Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-24
Chương 24: Phong Cảnh Khu A
Nụ hôn này kết thúc với tiếng kêu đau của Hạ Nhiên.
"Ui da!" Anh đau đến mức bắt buộc phải buông Giản Tích ra, "Cắn anh làm gì?"
Giản Tích nghiêng đầu, cơn giận còn chưa tan hết.
Hạ Nhiên chậc chậc đầu lưỡi bị thương, "Răng bén quá."
Giản Tích khẽ cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Hạ Nhiên kéo cổ tay cô, "Đến đây, đánh chỗ này này, đánh vào mặt anh này."
Giản Tích dùng sức rút tay về, oán hận nói: "Vô lại."
Hạ Nhiên đột nhiên để sát vào, chóp mũi kề sát chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, anh thế này hoàn toàn chẳng có chút khí phách nào, sẽ làm em mất thể diện."
Giản Tích quay đầu, nhìn anh, "Thô lỗ mới là không có khí phách.”
Hạ Nhiên hoàn toàn bật cười thành tiếng.
Giản Tích không muốn giận dỗi, cô có thể hiểu được vì sao Hạ Nhiên lại bỏ chạy, trong đầu người đàn ông này đầy tự ái của phái nam, nhưng ẩn sâu trong đó hoàn toàn đều là vì muốn bảo vệ cô.
Sống mũi Giản Tích cay cay, cô cầm cánh tay bị thương của Hạ Nhiên, "Không phải em đang quan tâm anh đâu, em chỉ xem nó đã bị gãy chưa.”
Hạ Nhiên nhịn cười, vờ như cực kì ấm ức: “Gãy hay không thì anh không biết, dù sao vẫn chưa tàn phế mà.”
Giản Tích đau lòng khó kiềm chế, trái tim cô như tan ra thành nước.
"Băng vải đều nổi mốc hết rồi, em mang anh đến bệnh viện thay băng."
Hạ Nhiên vừa định nói không cần, đôi mắt Giản Tích thẳng tắp nhìn anh.
Rốt cuộc chột dạ, vì thế anh đành đồng ý "Đi thì đi, nhưng anh không đến bệnh viện của bọn em đâu."
Giản Tích cảm thấy đau đầu, "Đi thôi, nhà của em có hòm thuốc." Cô lướt qua Hạ Nhiên, nhìn về phía Lâm Gia, "Còn cậu, có sao không?"
"Cậu ta không sao, anh cản giùm cậu ta hết rồi." Hạ Nhiên chỉ Lâm Gia nói: "Tự cậu quay về đi."
Lâm Gia liên tục gật đầu, đã chạy tới cười hớ hớ, "Em chào chị dâu."
Giản Tích chào hỏi.
"Chị dâu, em có chuyện này muốn làm phiền chị." Lâm Gia thật biết bắt cơ hội, gãi gãi đầu nói: "Vợ em sắp sanh, trong mấy ngày tới á chị, em muốn hỏi xem bệnh viện của chị còn giường trống không?”
Giản Tích nói: "Vậy phải xếp hàng, như vậy đi, cậu đem chứng minh thư cho tôi, ngày mai tôi sẽ đăng kí trước cho cậu, có giường tôi sẽ thông báo ngay.."
"Được, cám ơn chị dâu." Lâm Gia cười híp cả mắt.
“Thằng quỷ sứ, nắm bắt cơ hội nhanh thật." Hạ Nhiên vỗ vỗ đầu của hắn, "Đi mau."
Đem người đuổi đi, Giản Tích cùng Hạ Nhiên đón xe quay về nhà trọ.
Sau khi xuống xe, Hạ Nhiên nói: “Chờ anh một chút."
Giản Tích chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy anh chạy nhanh về hướng cửa hàng bách hóa gần đó.
Đèn đường ngoài cửa khu chung cư là hình hoa lan, cột đèn màu đen, chụp đèn bên ngoài, ánh sáng lọt ra từ khe hở. Gần cuối năm rồi, người ta đã treo những sợi dây đỏ mừng năm mới lên trên đó.
Giản Tích đưa mắt dạo quanh một vòng, lại chuyển về chỗ cũ, liền nhìn thấy Hạ Nhiên từ cửa hàng bách hóa đi ra, trên tay còn xách ít đồ.
"Mua gì thế?" Giản Tích hỏi.
Hạ Nhiên chỉ cười, không trả lời, "Bên ngoài lạnh lắm, đi về trước đã."
Một cái túi nhỏ, bên trong là những hộp nhỏ nhìn không rõ, Giản Tích nghĩ là thuốc lá. Hai người ra khỏi thang máy, Hạ Nhiên chờ cô mở cửa.
“Căn hộ này em thuê bao lâu rồi?”
Giản Tích lấy chìa khóa ra, "Em thuê lúc đến đây nhận công tác.”
“Các vật dụng trang trí còn rất mới."
"Lúc mới thuê chỉ là một căn hộ trống, mẹ em cho người đến trang trí.”
“Có tiền sao lại không mua luôn?" Hạ Nhiên nhíu mày.
"Kỳ thật ở khu vực này mẹ em có mua hai căn biệt thự, nhưng quá lớn, mua nữa cũng không để làm gì, thuê một căn hộ nhỏ một người ở là được rồi.” Giản Tích mở cửa, mùi hương nhè nhẹ trong căn hộ tràn vào mặt.
"Hơn nữa, căn hộ này em cũng không ở nhiều, chỉ để về ngủ thôi." Giản Tích đưa cho anh đôi dép.
Hạ Nhiên cúi đầu nhìn, "Mới à? Cố ý mua cho anh?"
Giản Tích "Ừ" một tiếng.
“Ép anh ở chung đấy à?” Hạ Nhiên từ phía sau lưng dán sát đến, đem Giản Tích đang đổi giày nhắm thẳng phía trước.
Đè đến trên tường, cùng đường, rất tiện cho ai đó giở trò lưu manh.
Hạ Nhiên cúi đầu định hôn cô, Giản Tích nghiêng đầu không cho anh thực hiện ý định, "Tay đã sắp gãy rồi, còn không nên nết như thế.”
"Miệng đâu có gãy." Hạ Nhiên xiết nhẹ cô, đầu lưỡi liếm một vòng nhỏ trên môi cô, "Lần trước đâu cần dùng tay, chỉ dùng lưỡi cũng đã làm em cao trào đấy thôi."
Giản Tích thở dồn dập.
Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ cong, "Thở nhanh như thế, là muốn chơi trò ngực cọ ngực với anh đấy à? Em mềm, anh cứng, trời sinh một đôi đấy bác sĩ Giản."
Giản Tích nhịn không được phì cười, "Anh đừng chọc em nữa.”
"Anh đi tắm đây." Hạ Nhiên rời khỏi môi của cô, "Đợi chút nữa chúng ta từ từ ‘chọc’ nhau.”
Cảm giác đỏ mặt này đến từ tim đập dồn dập, rất chân thực.
Giản Tích nhìn theo bóng lưng của anh cười mắng, "Lão lưu manh."
Toilet truyền đến tiếng nước, Giản Tích quay về phòng ngủ chuẩn bị quần áo, thoáng nhìn cái túi mua hàng trên bàn, là thứ mà Hạ Nhiên mua ở cửa hàng bách hóa ban nãy.
Giản Tích thuận tay đẩy ra nhìn thư, bên trong là hai hộp bao cao su.
Cô đúng là không biết nói gì luôn, thật ra cô đã đặt mua trên mạng, hiện giờ nó đang nằm trên bàn trang điểm của cô.
Hạ Nhiên quấn khăn tắm bước ra, đồ lót giặt xong được vắt thành hai bánh quai chèo, "Phơi quần áo ở đâu?"
Giản Tích đưa tay, "Đưa cho em đi, anh ngồi đó, em thay thuốc cho."
Chờ phơi xong quần áo, Giản Tích đưa lại cho anh một bộ áo ngủ.
"Của em trai em, anh mặc vừa."
Một bộ áo ngủ bằng phi bóng màu xanh, nói thật, Hạ Nhiên nhìn không vừa mắt chút nào.
"Đưa tay em xem." Giản Tích ngồi xuống kề bên, sô pha cũng lỏm xuống một vòng nhỏ. May mà miệng vết thương không sâu, khử trùng bôi thuốc rồi dùng băng gạc băng lại, Hạ Nhiên rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Vừa băng xong, anh đã bắt đầu táy máy tay chân, đầu gối quỳ trên ghế sa lon, khăn tắm ngang hông quấn không chặt đã bắt đầu tuột xuống.
Giản Tích bị anh vây khốn trong hai cánh tay cường tráng, mùi hương nam tính cùng nhiệt độ cơ thể mát mẻ vì mới tắm rửa xong đã làm cô choáng váng.
Hạ Nhiên bắt đầu hôn từ trán, nhẹ nhàng từng chút, đến mũi, chậm rãi nhấm nháp, xuống chút nữa, môi chạm môi, tình nồng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Trời ạ, lưỡi em đừng quấn mạnh như thế." Hạ Nhiên lầm bầm: "Mới đi công tác có ba ngày, đói lắm rồi phải không?"
Anh kéo tay Giản Tích chậm rãi dời xuống, tách khăn tắm ra, chạm vào một đám lông dày rậm, hơi thô ráp khi chạm tay vào.
“Lát nữa sẽ cho em ăn no, nhất là cái này.”
Giản Tích muốn rút tay lại, lại bị Hạ Nhiên không cho, "Em đã chọc cho nó thức rồi, còn muốn trốn, không phúc hậu đâu nha bảo bối."
Giản Tích cười ngẩng đầu, dùng miệng cắn nhẹ cằm của anh, "Ai trốn người đó là quả dưa."
Hạ Nhiên vui vẻ, hơi thở ấm áp nhịp nhàng phả lên mặt cô, "Theo anh thì, em là dưa hấu, anh là dưa leo."
Giản Tích buông lỏng thân thể, nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón anh vào.
Thân như nước mùa xuân, từng đợt rồi lại từng đợt xôn xao, Hạ Nhiên với tay lấy chiếc hộp trên bàn, nôn nóng mở ra.
Chuẩn bị xong, anh dán sát vào tai Giản Tích, thở nhẹ, "Tích Tích, anh còn mua thuốc bôi trơn đấy."
"Oanh" một tiếng, Giản Tích cảm thấy trên mặt mình như có lửa đang cháy.
Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa vang lên như đòi mạng…
"Chị, chị có ở nhà không? Chị, mở cửa a!"
"Trời ơi!" Hạ Nhiên thiếu chút nữa bị dọa liệt luôn.
Giản Tích nhanh chóng đứng dậy, "Em trai em đến. Anh mau mặc quần áo vào đi."
Hạ Nhiên cảm nhận được thế nào gọi là trời sập.
Giản Tích cũng buồn bực, chậm chạp đi đến cạnh cửa, thấy Hạ Nhiên đen mặt mặc xong quần áo, mới đem cánh cửa đẩy ra.
Đào Tinh Lai mang theo ánh sáng của đèn hành lang bước vào: “Sao lâu vậy? Em đợi đến mức muốn hóa đá rồi đây này, đừng nói với em là chị giấu đàn ông trong nhà đấy nhé.”
Chân trái cậu vừa mới bước vào nhà, chân phải thiếu chút nữa quỵ xuống đất, "Đệt, thực sự có người!"
Giản Tích phiền chết đi được, "Có vào hay không đây, không chị đóng cửa."
Đào Tinh Lai mang theo một túi giấy tinh xảo, "Chị, uổng công chị khi vừa vào lớp một đã là học sinh ba tốt, đối xử với em út nhà mình thì không tốt chút nào. Em mới vừa diễn xong ở phim trường đã vội mang dâu tây đến cho chị.”
Giản Tích càng cảm thấy nhức đầu, nhường đường, "Vào nhà đi."
Đào Tinh Lai chợt có chút sợ hãi khi nhìn mặt Hạ Nhiên, có chuyện gì sao, gương mặt nghiêm túc giống như muốn ôm bom liều mạng với ai vậy.
Cậu cất tiếng chào hỏi, "Hi."
Hạ Nhiên gật đầu, động tác đầy gượng gạo, mẹ nó, nhìn là biết không thành ý rồi.
Đào Tinh Lai lại bắt đầu tự bổ não, kéo Giản Tích qua một bên, "Chị, hai ngươi có phải đang chơi trò cấm trẻ em không? Em phải nhắc nhở chị, khi vừa vào lớp một chị đã là học sinh ba tốt đấy.”
Trời ơi, Giản Tích sắp bị cậu đùa chết, dở khóc dở cười nói: "Đầu em cả ngày nghĩ chuyện gì thế?”
“Hừ, tâm em lo thiên hạ, nhưng thiên hạ lại chẳng ai cảm nhận được tâm em.” Đào Tinh Lai lấy một trái dâu tây, bẹp bẹp ăn, "Không thèm nghe chị nói nữa, em muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm."
Giản Tích càng cảm thấy nhức đầu, nhanh chóng nhường chỗ cho hai người.
Đào Tinh Lai chính là phiên bản nam của Giản Tích, thanh tú như một bức tranh, đáng ra trong lòng Hạ Nhiên còn đang giận dỗi nhưng khi nhìn thấy gương mặt cậu em trai như người yêu của mình thì cơn giận như bay đâu mất.
"Anh Nhiên, trên đời này đúng là chuyện trùng hợp nhiều quá, mới cách ba bốn ngày, chúng ta lại gặp mặt, đây là dâu tây từ nước ngoài mang về, anh nếm thử xem." Đào Tinh Lai như hiến bảo vật, đưa lên một viên mà theo hắn là ngon nhất.
Hạ Nhiên đón lấy, "Cám ơn."
Anh đưa vào miệng, nhai như đang nhai xương ai đó.
Đào Tinh Lai cảm thấy khiếp sợ trong lòng, cảm thấy Hạ Nhiên đối với mình có vẻ không… thân thiện lắm…nhỉ?
"Nghỉ phép?" Hạ Nhiên hỏi.
"Không, mặc dù em đang thời kỳ đỉnh cao, lịch làm việc kín mít, nhưng vẫn nên tới thăm chị em một chút, dù sao cảm tình của hai chị em em rất tốt mà."
Giọng điệu Đào Tinh Lai đầy vẻ khoe khoang, đem quyền sở hữu thân thuộc phân chia rõ ràng, ngầm ám chỉ cho Hạ Nhiên biết, ‘tôi vẫn chưa chấp nhận anh đâu đấy’.
Hạ Nhiên vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra lí do vì sao.
Đào Tinh Lai quay đầu nhìn Giản Tích, "Chị, hôm nay em sẽ ngủ nơi này, trễ như vậy, một chàng trai trẻ mơn mởn, chuẩn Ảnh đế như em đi đường ban đêm không an toàn. Chị cũng không cần nhường giường cho em đâu, em ngủ sô pha là được rồi."
Giản Tích đau lòng, nắm gối ôm trên ghế sa lon ném qua, "Gối đấy, em lót trên đất mà ngủ đi!"
Đào Tinh Lai không sợ hãi, nhìn Hạ Nhiên đề nghị: "Buổi tối nhàm chán quá, chúng ta chơi đấu địa chủ nhé?"
Giản Tích không lay chuyển được cậu, nhưng Hạ Nhiên lại sảng khoái, "Được thôi."
Đào Tinh Lai trong lòng đắc ý muốn chết, từ nhỏ đến lớn, thành tích toán học của cậu rất tốt, cầm đầu trong tiểu khu từ hồi tiểu học cơ.
Vì thế ba người vây quanh khay trà bằng thủy tinh, lên bài tú-lơ-khơ.
Đào Tinh Lai tất nhiên làm chủ, nhưng bài cực tệ, không quá 2 phút liền thất bại thảm hại.
Giản Tích cũng coi như ghi hận trong lòng, "Thua sẽ bị vẽ lên mặt."
Cô từ trong túi lấy ra son môi, tay không lưu tình ở trên mặt Đào Tinh Lai vẽ xong lại xoa xoa.
Trận thứ hai đến Hạ Nhiên làm địa chủ, kỳ thật bài anh cũng không tốt, nhưng anh tính bài lợi hại, đem thừa bài trong tay vãi ra hết, thắng từ trong nguy hiểm đi ra.
Đào Tinh Lai đem mặt đưa tới gần, "Xuống tay nhẹ một chút nha, son môi của chị ấy đắt lắm đấy, đừng chọc chị ấy đau lòng."
Hạ Nhiên bình thản, trực tiếp vẽ cho mũi cậu toàn bộ đỏ một màu.
Giản Tích cười ngất, "Em đừng làm diễn viên nữa, ngày mai đến xin vào làm trong đoàn xiếc đi."
"Đến chị kìa, đừng đắc ý, không được phân biệt đối xử đâu đấy." Đào Tinh Lai không phục.
Hạ Nhiên cầm son môi, như cười như không nhìn Giản Tích.
Giản Tích ngồi đối diện anh, nhổm người qua, khẽ hất cằm lên.
Hạ Nhiên đưa tay, son môi tô nhẹ vòng quanh môi cô.
"Mẹ kiếp, chơi bẩn thế!" Đào Tinh Lai bị tổn thương, "Cái này mà là trừng phạt cái gì, phải nói là hai người đang trình diễn ân ái biến thái mới đúng."
Hai người lại làm như không nghe cậu ta oán trách, Giản Tích than thở, "Thoa nhiều như vậy, lát nữa khó rửa lắm.”
Hạ Nhiên làm ra vẻ hung hãn, "Nhiều cái gì mà nhiều, để lát nữa anh hôn sạch là xong, đừng nhúc nhích, lem bây giờ!"
Đào Tinh Lai cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.
"Không chơi nữa." Cậu không muốn tự rước lấy nhục, "Ăn dâu tây."
Giản Tích đã sớm quen với tính khí của em trai, sờ đầu cậu một cái, "Em nhiều chuyện quá, được rồi, chị đi tắm đây."
Trong phòng khách còn Hạ Nhiên cùng Đào Tinh Lai trầm mặc đợi.
Đào Tinh Lai một mình đi tới nói thầm, "Chị của tôi bình thường chỉ cưng một mình tôi."
Hạ Nhiên nghe hiểu, lại ghen tị rồi!
Vốn trước đây, người lớn trong nhà đều bận rộn ít có thời gian gặp nhau, hai chị em tự nhiên thân cận, tình cảm sâu đậm, mắt thấy chị mình đều thiên vị ‘người lạ’, Đào Tinh Lai rất khó chịu.
"Cậu không thích tôi?" Hạ Nhiên lấy ra điếu thuốc, cắn ở miệng không châm lửa.
Đột nhiên bị hỏi một câu trực tiếp như vậy thành ra làm cậu hơi giật mình, ngược lại nói thật lòng.
"Chưa nói tới thích hay không, chỉ hơi buồn một chút.”
Hạ Nhiên ngửi mùi thuốc lá cho đỡ nghiện, giọng bình tĩnh: "Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
"Anh chuẩn bị đối xử tốt với chị ấy như thế nào? Sớm trưa tối, nói thử nghe xem, để tôi kiểm tra xem đủ điều kiện không.” Đào Tinh Lai nhìn anh, giọng của cậu mặc dù mang chút đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại thật sự nghiêm túc.
Hạ Nhiên đem thuốc lá nhét lại vào hộp, ngẩng đầu, "Tôi sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, một năm, chỉ cần cho tôi một năm thôi, tôi nhất định sẽ cho gia đình cậu một câu trả lời thỏa đáng. “
Dừng một chút, anh nhấn mạnh từng tiếng nói:
"Nếu thế giới này đối xử không tốt với cô ấy, tôi nhất định là người đầu tiên liều mạng vì cô ấy.”
Giản Tích tắm rửa xong đi ra, vừa thấy liền cho là mình hoa mắt.
Đào Tinh Lai cùng Hạ Nhiên đang ngồi trò chuyện cực kì vui vẻ.
"Vậy sau đó thì sao? Về sau thế nào? Ôi mẹ nó, rất trâu nha!” Đào Tinh Lai tựa như fan nhiệt tình chính hiệu, quay đầu nhìn Giản Tích nói: "Chị, chị đi qua một bên, đừng quấy rầy em nghe kể chuyện."
Hạ Nhiên là một người đàn ông cũng từng có một thời huy hoàng. Đào Tinh Lai nghe cực kì chăm chú, muốn ngừng mà không được.
Giản Tích nhún vai, lấy máy sấy đi sấy tóc.
Hạ Nhiên nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô ánh mắt sáng quắc, một hồi lâu mới dời mắt, hơi phiền chán “chậc” một tiếng.
Đào Tinh Lai lại cảm thấy một luồng oán khí đập vào mặt.
Hạ Nhiên hạ giọng, vừa giống như cảnh cáo vừa giống như uy hiếp: "... Nhóc, lần tới buổi tối đừng có mà tới đây, quấy rầy sự việc trọng đại của tôi và chị cậu, đáng chết."
Đào Tinh Lai chửi thề trong lòng, có cần đả kích người thẳng thừng vậy không?
Trong toilet.
Giản Tích mới vừa sấy tóc xong, điện thoại của cô vang lên - -
Lục Bình Nam gọi tới----.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nụ hôn này kết thúc với tiếng kêu đau của Hạ Nhiên.
"Ui da!" Anh đau đến mức bắt buộc phải buông Giản Tích ra, "Cắn anh làm gì?"
Giản Tích nghiêng đầu, cơn giận còn chưa tan hết.
Hạ Nhiên chậc chậc đầu lưỡi bị thương, "Răng bén quá."
Giản Tích khẽ cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Hạ Nhiên kéo cổ tay cô, "Đến đây, đánh chỗ này này, đánh vào mặt anh này."
Giản Tích dùng sức rút tay về, oán hận nói: "Vô lại."
Hạ Nhiên đột nhiên để sát vào, chóp mũi kề sát chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, anh thế này hoàn toàn chẳng có chút khí phách nào, sẽ làm em mất thể diện."
Giản Tích quay đầu, nhìn anh, "Thô lỗ mới là không có khí phách.”
Hạ Nhiên hoàn toàn bật cười thành tiếng.
Giản Tích không muốn giận dỗi, cô có thể hiểu được vì sao Hạ Nhiên lại bỏ chạy, trong đầu người đàn ông này đầy tự ái của phái nam, nhưng ẩn sâu trong đó hoàn toàn đều là vì muốn bảo vệ cô.
Sống mũi Giản Tích cay cay, cô cầm cánh tay bị thương của Hạ Nhiên, "Không phải em đang quan tâm anh đâu, em chỉ xem nó đã bị gãy chưa.”
Hạ Nhiên nhịn cười, vờ như cực kì ấm ức: “Gãy hay không thì anh không biết, dù sao vẫn chưa tàn phế mà.”
Giản Tích đau lòng khó kiềm chế, trái tim cô như tan ra thành nước.
"Băng vải đều nổi mốc hết rồi, em mang anh đến bệnh viện thay băng."
Hạ Nhiên vừa định nói không cần, đôi mắt Giản Tích thẳng tắp nhìn anh.
Rốt cuộc chột dạ, vì thế anh đành đồng ý "Đi thì đi, nhưng anh không đến bệnh viện của bọn em đâu."
Giản Tích cảm thấy đau đầu, "Đi thôi, nhà của em có hòm thuốc." Cô lướt qua Hạ Nhiên, nhìn về phía Lâm Gia, "Còn cậu, có sao không?"
"Cậu ta không sao, anh cản giùm cậu ta hết rồi." Hạ Nhiên chỉ Lâm Gia nói: "Tự cậu quay về đi."
Lâm Gia liên tục gật đầu, đã chạy tới cười hớ hớ, "Em chào chị dâu."
Giản Tích chào hỏi.
"Chị dâu, em có chuyện này muốn làm phiền chị." Lâm Gia thật biết bắt cơ hội, gãi gãi đầu nói: "Vợ em sắp sanh, trong mấy ngày tới á chị, em muốn hỏi xem bệnh viện của chị còn giường trống không?”
Giản Tích nói: "Vậy phải xếp hàng, như vậy đi, cậu đem chứng minh thư cho tôi, ngày mai tôi sẽ đăng kí trước cho cậu, có giường tôi sẽ thông báo ngay.."
"Được, cám ơn chị dâu." Lâm Gia cười híp cả mắt.
“Thằng quỷ sứ, nắm bắt cơ hội nhanh thật." Hạ Nhiên vỗ vỗ đầu của hắn, "Đi mau."
Đem người đuổi đi, Giản Tích cùng Hạ Nhiên đón xe quay về nhà trọ.
Sau khi xuống xe, Hạ Nhiên nói: “Chờ anh một chút."
Giản Tích chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy anh chạy nhanh về hướng cửa hàng bách hóa gần đó.
Đèn đường ngoài cửa khu chung cư là hình hoa lan, cột đèn màu đen, chụp đèn bên ngoài, ánh sáng lọt ra từ khe hở. Gần cuối năm rồi, người ta đã treo những sợi dây đỏ mừng năm mới lên trên đó.
Giản Tích đưa mắt dạo quanh một vòng, lại chuyển về chỗ cũ, liền nhìn thấy Hạ Nhiên từ cửa hàng bách hóa đi ra, trên tay còn xách ít đồ.
"Mua gì thế?" Giản Tích hỏi.
Hạ Nhiên chỉ cười, không trả lời, "Bên ngoài lạnh lắm, đi về trước đã."
Một cái túi nhỏ, bên trong là những hộp nhỏ nhìn không rõ, Giản Tích nghĩ là thuốc lá. Hai người ra khỏi thang máy, Hạ Nhiên chờ cô mở cửa.
“Căn hộ này em thuê bao lâu rồi?”
Giản Tích lấy chìa khóa ra, "Em thuê lúc đến đây nhận công tác.”
“Các vật dụng trang trí còn rất mới."
"Lúc mới thuê chỉ là một căn hộ trống, mẹ em cho người đến trang trí.”
“Có tiền sao lại không mua luôn?" Hạ Nhiên nhíu mày.
"Kỳ thật ở khu vực này mẹ em có mua hai căn biệt thự, nhưng quá lớn, mua nữa cũng không để làm gì, thuê một căn hộ nhỏ một người ở là được rồi.” Giản Tích mở cửa, mùi hương nhè nhẹ trong căn hộ tràn vào mặt.
"Hơn nữa, căn hộ này em cũng không ở nhiều, chỉ để về ngủ thôi." Giản Tích đưa cho anh đôi dép.
Hạ Nhiên cúi đầu nhìn, "Mới à? Cố ý mua cho anh?"
Giản Tích "Ừ" một tiếng.
“Ép anh ở chung đấy à?” Hạ Nhiên từ phía sau lưng dán sát đến, đem Giản Tích đang đổi giày nhắm thẳng phía trước.
Đè đến trên tường, cùng đường, rất tiện cho ai đó giở trò lưu manh.
Hạ Nhiên cúi đầu định hôn cô, Giản Tích nghiêng đầu không cho anh thực hiện ý định, "Tay đã sắp gãy rồi, còn không nên nết như thế.”
"Miệng đâu có gãy." Hạ Nhiên xiết nhẹ cô, đầu lưỡi liếm một vòng nhỏ trên môi cô, "Lần trước đâu cần dùng tay, chỉ dùng lưỡi cũng đã làm em cao trào đấy thôi."
Giản Tích thở dồn dập.
Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ cong, "Thở nhanh như thế, là muốn chơi trò ngực cọ ngực với anh đấy à? Em mềm, anh cứng, trời sinh một đôi đấy bác sĩ Giản."
Giản Tích nhịn không được phì cười, "Anh đừng chọc em nữa.”
"Anh đi tắm đây." Hạ Nhiên rời khỏi môi của cô, "Đợi chút nữa chúng ta từ từ ‘chọc’ nhau.”
Cảm giác đỏ mặt này đến từ tim đập dồn dập, rất chân thực.
Giản Tích nhìn theo bóng lưng của anh cười mắng, "Lão lưu manh."
Toilet truyền đến tiếng nước, Giản Tích quay về phòng ngủ chuẩn bị quần áo, thoáng nhìn cái túi mua hàng trên bàn, là thứ mà Hạ Nhiên mua ở cửa hàng bách hóa ban nãy.
Giản Tích thuận tay đẩy ra nhìn thư, bên trong là hai hộp bao cao su.
Cô đúng là không biết nói gì luôn, thật ra cô đã đặt mua trên mạng, hiện giờ nó đang nằm trên bàn trang điểm của cô.
Hạ Nhiên quấn khăn tắm bước ra, đồ lót giặt xong được vắt thành hai bánh quai chèo, "Phơi quần áo ở đâu?"
Giản Tích đưa tay, "Đưa cho em đi, anh ngồi đó, em thay thuốc cho."
Chờ phơi xong quần áo, Giản Tích đưa lại cho anh một bộ áo ngủ.
"Của em trai em, anh mặc vừa."
Một bộ áo ngủ bằng phi bóng màu xanh, nói thật, Hạ Nhiên nhìn không vừa mắt chút nào.
"Đưa tay em xem." Giản Tích ngồi xuống kề bên, sô pha cũng lỏm xuống một vòng nhỏ. May mà miệng vết thương không sâu, khử trùng bôi thuốc rồi dùng băng gạc băng lại, Hạ Nhiên rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Vừa băng xong, anh đã bắt đầu táy máy tay chân, đầu gối quỳ trên ghế sa lon, khăn tắm ngang hông quấn không chặt đã bắt đầu tuột xuống.
Giản Tích bị anh vây khốn trong hai cánh tay cường tráng, mùi hương nam tính cùng nhiệt độ cơ thể mát mẻ vì mới tắm rửa xong đã làm cô choáng váng.
Hạ Nhiên bắt đầu hôn từ trán, nhẹ nhàng từng chút, đến mũi, chậm rãi nhấm nháp, xuống chút nữa, môi chạm môi, tình nồng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Trời ạ, lưỡi em đừng quấn mạnh như thế." Hạ Nhiên lầm bầm: "Mới đi công tác có ba ngày, đói lắm rồi phải không?"
Anh kéo tay Giản Tích chậm rãi dời xuống, tách khăn tắm ra, chạm vào một đám lông dày rậm, hơi thô ráp khi chạm tay vào.
“Lát nữa sẽ cho em ăn no, nhất là cái này.”
Giản Tích muốn rút tay lại, lại bị Hạ Nhiên không cho, "Em đã chọc cho nó thức rồi, còn muốn trốn, không phúc hậu đâu nha bảo bối."
Giản Tích cười ngẩng đầu, dùng miệng cắn nhẹ cằm của anh, "Ai trốn người đó là quả dưa."
Hạ Nhiên vui vẻ, hơi thở ấm áp nhịp nhàng phả lên mặt cô, "Theo anh thì, em là dưa hấu, anh là dưa leo."
Giản Tích buông lỏng thân thể, nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón anh vào.
Thân như nước mùa xuân, từng đợt rồi lại từng đợt xôn xao, Hạ Nhiên với tay lấy chiếc hộp trên bàn, nôn nóng mở ra.
Chuẩn bị xong, anh dán sát vào tai Giản Tích, thở nhẹ, "Tích Tích, anh còn mua thuốc bôi trơn đấy."
"Oanh" một tiếng, Giản Tích cảm thấy trên mặt mình như có lửa đang cháy.
Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa vang lên như đòi mạng…
"Chị, chị có ở nhà không? Chị, mở cửa a!"
"Trời ơi!" Hạ Nhiên thiếu chút nữa bị dọa liệt luôn.
Giản Tích nhanh chóng đứng dậy, "Em trai em đến. Anh mau mặc quần áo vào đi."
Hạ Nhiên cảm nhận được thế nào gọi là trời sập.
Giản Tích cũng buồn bực, chậm chạp đi đến cạnh cửa, thấy Hạ Nhiên đen mặt mặc xong quần áo, mới đem cánh cửa đẩy ra.
Đào Tinh Lai mang theo ánh sáng của đèn hành lang bước vào: “Sao lâu vậy? Em đợi đến mức muốn hóa đá rồi đây này, đừng nói với em là chị giấu đàn ông trong nhà đấy nhé.”
Chân trái cậu vừa mới bước vào nhà, chân phải thiếu chút nữa quỵ xuống đất, "Đệt, thực sự có người!"
Giản Tích phiền chết đi được, "Có vào hay không đây, không chị đóng cửa."
Đào Tinh Lai mang theo một túi giấy tinh xảo, "Chị, uổng công chị khi vừa vào lớp một đã là học sinh ba tốt, đối xử với em út nhà mình thì không tốt chút nào. Em mới vừa diễn xong ở phim trường đã vội mang dâu tây đến cho chị.”
Giản Tích càng cảm thấy nhức đầu, nhường đường, "Vào nhà đi."
Đào Tinh Lai chợt có chút sợ hãi khi nhìn mặt Hạ Nhiên, có chuyện gì sao, gương mặt nghiêm túc giống như muốn ôm bom liều mạng với ai vậy.
Cậu cất tiếng chào hỏi, "Hi."
Hạ Nhiên gật đầu, động tác đầy gượng gạo, mẹ nó, nhìn là biết không thành ý rồi.
Đào Tinh Lai lại bắt đầu tự bổ não, kéo Giản Tích qua một bên, "Chị, hai ngươi có phải đang chơi trò cấm trẻ em không? Em phải nhắc nhở chị, khi vừa vào lớp một chị đã là học sinh ba tốt đấy.”
Trời ơi, Giản Tích sắp bị cậu đùa chết, dở khóc dở cười nói: "Đầu em cả ngày nghĩ chuyện gì thế?”
“Hừ, tâm em lo thiên hạ, nhưng thiên hạ lại chẳng ai cảm nhận được tâm em.” Đào Tinh Lai lấy một trái dâu tây, bẹp bẹp ăn, "Không thèm nghe chị nói nữa, em muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm."
Giản Tích càng cảm thấy nhức đầu, nhanh chóng nhường chỗ cho hai người.
Đào Tinh Lai chính là phiên bản nam của Giản Tích, thanh tú như một bức tranh, đáng ra trong lòng Hạ Nhiên còn đang giận dỗi nhưng khi nhìn thấy gương mặt cậu em trai như người yêu của mình thì cơn giận như bay đâu mất.
"Anh Nhiên, trên đời này đúng là chuyện trùng hợp nhiều quá, mới cách ba bốn ngày, chúng ta lại gặp mặt, đây là dâu tây từ nước ngoài mang về, anh nếm thử xem." Đào Tinh Lai như hiến bảo vật, đưa lên một viên mà theo hắn là ngon nhất.
Hạ Nhiên đón lấy, "Cám ơn."
Anh đưa vào miệng, nhai như đang nhai xương ai đó.
Đào Tinh Lai cảm thấy khiếp sợ trong lòng, cảm thấy Hạ Nhiên đối với mình có vẻ không… thân thiện lắm…nhỉ?
"Nghỉ phép?" Hạ Nhiên hỏi.
"Không, mặc dù em đang thời kỳ đỉnh cao, lịch làm việc kín mít, nhưng vẫn nên tới thăm chị em một chút, dù sao cảm tình của hai chị em em rất tốt mà."
Giọng điệu Đào Tinh Lai đầy vẻ khoe khoang, đem quyền sở hữu thân thuộc phân chia rõ ràng, ngầm ám chỉ cho Hạ Nhiên biết, ‘tôi vẫn chưa chấp nhận anh đâu đấy’.
Hạ Nhiên vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra lí do vì sao.
Đào Tinh Lai quay đầu nhìn Giản Tích, "Chị, hôm nay em sẽ ngủ nơi này, trễ như vậy, một chàng trai trẻ mơn mởn, chuẩn Ảnh đế như em đi đường ban đêm không an toàn. Chị cũng không cần nhường giường cho em đâu, em ngủ sô pha là được rồi."
Giản Tích đau lòng, nắm gối ôm trên ghế sa lon ném qua, "Gối đấy, em lót trên đất mà ngủ đi!"
Đào Tinh Lai không sợ hãi, nhìn Hạ Nhiên đề nghị: "Buổi tối nhàm chán quá, chúng ta chơi đấu địa chủ nhé?"
Giản Tích không lay chuyển được cậu, nhưng Hạ Nhiên lại sảng khoái, "Được thôi."
Đào Tinh Lai trong lòng đắc ý muốn chết, từ nhỏ đến lớn, thành tích toán học của cậu rất tốt, cầm đầu trong tiểu khu từ hồi tiểu học cơ.
Vì thế ba người vây quanh khay trà bằng thủy tinh, lên bài tú-lơ-khơ.
Đào Tinh Lai tất nhiên làm chủ, nhưng bài cực tệ, không quá 2 phút liền thất bại thảm hại.
Giản Tích cũng coi như ghi hận trong lòng, "Thua sẽ bị vẽ lên mặt."
Cô từ trong túi lấy ra son môi, tay không lưu tình ở trên mặt Đào Tinh Lai vẽ xong lại xoa xoa.
Trận thứ hai đến Hạ Nhiên làm địa chủ, kỳ thật bài anh cũng không tốt, nhưng anh tính bài lợi hại, đem thừa bài trong tay vãi ra hết, thắng từ trong nguy hiểm đi ra.
Đào Tinh Lai đem mặt đưa tới gần, "Xuống tay nhẹ một chút nha, son môi của chị ấy đắt lắm đấy, đừng chọc chị ấy đau lòng."
Hạ Nhiên bình thản, trực tiếp vẽ cho mũi cậu toàn bộ đỏ một màu.
Giản Tích cười ngất, "Em đừng làm diễn viên nữa, ngày mai đến xin vào làm trong đoàn xiếc đi."
"Đến chị kìa, đừng đắc ý, không được phân biệt đối xử đâu đấy." Đào Tinh Lai không phục.
Hạ Nhiên cầm son môi, như cười như không nhìn Giản Tích.
Giản Tích ngồi đối diện anh, nhổm người qua, khẽ hất cằm lên.
Hạ Nhiên đưa tay, son môi tô nhẹ vòng quanh môi cô.
"Mẹ kiếp, chơi bẩn thế!" Đào Tinh Lai bị tổn thương, "Cái này mà là trừng phạt cái gì, phải nói là hai người đang trình diễn ân ái biến thái mới đúng."
Hai người lại làm như không nghe cậu ta oán trách, Giản Tích than thở, "Thoa nhiều như vậy, lát nữa khó rửa lắm.”
Hạ Nhiên làm ra vẻ hung hãn, "Nhiều cái gì mà nhiều, để lát nữa anh hôn sạch là xong, đừng nhúc nhích, lem bây giờ!"
Đào Tinh Lai cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.
"Không chơi nữa." Cậu không muốn tự rước lấy nhục, "Ăn dâu tây."
Giản Tích đã sớm quen với tính khí của em trai, sờ đầu cậu một cái, "Em nhiều chuyện quá, được rồi, chị đi tắm đây."
Trong phòng khách còn Hạ Nhiên cùng Đào Tinh Lai trầm mặc đợi.
Đào Tinh Lai một mình đi tới nói thầm, "Chị của tôi bình thường chỉ cưng một mình tôi."
Hạ Nhiên nghe hiểu, lại ghen tị rồi!
Vốn trước đây, người lớn trong nhà đều bận rộn ít có thời gian gặp nhau, hai chị em tự nhiên thân cận, tình cảm sâu đậm, mắt thấy chị mình đều thiên vị ‘người lạ’, Đào Tinh Lai rất khó chịu.
"Cậu không thích tôi?" Hạ Nhiên lấy ra điếu thuốc, cắn ở miệng không châm lửa.
Đột nhiên bị hỏi một câu trực tiếp như vậy thành ra làm cậu hơi giật mình, ngược lại nói thật lòng.
"Chưa nói tới thích hay không, chỉ hơi buồn một chút.”
Hạ Nhiên ngửi mùi thuốc lá cho đỡ nghiện, giọng bình tĩnh: "Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
"Anh chuẩn bị đối xử tốt với chị ấy như thế nào? Sớm trưa tối, nói thử nghe xem, để tôi kiểm tra xem đủ điều kiện không.” Đào Tinh Lai nhìn anh, giọng của cậu mặc dù mang chút đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại thật sự nghiêm túc.
Hạ Nhiên đem thuốc lá nhét lại vào hộp, ngẩng đầu, "Tôi sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, một năm, chỉ cần cho tôi một năm thôi, tôi nhất định sẽ cho gia đình cậu một câu trả lời thỏa đáng. “
Dừng một chút, anh nhấn mạnh từng tiếng nói:
"Nếu thế giới này đối xử không tốt với cô ấy, tôi nhất định là người đầu tiên liều mạng vì cô ấy.”
Giản Tích tắm rửa xong đi ra, vừa thấy liền cho là mình hoa mắt.
Đào Tinh Lai cùng Hạ Nhiên đang ngồi trò chuyện cực kì vui vẻ.
"Vậy sau đó thì sao? Về sau thế nào? Ôi mẹ nó, rất trâu nha!” Đào Tinh Lai tựa như fan nhiệt tình chính hiệu, quay đầu nhìn Giản Tích nói: "Chị, chị đi qua một bên, đừng quấy rầy em nghe kể chuyện."
Hạ Nhiên là một người đàn ông cũng từng có một thời huy hoàng. Đào Tinh Lai nghe cực kì chăm chú, muốn ngừng mà không được.
Giản Tích nhún vai, lấy máy sấy đi sấy tóc.
Hạ Nhiên nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô ánh mắt sáng quắc, một hồi lâu mới dời mắt, hơi phiền chán “chậc” một tiếng.
Đào Tinh Lai lại cảm thấy một luồng oán khí đập vào mặt.
Hạ Nhiên hạ giọng, vừa giống như cảnh cáo vừa giống như uy hiếp: "... Nhóc, lần tới buổi tối đừng có mà tới đây, quấy rầy sự việc trọng đại của tôi và chị cậu, đáng chết."
Đào Tinh Lai chửi thề trong lòng, có cần đả kích người thẳng thừng vậy không?
Trong toilet.
Giản Tích mới vừa sấy tóc xong, điện thoại của cô vang lên - -
Lục Bình Nam gọi tới----.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook