Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-32
Chương 32: Bố thí
Tôi không biết anh ta đang khen tôi hay đang dìm tôi nên chẳng tiếp lời.
Anh ta lại lặn xuống nước cơ thể rắn chắc lướt qua như một chú cá.
Bơi đến bên bờ đối diện rồi lại vòng ngược về: “Cô nói cũng có lý. Cho dù là ai thì tôi nhất định sẽ tóm cổ hắn ta. Cho dù lần này có phải là do Tần Trì gây ra hay không, cô cũng phải tránh xa anh ta ra, không được phép đến gần anh ta.
Anh ta nói chắc nịch, không cho phép thương lượng, sau khi nói dứt lời bèn bơi đi, không quan tâm đến tôi nữa.
Tôi đứng đấy với tâm trạng chán chường,
Vào bữa sáng ngày hôm sau, tôi nói với Hoa Tử Việt rằng mính muốn đi làm. Tôi không thể làm một con chim hoàng tước vô công rỗi nghề, chìa tay khi thấy người khác đưa cho quần áo, há miệng đợi cơm.
“Công việc của cô là chăm sóc Tiểu Phong.” Anh ta lạnh lùng nói với tôi.
“Từ lúc lên hai là Tiểu Phong đã được gửi đi nhà trẻ rồi, thằng bé là một đứa trẻ hết sức độc lập, không cần tôi phải chăm sóc, huống hồ chi bây giờ nó đang học mẫu giáo, anh cũng biết là tôi có đi làm trước khi quen biết anh mà.” Tôi giải thích.
Anh cầm ly sữa lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau quanh khéo miệng của mình: “Đó là vì anh ta không nuôi nổi cô, còn tôi nuôi nổi cô, còn có thể nuôi rất tốt nữa kìa.”
Thực chất anh ta nói thế cũng đúng. Trước kia tối nào tôi cũng phải chăm con, ban ngày đi làm, lúc mệt đến mức muốn ói ra máu, tôi vẫn luôn mong mỏi có một ngườ đàn ông nuôi tôi, để tôi không cần mệt mỏi như vậy nữa, thế thì tốt biết bao.
Nhưng đến khi được sống như thế, tôi mới nhận ra một điều, cuộc sống này không thể đem lại sự ổn định như tôi đã nghĩ mà còn khiến cho tôi hoảng sợ. Bởi vì tôi biết rằng tất thảy những thứ này hoàn toàn không thuộc về tôi, mà là được người khác cho, người ta có thể ngừng cung cấp cho tôi bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể lấy lại những gì đã bố thí trước đó.
Lúc tôi bị Hoa Tử Việt đuổi đi, tôi thậm chí còn không tìm được nơi nương thân. Cuối cùng chỉ đành trở về nơi nở ban đầu của mình, thật ra nói cũng là nhà của anh ta, chứ bằng không tôi sẽ lăn lộn đầu đường xó chợ rồi.
Tôi không muốn sống như thế, tôi không thể trở thành thú cưng bị người khác nuôi dưỡng. Lúc vui thì cho ăn, lúc buồn thì đánh đá, hoàn toàn không có năng lực tự chủ.
“Cô đang nghĩ gì đấy?” Lời nói của Hoa Tử Việt khiến tôi sực tỉnh táo lại.
“Tôi không cần anh nuôi tôi, tôi có công việc của mình.” Tôi nói một cách kiên quyết.
Anh im lặng một lúc.
“Nghỉ ngơi một thời gian đi đã, đợi chừng nào cô khỏe lại rồi tính tiếp. Nếu như cô muốn làm việc thì phải làm công việc mà thôi chỉ định, cô không được đi đến bất kỳ công ty nào khác cả.” Hoa Tử Việt đáp.
“Tôi và anh chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Anh không thể dựa vào mỗi mình tờ giấy ấy mà hạn chế cuộc sống của tôi được, anh không có quyền lợi này đâu. Đương nhiên rồi, tôi sẽ nghe ý kiến của anh, nhưng sẽ không phục tùng hoàn toàn. Từ trước đến nay, tôi đều không phải là một con rối, sau này cũng sẽ không làm một con rối đâu.”
Hoa Tử Việt uống hết hớp sữa cuối cùng, anh đặt ly thủy tinh xuống, có vẻ hơi mạnh tay.
Rồi mới đứng dậy: “Tiểu Phong, buổi chiều mẹ sẽ đi đón cháu, hôm nay chú sẽ về trễ.”
“Dạ, tạm biệt chú Hoa.” Tiểu Phong vẫy tay.
Hoa Tử Việt quay người lại hôn Tiểu Phong, ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, khiến cho tâm trạng của tôi dịu xuống đôi chút.
Sau khi Hoa Tử Việt đi, một lúc sau người chuyên đưa Tiểu Phong đi học cũng đã đến. Trong nhà chỉ còn lại mỗi một mình tôi và ba người hầu.
Tôi muốn giúp đỡ người hầu làm việc nhưng bọn họ sống chết từ chối, khổ sở van nài tôi đừng nhúng tay vào. Một người đã quen với cuộc sống bôn ba như tôi trở thành kẻ vô công rỗi nghề, trong lòng cảm thấy càng lúc càng phiền muộn.
Tôi từ tầng một đi lên tầng hai, rồi lại từ tầng hai trở ngược xuống tầng một. Cảm thấy mình giống như đang bị giam trong lồng.
Trong lúc chán chường, tôi nhìn về phía tầng ba,vườn hoa bí mật của Hoa Tử Việt.
Chỉ có thể nói trong lòng mỗi người đều có một con ác quỷ. Không ngờ tôi lại có cảm giác kích động muốn đi khám phá tầng ba.
Thoạt đầu tôi đập vỡ khung hình thạch anh, sau khi Hoa Tử Việt tát tôi một cái thật mạnh, anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà ngay. Tôi đã trả giá cho việc xông vào cấm địa rồi, thế thì tại sao tôi lại không nhìn cho rõ ràng?
Hơn nữa ban đầu nó là cấm địa là vì Cao Kiều chưa xuất hiện. Bây giờ người đó đã về rồi, những thứ liên quan đến cô ta đều không còn là bí mật nữa, cũng không nên được cung phụng như vật thần kì nữa
Thế là con ác quỷ trong lòng tôi lại đưa ra thêm lý do để đi lên tầng ba. Hơn nữa, tôi lại thuận lợi tìm thấy chìa khóa, rồi đi lên lầu.
Đàn dương cầm vẫn còn ở đây, khung hình đã được sửa chữa lại, mặc dù dấu vết sửa chữa có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, nhưng về cơ bản đã khôi phục lại rồi.
Hình ảnh Hoa Tử Việt quỳ một chân xuống mặt đất, nhặt những mảnh vỡ lên lại hiện ra trong đầu tôi, nỗi bi thương sâu đậm của anh khiến cho người khác có cảm giác kinh ngạc. Anh không nói một tiếng nào, nhưng vẫn có thể để người khác cảm nhận được tình yêu tha thiết anh dành cho người phụ nữ ấy.
Nếu như không yêu sâu đậm thì sẽ không bi thương như thế này. Cảm xúc ấy không thể diễn được, mà là bộc phát từ nội tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy chua xót, tôi nghi ngờ có phải mình đang ghen hay không. Nhưng rồi lại chợt nghĩ đến một điều, tôi có tư cách gì để ghen cơ chứ?
Mặc dù tôi và Hoa Tử Việt có một tờ giấy đăng ký kết hôn, là vợ chồng về mặt pháp luật, nhưng mà tôi biết, sở dĩ anh ta kết hôn với tôi, hoàn toàn là vì đứa trẻ mà thôi. Bây giờ anh ta đã thành công lấy được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, tôi đã trở thành đôi dép lê cũ có thể bị vứt đi bất kỳ lúc nào.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi đây, đi đến một gian phòng khác.
Căn phòng này có nhiều đồ đạc hơn, trên bàn có rất nhiều sách cho người mù.
Tôi nhớ chị bác sĩ của Hoa Tử Việt từng nói với tôi, Hoa Tử Việt đã từng không thấy đường trong phòng hai năm. Chắc hẳn sách dành cho người mù này là của anh ấy nhỉ.
Tôi chưa từng mù bao giờ, nhưng tôi đã từng gặp người mù, tôi biết nỗi khổ của bọn họ. Lúc một người không được như ý cũng là lúc họ cần người khác quan tâm và bảo vệ nhất, nghe nói trong hai năm ấy, Cao Kiều vẫn luôn hết lòng hết dạ chăm sóc Hoa Tử Việt. Bởi thế anh ta mới yêu cô ta sâu đậm như thế.
Không nhắc đến cảm giác ghen tuông trong lòng tôi, tôi có thể hiểu được, trái tim con người đều làm từ thịt cả, nếu người bị mù trong vòng hai năm là tôi, ai chăm sóc tôi suốt hai năm ấy thì tôi sẽ cảm kích cả đời.
Trong căn phòng này cũng có một khung hình, trong khung hình, Hoa Tử Việt mặc áo sơ mi trắng, đeo cặp kính râm, trông điển trai vô cùng.
Nhưng nhìn tư thế của anh ta, chắc là lúc đó anh ta đã bị mù rồi, cơ thể anh ta hơi nghiêng về bên trái, giống như có ai đang dìu anh ta vậy, cũng là có thể là anh ta đang dựa vào người nào đó. Nhưng kỳ quặc ở chỗ, tấm hình bị cắt hết một nửa, đến tay trái của Hoa Tử Việt cũng bị cắt đi mất.
Giả dụ như đây là hình chụp chung của Hoa Tử Việt và Cao Kiều, với tình cảm anh ta dành cho Cao Kiều, tuyệt đối không thể cắt tấm hình thành hai nửa. Ai là người đã cắt tấm hình này đấy?
Tôi nhìn ngắm hết cả một lúc lâu, nhưng vẫn nghĩ không thông, chỉ dè đặt tấm hình về chỗ cũ. Lần này không thể gây ra bất kỳ rắc rối gì được.
Tôi lại nhìn những thứ đồ khác trong phòng, vào lúc này, điện thoại chợt đổ chuông, khiến tôi giật giót tim.
Vừa nhìn thấy số điện thoại, tôi lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn nữa.
Tôi không biết anh ta đang khen tôi hay đang dìm tôi nên chẳng tiếp lời.
Anh ta lại lặn xuống nước cơ thể rắn chắc lướt qua như một chú cá.
Bơi đến bên bờ đối diện rồi lại vòng ngược về: “Cô nói cũng có lý. Cho dù là ai thì tôi nhất định sẽ tóm cổ hắn ta. Cho dù lần này có phải là do Tần Trì gây ra hay không, cô cũng phải tránh xa anh ta ra, không được phép đến gần anh ta.
Anh ta nói chắc nịch, không cho phép thương lượng, sau khi nói dứt lời bèn bơi đi, không quan tâm đến tôi nữa.
Tôi đứng đấy với tâm trạng chán chường,
Vào bữa sáng ngày hôm sau, tôi nói với Hoa Tử Việt rằng mính muốn đi làm. Tôi không thể làm một con chim hoàng tước vô công rỗi nghề, chìa tay khi thấy người khác đưa cho quần áo, há miệng đợi cơm.
“Công việc của cô là chăm sóc Tiểu Phong.” Anh ta lạnh lùng nói với tôi.
“Từ lúc lên hai là Tiểu Phong đã được gửi đi nhà trẻ rồi, thằng bé là một đứa trẻ hết sức độc lập, không cần tôi phải chăm sóc, huống hồ chi bây giờ nó đang học mẫu giáo, anh cũng biết là tôi có đi làm trước khi quen biết anh mà.” Tôi giải thích.
Anh cầm ly sữa lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau quanh khéo miệng của mình: “Đó là vì anh ta không nuôi nổi cô, còn tôi nuôi nổi cô, còn có thể nuôi rất tốt nữa kìa.”
Thực chất anh ta nói thế cũng đúng. Trước kia tối nào tôi cũng phải chăm con, ban ngày đi làm, lúc mệt đến mức muốn ói ra máu, tôi vẫn luôn mong mỏi có một ngườ đàn ông nuôi tôi, để tôi không cần mệt mỏi như vậy nữa, thế thì tốt biết bao.
Nhưng đến khi được sống như thế, tôi mới nhận ra một điều, cuộc sống này không thể đem lại sự ổn định như tôi đã nghĩ mà còn khiến cho tôi hoảng sợ. Bởi vì tôi biết rằng tất thảy những thứ này hoàn toàn không thuộc về tôi, mà là được người khác cho, người ta có thể ngừng cung cấp cho tôi bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể lấy lại những gì đã bố thí trước đó.
Lúc tôi bị Hoa Tử Việt đuổi đi, tôi thậm chí còn không tìm được nơi nương thân. Cuối cùng chỉ đành trở về nơi nở ban đầu của mình, thật ra nói cũng là nhà của anh ta, chứ bằng không tôi sẽ lăn lộn đầu đường xó chợ rồi.
Tôi không muốn sống như thế, tôi không thể trở thành thú cưng bị người khác nuôi dưỡng. Lúc vui thì cho ăn, lúc buồn thì đánh đá, hoàn toàn không có năng lực tự chủ.
“Cô đang nghĩ gì đấy?” Lời nói của Hoa Tử Việt khiến tôi sực tỉnh táo lại.
“Tôi không cần anh nuôi tôi, tôi có công việc của mình.” Tôi nói một cách kiên quyết.
Anh im lặng một lúc.
“Nghỉ ngơi một thời gian đi đã, đợi chừng nào cô khỏe lại rồi tính tiếp. Nếu như cô muốn làm việc thì phải làm công việc mà thôi chỉ định, cô không được đi đến bất kỳ công ty nào khác cả.” Hoa Tử Việt đáp.
“Tôi và anh chỉ có một tờ giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Anh không thể dựa vào mỗi mình tờ giấy ấy mà hạn chế cuộc sống của tôi được, anh không có quyền lợi này đâu. Đương nhiên rồi, tôi sẽ nghe ý kiến của anh, nhưng sẽ không phục tùng hoàn toàn. Từ trước đến nay, tôi đều không phải là một con rối, sau này cũng sẽ không làm một con rối đâu.”
Hoa Tử Việt uống hết hớp sữa cuối cùng, anh đặt ly thủy tinh xuống, có vẻ hơi mạnh tay.
Rồi mới đứng dậy: “Tiểu Phong, buổi chiều mẹ sẽ đi đón cháu, hôm nay chú sẽ về trễ.”
“Dạ, tạm biệt chú Hoa.” Tiểu Phong vẫy tay.
Hoa Tử Việt quay người lại hôn Tiểu Phong, ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, khiến cho tâm trạng của tôi dịu xuống đôi chút.
Sau khi Hoa Tử Việt đi, một lúc sau người chuyên đưa Tiểu Phong đi học cũng đã đến. Trong nhà chỉ còn lại mỗi một mình tôi và ba người hầu.
Tôi muốn giúp đỡ người hầu làm việc nhưng bọn họ sống chết từ chối, khổ sở van nài tôi đừng nhúng tay vào. Một người đã quen với cuộc sống bôn ba như tôi trở thành kẻ vô công rỗi nghề, trong lòng cảm thấy càng lúc càng phiền muộn.
Tôi từ tầng một đi lên tầng hai, rồi lại từ tầng hai trở ngược xuống tầng một. Cảm thấy mình giống như đang bị giam trong lồng.
Trong lúc chán chường, tôi nhìn về phía tầng ba,vườn hoa bí mật của Hoa Tử Việt.
Chỉ có thể nói trong lòng mỗi người đều có một con ác quỷ. Không ngờ tôi lại có cảm giác kích động muốn đi khám phá tầng ba.
Thoạt đầu tôi đập vỡ khung hình thạch anh, sau khi Hoa Tử Việt tát tôi một cái thật mạnh, anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà ngay. Tôi đã trả giá cho việc xông vào cấm địa rồi, thế thì tại sao tôi lại không nhìn cho rõ ràng?
Hơn nữa ban đầu nó là cấm địa là vì Cao Kiều chưa xuất hiện. Bây giờ người đó đã về rồi, những thứ liên quan đến cô ta đều không còn là bí mật nữa, cũng không nên được cung phụng như vật thần kì nữa
Thế là con ác quỷ trong lòng tôi lại đưa ra thêm lý do để đi lên tầng ba. Hơn nữa, tôi lại thuận lợi tìm thấy chìa khóa, rồi đi lên lầu.
Đàn dương cầm vẫn còn ở đây, khung hình đã được sửa chữa lại, mặc dù dấu vết sửa chữa có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, nhưng về cơ bản đã khôi phục lại rồi.
Hình ảnh Hoa Tử Việt quỳ một chân xuống mặt đất, nhặt những mảnh vỡ lên lại hiện ra trong đầu tôi, nỗi bi thương sâu đậm của anh khiến cho người khác có cảm giác kinh ngạc. Anh không nói một tiếng nào, nhưng vẫn có thể để người khác cảm nhận được tình yêu tha thiết anh dành cho người phụ nữ ấy.
Nếu như không yêu sâu đậm thì sẽ không bi thương như thế này. Cảm xúc ấy không thể diễn được, mà là bộc phát từ nội tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy chua xót, tôi nghi ngờ có phải mình đang ghen hay không. Nhưng rồi lại chợt nghĩ đến một điều, tôi có tư cách gì để ghen cơ chứ?
Mặc dù tôi và Hoa Tử Việt có một tờ giấy đăng ký kết hôn, là vợ chồng về mặt pháp luật, nhưng mà tôi biết, sở dĩ anh ta kết hôn với tôi, hoàn toàn là vì đứa trẻ mà thôi. Bây giờ anh ta đã thành công lấy được quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, tôi đã trở thành đôi dép lê cũ có thể bị vứt đi bất kỳ lúc nào.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi đây, đi đến một gian phòng khác.
Căn phòng này có nhiều đồ đạc hơn, trên bàn có rất nhiều sách cho người mù.
Tôi nhớ chị bác sĩ của Hoa Tử Việt từng nói với tôi, Hoa Tử Việt đã từng không thấy đường trong phòng hai năm. Chắc hẳn sách dành cho người mù này là của anh ấy nhỉ.
Tôi chưa từng mù bao giờ, nhưng tôi đã từng gặp người mù, tôi biết nỗi khổ của bọn họ. Lúc một người không được như ý cũng là lúc họ cần người khác quan tâm và bảo vệ nhất, nghe nói trong hai năm ấy, Cao Kiều vẫn luôn hết lòng hết dạ chăm sóc Hoa Tử Việt. Bởi thế anh ta mới yêu cô ta sâu đậm như thế.
Không nhắc đến cảm giác ghen tuông trong lòng tôi, tôi có thể hiểu được, trái tim con người đều làm từ thịt cả, nếu người bị mù trong vòng hai năm là tôi, ai chăm sóc tôi suốt hai năm ấy thì tôi sẽ cảm kích cả đời.
Trong căn phòng này cũng có một khung hình, trong khung hình, Hoa Tử Việt mặc áo sơ mi trắng, đeo cặp kính râm, trông điển trai vô cùng.
Nhưng nhìn tư thế của anh ta, chắc là lúc đó anh ta đã bị mù rồi, cơ thể anh ta hơi nghiêng về bên trái, giống như có ai đang dìu anh ta vậy, cũng là có thể là anh ta đang dựa vào người nào đó. Nhưng kỳ quặc ở chỗ, tấm hình bị cắt hết một nửa, đến tay trái của Hoa Tử Việt cũng bị cắt đi mất.
Giả dụ như đây là hình chụp chung của Hoa Tử Việt và Cao Kiều, với tình cảm anh ta dành cho Cao Kiều, tuyệt đối không thể cắt tấm hình thành hai nửa. Ai là người đã cắt tấm hình này đấy?
Tôi nhìn ngắm hết cả một lúc lâu, nhưng vẫn nghĩ không thông, chỉ dè đặt tấm hình về chỗ cũ. Lần này không thể gây ra bất kỳ rắc rối gì được.
Tôi lại nhìn những thứ đồ khác trong phòng, vào lúc này, điện thoại chợt đổ chuông, khiến tôi giật giót tim.
Vừa nhìn thấy số điện thoại, tôi lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn nữa.
Bình luận facebook