• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VÔ LẠI KIM TIÊN (3 Viewers)

  • Chương 51: Hỏa thiêu Cận Bố

Mấy mạo hiểm giả ngây ngốc nhìn vị hoàng gia đại quý tộc này đến nỗi quên luôn cả hành lễ cúi chào.


Đối với những kẻ bình dân mà nói, tầng lớp quý tộc là biểu tượng của địa vị, quyền lực và cuộc sống giàu sang phú quý, có thể tiếp cận với những quý tộc gia thế hiển hách như vậy thực sự là vinh dự to lớn mà quang minh thần đã ban cho các mạo hiểm giả.


Trước đó họ không thể tưởng tượng ra ngày mà mình có thể cùng ngồi uống rượu ăn thịt với một hoàng tử, lại thêm cả dòng dõi của Hoàng kim quý tộc duy nhất trên đại lục- Lâm gia tam công tử.


Cho nên họ hưng phấn.


Cho nên họ kích động.


Đồng thời cũng không biết nên ăn nói, đứng ngồi thế nào cho phải phép.


Ánh hoàng hôn chiếu xuyên vào khu rừng rậm rạp, mặt trời đỏ lửa nhuộm hồng cả một khoảng trời. Mặt trời từ từ lặn xuống dễ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một cụ già cố gắng níu kéo lấy cuộc sống đang dần tàn lụi. Lâm Phong đứng trước cảnh tượng ấy đột nhiên trong đầu nhớ lại một câu thơ:


"Tịch dương vô hạn hảo


Chích thị cận hoàng hôn."


Tức cảnh sinh tình, Lâm Phong thuận miệng mà nói ra, ngữ khí đã đạt đến độ thanh cao thuần khiết nhất. Kết quả đã khiến những người xung quanh nhìn hắn với những biểu tình rất khác biệt. Đa số mọi người biểu hiện dáng vẻ kỳ lạ, giống như biểu hiện của Columbus lần đầu tiên nhìn thấy tân đại lục.


Tam hoàng tử điện hạ liền cất giọng tán dương:


- Ồ! Bạn của tôi, không thể tưởng tượng được ngài lại là một vị vịnh du thi nhân (đại loại có nghĩa là nhà thơ).


"Hắc hắc!" Da mặt Lâm Phong dù có dày đến đâu trong lúc này cũng khó tránh khỏi ngượng đỏ cả mặt. Cười gượng hai tiếng rồi quay ra đưa mắt nhìn Lâm Đại đang nhỏ to khoác lác với nữ pháp sư Mã Lị, lông mày nhướng cao, khóe miệng dãn ra, khuôn mặt cười ấm áp.


Tên tiểu tử Lâm Nhị từ khi gặp vị nữ Pháp sư thông minh khả ái này, hồn phách đã bị nàng câu dẫn mất. Gã thân vệ này kể cũng là một kẻ chài hoa có hạng, tìm mọi cơ hội tán tỉnh để nữ pháp sư chưa trải chuyện đời này rung động, khiến cho kẻ đang thầm ái mộ nàng là cung tiễn thủ Thản Ba Nhĩ tức đến nỗi trừng trừng nhìn không chớp mắt


Không chút khách sáo, Lâm Nhị thao thao bất tuyệt thực sự rất mồm mép, thêm vào đó hắn lại quý tộc, hơn nữa vì đi theo Lâm Phong nên đã nếm trải rất nhiều chuyện ly kỳ thú vị. Cho nên hắn nói chuyện quả là rất hấp dẫn, đã khiến cho ả pháp sư này không khỏi say mê nhìn hắn, đầu gật lia lịa.


Cuối cùng Lâm Nhị xuất kỳ bất ý hỏi ngay nàng một câu:


- Rồi thì… nàng thích ta chứ nhỉ?


Nữ pháp sư theo thói quen lại gật đầu một cái, rồi chợt biết mình lỡ lời, khuôn mặt khả ái liền đỏ hồng lên đưa đôi mắt kiều mị ngẩng đầu nhìn bản mặt đang ngắm nhìn mình ha ha cười đắc ý của Lâm Nhị.


Bên cạnh đó, Thản Ba Nhĩ mồm miệng chu lên, tức đến nỗi mắt nhìn như đổ lửa.


Hải Phi Tư nhìn Lâm Phong cười cười, nói:


- Bạn của ta, vị thân vệ này của ngài khẩu tài đích thực rất giỏi, ta mạn phép đoán mò, mấy câu đó của hắn đích thị là do ngài dạy bảo phải không?


Lâm Phong không chút khách khí đáp lại luôn:


- Tam hoàng tử điện hạ, ta nghĩ chắc không phải ngài đang thấy ghen tỵ đó chứ?


Hải Phi Tư mặt không đổi sắc, ưu nhã cười đáp lại:


- Nếu quả thực ngài nghĩ thế thì đó là quyền của ngài, ta quả thực không biết phải nói sao cho được!


Lâm Phong hứ một tiếng, tên tiểu tử này bản sự không tệ khiến hắn đành cam bái hạ phong.


Suất điểu Cận Bố liền oang oang nói chen vào:


- Chủ nào tớ nấy, Lâm tiểu tử đến lông còn mọc chưa đủ dài mà đã cưới đến mấy bà vợ. Với tấm gương to như vậy, Lâm Nhị tiểu tử có đi tán tỉnh vài vị tiểu cô nương, mọi người cũng đâu cần để ý thắc mắc làm gì, bỏ qua đi thôi. Chậc chậc!


"Trời" Lâm Phong đại nộ hét lên:


- Cận Bố, cái xác chim thối rữa này, ngươi ăn đập còn chưa đủ à?


- Nếu ngươi dám cùng ta đơn đả độc đấu so tài ma pháp, ta sẵn sàng cùng ngươi đấu một trận.


Cận Bố giảo hoạt thách thức. Hỏa phượng hoàng đích thực rất cao ngạo, nhưng gã Cận Bố này dù cao ngạo đến đâu cũng không dám cho mình là đệ nhất thiên hạ, chỉ nói nguyên Băng sương cự hạc Khắc Duy Tư có thực lực sánh với cự long cấp 5 đã có thể một cước đá hắn ra ngoài cửa rồi, chưa nói đến hắn chống cự được hay không.


Sở dĩ Cận Bố phải dùng phép khích tướng , thách thức Lâm Phong so tài ma pháp. Bởi vì mặc dù Thản Tang đại lục là thế giới chỉ coi trọng kẻ mạnh nhưng tính ra tên tiểu tử Lâm gia này tuy thuộc tộc người nhưng cũng có một nửa huyết thống cao quý của phượng hoàng gia tộc, y đối với hắn cũng có chút quan hệ. Cho nên Cận Bố không thể thẳng mặt Lâm Phong mà thách đấu được.


"Hê hê" Lâm Phong nhếch mép cười khinh miệt, hắn mà cũng phải đấu trận này bằng ma pháp sao? Ta nhất định sẽ bóc từng lớp da của con chim ngu ngốc đánh không chết nhà ngươi, Lâm phong trong lòng rủa thầm. Trong lúc đó hắn đã bí mật triệu hồi Bất bảo kim thân.


Pháp lực cao cường đến đâu là được quyết định bởi nguyên thần,cho nên bổn thể nhục thân vĩnh viễn không thể so sánh được với sự cường hãn của bát bảo kim thân vốn được ngưng tụ từ tinh thần lực. Bát bảo kim thân to lớn ngang với cự long thì cường hãn quả thật không biết bao nhiêu mà kể. Trong cái thế giới này, nói một cách đơn giản đó là bất tử chi thân, vạn pháp bất xâm, cho nên năng lực ma pháp của Hỏa phượng hoàng có xuất sắc đến đâu thì hắn cũng không để vào mắt. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn


- Để ta cho ngươi biết thế nào gọi là ma pháp!


Lâm Phong đáp:


- Chuyển động cái người nhanh nhanh lên, tránh để cho ta mất thời gian với cái thứ thiếu hiểu biết nhà ngươi.


Cận Bố hiển nhiên không nghĩ rằng tên tiểu tử Lâm gia chỉ có một nửa dòng máu hỏa phượng hoàng lại có khả năng ma pháp sánh ngang với dòng dõi thuần chủng như hắn, cho nên hắn không mảy may suy nghĩ lại, rú lên một tiếng phượng thanh cao, trở lại nguyên hình, đôi cánh nhanh chóng mở rộng, phóng vút lên cao hàng chục mét.


Ở đằng xa, mấy mạo hiểm giả tức thì phát ra tiếng thét thất thanh, lần đầu tiên trong đời được tận mắt nhìn thấy bất tử điểu trong truyền thuyết, họ liền không bỏ lỡ cơ hội hiếm có trong đời, dõi mắt quan sát thật cẩn thận. Hỏa phượng hoàng Cận Bố trải ra sải cánh dài đến hơn 20m, quả thật có năng lực chấn nhiếp rất lớn, khiến cho bọn tiểu tử kia nhìn mà không khỏi rét run vì kinh dị.


Lâm Phong hứ một tiếng, chậm rãi cởi bỏ áo choàng rồi đưa tay chỉnh lại bộ y phục võ sĩ màu vàng sáng đang mặc trên người. Sau đó tay không phi hành đến trước mặt Cận Bố, giơ ngón giữa lên chỉ vào mặt hắn, nói:


- Có tài gì thì đem ra mà xài đi, để xem bổn công tử thu thập con Suất Điểu xấu xí mồm mép bậy bạ, thối hoắc nhà ngươi như thế nào.


Cận Bố trong lòng đã nổi giận đến phát điên, không thể kiềm chế thêm được, tiếng phượng hoàng rú lên phẫn nộ, miệng mở rộng phóng một luồng lửa đỏ xoắn thẳng tới Lâm Phong trên độ cao hàng chục mét. Đám mạo hiểm giả giật mình thét lên kinh hãi. Lâm Phong kim quang chói lọi, không chút bối rối, đứng vững vàng trong ngọn lửa đỏ đang bao phủ quanh thân thể, một ly cũng không dịch chuyển, vậy mà thậm chí đến một sợi tóc cũng không bị lửa thiêu cháy khiến cho đám người đứng xem ở dưới mồm miệng há hốc, ngây ngốc đứng nhìn.


Cận Bố cũng thực sự hoảng sợ, không thể tin được siêu cấp ma pháp thuật của mình không mảy may làm Lâm Phong tổn thương, trong lồng ngực, trái tim bất giác đập thình thình như trống trận.


Lâm Phong cười lạnh, nói:


- Ngươi cũng nên thử vài chiêu xem sao!


Hai cánh tay đưa ra, từ mười ngón tay phóng xuất mười đạo công kích ma pháp cấp 6 Hỏa Diễm Đao nhằm thẳng Cận Bố mà lao tới, tốc độ nhanh không thể tả. Mười đạo Hỏa Diễm Đao vừa đâm xuyên qua Lâm Phong lại huy động cánh tay làm cho mười đạo Hỏa Diễm Đao theo đó mà quay lại, đâm thêm một lần, rồi lại một lần nữa.


Lâm Phong huy động cánh tay khiến mười đạo Hỏa Diễm Đao như đao ảnh trùng phong liên tiếp nhằm cơ thể Cận Bố mà chém xuống.


Để phóng xuất ma pháp cần phải huy động đôi tay tạo ra những ma pháp phù chú cùng với đó là tiêu hao đi một lượng ma lực (mana), nếu không thì không cách nào làm được, thêm vào đó lại phải tập trung hết tinh thần để làm phép mới đạt được tỷ lệ thành công nhất định, bất quá điều này chính là phụ thuộc vào tinh thần lực mạnh hay yếu.


Ma lực mạnh hay yếu đối với việc hiểu rõ ma pháp đích xác không có quan hệ trực tiếp, quan trọng là tinh thần mạnh thì ma lực mạnh, thêm vào đó lại có thể dễ dàng điều khiển ma pháp phóng xuất ra, luận về tinh thần lực thực sự Lâm Phong có thể so sánh với Pháp sư thánh cấp.


Có điều nếu hình dung tinh thần lực của Lâm Phong như biển lớn thì pháp sư thánh cấp lại có khả năng tận dụng tinh thần lực đến mức tận mỹ như nước chảy mây trôi. Do vậy hai phạm trù căn bản khác nhau này là không thể so sánh với nhau được.


Mặc dù Lâm Phong đối với phương diện ma pháp này công phu cực kỳ có hạn, nhưng miễn là hắn có học qua ma pháp thì với tinh thần lực cường đại như vậy hắn cũng có thể mỗi ngón tay phóng xuất một loại ma pháp, thêm vào đó lại có thể dựa vào tinh thần lực cường đại khống chế ma thuật một cách chuẩn xác.


Còn về ma lực, bất quá Lâm Phong chỉ mới nghiền ngẫm tu luyện được khoảng nửa năm, nhưng trong cơ thể hắn lại cuộn chảy huyết dịch cao quý của hỏa phượng hoàng, chỉ điều đó thôi cũng đã đủ tạo nên một lượng ma lực dồi dào rồi, thêm vào đó lại được sự hỗ trợ ma thuật từ ma tinh của siêu cấp ma thú mà hắn sở hữu, do vậy căn bản hắn không cần lo sợ ma lực khô kiệt.


Vô số đạo Hỏa Diễm Đao như mạn thiên hoa vũ đồng thời bao phủ tấn công cơ thể Cận Bố, cứ như vậy trực diện chém vào, sau đó lại có xu hướng tấn công mạnh vào hai bên người, rồi đột ngột đổi hướng tấn công thẳng vào phía sau. Trận mưa Hỏa Diễm Đao che phủ hòan toàn thân hình Cận Bố đồng thời khóa chặt mọi ma pháp thuật mà Cận Bố phóng xuất ra. Lửa cháy rần rật xung quanh người khiến Cận Bố cấp thiết bày bố ma pháp hỗ thuẫn.


Ma pháp cấp 6 đối với siêu cấp ma thú mà nói mặc dù lực công kích chắng lấy gì làm mạnh, có điều số lượng đó quá lớn, đã khiến cho bất tử điểu- hỏa hệ chi vương này mặt mày xanh lét, chiến ý đại suy(giảm), vậy mới biết chuyện kiến giết voi không phải chỉ là trong sách vở.


Ma lực trong người Lâm Phong dồi dào vô bỉ(không thể so sánh, tưởng tượng), đã vậy lại gia trì thêm ma tinh của siêu cấp ma thú khiến cho ma lực của hắn vượt trội Cận Bố gấp rất nhiều lần (ultra far: hơn rất xa). Khi vầng lửa bao quanh người Cận Bố dần tắt, vị siêu cấp ma thú bất tử điểu- hỏa hệ chi vương này thật đáng tiếc đã bị biến thành con chim quay chín vàng. Còn tệ hơn thế là Cận Bố đã bị thiêu đến mức cơ thể lỗ chỗ bất thành nhân dạng từ trên trời rơi thẳng xuống.


"Thiên nột! Quang minh thần phù hộ!"


Kỵ sĩ của Cận Bố - Thánh kỵ sĩ Khắc Nhĩ Phu Lan kêu lên một tiếng thảm thiết, trong lòng đau xót vô kể chạy lại bên tọa kỵ của mình, đưa ánh mắt phẫn uất trừng trừng nhìn Lâm Phong, nói:


- Lĩnh chủ đại nhân thân ái của ta, dù tốt dù xấu thì ngài cũng là ngoại tịch Hỏa phượng hoàng, hà cớ gì phải hành hạ bạn ta đến không thành hình dạng thế này chứ?


Những người có mặt ở đó đều liếc mắt nhìn, trên mặt để lộ ra vẻ thông cảm vô bờ với thân thể tàn tạ cực điểm của Cận Bố. Hải Phi Tư cùng với đám bộ thuộc để lộ biểu tình hết sức bất bình. Lâm Đại và Lâm Nhị cơ mặt giật giật không ngừng vì không kiềm chế được sự thỏa mãn, sung sướng trong lòng.


Thật không ngờ là cả "vạn niên băng sơn" Ngải Lâm Uy Na trên mặt bất đồ cũng hiện ra nét tiếu ý.


Lâm Phong cười đáp:


- Khắc Nhĩ Phu Lan thân mến, ngài đã bỏ quên tinh thần kỵ sĩ ở chỗ nào rồi? Tọa kị của ngài chủ động nhắm vào ta mà khiêu chiến, điều này là lỗi của ta hay sao, hả Hải Phi Tư điện hạ?


Nói rồi quay đầu sang nhìn Hải Phi Tư.


Hải Phi Tư gượng cười đáp:


- bạn thân mến của tôi, ngài nói quả thật không sai, đích xác là Cận Bố đã chủ động nhắm vào ngài mà khiêu chiến.


Khắc Nhĩ Phu Lan cuối cùng cũng hiểu ra, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười khờ khạo, rồi ngậm miệng lại tiến về phía mục sư tìm cách liệu thương cho Cận Bố.


Trong bảy vị Ma pháp sư cao cấp có ở đó chỉ có một vị là tu theo dòng ma pháp quang minh hệ có khả năng dùng thánh quang trị liệu thuật. Thêm vào đó hỏa phượng hoàng vốn dĩ có khả năng kháng ma pháp siêu cường. Trong sự bao phủ của đại quang cầu màu trắng, Cận Bố lập tức nhanh chóng hồi phục


Bất quá sau khi nếm qua mùi đau khổ cùng cực đó, hỏa phượng hoàng cao quý ấy không còn dám cả gan tìm đến Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ đại nhân mà khiêu chiến nữa. Suất điểu Cận Bố kể cũng là kẻ biết điều, không ngu dại hướng tới tiểu tử Lâm gia đó mà đòi lại sĩ diện để rồi lại có thể bị hắn giẫm đạp thêm lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom