-
Chương 59: hai người không mặc gì đánh nhau
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Giản Tích nhìn Đào Tinh Lai, ánh mắt nháy nháy, cậu lập tức hiểu ý, tay đỡ trán, bắt đầu lẩm bẩm: “Anh rể, anh sờ thử xem có phải hay không có thể luộc được trứng luôn rồi?”
Hạ Nhiên đưa bàn tay qua loa thử một lần, ừ một tiếng, “Chiên bánh tiêu còn được nữa là.”
Có những lời nói khác, mà diễn trước đó tốt xấu gì cũng có thể lấp liếm cho qua.
Bác sĩ tư nhân của Hạ Chính An trang bị đầy đủ, đem cả thanh đỡ truyền dịch tới.
Đào Tinh Lai trở về phòng mình, nằm trên giường yếu ớt nói. “Bác sĩ, ngài họ gì?”
“Không dám, tôi họ Vương.”
Đào Tinh Lai nghe xong, “Vương tử điện hạ, thời điểm anh ghim kim có thể nhẹ một chút được không? Tôi có chút sợ đau.”
Bác sĩ vui vẻ lây lên cả khóe mắt, “Yên tâm, kỹ thuật tôi khá tốt.”
“Nhìn qua đã thấy được ngài đã từng nhận được nhiều học bổng nha.” Đào Tinh Lai nói: “Giống như chị tôi đó. Đúng rồi, ngài ăn dâu tây không? Ở đây tôi có một rổ, đừng khách khí với tôi làm gì. Tôi thích và muốn kết giao bạn bè.”
Cậu nghĩ có khả năng cả đời này bác sĩ này chưa bao giờ chích thuốc qua, bác sĩ Vương lại nghĩ chưa bao giờ gặp người nào như thế. Có thể thấy được Đào Tinh Lai sợ bị tiêm thật sự.
Lúc xoa xoa cồn i-ốt, cậu run rẩy, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau đau đau!”
Bác sĩ đem một cái khẩu trang to, “Tôi còn chưa đụng tới đâu.”
Đào Tinh Lai quay đầu qua chỗ khác, “Thật sao?”
Cái kim kia, trong nhát máy đã bị đẩy vào trong da thịt.
Đào Tinh Lai một tiếng la lớn, “Mẹ kiếp, tôi muốn lên trời.”
Hạ Nhiên đứng ở cửa, đúng lúc đó bịt kín lỗ tai, bảo vệ màng nhĩ.
Phần diễn của Ảnh đế lố quá mức, thật là vất vả quá mức, Đào Tinh Lai thấp mắt nhìn về phía Hạ Nhiên, “Anh rể, anh tính xử lý chỗ này như thế nào?”
Trên mặt Hạ Nhiên viết rõ ràng sự trốn tránh, anh mất tự nhiên nói: “Anh giúp cậu nhìn nước truyền.”
“Cái đó không cần, mỗi lần sinh bệnh em đều không ngủ được, thích nhất là kiếm cái gì đó chơi.”
Hạ Nhiên khụ khụ hai tiếng, “Những thứ em yêu thích thật là đặc thù.”
“Cũng không phải, ai mà chả có chút ham muốn nho nhỏ chứ.”
Đào Tinh Lai nhìn anh ra hiệu, “Anh rể, món móng heo kho tàu của anh làm ngon như vậy, nếu anh không có chút hứng thú nào đối với chân, có thể anh không đạt đến trình độ như vậy.”
Hạ Nhiên lòng dạ không yên, “Chân của chị em thực ra nhìn rất đẹp nha.”
Đào Tinh Lai cắt lời, “Anh cũng không muốn nói chuyện cùng em, không có tí sức lực nào. Đừng trông em làm gì, quay về ở với chị em đi.”
Hạ Nhiên dùng đế giày phủi phủi tấm đất, mài tới mài lui, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bước đi.
Đào Tinh Lai lắc đầu, “Tâm tư của trai thẳng thật khó đoán.”
Hạ Chính An ôm Manh Manh, cùng Giản Tích trò chuyện, ngược lại cười cười nói nói, bầu không khí hài hòa.
Hạ Nhiên vừa xuất hiện, cảnh tượng dừng lại một chút.
Hạ Chính An cúi đầu nhìn Manh Manh, giả vờ như không thấy, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi rồi.”
Giản Tích vội nói: “Cảm ơn ngài đã hao tâm tổn trí.”
“Con rất linh hoạt, còn biết xin ta giúp đỡ.”
Hạ Chính An đem Manh Manh ôm cho Giản Tích, “Con người, trong lúc gặp khốn khó, cũng nên tìm một ai đó giúp một tay.”
Câu cuối này có ý riêng, trong lời nói còn có hàm ý.
Hạ Nhiên nghiêm mặt, đứng ở cửa không có động tác tiếp theo.
Giản Tích tiếp nhận Manh Manh, “Để con tiễn ngài một chút.”
“Không cần, con chăm sóc con bé đi, ta tự lái xe.” Hạ Chính An cất bước, hướng ra cửa.
Hạ Nhiên nhượng bộ lui bước, nhanh chóng nhường qua một bên, ánh mắt nhìn loạn, sau đó lại nhìn chằm chằm bức họa trên tường như đang thưởng thức búc tranh của những họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Giản Tích nương theo hoàn cảnh hành động, đem Hạ Nhiên đẩy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Cái đó, để anh ấy lái xe đưa ngài về.”
Hạ Nhiên tê cả da đầu, im lặng nhìn Giản Tích trợn mắt.
Tự động bỏ qua, Giản Tích đẩy anh, “Anh nhanh đi.”
Hạ Chính An dừng lại, cũng không quay đầu, lưu lại bóng lưng trầm mặc, đi về phía thang máy.
Đây chính là ý tứ ngầm đồng ý.
Hạ Nhiên tiến thoái lưỡng nan, do dự cùng hỗn loạn làm cho lòng anh loạn tùng phèo, Giản Tích thấp giọng khiển trách, “Hạ Nhiên!”
Tựa như chỉ cần một cái động lực nho nhỏ như vậy, một phần sâu kín trong anh quyết định, không kịp chuẩn bị mà bốc lên đầu, thúc đẩy bước chân Hạ Nhiên, nhanh chóng đuổi theo.
Thang máy vẫn chưa đến, hai cha con lặng im đứng song song nhau.
Mặt Hạ Chính An so với ban này đã thêm phần nghiêm túc, căng thẳng như vậy làm cho người ta cảm giác một giây sau có thể đứt đoạn.
Hạ Nhiên nghĩ thầm, bao nhiêu tuổi rồi, có cần phải như vậy không.
Hai người lần lượt đi vào thang máy, một người đứng bên góc trái, người còn lại thì đứng bên góc phải, muốn cách bao xa liền cách bấy nhiêu xa.
Hạ Nhiên hai tay bỏ vào túi, ho khan một tiếng, chủ động đi lên phía trước, ấn lầu một.
Thu ngắn khoảng cách một chút, liền nghe được mùi thuốc trên người Hạ Chính An.
Cũng đã có tuổi, thân thể gân cốt không thể giống như lúc trẻ. Trước kia ông cũng tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mầm rễ được nuôi đến trung niên, từng mầm bệnh phát ra, bệnh nhẹ nhưng đau nhức không dứt, lâu dài phải dùng thuốc để nuôi.
Hạ Nhiên có ấn tượng sâu dáng vẻ yếu ớt của Hạ Chính An lúc đau nhức do trở trời, bộ dáng đó hiện rõ mồn một trước mắt. Từ khi đó đến nay cũng đã hơn chục năm.
Nghĩ đến cái này, trán anh lại nhăn thêm một đường, nuốt yết hầu một cái, tâm tư xao động.
Đi ra khỏi thang máy, bước chân Hạ Chính An chậm lại, Hạ Nhiên bước nhanh qua, nhanh chóng nói ra một câu, “Chờ chút, con đi lấy xe.”
Hạ Chính An không phản ứng, đứng tại chỗ, nghe theo anh.
Hạ Nhiên chạy chậm, từ bãi xe lái xe ra, anh ngồi trong xe, trượt cửa sổ xe xuống, ấn còi một tiếng.
Hạ Chính An nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua, làm bộ không nghe, quay người đi.
“Ôi! Lão ba còn rất tự cao tự đại nha.” Hạ Nhiên nâng cằm, cũng không giận, tâm tính nhẫn nại nhấn thêm hai tiếng còi nữa.
Lúc này, Hạ Chính An mới thỏa mãn bước đến bên chiếc xe.
Quần áo được làm từ chất liệu lụa thô thoải mái phong lưu, tính tình của ba anh vẫn cao ngạo như vậy, ngang ngược càn rỡ cũng chẳng khác gì trước đây.
Hạ Nhiên cực nhạt mà cười nhạo, “Người nói con bản tính khó dời, lão gia hỏa ngài cũng không khác gì.”
Anh nhướng mày, đem cửa sổ xe đóng lại, thuận tiện khóa luôn cửa xe.
Hạ Chính An đứng bên ghế phụ, để tay lên gác tay, kéo kéo hai lần, không có gì xảy ra.
Hai tay Hạ Nhiên đan lại sau ót, dáng vẻ cà lơ phất phơ, huýt sáo, nghĩ thầm, “Con không tin ba không chủ động nói chuyện với con.”
Hạ Chính An kéo hai ba lần, cuối cùng chấp tay vòng qua ngực, đứng cách xe hơi xa một tí.
Tâm tình Hạ Nhiên bỗng nhiên trở nên tốt, huýt sáo càng thêm vang dội,
“Cốc cốc cốc.” Đốt ngón tay đập lên cửa kính vang dội, lưng Hạ Chính An thẳng tắp nhìn như người máy, máy móc gõ cửa sổ xe, bất đắc dĩ mở miệng: “Mở cửa.”
Trong đầu Hạ Nhiên thư thả, mở khóa cửa xe, để ông ấy lên xe.
Hạ Chính An nhấc cằm lên cao, đem lạnh lùng cả đời biểu lộ ra.
Hạ Nhiên chuyển tay lái, cứng rắn mở miệng, “Đi như thế nào?”
“Tiểu súc sinh, đến nhà mình mà cũng không nhớ, thằng khốn.”
Trong lòng Hạ Chính An đem thằng con trai trời đánh của mình từ đến đuôi mắng mấy lần, lạnh giọng, “Quẹo phải, đường Xuân Vui.”
Bài hát được phát trên radio chính là động tĩnh duy nhất trong xe.
Lái xe vào đường Xuân Vui, Hạ Nhiên: “Sau đó thì sao?”
Hạ Chính An khô cằn, “Trái.”
Tiết kiệm chữ như vàng, Hạ Nhiên hừ lạnh, “Ba cứ như vậy không muốn nói chuyện với con sao?”
Đã hơn mười mấy chứ, mẹ nó chứ, thật là khó quá đi mà.
Mặt Hạ Chính An không biểu tình, “Thái độ này của mày là gì, tao không muốn cãi nhau với mày.”
“Vậy ba cho là con muốn đi theo người để ồn ào sao?”
“Vậy mày im lặng đi.”
Hạ Nhiên có chút ngượng ngùng, anh mở cửa sổ xe, gió thổi vào giúp anh tỉnh người.
Lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Tâm tình Hạ Chính An có chút khó chịu, móc thuốc lá ra, lấy ra một điếu. Nhưng khi lục lọi trong túi quần, không tìm được cái bật lửa.
Ánh mắt ông thoáng nhìn qua, bên cạnh đồng hồ đo tốc độ có một cái. Hạ Chính An vừa muốn vươn tay lấy, liền bị Hạ Nhiên nhanh hơn một bước cướp đi mất.
“Bị viêm khí quản mãn tính mấy chục năm vẫn chưa đủ đúng không, muốn thử một bệnh nặng hơn sao?”
Ngữ khí Hạ Nhiên không tốt chút nào, trong lời nó có gai, nghe không xuôi tai chút nào. Hạ Chính An có chút kích động, không nhờ anh còn nhớ rõ. Vốn là cho rằng cả đời này không qua lại với nhau, sinh ra một thằng con trời đánh, lại dùng thái độ dữ dằn để biểu đạt sự quan tâm.
Cái “Quan tâm” này chính là mong muốn một phía của Hạ Chính An.
Sự trầm mặc này làm cho Hạ Nhiên mười phần nôn nóng, anh đem cái bật lửa ném qua, “Hút hút hút!”
Hạ Chính An cười lạnh, không để ý chút nào nhận lấy, một lần nữa ném vào đồng hồ đo tốc đo, không động thanh sắc cất lại thuốc lá.
Động tác này, giống như một dấu hiệu cho cái mở đầu tươi sáng, tâm tình của Hạ Nhiên thông suốt.
Hạ Chính An ho khan, quay mặt ra cửa sổ, nhìn một hồi, quay đầu lại.
“Con bé kia làm nghề gì?”
Sự chủ động đột nhiên này làm cho Hạ Nhiên có cảm giác ngoài ý muốn, hỏi đến Giản Tích, anh trả lời: “Bác sĩ Sản khoa.”
“Bác sĩ? Cuối cùng cũng tìm được người có nghề nghiệp đàng hoàng.”
Hạ Nhiên xoay tay lái, không lên tiếng.
“Gia đình con bé làm gì?”
“Là người tốt.”
“Em trai con bé thì sao?”
“Diễn viên.”
Hạ Chính An nhíu mày, “Nghề này không tốt, không có hề nghiêm túc.”
Căn bệnh cố chấp của ông ấy lại tới rồi.
Nhưng Hạ Nhiên đã học được thông minh, không giống như lúc trẻ cùng ông đối đầu căng thẳng. Anh vờ như không nghe thấy, tự động xem nhẹ.
Hạ Chính An đối với thái độ dàn xếp ổn thỏa của anh ngược lại rất hài lòng, thái độ tốt hơn một chút, tiếp tục hỏi: “Con còn ở ngoài náo loạn nữa không?”
Hạ Nhiên: “Làm vận chuyển.”
Ngữ khí Hạ Chính An mềm mại rộng rãi thêm mấy phần, “Công việc như thế nào?”
“Cũng tàm tạm, không chết đói được.”
Hạ Chính An đem chủ đề về nghiêm túc, lại bắt đầu nói những lời nhàm tai, “Nếu như con chỉ có một mình, không đói chết cũng không sao. Nhưng hiện tại đã có gia đình, đừng có mà náo loạn gây chuyện nữa.”
Hạ Nhiên không nói gì.
“Mang lại cho vợ con con một cuộc sống tốt, mới là một người đàn ông. Nói trắng ra là, số tiền con đang kiếm ra có là gì? Không chịu nổi một chút giày vò.” Ngữ khí của Hạ Chính An còn chút nghiêm khắc, nhưng cảm xúc bên trong vẫn như đang tha thiết chờ đợi, ý tứ rõ ràng, “Phần gia nghiệp này, nếu như con…”
“Con sẽ không trở về.” Hạ Nhiên cắt ngang, giọng quả quyết.
Mong muốn đơn phương của Hạ Chính An bị chặt đứt, không để lại cho ông chút thể diện.
Ông cực kỳ tức giận, “Tiểu tử, tự cao tự đại thành nghiện, riết rồi không biết trời cao đất dày.”
Hạ Nhiên nhẹ giọng, “Con cố chấp như vậy, không phải ba đã sớm biết rồi hay sao.”
Hạ Nhiên cao giọng, “Ta chỉ biết là, chó không chê cứt.”
Hạ Nhiên đạp thắng gấp, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.
Hai cha con vất vả lắm mới hòa hoãn được một chút liền chỉ vì dăm ba câu mà đã bị thay đổi hoàn toàn.
Hạ Chính An đã quen với cách sống hiện tại nhiều năm, tính tình cương trực, ít nhiều có chút cố chấp.
Hạ Nhiên cũng không khá hơn mấy, cho dù hai năm nay tính tình đã có chút điều chỉnh, nhưng lúc này đây máu nóng vẫn nhanh chóng lên đầu. Anh quay đầu, mở miệng, “Ba còn muốn đánh con sao? Dùng côn sắt hay là dùng giày da?”
Hạ Chính An chỉ vào anh, “Mày!”
“Lại muốn mắng súc sinh rồi chứ gì?” Hạ Nhiên cười nhạo, “Vậy ba cũng nên nắm chặt thời gian, đứng lãng phí chút thời gian nào, bởi vì quay đêm nay, con sẽ không quay lại chỗ này nữa.”
Hạ Chính An tức giận vô cùng, “Mở cửa, tao muốn xuống xe!”
“Vẫn còn trên đường Đại Mã, ba xác định sao?” Hạ Nhiên lạnh buốt hỏi.
“Mở cửa!” Tiếng rống giận lớn như vậy, Hạ Chính An chính là thật nổi giận thật sự.
Hạ Nhiên cầm tay lái, các khớp kéo căng thành màu trắng bệch. Trải qua một phen lăn lộn, lý trí cũng vẫn còn tồn tại, không có phản ứng, tiếp tục lái xe.
Hạ Chính An vẫn tiếp tục trách móc, “Tên tiểu súc sinh nhà mày, nghe cũng không nghe thấy sao, tao muốn mày—“
“Bốp!” Hạ Nhiên bỗng nhiên giơ nắm đấm nện lên hướng cửa xe, phát ra âm thanh trầm đục. Anh quay đầu, cắn răng nói, “Ngậm miệng!”
Đêm hôm khuya khoắt, một ông già lang thang trên đường cái, ông còn tưởng mình trẻ trung à.
Hạ Nhiên không có nói suy nghĩ của mình ra, xanh mặt đem người về nhà.
Hạ Chính An vừa xuống xe, chiếc xe như ăn phải thuốc nổ, đuôi khói phả nên mặt ông, biểu võ giương oai mà đi.
Giận thì giận, Hạ Chính An nghĩ lại, thằng nhóc này, không phải không biết đường về nhà sao, vì sao lúc nãy không hỏi ông, nếu biết vì sao còn hỏi?
Trên đường trở về, Hạ Nhiên tức giận, như một cái van bị xì, cả người đều như bị móc rỗng. Anh đâu phải không biết đường, bất quá chỉ là tìm một lý do sứt sẹo để có thể nói chuyện với ba mình thôi.
Đèn đêm không ngủ, một bóng lại thêm một bóng, vẫn còn chiếu sáng đem một Hạ Nhiên lửa giận ngập trời thành lạnh thấy tim.
Trở lại khách sạn, Manh Manh đã ngủ, Giản Tích ngồi trên giường, để cho anh một cái bóng đèn.
Thấy cửa mở, cô nhanh chóng ngồi dậy, “Anh về rồi à? Ba đã về nhà rồi sao?”
Hạ Nhiên hạ thấp âm thanh để không đánh thức con gái, “Ừ. Tinh Lai thế nào rồi?”
Giản Tích nói: “Truyền ba bình nước, hết sốt rồi.”
Hạ Nhiên gật gật đầu, “Anh đi tắm đây.”
Anh khom lưng, từ trong va li tìm quần áo thay, mười phần trầm mặc.
Giản Tích đi tới, cũng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ông xã?”
Hạ Nhiên hít mũi một cái, ngẩng đầu cười với cô một cái, “Anh không sao.”
Giản Tích không buông mắt, cứ như vậy mà nhìn anh.
Cười cười, khóe miệng Hạ Nhiên liền thu lại, anh hơi cúi đầu, nắm lấy cái áo thun trong tay, “Thật xin lỗi, anh không làm được.”
Giản Tích nghe xong liền hiểu rõ, cô không có chút do dự, đưa tay ôm Hạ Nhiên vào ngực, “Ông xã ơi, em không buồn.”
Hạ Nhiên nghe được mùi hương thanh đạm của cô, dứt khoát đem đầu chôn sâu thêm, “Anh không có khổ sở, chẳng qua là có chút bất lực. Kỳ thật giữa hai ba con anh không có thâm thù đại hận gì.”
“Em biết.” Giản Tích vỗ vỗ nhẹ lưng anh, có tiết tấu, “Chỉ là tính cách không hợp, anh lúc niên thiếu quá phản nghịch, ba anh thì đã quen dùng quyền lực. Hai người không sai, chẳng qua là không tìm đúng chỗ để giải quyết.”
Hạ Nhiên ừ, buồn buồn, “Làm em thất vọng rồi.”
Giản Tích càng ôm chặt anh hơn, “Không vội, chúng ta từ từ mà làm.”
“Anh sẽ không tiếp tục.” Hạ Nhiên đã quá mệt mỏi, “Ở chung với nhau không vui như vậy, Giản Tích, nên quên đi thôi.”
Một đêm không nói gì, chỉ ôm nhau như vậy. Ngày hôm sau, ba người lền đường đi về.
Đào Tinh Lai đã hạ sốt, đắc ý muốn tự mình lái xe về, “Dáng dấp đẹp trai ngời ngời, đã vậy thân thể còn đặc biết tốt nữa chứ.”
Giản Tích ôm Manh Manh, đang chờ Hạ Nhiên cầm hành lý, “Sau khi trở về em làm gì?”
“Sắp tới tới thời gian tuyên truyền phim, Lý Tiểu Cường gửi tin nhắn báo cho em, phim đã hoàn tất xong khâu hậu kỳ.” Đào Tinh Lai lo lắng, “Không biết cái cô Kiều Thù đó còn muốn làm em khó xử như thế nào?”
Giản Tích đối với cô gái này có chút hứng thú, “Chuyện của hai đứa là thật à? Này, nói thật lòng cho chị nghe, em đối với Kiều Thù có cảm giác gì?”
“Nhìn cách chị nói, giống như em đã từng nói dối qua.” Đào Tinh Lai cắt lời, “Em mỗi ngày đi nhà trẻ đều là bé ngoan, không tin chị hỏi mẹ đi. Lớp một liền tự nguyện gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, mang một góc quốc kỳ. Mỗi ngày đều tắm rửa bằng xà phòng một lần, một người thanh niên như em, nếu chị tìm được người thứ hai trong Thị ủy Đại viện, em để chị đạp em.”
Giản Tích: “…”
Khen xong chính mình, Đào Tinh Lai mới bằng lòng trả lời vấn đề, “Kiều Thù người này, xinh đẹp, nổi tiếng, là Ảnh hậu.”
Giản Tích gật gật đầu, đồng ý.
Đào Tinh Lai sờ lên cằm, đương nhiên, “Cô ta thích em là chuyện bình thường, dù sao em cũng đẹp trai như vậy, ngoại trừ anh Hạ Hạ, à, còn có anh Hãn Kiêu cũng miễn cưỡng tính là một, làm sao có thể tìm được một người thứ tư.”
Giản Tích, “Này, nói trọng điểm.”
“Đây chính là trọng điểm.” Đào Tinh Lai nhíu mày, “Một cô gái, suốt ngày làm chuyện bát quái như vậy. Yên tâm đi, em cùng với cô ta không có gì. Cô ta lại nổi tiếng như vậy, cũng cần chút bàn tán. Sau lần tuyên truyền phim này, hết thảy đều kết thúc.”
Giản Tích nói lời thấm thía, “Kỳ thật, em có tìm đối tượng trong ngành giải trí, ba mẹ cũng sẽ không phản đối.”
Đào Tinh Lai: “Em không tìm, bốn ba năm lên, em đây mới hai mươi, em còn chưa giành được danh hiệu Ảnh đế.”
Giản Tích cười, “Vậy được, chúc em sớm có ngày giành vinh quang trong cuộc đời.”
“Chị, em yêu chị chết mất.”
Đào Tinh Lai ngồi vào ghế lái, đeo kính mát, nhìn theo Hạ Nhiên đang đẩy hành lý ra khỏi khách sạn, vội vàng ngoắc ngoắc thăm dò, “Wow, anh Hạ Hạ, cái kính mát của anh này thật là kỳ lạ nha, đeo lên như thầy bói.”
Giản Tích vui vẻ, gõ một cái trên đầu cậu, “Không nên ba hoa, lái xe chậm một chút.”
Chuyến đi này không tính là vui vẻ, mà tràn đầy tiếc nuối. Cuối tuần là thôi nôi Manh Manh, Giản Tích lo lắng, không biết lão gia tử có thể tới hay không.
Sau khi trở về, đầu tiên, Hạ Nhiên cùng Giản Tích đi về nhà họ Giản. Đào Khê Hồng mấy ngày trước đã nói, để hai người họ đem Manh Manh ở bên nhà ngoại chơi mấy ngày.
Từ bên này về nhà cũng gần, đi về rồi ghé thăm con cũng thuận tiện, để Manh Manh lại nhà ngoại, hai vợ chồng son trở về chung cư.
Buổi chiều, Hạ Nhiên ở công ty bận bịu chuyện chuyên chở hàng hóa, phong trần mệt mỏi, đang chuẩn bị đi tắm rửa, vừa cởi áo ra, có một khách hàng lại gọi đến. Anh vừa nghe điện thoại vừa cởi quần, một tay không tiện nên động tác cực chậm.
Giản Tích từ phía sau đi tới, tay của cô từ dưới nách anh đưa ra, mò đến thắt lưng.
Thân thể Hạ Nhiên sững sờ, liền bị cô cắn lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Em giúp anh cởi.”
Tay Giản Tích rất mềm, hai ba cái liền đem cái nút thắt cởi ra, lưng quần mở rộng ra, lộ ra hai đường nhân ngư mơ hồ. Giản Tích chọn một ngón tay, khẽ cong ngón tay lượn vòng nơi vừa được mở ra.
Hạ Nhiên hiện tại vẫn đang nghe điện thoại, thái độ vẫn duy trì đường đường chính chính, nhưng trong lòng thì như thiêu đốt.
Anh trả lời khách hàng: “Đúng, xuất phát từ khu Tĩnh Sơn, có thể ghé ngang qua cửa hàng của ông, vật liệu bao nhiêu? Có cần phải đóng gói không?”
Nắm tay Giản Tích vươn tay xuống sâu thêm, kéo dài lên trên hơn, dùng răng nhẹ nhàng gặm gặm bờ vai trần của Hạ Nhiên, sau đó chậm rãi động thủ.
Hô hấp của Hạ Nhiên gấp gáp, lời tiếp theo cũng không nhớ sẽ nói như thế nào.
Giản Tích lại hướng đến một bên lỗ tai anh hừ hừ, “Tiếp tục nói chuyện đi chứ, khách hàng đang đợi anh đó.”
Hạ Nhiên hung hăng trừng cô, người giống như lửa đốt.
Giản Tích khóe miệng cong cong, vừa vô tội vừa chân thành, đầu lưỡi liếm liếm tai anh, “Anh Nhiên, lều vải của anh chống thật cao nha.”
Thân thể Hạ Nhiên cứng đờ, xong đời, lại cao hơn rồi.
Anh vội vàng kết thúc điện thoại, nói một tràng, xoay người ôm lấy cô, bộ dạng như đang phun lửa, “Hôm nay không làm em đến khi em khóc xin, anh đây sẽ theo họ em.”
Giản Tích chống lên trán anh, mười phần khiêu khích gọi tên, “Anh Nhiên.”
“Cầu xin anh cũng vô dụng.”
“Không phải.” Giản Tích ôm cổ anh, đỏ mặt hỏi một câu: “Anh khi nào thì… trong máy tính của anh sao lại có nhiều thứ như vậy?”
Hạ Nhiên thấp giọng cười, “Cái thứ gì là cái gì?”
Giản Tích một mặt chân thành, “Thì là cái loại đó đó, là video hai người thân thể trần truồng đánh nhau đó.”
Hạ Nhiên bật cười, cơ bụng rung lên, vỗ vỗ lên mông cô, sau đó lại ôm người vào lòng, hưng phấn nói: “Đi.”
Giản Tích: “Làm gì?”
Hạ Nhiên: “Vừa nhìn vừa làm chứ gì…”
Giản Tích nhìn Đào Tinh Lai, ánh mắt nháy nháy, cậu lập tức hiểu ý, tay đỡ trán, bắt đầu lẩm bẩm: “Anh rể, anh sờ thử xem có phải hay không có thể luộc được trứng luôn rồi?”
Hạ Nhiên đưa bàn tay qua loa thử một lần, ừ một tiếng, “Chiên bánh tiêu còn được nữa là.”
Có những lời nói khác, mà diễn trước đó tốt xấu gì cũng có thể lấp liếm cho qua.
Bác sĩ tư nhân của Hạ Chính An trang bị đầy đủ, đem cả thanh đỡ truyền dịch tới.
Đào Tinh Lai trở về phòng mình, nằm trên giường yếu ớt nói. “Bác sĩ, ngài họ gì?”
“Không dám, tôi họ Vương.”
Đào Tinh Lai nghe xong, “Vương tử điện hạ, thời điểm anh ghim kim có thể nhẹ một chút được không? Tôi có chút sợ đau.”
Bác sĩ vui vẻ lây lên cả khóe mắt, “Yên tâm, kỹ thuật tôi khá tốt.”
“Nhìn qua đã thấy được ngài đã từng nhận được nhiều học bổng nha.” Đào Tinh Lai nói: “Giống như chị tôi đó. Đúng rồi, ngài ăn dâu tây không? Ở đây tôi có một rổ, đừng khách khí với tôi làm gì. Tôi thích và muốn kết giao bạn bè.”
Cậu nghĩ có khả năng cả đời này bác sĩ này chưa bao giờ chích thuốc qua, bác sĩ Vương lại nghĩ chưa bao giờ gặp người nào như thế. Có thể thấy được Đào Tinh Lai sợ bị tiêm thật sự.
Lúc xoa xoa cồn i-ốt, cậu run rẩy, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau đau đau!”
Bác sĩ đem một cái khẩu trang to, “Tôi còn chưa đụng tới đâu.”
Đào Tinh Lai quay đầu qua chỗ khác, “Thật sao?”
Cái kim kia, trong nhát máy đã bị đẩy vào trong da thịt.
Đào Tinh Lai một tiếng la lớn, “Mẹ kiếp, tôi muốn lên trời.”
Hạ Nhiên đứng ở cửa, đúng lúc đó bịt kín lỗ tai, bảo vệ màng nhĩ.
Phần diễn của Ảnh đế lố quá mức, thật là vất vả quá mức, Đào Tinh Lai thấp mắt nhìn về phía Hạ Nhiên, “Anh rể, anh tính xử lý chỗ này như thế nào?”
Trên mặt Hạ Nhiên viết rõ ràng sự trốn tránh, anh mất tự nhiên nói: “Anh giúp cậu nhìn nước truyền.”
“Cái đó không cần, mỗi lần sinh bệnh em đều không ngủ được, thích nhất là kiếm cái gì đó chơi.”
Hạ Nhiên khụ khụ hai tiếng, “Những thứ em yêu thích thật là đặc thù.”
“Cũng không phải, ai mà chả có chút ham muốn nho nhỏ chứ.”
Đào Tinh Lai nhìn anh ra hiệu, “Anh rể, món móng heo kho tàu của anh làm ngon như vậy, nếu anh không có chút hứng thú nào đối với chân, có thể anh không đạt đến trình độ như vậy.”
Hạ Nhiên lòng dạ không yên, “Chân của chị em thực ra nhìn rất đẹp nha.”
Đào Tinh Lai cắt lời, “Anh cũng không muốn nói chuyện cùng em, không có tí sức lực nào. Đừng trông em làm gì, quay về ở với chị em đi.”
Hạ Nhiên dùng đế giày phủi phủi tấm đất, mài tới mài lui, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bước đi.
Đào Tinh Lai lắc đầu, “Tâm tư của trai thẳng thật khó đoán.”
Hạ Chính An ôm Manh Manh, cùng Giản Tích trò chuyện, ngược lại cười cười nói nói, bầu không khí hài hòa.
Hạ Nhiên vừa xuất hiện, cảnh tượng dừng lại một chút.
Hạ Chính An cúi đầu nhìn Manh Manh, giả vờ như không thấy, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi rồi.”
Giản Tích vội nói: “Cảm ơn ngài đã hao tâm tổn trí.”
“Con rất linh hoạt, còn biết xin ta giúp đỡ.”
Hạ Chính An đem Manh Manh ôm cho Giản Tích, “Con người, trong lúc gặp khốn khó, cũng nên tìm một ai đó giúp một tay.”
Câu cuối này có ý riêng, trong lời nói còn có hàm ý.
Hạ Nhiên nghiêm mặt, đứng ở cửa không có động tác tiếp theo.
Giản Tích tiếp nhận Manh Manh, “Để con tiễn ngài một chút.”
“Không cần, con chăm sóc con bé đi, ta tự lái xe.” Hạ Chính An cất bước, hướng ra cửa.
Hạ Nhiên nhượng bộ lui bước, nhanh chóng nhường qua một bên, ánh mắt nhìn loạn, sau đó lại nhìn chằm chằm bức họa trên tường như đang thưởng thức búc tranh của những họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Giản Tích nương theo hoàn cảnh hành động, đem Hạ Nhiên đẩy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Cái đó, để anh ấy lái xe đưa ngài về.”
Hạ Nhiên tê cả da đầu, im lặng nhìn Giản Tích trợn mắt.
Tự động bỏ qua, Giản Tích đẩy anh, “Anh nhanh đi.”
Hạ Chính An dừng lại, cũng không quay đầu, lưu lại bóng lưng trầm mặc, đi về phía thang máy.
Đây chính là ý tứ ngầm đồng ý.
Hạ Nhiên tiến thoái lưỡng nan, do dự cùng hỗn loạn làm cho lòng anh loạn tùng phèo, Giản Tích thấp giọng khiển trách, “Hạ Nhiên!”
Tựa như chỉ cần một cái động lực nho nhỏ như vậy, một phần sâu kín trong anh quyết định, không kịp chuẩn bị mà bốc lên đầu, thúc đẩy bước chân Hạ Nhiên, nhanh chóng đuổi theo.
Thang máy vẫn chưa đến, hai cha con lặng im đứng song song nhau.
Mặt Hạ Chính An so với ban này đã thêm phần nghiêm túc, căng thẳng như vậy làm cho người ta cảm giác một giây sau có thể đứt đoạn.
Hạ Nhiên nghĩ thầm, bao nhiêu tuổi rồi, có cần phải như vậy không.
Hai người lần lượt đi vào thang máy, một người đứng bên góc trái, người còn lại thì đứng bên góc phải, muốn cách bao xa liền cách bấy nhiêu xa.
Hạ Nhiên hai tay bỏ vào túi, ho khan một tiếng, chủ động đi lên phía trước, ấn lầu một.
Thu ngắn khoảng cách một chút, liền nghe được mùi thuốc trên người Hạ Chính An.
Cũng đã có tuổi, thân thể gân cốt không thể giống như lúc trẻ. Trước kia ông cũng tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mầm rễ được nuôi đến trung niên, từng mầm bệnh phát ra, bệnh nhẹ nhưng đau nhức không dứt, lâu dài phải dùng thuốc để nuôi.
Hạ Nhiên có ấn tượng sâu dáng vẻ yếu ớt của Hạ Chính An lúc đau nhức do trở trời, bộ dáng đó hiện rõ mồn một trước mắt. Từ khi đó đến nay cũng đã hơn chục năm.
Nghĩ đến cái này, trán anh lại nhăn thêm một đường, nuốt yết hầu một cái, tâm tư xao động.
Đi ra khỏi thang máy, bước chân Hạ Chính An chậm lại, Hạ Nhiên bước nhanh qua, nhanh chóng nói ra một câu, “Chờ chút, con đi lấy xe.”
Hạ Chính An không phản ứng, đứng tại chỗ, nghe theo anh.
Hạ Nhiên chạy chậm, từ bãi xe lái xe ra, anh ngồi trong xe, trượt cửa sổ xe xuống, ấn còi một tiếng.
Hạ Chính An nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua, làm bộ không nghe, quay người đi.
“Ôi! Lão ba còn rất tự cao tự đại nha.” Hạ Nhiên nâng cằm, cũng không giận, tâm tính nhẫn nại nhấn thêm hai tiếng còi nữa.
Lúc này, Hạ Chính An mới thỏa mãn bước đến bên chiếc xe.
Quần áo được làm từ chất liệu lụa thô thoải mái phong lưu, tính tình của ba anh vẫn cao ngạo như vậy, ngang ngược càn rỡ cũng chẳng khác gì trước đây.
Hạ Nhiên cực nhạt mà cười nhạo, “Người nói con bản tính khó dời, lão gia hỏa ngài cũng không khác gì.”
Anh nhướng mày, đem cửa sổ xe đóng lại, thuận tiện khóa luôn cửa xe.
Hạ Chính An đứng bên ghế phụ, để tay lên gác tay, kéo kéo hai lần, không có gì xảy ra.
Hai tay Hạ Nhiên đan lại sau ót, dáng vẻ cà lơ phất phơ, huýt sáo, nghĩ thầm, “Con không tin ba không chủ động nói chuyện với con.”
Hạ Chính An kéo hai ba lần, cuối cùng chấp tay vòng qua ngực, đứng cách xe hơi xa một tí.
Tâm tình Hạ Nhiên bỗng nhiên trở nên tốt, huýt sáo càng thêm vang dội,
“Cốc cốc cốc.” Đốt ngón tay đập lên cửa kính vang dội, lưng Hạ Chính An thẳng tắp nhìn như người máy, máy móc gõ cửa sổ xe, bất đắc dĩ mở miệng: “Mở cửa.”
Trong đầu Hạ Nhiên thư thả, mở khóa cửa xe, để ông ấy lên xe.
Hạ Chính An nhấc cằm lên cao, đem lạnh lùng cả đời biểu lộ ra.
Hạ Nhiên chuyển tay lái, cứng rắn mở miệng, “Đi như thế nào?”
“Tiểu súc sinh, đến nhà mình mà cũng không nhớ, thằng khốn.”
Trong lòng Hạ Chính An đem thằng con trai trời đánh của mình từ đến đuôi mắng mấy lần, lạnh giọng, “Quẹo phải, đường Xuân Vui.”
Bài hát được phát trên radio chính là động tĩnh duy nhất trong xe.
Lái xe vào đường Xuân Vui, Hạ Nhiên: “Sau đó thì sao?”
Hạ Chính An khô cằn, “Trái.”
Tiết kiệm chữ như vàng, Hạ Nhiên hừ lạnh, “Ba cứ như vậy không muốn nói chuyện với con sao?”
Đã hơn mười mấy chứ, mẹ nó chứ, thật là khó quá đi mà.
Mặt Hạ Chính An không biểu tình, “Thái độ này của mày là gì, tao không muốn cãi nhau với mày.”
“Vậy ba cho là con muốn đi theo người để ồn ào sao?”
“Vậy mày im lặng đi.”
Hạ Nhiên có chút ngượng ngùng, anh mở cửa sổ xe, gió thổi vào giúp anh tỉnh người.
Lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Tâm tình Hạ Chính An có chút khó chịu, móc thuốc lá ra, lấy ra một điếu. Nhưng khi lục lọi trong túi quần, không tìm được cái bật lửa.
Ánh mắt ông thoáng nhìn qua, bên cạnh đồng hồ đo tốc độ có một cái. Hạ Chính An vừa muốn vươn tay lấy, liền bị Hạ Nhiên nhanh hơn một bước cướp đi mất.
“Bị viêm khí quản mãn tính mấy chục năm vẫn chưa đủ đúng không, muốn thử một bệnh nặng hơn sao?”
Ngữ khí Hạ Nhiên không tốt chút nào, trong lời nó có gai, nghe không xuôi tai chút nào. Hạ Chính An có chút kích động, không nhờ anh còn nhớ rõ. Vốn là cho rằng cả đời này không qua lại với nhau, sinh ra một thằng con trời đánh, lại dùng thái độ dữ dằn để biểu đạt sự quan tâm.
Cái “Quan tâm” này chính là mong muốn một phía của Hạ Chính An.
Sự trầm mặc này làm cho Hạ Nhiên mười phần nôn nóng, anh đem cái bật lửa ném qua, “Hút hút hút!”
Hạ Chính An cười lạnh, không để ý chút nào nhận lấy, một lần nữa ném vào đồng hồ đo tốc đo, không động thanh sắc cất lại thuốc lá.
Động tác này, giống như một dấu hiệu cho cái mở đầu tươi sáng, tâm tình của Hạ Nhiên thông suốt.
Hạ Chính An ho khan, quay mặt ra cửa sổ, nhìn một hồi, quay đầu lại.
“Con bé kia làm nghề gì?”
Sự chủ động đột nhiên này làm cho Hạ Nhiên có cảm giác ngoài ý muốn, hỏi đến Giản Tích, anh trả lời: “Bác sĩ Sản khoa.”
“Bác sĩ? Cuối cùng cũng tìm được người có nghề nghiệp đàng hoàng.”
Hạ Nhiên xoay tay lái, không lên tiếng.
“Gia đình con bé làm gì?”
“Là người tốt.”
“Em trai con bé thì sao?”
“Diễn viên.”
Hạ Chính An nhíu mày, “Nghề này không tốt, không có hề nghiêm túc.”
Căn bệnh cố chấp của ông ấy lại tới rồi.
Nhưng Hạ Nhiên đã học được thông minh, không giống như lúc trẻ cùng ông đối đầu căng thẳng. Anh vờ như không nghe thấy, tự động xem nhẹ.
Hạ Chính An đối với thái độ dàn xếp ổn thỏa của anh ngược lại rất hài lòng, thái độ tốt hơn một chút, tiếp tục hỏi: “Con còn ở ngoài náo loạn nữa không?”
Hạ Nhiên: “Làm vận chuyển.”
Ngữ khí Hạ Chính An mềm mại rộng rãi thêm mấy phần, “Công việc như thế nào?”
“Cũng tàm tạm, không chết đói được.”
Hạ Chính An đem chủ đề về nghiêm túc, lại bắt đầu nói những lời nhàm tai, “Nếu như con chỉ có một mình, không đói chết cũng không sao. Nhưng hiện tại đã có gia đình, đừng có mà náo loạn gây chuyện nữa.”
Hạ Nhiên không nói gì.
“Mang lại cho vợ con con một cuộc sống tốt, mới là một người đàn ông. Nói trắng ra là, số tiền con đang kiếm ra có là gì? Không chịu nổi một chút giày vò.” Ngữ khí của Hạ Chính An còn chút nghiêm khắc, nhưng cảm xúc bên trong vẫn như đang tha thiết chờ đợi, ý tứ rõ ràng, “Phần gia nghiệp này, nếu như con…”
“Con sẽ không trở về.” Hạ Nhiên cắt ngang, giọng quả quyết.
Mong muốn đơn phương của Hạ Chính An bị chặt đứt, không để lại cho ông chút thể diện.
Ông cực kỳ tức giận, “Tiểu tử, tự cao tự đại thành nghiện, riết rồi không biết trời cao đất dày.”
Hạ Nhiên nhẹ giọng, “Con cố chấp như vậy, không phải ba đã sớm biết rồi hay sao.”
Hạ Nhiên cao giọng, “Ta chỉ biết là, chó không chê cứt.”
Hạ Nhiên đạp thắng gấp, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.
Hai cha con vất vả lắm mới hòa hoãn được một chút liền chỉ vì dăm ba câu mà đã bị thay đổi hoàn toàn.
Hạ Chính An đã quen với cách sống hiện tại nhiều năm, tính tình cương trực, ít nhiều có chút cố chấp.
Hạ Nhiên cũng không khá hơn mấy, cho dù hai năm nay tính tình đã có chút điều chỉnh, nhưng lúc này đây máu nóng vẫn nhanh chóng lên đầu. Anh quay đầu, mở miệng, “Ba còn muốn đánh con sao? Dùng côn sắt hay là dùng giày da?”
Hạ Chính An chỉ vào anh, “Mày!”
“Lại muốn mắng súc sinh rồi chứ gì?” Hạ Nhiên cười nhạo, “Vậy ba cũng nên nắm chặt thời gian, đứng lãng phí chút thời gian nào, bởi vì quay đêm nay, con sẽ không quay lại chỗ này nữa.”
Hạ Chính An tức giận vô cùng, “Mở cửa, tao muốn xuống xe!”
“Vẫn còn trên đường Đại Mã, ba xác định sao?” Hạ Nhiên lạnh buốt hỏi.
“Mở cửa!” Tiếng rống giận lớn như vậy, Hạ Chính An chính là thật nổi giận thật sự.
Hạ Nhiên cầm tay lái, các khớp kéo căng thành màu trắng bệch. Trải qua một phen lăn lộn, lý trí cũng vẫn còn tồn tại, không có phản ứng, tiếp tục lái xe.
Hạ Chính An vẫn tiếp tục trách móc, “Tên tiểu súc sinh nhà mày, nghe cũng không nghe thấy sao, tao muốn mày—“
“Bốp!” Hạ Nhiên bỗng nhiên giơ nắm đấm nện lên hướng cửa xe, phát ra âm thanh trầm đục. Anh quay đầu, cắn răng nói, “Ngậm miệng!”
Đêm hôm khuya khoắt, một ông già lang thang trên đường cái, ông còn tưởng mình trẻ trung à.
Hạ Nhiên không có nói suy nghĩ của mình ra, xanh mặt đem người về nhà.
Hạ Chính An vừa xuống xe, chiếc xe như ăn phải thuốc nổ, đuôi khói phả nên mặt ông, biểu võ giương oai mà đi.
Giận thì giận, Hạ Chính An nghĩ lại, thằng nhóc này, không phải không biết đường về nhà sao, vì sao lúc nãy không hỏi ông, nếu biết vì sao còn hỏi?
Trên đường trở về, Hạ Nhiên tức giận, như một cái van bị xì, cả người đều như bị móc rỗng. Anh đâu phải không biết đường, bất quá chỉ là tìm một lý do sứt sẹo để có thể nói chuyện với ba mình thôi.
Đèn đêm không ngủ, một bóng lại thêm một bóng, vẫn còn chiếu sáng đem một Hạ Nhiên lửa giận ngập trời thành lạnh thấy tim.
Trở lại khách sạn, Manh Manh đã ngủ, Giản Tích ngồi trên giường, để cho anh một cái bóng đèn.
Thấy cửa mở, cô nhanh chóng ngồi dậy, “Anh về rồi à? Ba đã về nhà rồi sao?”
Hạ Nhiên hạ thấp âm thanh để không đánh thức con gái, “Ừ. Tinh Lai thế nào rồi?”
Giản Tích nói: “Truyền ba bình nước, hết sốt rồi.”
Hạ Nhiên gật gật đầu, “Anh đi tắm đây.”
Anh khom lưng, từ trong va li tìm quần áo thay, mười phần trầm mặc.
Giản Tích đi tới, cũng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ông xã?”
Hạ Nhiên hít mũi một cái, ngẩng đầu cười với cô một cái, “Anh không sao.”
Giản Tích không buông mắt, cứ như vậy mà nhìn anh.
Cười cười, khóe miệng Hạ Nhiên liền thu lại, anh hơi cúi đầu, nắm lấy cái áo thun trong tay, “Thật xin lỗi, anh không làm được.”
Giản Tích nghe xong liền hiểu rõ, cô không có chút do dự, đưa tay ôm Hạ Nhiên vào ngực, “Ông xã ơi, em không buồn.”
Hạ Nhiên nghe được mùi hương thanh đạm của cô, dứt khoát đem đầu chôn sâu thêm, “Anh không có khổ sở, chẳng qua là có chút bất lực. Kỳ thật giữa hai ba con anh không có thâm thù đại hận gì.”
“Em biết.” Giản Tích vỗ vỗ nhẹ lưng anh, có tiết tấu, “Chỉ là tính cách không hợp, anh lúc niên thiếu quá phản nghịch, ba anh thì đã quen dùng quyền lực. Hai người không sai, chẳng qua là không tìm đúng chỗ để giải quyết.”
Hạ Nhiên ừ, buồn buồn, “Làm em thất vọng rồi.”
Giản Tích càng ôm chặt anh hơn, “Không vội, chúng ta từ từ mà làm.”
“Anh sẽ không tiếp tục.” Hạ Nhiên đã quá mệt mỏi, “Ở chung với nhau không vui như vậy, Giản Tích, nên quên đi thôi.”
Một đêm không nói gì, chỉ ôm nhau như vậy. Ngày hôm sau, ba người lền đường đi về.
Đào Tinh Lai đã hạ sốt, đắc ý muốn tự mình lái xe về, “Dáng dấp đẹp trai ngời ngời, đã vậy thân thể còn đặc biết tốt nữa chứ.”
Giản Tích ôm Manh Manh, đang chờ Hạ Nhiên cầm hành lý, “Sau khi trở về em làm gì?”
“Sắp tới tới thời gian tuyên truyền phim, Lý Tiểu Cường gửi tin nhắn báo cho em, phim đã hoàn tất xong khâu hậu kỳ.” Đào Tinh Lai lo lắng, “Không biết cái cô Kiều Thù đó còn muốn làm em khó xử như thế nào?”
Giản Tích đối với cô gái này có chút hứng thú, “Chuyện của hai đứa là thật à? Này, nói thật lòng cho chị nghe, em đối với Kiều Thù có cảm giác gì?”
“Nhìn cách chị nói, giống như em đã từng nói dối qua.” Đào Tinh Lai cắt lời, “Em mỗi ngày đi nhà trẻ đều là bé ngoan, không tin chị hỏi mẹ đi. Lớp một liền tự nguyện gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, mang một góc quốc kỳ. Mỗi ngày đều tắm rửa bằng xà phòng một lần, một người thanh niên như em, nếu chị tìm được người thứ hai trong Thị ủy Đại viện, em để chị đạp em.”
Giản Tích: “…”
Khen xong chính mình, Đào Tinh Lai mới bằng lòng trả lời vấn đề, “Kiều Thù người này, xinh đẹp, nổi tiếng, là Ảnh hậu.”
Giản Tích gật gật đầu, đồng ý.
Đào Tinh Lai sờ lên cằm, đương nhiên, “Cô ta thích em là chuyện bình thường, dù sao em cũng đẹp trai như vậy, ngoại trừ anh Hạ Hạ, à, còn có anh Hãn Kiêu cũng miễn cưỡng tính là một, làm sao có thể tìm được một người thứ tư.”
Giản Tích, “Này, nói trọng điểm.”
“Đây chính là trọng điểm.” Đào Tinh Lai nhíu mày, “Một cô gái, suốt ngày làm chuyện bát quái như vậy. Yên tâm đi, em cùng với cô ta không có gì. Cô ta lại nổi tiếng như vậy, cũng cần chút bàn tán. Sau lần tuyên truyền phim này, hết thảy đều kết thúc.”
Giản Tích nói lời thấm thía, “Kỳ thật, em có tìm đối tượng trong ngành giải trí, ba mẹ cũng sẽ không phản đối.”
Đào Tinh Lai: “Em không tìm, bốn ba năm lên, em đây mới hai mươi, em còn chưa giành được danh hiệu Ảnh đế.”
Giản Tích cười, “Vậy được, chúc em sớm có ngày giành vinh quang trong cuộc đời.”
“Chị, em yêu chị chết mất.”
Đào Tinh Lai ngồi vào ghế lái, đeo kính mát, nhìn theo Hạ Nhiên đang đẩy hành lý ra khỏi khách sạn, vội vàng ngoắc ngoắc thăm dò, “Wow, anh Hạ Hạ, cái kính mát của anh này thật là kỳ lạ nha, đeo lên như thầy bói.”
Giản Tích vui vẻ, gõ một cái trên đầu cậu, “Không nên ba hoa, lái xe chậm một chút.”
Chuyến đi này không tính là vui vẻ, mà tràn đầy tiếc nuối. Cuối tuần là thôi nôi Manh Manh, Giản Tích lo lắng, không biết lão gia tử có thể tới hay không.
Sau khi trở về, đầu tiên, Hạ Nhiên cùng Giản Tích đi về nhà họ Giản. Đào Khê Hồng mấy ngày trước đã nói, để hai người họ đem Manh Manh ở bên nhà ngoại chơi mấy ngày.
Từ bên này về nhà cũng gần, đi về rồi ghé thăm con cũng thuận tiện, để Manh Manh lại nhà ngoại, hai vợ chồng son trở về chung cư.
Buổi chiều, Hạ Nhiên ở công ty bận bịu chuyện chuyên chở hàng hóa, phong trần mệt mỏi, đang chuẩn bị đi tắm rửa, vừa cởi áo ra, có một khách hàng lại gọi đến. Anh vừa nghe điện thoại vừa cởi quần, một tay không tiện nên động tác cực chậm.
Giản Tích từ phía sau đi tới, tay của cô từ dưới nách anh đưa ra, mò đến thắt lưng.
Thân thể Hạ Nhiên sững sờ, liền bị cô cắn lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Em giúp anh cởi.”
Tay Giản Tích rất mềm, hai ba cái liền đem cái nút thắt cởi ra, lưng quần mở rộng ra, lộ ra hai đường nhân ngư mơ hồ. Giản Tích chọn một ngón tay, khẽ cong ngón tay lượn vòng nơi vừa được mở ra.
Hạ Nhiên hiện tại vẫn đang nghe điện thoại, thái độ vẫn duy trì đường đường chính chính, nhưng trong lòng thì như thiêu đốt.
Anh trả lời khách hàng: “Đúng, xuất phát từ khu Tĩnh Sơn, có thể ghé ngang qua cửa hàng của ông, vật liệu bao nhiêu? Có cần phải đóng gói không?”
Nắm tay Giản Tích vươn tay xuống sâu thêm, kéo dài lên trên hơn, dùng răng nhẹ nhàng gặm gặm bờ vai trần của Hạ Nhiên, sau đó chậm rãi động thủ.
Hô hấp của Hạ Nhiên gấp gáp, lời tiếp theo cũng không nhớ sẽ nói như thế nào.
Giản Tích lại hướng đến một bên lỗ tai anh hừ hừ, “Tiếp tục nói chuyện đi chứ, khách hàng đang đợi anh đó.”
Hạ Nhiên hung hăng trừng cô, người giống như lửa đốt.
Giản Tích khóe miệng cong cong, vừa vô tội vừa chân thành, đầu lưỡi liếm liếm tai anh, “Anh Nhiên, lều vải của anh chống thật cao nha.”
Thân thể Hạ Nhiên cứng đờ, xong đời, lại cao hơn rồi.
Anh vội vàng kết thúc điện thoại, nói một tràng, xoay người ôm lấy cô, bộ dạng như đang phun lửa, “Hôm nay không làm em đến khi em khóc xin, anh đây sẽ theo họ em.”
Giản Tích chống lên trán anh, mười phần khiêu khích gọi tên, “Anh Nhiên.”
“Cầu xin anh cũng vô dụng.”
“Không phải.” Giản Tích ôm cổ anh, đỏ mặt hỏi một câu: “Anh khi nào thì… trong máy tính của anh sao lại có nhiều thứ như vậy?”
Hạ Nhiên thấp giọng cười, “Cái thứ gì là cái gì?”
Giản Tích một mặt chân thành, “Thì là cái loại đó đó, là video hai người thân thể trần truồng đánh nhau đó.”
Hạ Nhiên bật cười, cơ bụng rung lên, vỗ vỗ lên mông cô, sau đó lại ôm người vào lòng, hưng phấn nói: “Đi.”
Giản Tích: “Làm gì?”
Hạ Nhiên: “Vừa nhìn vừa làm chứ gì…”
Bình luận facebook