Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái từ nhạy cảm này chạm vào thần kinh của lão phu nhân, sắc mặt của bà trở nên mất tự nhiên dời tầm mắt, nói: “Mới vừa nghe Tá Thần báo cáo qua.”
“À, phải không?” Đỗ Ngự Đình không ngạc nhiên cũng không bất ngờ, chẳng qua là đưa mắt khẽ nhìn Thượng Tá Thần, ý cười ở khóe miệng làm cho người ta đoán không ra, “Chú làm việc quả nhiên là tỉ mỉ, con mới vừa nhận được tin, thì ra là chú biết còn sớm hơn con.”
Thượng Tá Thần không nói gì.
Trên mặt của lão phu nhân lộ ra vẻ lúng túng, “Đình, con đừng nghi ngờ, là bà kêu Tá Thần chú ý tình hình công ty nhiều một chút, dù sao bà cũng là cổ đông của công ty, nên quan tâm lợi ích của công ty.”
“Bà nội nói đúng!” Đôi mắt của Đỗ Ngự Đình mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Đình, đại hội cổ đông ở công ty mỗi năm một lần sắp diễn ra, con phải quan tâm chuyện của công ty nhiều một chút.” Lão phu nhân dặn dò, hai tay cầm chặt cái ly ở trong tay, giống như đang liều mạng nhẫn nhịn cái gì đó.
“Con biết rồi.” Đỗ Ngự Đình dịu dàng trả lời, “Đại hội cổ đông lần này, bà nội vẫn nhờ luật sư Lỗ tham dự sao?” Đại hội cổ đông của công ty trước kia, lão phu nhân sẽ không tự mình tham dự, đã nhiều năm bà không để ý tới chuyện của công ty, mà là toàn tâm buông tay để cho anh quản lý. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, bà sẽ nhờ luật sư tham dự.
Mà lần này, anh nhận được tin-------
“Không, lần này đích thân ta sẽ tham dự.” Lão phu nhân uy nghiêm nhin Đỗ Ngự Đình, hồi lâu, lại nói lời thành khẩn: “Đình, cổ phần trong tay của bà nội sớm muộn gì cũng đưa cho con, nhưng mà con phải làm cho bà yên tâm giao cổ phần công ty cho con, có biết không?”
Yên tâm?
Đáy lòng của Đỗ Ngự Đình cười lạnh, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Con biết rồi, nếu như bà nội có rảnh, có thể tự mình đi tới cục cảnh sát, bà quen với cục trưởng Trương nhiều năm, lại hay lui tới, ông ta nhất định sẽ cho bà mặt mũi.”
Thật ra thì, lão phu nhân nói đi nói lại cũng chỉ là một ý, muốn Đỗ Ngự Đình không truy cứu trách nhiệm của Uông Tuyết Thảo nữa, bảo lãnh cô ta ra ngoài, nếu không cổ phần trong tay của bà nhất định sẽ không giao cho Đỗ Ngự Đình.
Chỉ là một cổ phần nho nhỏ còn muốn gây khó dễ cho anh sao? Coi như là rớt giá cổ phiếu của công ty, tài chính xảy ra vấn đề, anh cũng sẽ không quan tâm, chuyện anh cần làm là nhanh chóng làm cho công ty đi tới bờ vực phá sản.
Anh muốn biến toàn bộ D.S thành của anh.
“Đình-----” Lão phu nhân giống như có chút tức giận, “Con không chịu bỏ qua cho Tuyết Thảo sao? Các người là cùng nhau lớn lên, hơn nữa Uông gia gia đối xử với con như cháu trai ruột, hiện tại ông ấy đang ở bệnh viện, con còn muốn tổn thương trái tim của ông ấy như vậy sao?”
“Bà nội, con đã nói qua, chuyện này pháp luật sẽ tự phán xét.” Đỗ Ngự Đình không vội nói rõ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Hơn nữa, ngược lại con cảm thấy hứng thú, tại sao bà nội lại quan tâm Uông Tuyết Thảo như vậy? Coi như là bà thích cô ta, suy cho cùng, cũng không bằng cháu trai ruột là con đi?”
Còn nhớ rõ năm mười ba tuổi, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, Uông Tuyết Thảo tới nhà của anh, ra sức quấn lấy anh muốn đi chơi, anh hoàn toàn mặc kệ cô ta, dưới cơn nóng giận, đẩy cô ta xuống lầu. Phản ứng của cô ta rất nhanh, kéo anh cùng nhau ngã xuống cầu thang.
Hai người cùng nhau từ trên lầu lăn xuống, mọi người người bị dọa sợ, đều bước tới kiểm tra con của mình, phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là rất khẩn trương hỏi Uông Tuyết Thảo có bị thương hay không?
“Lời này của con là có ý gì?” Lão phu nhân cụp mắt, trên mặt lên có thêm sự bất an.
“Ý trên mặt chữ.” Đỗ Ngự Đình ưu nhã cười yếu ớt, đứng dậy, “Bà nội, con đi xuống trước, không quấy rầy bà nghỉ ngơi.”
“Đình, con thật sự là chỉ hỏi như vậy?” Lão phu nhân hét lên từ phía sau.
Đỗ Ngự Đình không dừng lại, bước đi, ung dung đi ra ngoài.
Một bóng dáng cao lớn, rõ nét, nhưng cũng mang theo ý tuyệt tình.
........
Cái từ nhạy cảm này chạm vào thần kinh của lão phu nhân, sắc mặt của bà trở nên mất tự nhiên dời tầm mắt, nói: “Mới vừa nghe Tá Thần báo cáo qua.”
“À, phải không?” Đỗ Ngự Đình không ngạc nhiên cũng không bất ngờ, chẳng qua là đưa mắt khẽ nhìn Thượng Tá Thần, ý cười ở khóe miệng làm cho người ta đoán không ra, “Chú làm việc quả nhiên là tỉ mỉ, con mới vừa nhận được tin, thì ra là chú biết còn sớm hơn con.”
Thượng Tá Thần không nói gì.
Trên mặt của lão phu nhân lộ ra vẻ lúng túng, “Đình, con đừng nghi ngờ, là bà kêu Tá Thần chú ý tình hình công ty nhiều một chút, dù sao bà cũng là cổ đông của công ty, nên quan tâm lợi ích của công ty.”
“Bà nội nói đúng!” Đôi mắt của Đỗ Ngự Đình mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Đình, đại hội cổ đông ở công ty mỗi năm một lần sắp diễn ra, con phải quan tâm chuyện của công ty nhiều một chút.” Lão phu nhân dặn dò, hai tay cầm chặt cái ly ở trong tay, giống như đang liều mạng nhẫn nhịn cái gì đó.
“Con biết rồi.” Đỗ Ngự Đình dịu dàng trả lời, “Đại hội cổ đông lần này, bà nội vẫn nhờ luật sư Lỗ tham dự sao?” Đại hội cổ đông của công ty trước kia, lão phu nhân sẽ không tự mình tham dự, đã nhiều năm bà không để ý tới chuyện của công ty, mà là toàn tâm buông tay để cho anh quản lý. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, bà sẽ nhờ luật sư tham dự.
Mà lần này, anh nhận được tin-------
“Không, lần này đích thân ta sẽ tham dự.” Lão phu nhân uy nghiêm nhin Đỗ Ngự Đình, hồi lâu, lại nói lời thành khẩn: “Đình, cổ phần trong tay của bà nội sớm muộn gì cũng đưa cho con, nhưng mà con phải làm cho bà yên tâm giao cổ phần công ty cho con, có biết không?”
Yên tâm?
Đáy lòng của Đỗ Ngự Đình cười lạnh, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Con biết rồi, nếu như bà nội có rảnh, có thể tự mình đi tới cục cảnh sát, bà quen với cục trưởng Trương nhiều năm, lại hay lui tới, ông ta nhất định sẽ cho bà mặt mũi.”
Thật ra thì, lão phu nhân nói đi nói lại cũng chỉ là một ý, muốn Đỗ Ngự Đình không truy cứu trách nhiệm của Uông Tuyết Thảo nữa, bảo lãnh cô ta ra ngoài, nếu không cổ phần trong tay của bà nhất định sẽ không giao cho Đỗ Ngự Đình.
Chỉ là một cổ phần nho nhỏ còn muốn gây khó dễ cho anh sao? Coi như là rớt giá cổ phiếu của công ty, tài chính xảy ra vấn đề, anh cũng sẽ không quan tâm, chuyện anh cần làm là nhanh chóng làm cho công ty đi tới bờ vực phá sản.
Anh muốn biến toàn bộ D.S thành của anh.
“Đình-----” Lão phu nhân giống như có chút tức giận, “Con không chịu bỏ qua cho Tuyết Thảo sao? Các người là cùng nhau lớn lên, hơn nữa Uông gia gia đối xử với con như cháu trai ruột, hiện tại ông ấy đang ở bệnh viện, con còn muốn tổn thương trái tim của ông ấy như vậy sao?”
“Bà nội, con đã nói qua, chuyện này pháp luật sẽ tự phán xét.” Đỗ Ngự Đình không vội nói rõ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Hơn nữa, ngược lại con cảm thấy hứng thú, tại sao bà nội lại quan tâm Uông Tuyết Thảo như vậy? Coi như là bà thích cô ta, suy cho cùng, cũng không bằng cháu trai ruột là con đi?”
Còn nhớ rõ năm mười ba tuổi, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, Uông Tuyết Thảo tới nhà của anh, ra sức quấn lấy anh muốn đi chơi, anh hoàn toàn mặc kệ cô ta, dưới cơn nóng giận, đẩy cô ta xuống lầu. Phản ứng của cô ta rất nhanh, kéo anh cùng nhau ngã xuống cầu thang.
Hai người cùng nhau từ trên lầu lăn xuống, mọi người người bị dọa sợ, đều bước tới kiểm tra con của mình, phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là rất khẩn trương hỏi Uông Tuyết Thảo có bị thương hay không?
“Lời này của con là có ý gì?” Lão phu nhân cụp mắt, trên mặt lên có thêm sự bất an.
“Ý trên mặt chữ.” Đỗ Ngự Đình ưu nhã cười yếu ớt, đứng dậy, “Bà nội, con đi xuống trước, không quấy rầy bà nghỉ ngơi.”
“Đình, con thật sự là chỉ hỏi như vậy?” Lão phu nhân hét lên từ phía sau.
Đỗ Ngự Đình không dừng lại, bước đi, ung dung đi ra ngoài.
Một bóng dáng cao lớn, rõ nét, nhưng cũng mang theo ý tuyệt tình.
........
Bình luận facebook