đi dạo để củng cô tinh thần thoải mái hơn. Căn phòng của cô nằm ở trên tàng ba của ngôi biệt thự, đáng lẽ đi thang máy xuống cũng được nhưng cô lại thích đi cầu thang bộ hơn. Căn phòng của Hàn Dương Phong thì cùng tầng với cô nhưng cách cô bởi hai căn phòng khác.
Nên khi muốn đi xuống dưới, phải đi lướt qua phòng của anh. Vừa mới bước ra khỏi phòng, Lộ Khiết bắt gặp Phi Dạ đi vào phòng của Hàn Dương Phong, phía sau Phi Dạ là một người con gái, mà khi nhìn vào hình ảnh của người con gái ấy Lộ Khiết phải che miệng và nấp sang một bên:"Lý Trân, sao cô ta lại tới đây?"
Phi Dạ đưa cô ta vào phòng rồi thì cũng rời đi, Lộ Khiết liền nắm bắt thời cơ, rảo bước đi tới gần phòng của Hàn Dương Phong rồi hé mắt vào nhìn. Lộ Khiết cắn môi tự nhủ, không phải cô cố tình nghe lén đâu mà tình thế bắt buộc như vậy.
...
"Hàn thiếu." Lý Trân cười nhẹ, nhướng mày nói.
Hàn Dương Phong từ chiếc ghế làm việc đứng dậy nhìn Lý Trân với ánh mắt đầy bí ẩn:"Lý tiểu thư, lâu rồi không gặp. Hôm nay, Lý tiểu thư đích thân tới tận đây là muốn nói điều gì quan trọng với tôi sao?"
Lý Trân che miệng cười nhẹ sau đó tiến tới gần Hàn Dương Phong, đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo giúp anh, giọng nói đầy mê hoặc:"Có chuyện thì tôi mới được tìm anh sao?"
Hàn Dương Phong nắm lấy cánh tay cô ra khỏi áo của mình rồi đi tới tựa người vào chiếc bàn làm việc:"Lý tiểu thư đúng là biết cách đùa thật đấy, cô đến đây tìm tôi không sợ Tư Cảnh Nam sẽ nghi ngờ sao?"
"Chuyện đó Hàn thiếu cứ yên tâm. Tôi sắp xếp kĩ hết rồi!" Lý Trân nhún vai, tự nhiên nói:"Đúng là không thể qua nổi con mắt tinh tường của Hàn thiếu."
"Làm việc với cô lâu như vậy làm sao tôi không biết tác phong của cô cho được."
Lộ Khiết tròn mắt, mắt nhìn tai nghe rõ mồn một nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói tới cái gì? Lộ Khiết đột nhiên suy ngẫm lại:"Đúng rồi, trước đây mình có nghe Tư Cảnh Nam nói đến thủ lĩnh của Hàn Long Bang, người đó là Hàn Dương Phong, mà Hàn Dương Phong lại là kẻ thù của anh ấy, lẽ nào...Lý Trân muốn tạo phản?"
.....
Lý Trân khoanh tay quay người đối lưng mình với Hàn Dương Phong, cô cất giọng đều đều, điềm tĩnh nói:"Từ khi người phụ nữ của Tư Cảnh Nam mất tích, dường như anh ta đã đề phòng cảnh giác hơn rất nhiều. Làm việc gì cũng chỉ mật báo với duy nhất một mình Lôi Duật. Khó khăn lắm tôi mới tiếp cận được thông tin ấy."
"Thông tin? Về chuyến hàng sắp tới sao?" Hàn Dương Phong chau mày, hỏi lại.
"Không sai. Cuối tuần này, Tư Cảnh Nam sẽ trao đổi bí mật lô hàng vũ khí mới qua cửa khẩu X...anh biết về sau nên làm gì rồi chứ?" Lý Trân nhếch cười, quay người nhìn anh, hất cằm nói.
"Hợp tác với cô quả là không uổng phí."
"Việc thì tôi cũng đã nói hết cho anh rồi! Chuyến hàng lần này đối với Tư Cảnh Nam vô cùng quan trọng cho nên anh ấy sẽ hành động rất cẩn thận. Vì vậy, anh phải nên biết mình sẽ làm gì? Nhưng tôi nói trước, ngoài việc làm cho anh ấy mất tất cả thì không được làm gì ảnh hưởng đến tính mạng của anh ấy."
Khóe môi mỏng của Hàn Dương Phong khẽ nhếch lên:"Chuyện Hàn Dương Phong tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện."
Lý Trân mỉm cười hài lòng rồi dần tiến tới gần Hàn Dương Phong, khiễng chân thì thầm vào tai anh:"Anh đúng là người đàn ông lý tưởng."
"Không phải là không bằng Tư Cảnh Nam của cô sao?" Hàn Dương Phong mở tròn mắt, nhướng mày nói với Lý Trân bằng một giọng trầm ấm, có tính giễu cợt cao.
....
Lộ Khiết nghe xong liền che miệng hốt hoảng, thì ra những điều cô đoán đều là sự thật. Lý Trân hợp tác với Hàn Dương Phong để làm hại anh ấy. Vậy cũng có nghĩa là Hàn Dương Phong chỉ xem cô như là công cụ trả thù. Bây giờ, cô đã biết được mục đích của Hàn Dương Phong là gì rồi!
"Không được, phải nghĩ ra cách, mình không thể để anh ấy xảy ra chuyện gì được." Lộ Khiết mím môi, đảo tròng suy nghĩ:"Phải rồi, Phi Vân!"
Lộ Khiết ngó đông ngó tây rồi nhẹ nhàng cất bước đi, một tiếng động cũng không để lại. Vì tầng này là trung tâm của ngôi biệt thự, lại còn là khu
vực riêng của Hàn Dương Phong nên xung quanh không lấy một bóng người, cho nên cô mới dễ dàng nghe lén và lẩn trốn thuận lợi như vậy.
.....
Một lúc sau, Tiểu Ninh mang trái cây lên phòng cho cô, nhìn thấy Lộ Khiết ngồi với vẻ u sầu, cô liền tiếng tới:"Tiểu thư, chị khó chịu ở đâu sao?"
Lộ Khiết nghiêm mặt nhìn Tiểu Ninh.
"Tiểu Ninh!"
Cô bàng hoàng nhìn Lộ Khiết, có chuyện gì mà chị ấy lại nghiêm túc như vậy?
"Em giúp chị chuyện này được không?"
Cô cười nhẹ rồi được sự giúp đỡ của anh mà ngồi dậy.
"Em cảm thấy thế nào rồi, vết thương có làm em bị đau không?"
Lộ Khiết lắc đầu:"Khá hơn nhiều rồi!"
"Anh xin lỗi chuyện tối qua."
"Không sao cả. Dù gì, chuyện cũng do em gây ra, chưa tìm hiểu kỹ sự việc mà đã vội kết tội anh và lại còn lớn tiếng với anh nữa."
Qua lời nói này của cô, Hàn Dương Phong cảm thấy vô cùng an tâm. Bởi vì anh nhận thấy, cô vẫn chưa nhớ ra điều gì. Anh sờ nhẹ một bên má trắng mịn của cô, mỉm cười ôn nhu nói:"Em không sao là tốt rồi! Thật ra, có những chuyện trước đây, em không nên nhớ bởi vì anh sợ nó sẽ làm em đau."
Khóe môi Lộ Khiết giật giật, cô rất muốn nói thẳng ra nhưng lại cố kìm nén lại:"Anh ấy lại nối dối mình, nhưng anh ấy làm vậy để làm gì?"
Lộ Khiết cười nhẹ, nhìn vào đáy mắt sâu lắng của Tư Cảnh Nam:"Em hiểu rồi!"
"Ngoan lắm!" Hàn Dương Phong cong môi cười nhẹ rồi sau đó đưa tay chạm nhẹ lên vết thương trên trán đang được băng bó bằng một miếng dán y tế nhỏ:"Vết thương còn đau lắm không?"
Lộ Khiết lắc đầu.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài làm việc. Tiểu Ninh sẽ mang điểm tâm tới cho em."
"Ừm." Lộ Khiết khẽ gật đầu.
Hàn Dương Phong bước ra khỏi phòng Lộ Khiết thì Phi Dạ liền đi tới thì thầm, to nhỏ với anh:"Hàn thiếu, có người muốn gặp anh."
Ánh mắt Hàn Dương Phong thoáng lên tia tò mò, trong giây lát nghĩ ngợi thì liền nhếch cười thâm hiểm:"Bảo cô ta đợi tôi."
"Vâng."
...
Lộ Khiết nhìn bóng lưng Hàn Dương Phong mất đi, thì trong đầu thoáng lên tia nghi hoặc. Được một lúc, Tiểu Ninh liền mang một ít thức ăn vào cho cô, nhìn cô tỏ vẻ quan tâm lo lắng hỏi:"Tiểu thư, chị khỏe hơn chưa?"
"Chị khỏe nhiều rồi!"
Nghe Lộ Khiết nói vậy, Tiểu Ninh cũng an tâm được vài phần. Cô đặt chiếc muỗng nhỏ vào trong bát cháo rồi đưa đến cho Lộ Khiết:"Chị ăn một chút đi."
Lộ Khiết nhận lấy bát cháo, ăn được vài muỗng thì thấy ngán nên đã trả lại cho Tiểu Ninh:"Chị cảm thấy no rồi!"
"Vậy, chị uống thuốc đi!" Tiểu Ninh nhìn thấy vậy cũng không muốn gượng ép cô ăn thêm làm gì, có thức ăn lót bụng là được rồi. Vả lại, thuốc này là loại thuốc vitamin nên không cần ăn mà uống cũng được.
Nhìn vào viên thuốc, Lộ Khiết biết đây là thuốc gì. Cô không biết Tiểu Ninh có cùng một phe với Hàn Dương Phong hay không nhưng đề phòng vẫn là cách tốt nhất. Lộ Khiết cười nhẹ, cầm lấy viên thuốc rồi nhìn Tiểu Ninh:"Được rồi, em đi làm việc của mình đi. Chị muốn yên tĩnh một lát."
Tiểu Ninh vốn đơn thuần, không nghĩ gì nhiều nên đã theo lời cô rời khỏi ngay sau đó.
Sau khi Tiểu Ninh rời khỏi, Lộ Khiết mới vén chăn đứng dậy rồi rảo bước đi tới thùng rác sau đó ném viên thuốc ấy vào.
Cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều khi không còn uống loại thuốc này nữa, vả lại cô cũng là bác sĩ nên hiểu rất rõ tác dụng của loại thuốc này, phải công nhận là tay nghề của Phi Dạ rất tốt và rất thông minh, lại chế ra được loại thuốc này để điều chỉnh thần kinh của con người.
Ở trong phòng, cảm thấy khá ngột ngạt nên cô bèn lên chủ ý ra ngoài để đi dạo để củng cô tinh thần thoải mái hơn. Căn phòng của cô nằm ở trên tàng ba của ngôi biệt thự, đáng lẽ đi thang máy xuống cũng được nhưng cô lại thích đi cầu thang bộ hơn. Căn phòng của Hàn Dương Phong thì cùng tầng với cô nhưng cách cô bởi hai căn phòng khác.
Nên khi muốn đi xuống dưới, phải đi lướt qua phòng của anh. Vừa mới bước ra khỏi phòng, Lộ Khiết bắt gặp Phi Dạ đi vào phòng của Hàn Dương Phong, phía sau Phi Dạ là một người con gái, mà khi nhìn vào hình ảnh của người con gái ấy Lộ Khiết phải che miệng và nấp sang một bên:"Lý Trân, sao cô ta lại tới đây?"
Phi Dạ đưa cô ta vào phòng rồi thì cũng rời đi, Lộ Khiết liền nắm bắt thời cơ, rảo bước đi tới gần phòng của Hàn Dương Phong rồi hé mắt vào nhìn. Lộ Khiết cắn môi tự nhủ, không phải cô cố tình nghe lén đâu mà tình thế bắt buộc như vậy.
...
"Hàn thiếu." Lý Trân cười nhẹ, nhướng mày nói.
Hàn Dương Phong từ chiếc ghế làm việc đứng dậy nhìn Lý Trân với ánh mắt đầy bí ẩn:"Lý tiểu thư, lâu rồi không gặp. Hôm nay, Lý tiểu thư đích thân tới tận đây là muốn nói điều gì quan trọng với tôi sao?"
Lý Trân che miệng cười nhẹ sau đó tiến tới gần Hàn Dương Phong, đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo giúp anh, giọng nói đầy mê hoặc:"Có chuyện thì tôi mới được tìm anh sao?"
Hàn Dương Phong nắm lấy cánh tay cô ra khỏi áo của mình rồi đi tới tựa người vào chiếc bàn làm việc:"Lý tiểu thư đúng là biết cách đùa thật đấy, cô đến đây tìm tôi không sợ Tư Cảnh Nam sẽ nghi ngờ sao?"
"Chuyện đó Hàn thiếu cứ yên tâm. Tôi sắp xếp kĩ hết rồi!" Lý Trân nhún vai, tự nhiên nói:"Đúng là không thể qua nổi con mắt tinh tường của Hàn thiếu."
"Làm việc với cô lâu như vậy làm sao tôi không biết tác phong của cô cho được."
Lộ Khiết tròn mắt, mắt nhìn tai nghe rõ mồn một nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói tới cái gì? Lộ Khiết đột nhiên suy ngẫm lại:"Đúng rồi, trước đây mình có nghe Tư Cảnh Nam nói đến thủ lĩnh của Hàn Long Bang, người đó là Hàn Dương Phong, mà Hàn Dương Phong lại là kẻ thù của anh ấy, lẽ nào...Lý Trân muốn tạo phản?"
.....
Lý Trân khoanh tay quay người đối lưng mình với Hàn Dương Phong, cô cất giọng đều đều, điềm tĩnh nói:"Từ khi người phụ nữ của Tư Cảnh Nam mất tích, dường như anh ta đã đề phòng cảnh giác hơn rất nhiều. Làm việc gì cũng chỉ mật báo với duy nhất một mình Lôi Duật. Khó khăn lắm tôi mới tiếp cận được thông tin ấy."
"Thông tin? Về chuyến hàng sắp tới sao?" Hàn Dương Phong chau mày, hỏi lại.
"Không sai. Cuối tuần này, Tư Cảnh Nam sẽ trao đổi bí mật lô hàng vũ khí mới qua cửa khẩu X...anh biết về sau nên làm gì rồi chứ?" Lý Trân nhếch cười, quay người nhìn anh, hất cằm nói.
"Hợp tác với cô quả là không uổng phí."
"Việc thì tôi cũng đã nói hết cho anh rồi! Chuyến hàng lần này đối với Tư Cảnh Nam vô cùng quan trọng cho nên anh ấy sẽ hành động rất cẩn thận. Vì vậy, anh phải nên biết mình sẽ làm gì? Nhưng tôi nói trước, ngoài việc làm cho anh ấy mất tất cả thì không được làm gì ảnh hưởng đến tính mạng của anh ấy."
Khóe môi mỏng của Hàn Dương Phong khẽ nhếch lên:"Chuyện Hàn Dương Phong tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện."
Lý Trân mỉm cười hài lòng rồi dần tiến tới gần Hàn Dương Phong, khiễng chân thì thầm vào tai anh:"Anh đúng là người đàn ông lý tưởng."
"Không phải là không bằng Tư Cảnh Nam của cô sao?" Hàn Dương Phong mở tròn mắt, nhướng mày nói với Lý Trân bằng một giọng trầm ấm, có tính giễu cợt cao.
....
Lộ Khiết nghe xong liền che miệng hốt hoảng, thì ra những điều cô đoán đều là sự thật. Lý Trân hợp tác với Hàn Dương Phong để làm hại anh ấy. Vậy cũng có nghĩa là Hàn Dương Phong chỉ xem cô như là công cụ trả thù. Bây giờ, cô đã biết được mục đích của Hàn Dương Phong là gì rồi!
"Không được, phải nghĩ ra cách, mình không thể để anh ấy xảy ra chuyện gì được." Lộ Khiết mím môi, đảo tròng suy nghĩ:"Phải rồi, Phi Vân!"
Lộ Khiết ngó đông ngó tây rồi nhẹ nhàng cất bước đi, một tiếng động cũng không để lại. Vì tầng này là trung tâm của ngôi biệt thự, lại còn là khu
vực riêng của Hàn Dương Phong nên xung quanh không lấy một bóng người, cho nên cô mới dễ dàng nghe lén và lẩn trốn thuận lợi như vậy.
.....
Một lúc sau, Tiểu Ninh mang trái cây lên phòng cho cô, nhìn thấy Lộ Khiết ngồi với vẻ u sầu, cô liền tiếng tới:"Tiểu thư, chị khó chịu ở đâu sao?"
Lộ Khiết nghiêm mặt nhìn Tiểu Ninh.
"Tiểu Ninh!"
Cô bàng hoàng nhìn Lộ Khiết, có chuyện gì mà chị ấy lại nghiêm túc như vậy?
"Em giúp chị chuyện này được không?"
Bình luận facebook