Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128 - Đã rung động
Nặc Kỳ Anh kéo chăn lên, không dám nhìn thẳng vào mặt Phó Quân Bác, đành phải ngượng ngùng kéo chăn chùm cả qua đầu.
Phó Quân Bác mặc xong quần áo, bước ra phòng khách, đi thẳng ra cửa.
Qua lỗ mắt mèo ở trên cửa, anh ta nhìn thấy người đứng ngoài cửa, toàn thân anh ta ngẩn ra.
Chuông cửa lại vang lên.
Phó Quân Bác quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi giày vào, nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài, lại đóng cửa vào.
Ngoài cửa, Lý Tư San thấy Phó Quân Bác đi ra lại dường như chột dạ đóng cửa lại, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng: "Sao thế? Sợ bà xã của anh sẽ phát hiện ra sao?" "Tư San, em tìm anh có chuyện gì không?”
Phó Quân Bác chuyển đề tài.
Lý Tư San lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, đứa cho Phó Quân Bác trước: "Em nghĩ là anh đang tăng ca, vì thế muốn đến tìm anh lại thấy anh để quên điện thoại di động" "Cám ơn em" Phó Quân Bác nhận lấy điện thoại, mỉm cười.
Hai mắt Lý Tư San tự dưng đỏ hoe, cô ta nhào vào lòng Phó Quân Bác/ Dường như là phản xạ có điều kiện, anh ta vội vàng kéo tay cô ta vào một chỗ kín đáo hơn.
Anh ta muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta lại càng ôm chặt lấy anh ta.
Lý Tư San ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, mà loại nước hoa này, chính xác là...có chứa xạ hương.
"Vợ của anh đêm nay quyễn rũ anh sao?" Theo câu nói lạnh lùng từ miệng Lý Tư San phát ra mang theo đầy sự ghen tuông.
Không đợi Phó Quân Bác trả lời, cô ta lại nói tiếp: "Hơn nữa, cô ta cũng thành công quyễn rũ được anh.
Anh đã phản ứng lại với cô ta...Anh muốn cô ta, anh Bác, em nói có đúng không?" Phó Quân Bác nhíu mày, lặng im.
Lý Tư San bỗng cảm thấy vô cùng bất an, lần trước, cô ta cũng dùng nước hoa có chứa dạ hương, cô ta cũng quyến rũ anh ta, nhưng mà anh ta không có chút phản ứng nào với cô ta, ngược lại với người phụ nữ tên Kỳ Anh này, mới nhắn mấy tin nhắn làm nũng đã có thể gọi anh ta về nhà rồi.
Cùng là loại nước hoa đó, anh ta lại bộc lộ bản tính đàn ông với người phụ nữ Kỳ Anh kia.
Anh ta chẳng lẽ đã rung động rồi sao? Lý Tư San cảm thấy rưng rưng, kiểng chân lên, hôn Phó Quân Bác.
"Anh Bác, anh yêu em mà, đúng hay không vậy? Anh còn yêu em, có đúng hay không? Anh Bác, em yêu anh.
Thật sự rất yêu anh! Anh không được rời xa em...Không được rời bỏ em..."
Lý Tư San vừa khóc vừa hôn.
Trong chốc lát, suy nghĩ của Phó Quân Bác trở nên hỗn loạn.
Anh ta nên làm gì bây giờ? Một giây trước, anh còn vừa mới cùng vợ mới cưới thân mật, bây giờ lại cùng mối tình đầu của mình quấn lấy nhau? "Tư San!" Phó Quân Bác đẩy mạnh Lý Tư San ra xa: "Đừng như vậy nữa!" Lý Tư San giật mình, ngay lập tức ngừng khóc.
"Đêm nay, ở bên em đi..."
Cô ta gần như là cầu xin.
Phó Quân Bác hơi lắc đầu nhẹ.
"Sao vậy? Anh muốn trở lại giường với vợ của anh, đúng không? Chẳng lẽ anh không biết, vợ của anh đã dùng loại nước hoa mê hoặc đàn ông để quyến rũ anh sao?" Lý Tư San tức tối nói.
Phó Quân Bác không khỏi nhíu mày.
"Anh cho rằng bởi vì anh yêu cô ta nên mới phản ứng với cô ta phải không? Không! Anh không có, anh là bởi vì bị vợ của anh dùng nước hoa độc!" Lý Tư San miễn cưỡng nói.
Phó Quân Bác mặc xong quần áo, bước ra phòng khách, đi thẳng ra cửa.
Qua lỗ mắt mèo ở trên cửa, anh ta nhìn thấy người đứng ngoài cửa, toàn thân anh ta ngẩn ra.
Chuông cửa lại vang lên.
Phó Quân Bác quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi giày vào, nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài, lại đóng cửa vào.
Ngoài cửa, Lý Tư San thấy Phó Quân Bác đi ra lại dường như chột dạ đóng cửa lại, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng: "Sao thế? Sợ bà xã của anh sẽ phát hiện ra sao?" "Tư San, em tìm anh có chuyện gì không?”
Phó Quân Bác chuyển đề tài.
Lý Tư San lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, đứa cho Phó Quân Bác trước: "Em nghĩ là anh đang tăng ca, vì thế muốn đến tìm anh lại thấy anh để quên điện thoại di động" "Cám ơn em" Phó Quân Bác nhận lấy điện thoại, mỉm cười.
Hai mắt Lý Tư San tự dưng đỏ hoe, cô ta nhào vào lòng Phó Quân Bác/ Dường như là phản xạ có điều kiện, anh ta vội vàng kéo tay cô ta vào một chỗ kín đáo hơn.
Anh ta muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta lại càng ôm chặt lấy anh ta.
Lý Tư San ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng, mà loại nước hoa này, chính xác là...có chứa xạ hương.
"Vợ của anh đêm nay quyễn rũ anh sao?" Theo câu nói lạnh lùng từ miệng Lý Tư San phát ra mang theo đầy sự ghen tuông.
Không đợi Phó Quân Bác trả lời, cô ta lại nói tiếp: "Hơn nữa, cô ta cũng thành công quyễn rũ được anh.
Anh đã phản ứng lại với cô ta...Anh muốn cô ta, anh Bác, em nói có đúng không?" Phó Quân Bác nhíu mày, lặng im.
Lý Tư San bỗng cảm thấy vô cùng bất an, lần trước, cô ta cũng dùng nước hoa có chứa dạ hương, cô ta cũng quyến rũ anh ta, nhưng mà anh ta không có chút phản ứng nào với cô ta, ngược lại với người phụ nữ tên Kỳ Anh này, mới nhắn mấy tin nhắn làm nũng đã có thể gọi anh ta về nhà rồi.
Cùng là loại nước hoa đó, anh ta lại bộc lộ bản tính đàn ông với người phụ nữ Kỳ Anh kia.
Anh ta chẳng lẽ đã rung động rồi sao? Lý Tư San cảm thấy rưng rưng, kiểng chân lên, hôn Phó Quân Bác.
"Anh Bác, anh yêu em mà, đúng hay không vậy? Anh còn yêu em, có đúng hay không? Anh Bác, em yêu anh.
Thật sự rất yêu anh! Anh không được rời xa em...Không được rời bỏ em..."
Lý Tư San vừa khóc vừa hôn.
Trong chốc lát, suy nghĩ của Phó Quân Bác trở nên hỗn loạn.
Anh ta nên làm gì bây giờ? Một giây trước, anh còn vừa mới cùng vợ mới cưới thân mật, bây giờ lại cùng mối tình đầu của mình quấn lấy nhau? "Tư San!" Phó Quân Bác đẩy mạnh Lý Tư San ra xa: "Đừng như vậy nữa!" Lý Tư San giật mình, ngay lập tức ngừng khóc.
"Đêm nay, ở bên em đi..."
Cô ta gần như là cầu xin.
Phó Quân Bác hơi lắc đầu nhẹ.
"Sao vậy? Anh muốn trở lại giường với vợ của anh, đúng không? Chẳng lẽ anh không biết, vợ của anh đã dùng loại nước hoa mê hoặc đàn ông để quyến rũ anh sao?" Lý Tư San tức tối nói.
Phó Quân Bác không khỏi nhíu mày.
"Anh cho rằng bởi vì anh yêu cô ta nên mới phản ứng với cô ta phải không? Không! Anh không có, anh là bởi vì bị vợ của anh dùng nước hoa độc!" Lý Tư San miễn cưỡng nói.
Bình luận facebook