• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ ngọt (1 Viewer)

  • chap-37

Chương 37: Ăn Táo




Tài xế xe taxi lái xe một đường mà không dám nói tiếng nào, Hạ Nhiên như một thú bị vây hãm, âm thầm chiến đấu với chính bản thân mình.

Về tới đường Nha Đề, Hạ Nhiên như một cái xác không hồn mở cửa đi vào.

Bà ngoại vừa nghe động tĩnh, phe phẩy mà khoe với anh vật quý trên tay: “Hôm nay bà đi chùa cầu phúc, bà xin cho con với Tiểu Tích mỗi đứa một cái.”

Trong tay bà ngoại cầm hai cái bùa bình an màu đỏ, xoay người lại sửng sốt, “Hả?”

Hạ Nhiên như người bị rút đi linh hồn, hoàn toàn không có được thần thái thường ngày.

Bà ngoại lo lắng, “Thân thể không thoải mái là do gặp phải những chuyện không thoải mái hả con?”

Hạ Nhiên quay về phòng ngủ liền khóa trái cửa, “Bịch” một tiếng nằm dài trên giường, cả người ngây ngốc.

Mở mắt, hình ảnh Giản Tích nhăn mặt khóc hiện lên, còn nhắm mắt lại hình ảnh cô kinh hoảng thất thố chạy đuổi theo xe.

Hạ Nhiên rõ ràng, chính xác cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Tiếng bà ngoại nhẹ nhàng gõ cửa vang lên, sau đó không hề có âm thanh gì khác. Không bao lâu, bà ngoại lặng lẽ nhét một vật nhỏ vào bên dưới kẹt cửa.

Hạ Nhiên gối đầu lên cánh tay, liếc mắt nhìn một cái, là bùa bình an có thêu tên anh.

Bà ngoại cũng thật là tinh ý, đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, đại khái bà cũng đã đoán được, cháu dâu đã không còn nữa.

Nghĩ vậy, Hạ Nhiên cũng không khỏi cười thành tiếng, nhưng nụ cười này cũng thật sự là quá đau khổ, khổ đến nước mắt lại muốn trào ra.

-----

Giản Tích được Đào Tinh Lai tìm thấy.

Cô ngồi bên vệ đường, cô độc như một con cún con bị ruồng bỏ, tay treo băng vải, chân vì đau đớn mà không ngừng run lên.

Đào Tinh Lai vội muốn chết, nhảy xuống xe luôn miệng mắng, “Chị có còn muốn sống nữa không vậy, chị đang làm cái gì đó? Hả? Ngồi bệt trên đất lạnh như vậy, tuyết cũng sắp rơi rồi, chị muốn ngồi đây làm người tuyết sao?”

Nhưng khi Giản Tích ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, bao nhiêu tức giận của Đào Tinh Lai liền bay sạch.

Trên mặt Giản Tích toàn là nước mắt, vừa khóc nức nở vừa thì thầm cái gì đó, Đào Tinh Lai ngồi xổm xuống, xích lại sát cô mới nghe rõ, Giản Tích nói chính là ----

“Hạ Nhiên, anh ấy không cần mình nữa.”

“Không cần thì thôi.” Đào Tinh Lai đau lòng muốn chết, “Hôm nay anh ta lạnh nhạt với chị như vậy, hừ, sau này đừng có mà dễ dàng tha thứ cho anh ta.”

“Không có sau này.” Giản Tích giọng nghẹn ngào, “Không còn sau này nữa rồi.”

Trong lòng Đào Tinh Lai đau xót, ánh mắt trông mong mà nhìn cô, “Chị, đừng khóc nữa được không? Chị mà còn khóc nữa, em khóc cùng chị.”

Đáy mắt cậu nước mắt lấp lánh, “Hai chị em mình còn thiếu một cái thau nhỏ, để trên mặt đất, lập tức sẽ có người ném tiền xu cho đó. Nhận được một đồng em chia chị một nửa, xin chị đó, đừng khóc.”

Giản Tích tựa đầu trên vai Đào Tinh Lai, càng khóc nức nở hơn.

Đào Tinh Lai đau lòng cái áo khoác Hàn Quốc của mình trong một giây đồng hồ, “Em tới là để bảo vệ cho cô gái thất tình, tình yêu thật là đáng sợ.”

Ngồi một lúc đã lạnh đến tận xương, cậu không dám chần chờ, ôm Giản Tích lên xe, chạy nhanh về bệnh viện.

Kết quả đêm đó, Giản Tích sốt cao.

Sốt hơn bốn mươi độ, uống thuốc liền hạ sốt, tuy nhiên sau khi ngưng thuốc người lại nóng như thiêu cháy.

Đào Khê Hồng gấp đến độ cứ một phút lại đến sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ, Đào Tinh Lai lo lắng không ngừng, “Mẹ, chị nóng đến nỗi có thể nấu được trứng gà, nhưng cầu mong đừng nóng quá mà ảnh hưởng đến đầu óc là được.”

“Đừng lắm lời, con thấy chưa đủ loạn sao.” Đào Khê Hồng lòng nóng như lửa đốt, lại đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Đào Tinh Lai sợ hãi cực kỳ, ngồi xổm bên giường bệnh nhìn đáng thương như con cún con, nhìn Giản Tích đang ngủ say mà nhỏ giọng nói: “Chị hành hạ bản thân mình mình như vậy, anh Hạ Hạ lại không biết, không đáng chút nào chị ơi.”

Giản Tích nhắm chặt hai mắt, người nóng đến mơ màng hồ đồ, mặt ửng hồng vì sốt.

Cô không nhúc nhích.

Đào Tinh Lai lau nước mắt, tức thật, mấy ngày nay số lần rơi nước mắt rơi đuổi kịp tổng số lần từ lúc ra đời tới giờ.

Đào Tinh Lai móc di động ra, gọi cho anh Lục Lục của cậu.

Công ty Lục Hãn Kiêu có việc gấp, cho nên ghé qua thăm Giản Tích lập tức phải quay về xử lý, vừa vặn công việc vừa sắp xếp ổn thỏa, liền nhận được điện thoại.

“Mẹ nó, không biết kiếp trước anh mắc nợ hai chị em em cái gì, chị là yêu tinh quấn người, em lại là sâu bám đuôi.” Lục Hãn Kiêu lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, “Chờ chút, anh tới ngay đây!”

Đào Tinh Lai vâng vâng dạ dạ, thật cẩn thận nói: “Anh Lục Lục ơi, trên đường đi tới, anh có thể thuận đường mua dùm em cánh gà rán được không? Nhớ mua sáu cái nha, bằng không ăn không đủ.”

Lục Hãn Kiêu: “….”

Cánh gà vừa được đưa tới, nhiệt độ cơ thể Giản Tích vừa hạ lại có dấu hiệu tăng lên.

Bác sĩ không dám tiếp tục cho dùng thuốc, chỉ dặn dò dùng phương pháp vật lý hạ nhiệt. Trên trán Giản Tích chườm nước đá, lạnh đến nỗi cũng môi cô cũng chuyển sang trắng bệch.

“Chị của em là do trong lòng không thoải mái, không giải tỏa được, do đó không hạ sốt được, tự mình làm khó chính mình, đáng thương muốn chết.” Đào Tinh Lai ném cánh gà xuống, lại diễn gì mà ‘tình thâm thâm vũ mông mông’.

Lục Hãn Kiêu dùng mu bàn tay sờ sờ mặt cô, “Đệt” một tiếng, “Nóng như vậy có thể hong khô thịt đó.”

“Mẹ em đang muốn chuyển viện.”

“Chuyển viện làm mẹ gì, bệnh viện này là tốt nhất tỉnh rồi.”

Lục Hãn Kiêu rút ra một điếu xì gà, cắn ở trong miệng để giải quyết cơn nghiện, anh đứng nghiêng người dựa vào cái bàn, trầm mặc vài giây rồi đưa ra quyết định.

Đào Tinh Lai kinh ngạc một trận: “Anh Lục Lục anh muốn làm gì?”

Chỉ thấy Lục Hãn Kiêu cởi áo khoác của mình, không nói hai lời bế Giản Tích từ giường bệnh lên, trước khi đi cũng không quên bọc kín cô lại.

“Đừng đi theo, anh mang chị em đi tìm thuốc chữa.”

Lục Hãn Kiêu đi thẳng đến bãi đỗ xe, chở Giản Tích hôn mê không tỉnh đi về phía đường Nha Đề.

-----

Đêm dài đã qua, rạng sáng một giờ, bà ngoại có thói quen thắp hương bái Phật, mỗi tháng vào ngày rằm, đều chờ đến không giờ đến miếu dâng hương lạy Phật.

Trên bàn còn để sẵn một chén cơm rượu, còn âm ấm, Hạ Nhiên nằm một lúc lâu, mới từ giường bò dậy đi về phòng khách.

“Đùng! Đùng! Đùng!” Tiếng đập cửa vang lên rõ ràng, cuối cùng, đã thành công kéo hồn Hạ Nhiên trở về. Anh nhíu mày, “Ai đó?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời, tiếng đập của vẫn vang lên không ngừng.

“Muốn chết sao?” Hạ Nhiên có chút tức giận, cố nuốt cơn giận mà ra mở cửa, đón anh là một cái nắm đấm làm anh ngã xuống đất.

Lục Hãn Kiêu vén tay áo lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Cảm giác được mùi máu tươi đặc sệt ở môi và răng, Hạ Nhiên bị đấm đến nổi điên, “Fuck! Họ Lục kia, cậu phát điên cái gì vậy!”

Lục Hãn Kiêu bước hai bước về phía trước, túm cổ áo anh đem người đẩy về phía vách tường: “Đúng rồi, ông đây đang điên lên đây! Cậu đã nói chia tay với Giản Tích đúng không? Phải hay không?”

Hạ Nhiên thở dốc, máu từ một bên khóe miệng chảy xuống, “Cô ấy bị một đám vô lại đánh thành ra như vậy, là do tôi! Tôi không thể để cho cô ấy theo tôi chịu khổ được!”

“Mẹ nó, cậu thật là chó má!” Lục Hãn Kiêu lại đấm một quyền vào sườn mặt anh, “Nếu cậu thực sự đau lòng, phải cật lực tỉnh táo lại đi. Hạ Nhiên trước kia mà tớ quen biết chết đâu rồi? Cậu thử nhìn cái bộ dáng của chính mình bây giờ đi. Đúng vậy, cậu thật sự không xứng với cô ấy!”

Đôi mắt Hạ Nhiên đỏ bừng, “Cho nên tôi mới cùng cô ấy chia tay.”

“Cậu không xứng với Giản Tích không phải vì cậu không có tiền, mà cậu không xứng với dũng khí cùng dụng tâm của cô ấy.” Lục Hãn Kiêu tức chết rồi, “Cô em gái này của tôi đúng là đường tình duyên không thuận lợi, ông trời đúng là không có mắt mà. Vì một thằng đàn ông xấu xa mà lãng phí mười năm, còn cậu, cậu làm cho con bé tan nát cõi lòng!”

Hạ Nhiên chỉ cảm thấy bên tai nổ ầm ầm.

Lục Hãn Kiêu nắm cổ áo ném anh xuống mặt đất, “Cậu còn dám nói chia tay? Tôi cho cậu biết, nếu muốn chia tay thì Tiểu Tích phải là người mở miệng! Thứ rác rưởi như cậu là gì! Còn dám tổn thương con bé, tôi ném cậu xuống biển làm thức ăn cho cá.”

Hạ Nhiên sau khi phục hồi tinh thần, kịch liệt tức giận, hét lớn một tiếng, đá Lục Hãn Kiêu ngã xuống, sau đó chuyển bại thành thắng trả lại anh ta một quyền.

“Cậu cho rằng chỉ có cậu đau lòng thôi sao? Lúc nhìn thấy cô ấy người đầy máu nằm trên mặt đất, tôi thật muốn bắn mình một phát cho rồi.”

“Vậy cậu bắn đi, bắn liền đi.” Thế nhưng Lục Hãn Kiêu lại thật sự từ trong túi mình ném ra một khẩu súng, khẩu súng màu bạc tỏa ra khí lạnh, “Đông” một tiếng ném trên bàn.

Đây chính là khẩu súng phòng thân của Lục Hãn Kiêu, anh ta chưa hề mang ra lần nào, có thể nói lần này thực sự tức giận.

Hạ Nhiên không nói lời nào, hốc mắt đỏ bừng, lúc này đây, nước mắt lại làm anh nghẹn ngào.

Lục Hãn Kiêu cũng đã lấy lại chút lý trí, đem cất lại khẩu súng, trầm giọng ngắn gọn nói, “Lăn ra đây cho tôi.”

Nói xong liền lập tức đi ra khỏi cửa.

Hạ Nhiên tạm dừng hai giây, sau đó vẫn đi theo sau.

Chiếc Land Rover đang đậu ở cửa, Lục Hãn Kiêu mở cửa bên ghế phụ.

Hạ Nhiên híp hai mắt, nhìn về phía ghế phụ đúng là có người.

Lục Hãn Kiêu đem Giản Tiếp ôm ra, bước đến trước mặt Hạ Nhiên, cũng không quan tâm anh có chuẩn bị tốt không, liền nhét cô vào lòng ngực anh, “Cậu giải quyết hậu quả cậu gây ra đi.”

Hạ Nhiên nhanh tay lẹ mắt mà đón lấy, ôm người vào trong ngực. Anh có chút tức giận, “Lục Hãn Kiêu!”

Thông qua cảm giác nơi cánh tay, anh nhanh chóng anh nhận ra có gì đó không ổn. Thật là nóng, cho dù cách một lớp áo khoác, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng như vậy.

Lục Hãn Kiêu lạnh lùng hừ giọng, “Em gái tôi sốt cả đêm, yên tâm đi, cũng không cao lắm đâu, chừng bốn mươi độ thôi, cũng không có gì nghiêm trọng, bác sĩ đã cho uống thuốc nhưng vẫn không hề giảm sốt, được rồi, cậu tự mình giải quyết đi.”

Nói xong, anh ta ngông cuồng bá đạo mà ngồi vào ghế lái, quay đầu xe, lái xe nhanh như bay. Hạ Nhiên ăn một miệng khói xe, không dám chậm trễ, ôm Giản Tích chạy vào nhà.

Đem người đặt lên giường, dựa vào ánh đèn có thể nhìn thấy rõ, mặt Giản Tích đỏ như mông khỉ. Hạ Nhiên lo lắng, không có bụng dạ nào mà đau lòng, dùng tay đặt lên trán cô xong cảm giác đau lòng đã trở lại.

Giản Tích tựa như cảm giác được mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng chịu mở mắt, vừa nhìn thấy Hạ Nhiên, lập tức lầm bầm như lúc này mới cảm thấy đau, xoay người hướng trên người anh cọ cọ, nhăn khuôn mặt đỏ bừng mà vùi đầu vào ngực anh.

Hạ Nhiên kiềm chế, vẫn là đặt cô lại trên giường, “Em muốn moi tim móc phổi để khiến anh đau lòng đúng không? Hả? Giản Tích, em làm tốt lắm!”

Giản Tích thực sự phát sốt, người cũng thực sự mơ hồ, không mở miệng, bộ dáng lại thập phần đáng thương.

Hạ Nhiên đem đến một thau nước ấm, sau đó, vén tay áo lên cởi quần áo cô.

Anh đã hoàn toàn quên là hai người vừa mới chia tay, động tác cực kỳ thành thạo như người một nhà.

Trên người Giản Tích có thương tích, cho dù Hạ Nhiên có tận lực tránh đụng vào, nhưng vẫn không cẩn thận mà đụng đến, cô liền nhíu mày than đau. Lòng Hạ Nhiên liền căng thẳng theo, lung tung mà xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Giản Tích cho dù người không thanh tỉnh nhưng vẫn theo bản năng mà ôm cổ Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên lao lực chống đỡ, ngăn không cho cô hành động, dùng nước ấm lau mình cho cô một lần, cả người anh cũng đầy mồ hôi.

Giản Tích náo loạn đến lợi hại, lúc thì khóc, khi thì gào than đau, lát nữa lại kêu ông xã, một hồi lại mắng anh là tên khốn kiếp, nước mắt nước mũi tèm lem, đến cuối cùng, mơ mơ màng màng mà nức nở, “Em không chia tay.”

Hạ Nhiên bị hành hạ đến không biết làm sao, đành một tay ôm lấy người, hai chân kẹp hai chân cô không cho cô đá chăn.

Quá kỳ diệu, lần này Giản Tích thật sự an tĩnh thành thật, không quậy phá nữa.

Hạ Nhiên yên lặng không nói gì, lý trí muốn anh buông cô ra, thân thể lại rất thành thật, anhkhông thờ ơ được, cũng không cứng rắn dứt khoát một lần được.

Trên người Giản Tích như có lửa, tình trạng tốt như vậy duy trì được một tiếng, sau nửa đêm, người lại nóng đến lợi hại hơn.

Hạ Nhiên thầm mắng một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhanh chóng cởi quần áo, vọt vào phòng tắm.

Rạng sáng một ngày mùa đông, anh đứng dưới dòng nước lạnh băng, không ngừng chà xát, chịu đựng rét lạnh, ước chừng mười phút mới bước ra.

Hạ Nhiên run run chạy ra, chui vào ổ chăn, một lần nữa đem Giản Tích kéo vào trong ngực.

Thân thể anh giống như một khối đá thiên nhiên mát lạnh, Giản Tích lại gần theo bản năng. Anh chính là linh đan dược cứu mạng, cũng là niềm an ủi duy nhất của cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Hai cơ thể một lửa một băng, cùng sống trong cùng một bầu trời, nhìn qua dường như không có khả năng gặp gỡ, nhưng trong thời khắc này lại ở cùng một chỗ với nhau vĩnh viễn không chia lìa.

Rạng sáng bốn giờ, Hạ Nhiên xoay người đè lên người cô, dùng cái trán nhẹ nhàng chạm chạm cô, lúc này mới thở ra một hơi.

Thời điểm Giản Tích tỉnh lại, trong nhà không có một bóng người. Đầu cô đau đến độ muốn nứt ra, cơ hồ không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua, chỉ nhớ Lục Hãn Kiêu đem cô biến thành cái bánh chưng, khiêng trên nhảy qua nhảy lại.

Còn chuyện tại sao cô lại ở nhà Hạ Nhiên, Giản Tích nghĩ, chắc là đem hàng giao tận nhà nhưng người ta từ chối không nhận rồi.

Tâm tình Giản Tích xấu đi, thân thể cũng vô cùng mệt mỏi, cô cũng không ở lại lâu, khập khiễng ra cửa gọi xe.

-----

Cả người xụi lơ quay về chung cư, Giản Tích gọi điện thoại cho Lục Hãn Kiêu mắng anh ta xối xả. Lục Hãn Kiêu bực mình cực kỳ, làm sao có khả năng chứ, hay chữa trâu lành thành trâu què rồi sao?

Cứ như vậy, Giản Tích đến bệnh viện xin nghỉ một tuần dưỡng bệnh, mỗi ngày đều vùi đầu ngủ cho qua nỗi buồn.

Qua vài ngày, Lục Hãn Kiêu nghĩ cô chắc cũng đã nguôi giận, buổi tối ngày thứ tư, kéo Đào Tinh Lai mặt dày mày dạn mà vác xác tới nhà cô.

Giản Tích nhìn hai người bọn họ liền phiền lòng, “Em vẫn còn bị thương, không nấu cơm được đâu.”

“Không cần em nấu đâu, anh mua lẩu rồi, tí nữa sẽ có người mang đến.” Lục Hãn Kiêu ngồi trên sô pha, bắt chéo chân.

Đào Tinh Lai đem ra thật nhiều trái cây, “Chị, em thật sự quan tâm đến chị.”

Giản Tích trừng cậu một cái, “Thôi đi, em toàn mua những loại trái cây mình thích ăn.”

Rửa sạch một dĩa dâu tây, Đài Tinh Lai bỏ vào miệng liền ba trái, miệng bận nhai không thể lên tiếng, chỉ có thể lắc đầu tỏ ý phản bác.

Lục Hãn Kiêu cẩn thận xem xét khuôn mặt cô, vừa lòng nói: “Không tồi, trắng trẻo tròn trịa, nhìn không ra là đã từng bị thương.”

Giản Tích không phản ứng, ngồi trên sô pha chơi di dộng.

“Tiểu Tích,” Lục Hãn Kiêu cợt nhã mà ngồi sát lại gần cô, mở miệng thăm dò: “Đang xem tin nhắn của Hạ Nhiên à?”

Vừa nghe thấy tên này, Giản Tích trong tích tắc liền tức giận, đem điện thoại ném lên bàn, “Không hề.”

“Này này này, còn tức giận.” Lục Hãn Kiêu cắt ngang, “Anh đây dùng thân phận anh trai quan tâm một chút không được à, dù gì thì hai người cũng chia tay rồi.”

“Lục Hãn Kiêu!” Giản Tích đang bình thưởng liền nổi giận.

“Kêu anh làm gì? Tới đây, ăn dâu tây nè.” Lục Hãn Kiêu thảnh thơi cầm lấy hai trái, ngẩng đầu muốn cho vào miệng, vừa nhìn thấy cô liền sửng sốt.

Giản Tích hốc mắt đỏ hồng, oán hận mà nhìn anh ta chầm chầm.

Lục Hãn Kiêu nhanh chóng lấy lòng, “Anh sai rồi, anh không nên đề cập đến cái tên khốn kiếp đó.”

Lời nói còn chưa dứt, Giản Tích lại thương tâm.

Không phải là tên khốn kiếp sao, nói chia tay liền chia tay, nói không gặp liền không gặp, đã bốn ngày nay, anh dường như biến mất khỏi thế gian.

Lúc này, Đào Tinh Lai đứng ngoài ban công lại “Wow” lên một tiếng, “Chị! Mau ra đây mà xem!”

Lục Hãn Kiêu hỏi lớn, “Hô to gọi nhỏ cái gì đó, cậu gặp quỷ à?”

Đào Tinh Lai: “Anh Hạ Hạ!”

Hạ Nhiên? Lục Hãn Kiêu nhíu mày, nhanh chân chạy ra, duỗi đầu liền thấy, “Ai ui, mình… thật là…mịa nó!”

Giản Tích ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía bọn họ.

“Tiểu Tích, em thật sự không muốn bước qua nhìn một cái à?” Lục Hãn Kiêu hỏi lấy lệ, nhướng mày nói: “Em cũng không cần nhìn làm gì, không tí nữa lại không ăn lẩu được.”

Đào Tinh Lai: “Đúng rồi, đúng đó, cứ trừng phạt anh ấy một tí, khi còn đi học không phải là không nộp bài tập sẽ bị phạt đứng bên ngoài một tiết sao? Chị, đừng mềm lòng, cứ để anh ấy đứng đến sáng mai đi.”

Lục Hãn Kiêu vui vui vẻ vẻ cùng Đào Tinh Lai thảo luận, “Nhìn giống đá ‘Hòn vọng thê’ không?”

Đào Tinh Lai cười phun cả dâu tây đang ngai trong miệng ra, “Ha ha ha.”

Cảm xúc Giản Tích chuyển từ giận dữ đến vui vẻ, sau đó là ấm ức cùng giận dỗi, cô thật sự không muốn nhìn Hạ Nhiên một cái.

Đào Tinh Lai từ ban công chạy vào phòng khách, cầm theo một quả táo ngồi xuống gần Giản Tích.

“Chị, ăn táo đi, bồi bổ cơ thể.” Đào Tinh Lai gọt vỏ táo, “’Kỹ thuật có cao hay không, nhìn một cái em biết ngay, vỏ táo mỏng thật mỏng, ngọt đến tận răng luôn đó.”

Công phu nhiều lời của Đào Ảnh đế lại đạt được một cảnh giới mới, tự mình khen mình, “Ui, mình thật giỏi quá đi. Thi đại học được 52 điểm Ngữ văn cũng không phải là chuyện gì lớn. Chị, chị cũng nên vỗ tay cho hợp cảnh hợp tình chứ.”

Cậu đem vỏ táo để lên bàn, ngẩng đầu, duỗi tay, “Xong rồi, há miệng, ăn táo nào.”

Lục Hãn Kiêu như hung thần mà nhảy vào phòng khách, “Tới rồi, tên Hạ Nhiên khốn kiếp kia không chịu được bước lên lầu rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom