Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Không phải ý này
Tôi đi sang một bên, nghe điện thoại.
“Cô đang ở đâu?” Câu nói đầu tiên Hoa Tử Việt đã hỏi như vậy.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh một lượt nhưng không thấy biển chỉ đường nào nên bây giờ chính tôi cũng không biết mình đang ở nơi nào.
“Cô đang ở cùng với ai?” Hoa Tử Việt lại hỏi.
Tôi nhìn Tần Trì ở cách đó không xa không biết có nên nói thật hay không, nếu như tôi nói thật thì chỉ sợ Hoa Tử Việt lại hiểu lầm.
“Tôi nhìn thấy người hãm hại tôi ở nhà họ Hoa kia, anh ta ở cùng với Cao Kiều.” Tôi vội vàng nói thẳng vào chuyện chính.
“Thật sao?” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, anh ta bị anh Long đánh bị thương không dám đi bệnh viện nên tới một phòng khám bệnh nhỏ điều trị vết thương, tôi trùng hợp đi theo Cao Kiều tới nơi này còn phát hiện anh ta đang cãi nhau với Cao Kiều nữa, bọn họ là cùng một bọn!” Tôi kích động nói.
“Để Tần Trì nghe điện thoại.” Hoa Tử Việt đột nhiên đổi đề tài.
Tôi sững sờ, trái tim đập mạnh lên, nghĩ thầm sao anh lại biết Tần Trì đang ở ngay bên cạnh tôi?
Sau đó tôi lập tức kịp phản ứng lại, chắc chắn là Cao Kiều kẻ xấu cáo trạng trước, cô ta nhận ra Tần Trì cho nên đã gọi điện thoại nói cho Hoa Tử Việt trước, nói tôi đang ở cùng với Tần Trì.
“Tôi và anh Tần chỉ tình cờ gặp nhau thôi, Cao Kiều muốn lại xe đâm tôi, trùng hợp gặp anh Tần…”
“Để Tần Trì nghe.” Hoa Tử Việt quát lên trong điện thoại.
Tôi biết bây giờ anh sẽ không nghe tôi giải thích cho nên chỉ có thể thuận theo ý anh.
Tôi cầm điện thoại đi về phía Tần Trì, mở loa ngoài lên: “Anh Tần, Hoa Tử Việt muốn nói chuyện với anh.”
Tần Trì nhìn điện thoại trong tay tôi, hơi suy tư một chút sau đó nhận lấy điện thoại: “Tử Việt, tôi là Tần Trì.”
“Tần Trì, rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy? Anh có thể cách người phụ nữ của tôi xa một chút được không?” Hoa Tử Việt quát.
“Chuyện này chỉ sợ anh hiểu lầm rồi.” Giọng nói của Tần Trì vẫn rất nhạt.
“Bất kể có phải là hiểu lầm hay không thì tôi cũng đã cảnh cáo anh một lần rồi, anh cách xa người phụ nữ của tôi ra một chút nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.” Tần Trì nói.
Lần này đến lượt tôi cuống lên: “Anh Tần, sao anh không giải thích với anh ấy một chút là chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi, còn may mắn là anh xuất hiện kịp thời nên đã cứu được tôi nếu không tôi đã bị Cao Kiều đâm chết rồi.”
Tần Trì lắc đầu: “Anh ấy đã nói cô là người phụ nữ của anh ấy mà cô nói anh ấy còn không nghe vậy thì tôi nói anh ấy sẽ nghe sao?”
Lúc này trong điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, Hoa Tử Việt đã cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, cảm giác trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Hoa Tử Việt chỉ tin tưởng Cao Kiều chứ hoàn toàn không tin tôi, vậy bây giờ tôi phải làm thế nào mới tốt?
“Cô Đào, xe của tôi ở bên ngoài, cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi một đoạn?” Tần Trì quay đầu hỏi tôi.
Thấy tôi đang do dự, anh ta lại bổ sung: “Nơi này rất phức tạp, tôi cho rằng cô ngồi xe của tôi sẽ an toàn hơn, nhân tiện chúng ta cũng có thể tâm sự một chút.”
Anh ta vừa giúp tôi nên tôi từ chối cũng không tốt lắm đành gật đầu đi theo anh ta.
Lên xe Jeep màu đen của Tần Trì, vì để tránh hiềm nghi nên anh ta ngồi ở tay lái phụ còn tôi ngồi một mình ở phía sau.
“Cô Đào, cô không cần sợ chúng tôi đâu, súng trong tay anh ta chỉ là mô hình mà thôi.” Tần Trì nói.
Tôi nghĩ trong lòng thì ra anh ta chỉ cầm súng giả thôi hả? Vậy nếu Cao Kiều phanh lại chậm một chút thôi thì không phải tôi đã chết rồi sao?
“Cô Đào, vũ khí chỉ dùng để dọa người thôi, đại đa số mọi người chỉ cần nhìn thấy mô hình là cũng sẽ bị dọa rồi, vũ khí có lực sát thương thực sự phải là cái này.” Tần Trì chỉ chỉ đầu của mình.
Tôi có thể hiểu được ý tứ của anh ta nhưng dường như cũng không hiểu được hết tất cả.
“Chuyện tôi nhờ Cô Đào đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa? Có đưa cho Hoa Anh thay tôi được hay không?” Tần Trì nói.
Chuyện này khá khó khăn với tôi, tôi muốn đồng ý với anh ta nhưng tôi lại không nắm chắc được.
Tôi không biết thuốc anh ta cho Hoa Anh rốt cuộc có vấn đề gì hay không nên tôi không dám đánh cược.
Tôi biết chuyện của Tần Trì nhưng đều là anh ta nói cho tôi biết hơn nữa anh ta còn tự nguyện nói cho tôi biết, nói một cách rất tự nhiên nhưng rốt cuộc phía sau có gì giấu diếm hay không tôi thật sự không biết.
Cho nên thật ra có thể nói là tôi không hiểu rõ người này và cũng không hiểu rõ quá khứ của anh ta và Hoa Anh còn cả Hoa Tử Việt nữa.
“Chuyện cô lo lắng nhất có phải là thuốc của tôi sẽ hại Hoa Anh không, có phải như vậy hay không?” Tần Trì hỏi.
Tôi trực tiếp gật đầu một cái: “Xin lỗi anh Tần, không phải tôi không tin anh mà chỉ là việc này có liên quan đến người thứ ba nên nhất thời tôi thật sự không đưa ra quyết định được.”
Tần Trì khẽ gật đầu sau đó lấy ra một cái hộp từ trong túi, bên trong tất cả đều là viên thuốc màu đen.
“Đây chính là thuốc mà tôi muốn đưa cho Hoa Anh, trong này có mấy trăm viên thuốc, cô có thể chọn ngẫu nhiên ra mười viên thuốc sau đó tôi sẽ uống nó ở ngay trước mặt cô, nếu như là thuốc độc vậy thì người bị độc chết trước cũng là tôi, như vậy cô cũng có thể tin tưởng rồi đúng không?”
Tần Trì nói xong liền đem hộp thuốc đưa cho tôi.
“Anh Tần, không phải tôi có ý này…”
“Xin nhờ Cô Đào, hãy nể mặt bạn bè một chút.” Tần Trì ra hiệu cho tôi chọn ra mười viên.
Anh ta đã nói đến mức như vậy nên tôi cùng khó mà từ chối đành phải cầm hộp thuốc lắc lên một chút sau đó đổ ra mười viên thuốc.
Tần Trì nhận lấy thuốc mà tôi đưa cho không chút do dự bỏ vào miệng, sau đó cầm chai nước khoáng lên uống thuốc ngay trước mặt tôi.
Để tỏ lòng là anh ta đã thật sự uống hết thuốc, anh ta còn không để ý tới hình tượng của mình lè lưỡi ra cho tôi nhìn.
Sau đó anh ta lại đổ ra hai mươi viên thuốc, đưa cho tài xế đang lái xe: “Cậu cũng uống thử đi.”
Tài xế kia nhận lấy thuốc cũng không chút do dự nuốt xuống.
“Được rồi, bây giờ có thể cô sẽ lo lắng rằng sau khi cô đi tôi sẽ nôn thuốc ra hoặc là tới bệnh viện rửa ruột hay là uống thuốc giải gì đó, trong vòng ba giờ thuốc nhất định sẽ bị hấp thu hết cho nên hai chúng tôi sẽ ở cùng với Cô Đào từ bây giờ cho đến lúc đó, sẽ không rời khỏi tầm mắt của cô để cô có thể chắc chắn thuốc này không có vấn đề.” Tần Trì nói.
Tôi hơi khó khăn: “Nhưng tôi còn có những chuyện khác cần phải làm, tôi muốn gặp Hoa Tử Việt, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.”
“Vô dụng thôi, Hoa Tử Việt sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, nếu cô muốn nói cho anh ấy biết chuyện gì trừ phi cô có bằng chứng thật sự xác thực nếu không thì nhất định anh ấy sẽ không tin tưởng cô đâu. Tôi biết anh ấy nhiều năm rồi nên tính cách của anh ấy như thế nào tôi biết rất rõ, xin Cô Đào cho tôi thời gian ba tiếng để chứng minh, xin nhờ cô, đại ân này ngày sau nhất định tôi sẽ báo đáp cô.”
Tôi thở dài: “Anh Tần nói quá lời rồi, anh mới là người có ơn đối với tôi, anh đã cứu giúp tôi mấy lần rồi mà tôi vẫn chưa làm được gì cho anh mà còn không tin tưởng anh nữa, tôi cảm thấy rất xấu hổ.”
“Đây chắc chắn là vì cô là người có trách nhiệm với bạn bè, Cô Đào càng cẩn thận như vậy thì tôi lại càng cảm thấy cô là người mà tôi có thể tin tưởng được, chúng ta đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng hơi xa một chút, ba giờ này sẽ trôi qua rất nhanh thôi.” Tần Trì nói.
Tôi nghĩ nghĩ, dường như cũng không còn cách nào tốt hơn nên đành phải đáp ứng.
Xe chạy khoảng hai mươi phút sau đó dừng lại ở một nhà hàng tên là Quân Duyệt.
Đây là một nhà hàng khá cao cấp ở thành phố Sài mà nghe nói cũng là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất ở thành phố Sài, mỗi ngày nơi này đều có các loại thuỷ hải sản tươi sống được chuyển tới từ nước ngoài qua đường hàng không.
“Đây là nhà hàng thuộc sở hữu của công ty tôi, Cô Đào thích ăn gì thì cứ chọn tự nhiên.” Tần Trì nói.
Tôi vẫn chưa trả lời thì điện thoại lại vang lên, tôi lấy ra xem lại là Hoa Tử Việt gọi tới.
Tôi đi sang một bên, nghe điện thoại.
“Cô đang ở đâu?” Câu nói đầu tiên Hoa Tử Việt đã hỏi như vậy.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh một lượt nhưng không thấy biển chỉ đường nào nên bây giờ chính tôi cũng không biết mình đang ở nơi nào.
“Cô đang ở cùng với ai?” Hoa Tử Việt lại hỏi.
Tôi nhìn Tần Trì ở cách đó không xa không biết có nên nói thật hay không, nếu như tôi nói thật thì chỉ sợ Hoa Tử Việt lại hiểu lầm.
“Tôi nhìn thấy người hãm hại tôi ở nhà họ Hoa kia, anh ta ở cùng với Cao Kiều.” Tôi vội vàng nói thẳng vào chuyện chính.
“Thật sao?” Hoa Tử Việt lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, anh ta bị anh Long đánh bị thương không dám đi bệnh viện nên tới một phòng khám bệnh nhỏ điều trị vết thương, tôi trùng hợp đi theo Cao Kiều tới nơi này còn phát hiện anh ta đang cãi nhau với Cao Kiều nữa, bọn họ là cùng một bọn!” Tôi kích động nói.
“Để Tần Trì nghe điện thoại.” Hoa Tử Việt đột nhiên đổi đề tài.
Tôi sững sờ, trái tim đập mạnh lên, nghĩ thầm sao anh lại biết Tần Trì đang ở ngay bên cạnh tôi?
Sau đó tôi lập tức kịp phản ứng lại, chắc chắn là Cao Kiều kẻ xấu cáo trạng trước, cô ta nhận ra Tần Trì cho nên đã gọi điện thoại nói cho Hoa Tử Việt trước, nói tôi đang ở cùng với Tần Trì.
“Tôi và anh Tần chỉ tình cờ gặp nhau thôi, Cao Kiều muốn lại xe đâm tôi, trùng hợp gặp anh Tần…”
“Để Tần Trì nghe.” Hoa Tử Việt quát lên trong điện thoại.
Tôi biết bây giờ anh sẽ không nghe tôi giải thích cho nên chỉ có thể thuận theo ý anh.
Tôi cầm điện thoại đi về phía Tần Trì, mở loa ngoài lên: “Anh Tần, Hoa Tử Việt muốn nói chuyện với anh.”
Tần Trì nhìn điện thoại trong tay tôi, hơi suy tư một chút sau đó nhận lấy điện thoại: “Tử Việt, tôi là Tần Trì.”
“Tần Trì, rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy? Anh có thể cách người phụ nữ của tôi xa một chút được không?” Hoa Tử Việt quát.
“Chuyện này chỉ sợ anh hiểu lầm rồi.” Giọng nói của Tần Trì vẫn rất nhạt.
“Bất kể có phải là hiểu lầm hay không thì tôi cũng đã cảnh cáo anh một lần rồi, anh cách xa người phụ nữ của tôi ra một chút nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.” Tần Trì nói.
Lần này đến lượt tôi cuống lên: “Anh Tần, sao anh không giải thích với anh ấy một chút là chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi, còn may mắn là anh xuất hiện kịp thời nên đã cứu được tôi nếu không tôi đã bị Cao Kiều đâm chết rồi.”
Tần Trì lắc đầu: “Anh ấy đã nói cô là người phụ nữ của anh ấy mà cô nói anh ấy còn không nghe vậy thì tôi nói anh ấy sẽ nghe sao?”
Lúc này trong điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, Hoa Tử Việt đã cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, cảm giác trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Hoa Tử Việt chỉ tin tưởng Cao Kiều chứ hoàn toàn không tin tôi, vậy bây giờ tôi phải làm thế nào mới tốt?
“Cô Đào, xe của tôi ở bên ngoài, cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi một đoạn?” Tần Trì quay đầu hỏi tôi.
Thấy tôi đang do dự, anh ta lại bổ sung: “Nơi này rất phức tạp, tôi cho rằng cô ngồi xe của tôi sẽ an toàn hơn, nhân tiện chúng ta cũng có thể tâm sự một chút.”
Anh ta vừa giúp tôi nên tôi từ chối cũng không tốt lắm đành gật đầu đi theo anh ta.
Lên xe Jeep màu đen của Tần Trì, vì để tránh hiềm nghi nên anh ta ngồi ở tay lái phụ còn tôi ngồi một mình ở phía sau.
“Cô Đào, cô không cần sợ chúng tôi đâu, súng trong tay anh ta chỉ là mô hình mà thôi.” Tần Trì nói.
Tôi nghĩ trong lòng thì ra anh ta chỉ cầm súng giả thôi hả? Vậy nếu Cao Kiều phanh lại chậm một chút thôi thì không phải tôi đã chết rồi sao?
“Cô Đào, vũ khí chỉ dùng để dọa người thôi, đại đa số mọi người chỉ cần nhìn thấy mô hình là cũng sẽ bị dọa rồi, vũ khí có lực sát thương thực sự phải là cái này.” Tần Trì chỉ chỉ đầu của mình.
Tôi có thể hiểu được ý tứ của anh ta nhưng dường như cũng không hiểu được hết tất cả.
“Chuyện tôi nhờ Cô Đào đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa? Có đưa cho Hoa Anh thay tôi được hay không?” Tần Trì nói.
Chuyện này khá khó khăn với tôi, tôi muốn đồng ý với anh ta nhưng tôi lại không nắm chắc được.
Tôi không biết thuốc anh ta cho Hoa Anh rốt cuộc có vấn đề gì hay không nên tôi không dám đánh cược.
Tôi biết chuyện của Tần Trì nhưng đều là anh ta nói cho tôi biết hơn nữa anh ta còn tự nguyện nói cho tôi biết, nói một cách rất tự nhiên nhưng rốt cuộc phía sau có gì giấu diếm hay không tôi thật sự không biết.
Cho nên thật ra có thể nói là tôi không hiểu rõ người này và cũng không hiểu rõ quá khứ của anh ta và Hoa Anh còn cả Hoa Tử Việt nữa.
“Chuyện cô lo lắng nhất có phải là thuốc của tôi sẽ hại Hoa Anh không, có phải như vậy hay không?” Tần Trì hỏi.
Tôi trực tiếp gật đầu một cái: “Xin lỗi anh Tần, không phải tôi không tin anh mà chỉ là việc này có liên quan đến người thứ ba nên nhất thời tôi thật sự không đưa ra quyết định được.”
Tần Trì khẽ gật đầu sau đó lấy ra một cái hộp từ trong túi, bên trong tất cả đều là viên thuốc màu đen.
“Đây chính là thuốc mà tôi muốn đưa cho Hoa Anh, trong này có mấy trăm viên thuốc, cô có thể chọn ngẫu nhiên ra mười viên thuốc sau đó tôi sẽ uống nó ở ngay trước mặt cô, nếu như là thuốc độc vậy thì người bị độc chết trước cũng là tôi, như vậy cô cũng có thể tin tưởng rồi đúng không?”
Tần Trì nói xong liền đem hộp thuốc đưa cho tôi.
“Anh Tần, không phải tôi có ý này…”
“Xin nhờ Cô Đào, hãy nể mặt bạn bè một chút.” Tần Trì ra hiệu cho tôi chọn ra mười viên.
Anh ta đã nói đến mức như vậy nên tôi cùng khó mà từ chối đành phải cầm hộp thuốc lắc lên một chút sau đó đổ ra mười viên thuốc.
Tần Trì nhận lấy thuốc mà tôi đưa cho không chút do dự bỏ vào miệng, sau đó cầm chai nước khoáng lên uống thuốc ngay trước mặt tôi.
Để tỏ lòng là anh ta đã thật sự uống hết thuốc, anh ta còn không để ý tới hình tượng của mình lè lưỡi ra cho tôi nhìn.
Sau đó anh ta lại đổ ra hai mươi viên thuốc, đưa cho tài xế đang lái xe: “Cậu cũng uống thử đi.”
Tài xế kia nhận lấy thuốc cũng không chút do dự nuốt xuống.
“Được rồi, bây giờ có thể cô sẽ lo lắng rằng sau khi cô đi tôi sẽ nôn thuốc ra hoặc là tới bệnh viện rửa ruột hay là uống thuốc giải gì đó, trong vòng ba giờ thuốc nhất định sẽ bị hấp thu hết cho nên hai chúng tôi sẽ ở cùng với Cô Đào từ bây giờ cho đến lúc đó, sẽ không rời khỏi tầm mắt của cô để cô có thể chắc chắn thuốc này không có vấn đề.” Tần Trì nói.
Tôi hơi khó khăn: “Nhưng tôi còn có những chuyện khác cần phải làm, tôi muốn gặp Hoa Tử Việt, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.”
“Vô dụng thôi, Hoa Tử Việt sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, nếu cô muốn nói cho anh ấy biết chuyện gì trừ phi cô có bằng chứng thật sự xác thực nếu không thì nhất định anh ấy sẽ không tin tưởng cô đâu. Tôi biết anh ấy nhiều năm rồi nên tính cách của anh ấy như thế nào tôi biết rất rõ, xin Cô Đào cho tôi thời gian ba tiếng để chứng minh, xin nhờ cô, đại ân này ngày sau nhất định tôi sẽ báo đáp cô.”
Tôi thở dài: “Anh Tần nói quá lời rồi, anh mới là người có ơn đối với tôi, anh đã cứu giúp tôi mấy lần rồi mà tôi vẫn chưa làm được gì cho anh mà còn không tin tưởng anh nữa, tôi cảm thấy rất xấu hổ.”
“Đây chắc chắn là vì cô là người có trách nhiệm với bạn bè, Cô Đào càng cẩn thận như vậy thì tôi lại càng cảm thấy cô là người mà tôi có thể tin tưởng được, chúng ta đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng hơi xa một chút, ba giờ này sẽ trôi qua rất nhanh thôi.” Tần Trì nói.
Tôi nghĩ nghĩ, dường như cũng không còn cách nào tốt hơn nên đành phải đáp ứng.
Xe chạy khoảng hai mươi phút sau đó dừng lại ở một nhà hàng tên là Quân Duyệt.
Đây là một nhà hàng khá cao cấp ở thành phố Sài mà nghe nói cũng là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất ở thành phố Sài, mỗi ngày nơi này đều có các loại thuỷ hải sản tươi sống được chuyển tới từ nước ngoài qua đường hàng không.
“Đây là nhà hàng thuộc sở hữu của công ty tôi, Cô Đào thích ăn gì thì cứ chọn tự nhiên.” Tần Trì nói.
Tôi vẫn chưa trả lời thì điện thoại lại vang lên, tôi lấy ra xem lại là Hoa Tử Việt gọi tới.
Bình luận facebook