Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Tôi không đồng ý
“Cô Đào, mời.” Lời của người đàn ông đó đã kéo tôi từ trong ngẩn ngơ quay về hiện thực.
Tôi khom người xuống ngồi vào hàng ghế sau, giám đốc chạy tới: “Mộng Thần à, cô yên tâm đi, chuyện đi làm cô không cần lo đâu, tiền lương sẽ không bớt cô đồng nào hết.”
Lời nịnh hót này của ông ta càng khiến tôi không thích ứng được, bình thường ông ta đối với tôi không phải là cái thái độ này. Có lẽ là đối với ông ta, tôi và Hoa Tử Việt gần gũi rồi, nếu như ông ta không nịnh hót tôi, thì sẽ bất lợi đối với ông ta.
Người đàn ông lái xe hơn 30 tuổi, cao lớn anh tuấn, mặc tây phục rất tinh tế. Anh ta cứ đánh giá tôi từ kính chiếu hậu: “Tôi tên là Tưởng Thần Long, là anh em làm việc giúp cho anh tư.”
Tôi nhịn không được mà hỏi anh ta lời mình luôn muốn hỏi trong lòng: “Chào anh, xin hỏi anh tư là Hoa Tử Việt sao?”
Anh ta khẽ quay đầu nhìn tôi một cái, biểu cảm trên mặt rất kinh ngạc: “Cô không biết sao?”
Cho nên ý của anh ta là, tôi nên biết từ sớm rồi sao?
Thấy tôi mờ mịt không hiểu, anh ta lại nói tiếp: “Cậu Hoa là con thứ tư trong nhà, giới chính trị thương nghiệp của thành phố Sài đều tôn xưng một tiếng anh tư. Rất ít khi kêu thẳng tên.”
Tôi nhẹ nhàng ồ một tiếng, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, con của tôi sao có thể là của Hoa Tử Việt chứ? Trước đây tôi còn không biết người đàn ông này, làm sao có thể mang thai con của anh được?
Không lẽ ‘anh tư’ đó, không phải là ‘anh tư’ này?
Nghĩ như vậy cũng đúng, thành phố Sài có dân số trên chục triệu người, đương nhiên có rất nhiều người tên là ‘anh tư’ rồi. ‘Anh tư’ mà bọn người Ngô Hạo nói, chắc không phải là Hoa Tử Việt đâu.
Nhưng nội tâm của tôi lại có một thanh âm đang nói, nếu như thật sự có ‘anh tư’ đó tồn tại, tôi lại hy vọng chính là Hoa Tử Việt.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình có suy nghĩ như vậy, tôi rõ ràng không phải người cùng một thế giới với người ta, tôi đây đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Đợi đến khi tôi hồi thần từ trong dòng suy nghĩ lung tung thì đã tới đích đến rồi.
Kiến trúc kiểu Châu Âu màu trắng xám được xây dựng dựa vào núi ở trước mắt này, tôi đã nhìn thấy qua ảnh ở trên mạng trước đây.
Vì giống với tòa nhà nơi Tổng thống Mỹ làm việc nên được cư dân mạng gọi là “Nhà Trắng thành phố Sài’. Nhưng cái nhà này rốt cuộc là của ai, trên mạng không có câu trả lời chính xác. Chỉ biết là nhà riêng của một phú hào nào đó ở thành phố Sài thôi.
Bãi cỏ có kích thước bằng sân bóng đá ở trước Nhà Trắng, dùng hoa tươi buộc thành từng vòm cửa. Ở trung tâm có nhiều hàng ghế trắng được đặt ngay ngắn, đằng sau sân khấu được dựng tạm bợ là một màn hình lớn, phát sóng trên đó là phim tuyên truyền đám cưới mà cô đã xem đến rất quen thuộc rồi.
Tôi có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra, đây là hiện trường hôn lễ của Hoa Tử Việt. Hoá ra hôm nay anh ta kết hôn.
Nhưng anh kết hôn, kêu tôi đến đây để làm gì?
Tưởng Thần Long dắt tôi đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng, dặn dò tôi đừng đi lung tung.
Ngồi ngây ngốc vài phút, nội tâm tôi bắt đầu hoảng sợ bất an, có chút cảm giác muốn chạy đi, nhưng tôi còn chưa gặp được Hoa Tử Việt, tôi còn cần anh ta giúp tôi giải quyết chuyện của con tôi nữa.
Các khách mời lần lượt đến, tất cả đều ăn mặc chỉnh chu xuất hiện.
Tôi mặc đồ đi làm do trung tâm thương mại phát, đầu tóc bết dầu, làn da xỉn màu, ngồi giữa một đám người nổi tiếng, lưng như kim chích, càng lúc càng đứng ngồi không yên.
Một dịp cao cấp như vậy thực sự không thích hợp với tôi lúc này.
Cuối cùng không thể ngồi yên nữa, tôi đứng dậy, chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng ngay sau đó liền có hai người đàn ông mặc vest theo tới, nói anh tư dặn dò, phải trông chừng tôi cho tốt, mời tôi về vị trí ngồi, còn nói tôi đừng làm bọn họ khó xử.
Tôi nghe ra rồi, ý của ‘trông chừng’, chính là bảo bọn họ giám sát tôi, không cho tôi rời khỏi hiện trường.
Tôi càng thêm bất an hơn, tên Hoa Tử Việt này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Đúng vào lúc tôi đang nghĩ xem làm sao để thoát thân, thì tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên, một cô dâu với một thân áo cưới màu trắng, khoác tay Hoa Tử Việt mặc lễ phục, từ từ bước ra từ bên trong nhà trắng.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng vỗ tay không ngừng, vẻ mặt cô dâu hạnh phúc, chủ động vẫy tay với khách mời, từ từ đi đến cái sân khấu kia.
Người chủ trì của hôn lễ, là người dẫn chương trình hot nhất của đài truyền hình thành phố Sài, và người chứng hôn càng tuyệt vời hơn, chính là Phó thị trưởng thường vụ chủ quản công nghiệp và thương mại ở thành phố Sài.
Sau khi các thủ tục hôn lễ thông thường, các loại phát biểu, diễn văn dào dạt cảm xúc được tiến hành xong, đến phần quan trọng nhất, người chứng hôn hỏi cô dâu: “Cô Tần Như Tâm, xin hỏi cô có đồng ý gả cho anh Hoa Tử Việt, trở thành vợ hợp pháp của anh ta, bất kẻ là nghèo nàn hay phú quý, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bất kể bệnh tật hay khoẻ mạnh, cô đều không xa không rời, cùng chung hoạn nạn với anh ta không?”
Nụ cười trên mặt cô dâu ngọt đến khiến người ta đối kỵ: “Tôi đồng ý.”
Người chứng hôn sau đó lại hỏi chú rể câu hỏi giống như vậy, vào lúc mọi người đều cho rằng chú rể cũng sẽ trả lời ‘tôi đồng ý’, thì chú rể lại yên lặng một cách bất ngờ.
Toàn hiện trường im lặng như tờ, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chú rể, thế nhưng chú rể vẫn yên lặng. Hơn nữa đôi mắt vốn đang nhìn cô dâu của anh, lại từ từ chuyển hướng, nhìn về phía khách mời.
Trái tim tôi lại bắt đầu nhảy điên cuồng, bởi vì ánh mắt của anh, chính là đang nhìn về phía tôi. Cùng lúc đó, anh từ từ thốt ra vài chữ: “Tôi không đồng ý”
Toàn hiện trường ồ lên.
“Cô Đào, mời.” Lời của người đàn ông đó đã kéo tôi từ trong ngẩn ngơ quay về hiện thực.
Tôi khom người xuống ngồi vào hàng ghế sau, giám đốc chạy tới: “Mộng Thần à, cô yên tâm đi, chuyện đi làm cô không cần lo đâu, tiền lương sẽ không bớt cô đồng nào hết.”
Lời nịnh hót này của ông ta càng khiến tôi không thích ứng được, bình thường ông ta đối với tôi không phải là cái thái độ này. Có lẽ là đối với ông ta, tôi và Hoa Tử Việt gần gũi rồi, nếu như ông ta không nịnh hót tôi, thì sẽ bất lợi đối với ông ta.
Người đàn ông lái xe hơn 30 tuổi, cao lớn anh tuấn, mặc tây phục rất tinh tế. Anh ta cứ đánh giá tôi từ kính chiếu hậu: “Tôi tên là Tưởng Thần Long, là anh em làm việc giúp cho anh tư.”
Tôi nhịn không được mà hỏi anh ta lời mình luôn muốn hỏi trong lòng: “Chào anh, xin hỏi anh tư là Hoa Tử Việt sao?”
Anh ta khẽ quay đầu nhìn tôi một cái, biểu cảm trên mặt rất kinh ngạc: “Cô không biết sao?”
Cho nên ý của anh ta là, tôi nên biết từ sớm rồi sao?
Thấy tôi mờ mịt không hiểu, anh ta lại nói tiếp: “Cậu Hoa là con thứ tư trong nhà, giới chính trị thương nghiệp của thành phố Sài đều tôn xưng một tiếng anh tư. Rất ít khi kêu thẳng tên.”
Tôi nhẹ nhàng ồ một tiếng, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, con của tôi sao có thể là của Hoa Tử Việt chứ? Trước đây tôi còn không biết người đàn ông này, làm sao có thể mang thai con của anh được?
Không lẽ ‘anh tư’ đó, không phải là ‘anh tư’ này?
Nghĩ như vậy cũng đúng, thành phố Sài có dân số trên chục triệu người, đương nhiên có rất nhiều người tên là ‘anh tư’ rồi. ‘Anh tư’ mà bọn người Ngô Hạo nói, chắc không phải là Hoa Tử Việt đâu.
Nhưng nội tâm của tôi lại có một thanh âm đang nói, nếu như thật sự có ‘anh tư’ đó tồn tại, tôi lại hy vọng chính là Hoa Tử Việt.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình có suy nghĩ như vậy, tôi rõ ràng không phải người cùng một thế giới với người ta, tôi đây đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Đợi đến khi tôi hồi thần từ trong dòng suy nghĩ lung tung thì đã tới đích đến rồi.
Kiến trúc kiểu Châu Âu màu trắng xám được xây dựng dựa vào núi ở trước mắt này, tôi đã nhìn thấy qua ảnh ở trên mạng trước đây.
Vì giống với tòa nhà nơi Tổng thống Mỹ làm việc nên được cư dân mạng gọi là “Nhà Trắng thành phố Sài’. Nhưng cái nhà này rốt cuộc là của ai, trên mạng không có câu trả lời chính xác. Chỉ biết là nhà riêng của một phú hào nào đó ở thành phố Sài thôi.
Bãi cỏ có kích thước bằng sân bóng đá ở trước Nhà Trắng, dùng hoa tươi buộc thành từng vòm cửa. Ở trung tâm có nhiều hàng ghế trắng được đặt ngay ngắn, đằng sau sân khấu được dựng tạm bợ là một màn hình lớn, phát sóng trên đó là phim tuyên truyền đám cưới mà cô đã xem đến rất quen thuộc rồi.
Tôi có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra, đây là hiện trường hôn lễ của Hoa Tử Việt. Hoá ra hôm nay anh ta kết hôn.
Nhưng anh kết hôn, kêu tôi đến đây để làm gì?
Tưởng Thần Long dắt tôi đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng, dặn dò tôi đừng đi lung tung.
Ngồi ngây ngốc vài phút, nội tâm tôi bắt đầu hoảng sợ bất an, có chút cảm giác muốn chạy đi, nhưng tôi còn chưa gặp được Hoa Tử Việt, tôi còn cần anh ta giúp tôi giải quyết chuyện của con tôi nữa.
Các khách mời lần lượt đến, tất cả đều ăn mặc chỉnh chu xuất hiện.
Tôi mặc đồ đi làm do trung tâm thương mại phát, đầu tóc bết dầu, làn da xỉn màu, ngồi giữa một đám người nổi tiếng, lưng như kim chích, càng lúc càng đứng ngồi không yên.
Một dịp cao cấp như vậy thực sự không thích hợp với tôi lúc này.
Cuối cùng không thể ngồi yên nữa, tôi đứng dậy, chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng ngay sau đó liền có hai người đàn ông mặc vest theo tới, nói anh tư dặn dò, phải trông chừng tôi cho tốt, mời tôi về vị trí ngồi, còn nói tôi đừng làm bọn họ khó xử.
Tôi nghe ra rồi, ý của ‘trông chừng’, chính là bảo bọn họ giám sát tôi, không cho tôi rời khỏi hiện trường.
Tôi càng thêm bất an hơn, tên Hoa Tử Việt này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Đúng vào lúc tôi đang nghĩ xem làm sao để thoát thân, thì tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên, một cô dâu với một thân áo cưới màu trắng, khoác tay Hoa Tử Việt mặc lễ phục, từ từ bước ra từ bên trong nhà trắng.
Tiếng nhạc vang lên, tiếng vỗ tay không ngừng, vẻ mặt cô dâu hạnh phúc, chủ động vẫy tay với khách mời, từ từ đi đến cái sân khấu kia.
Người chủ trì của hôn lễ, là người dẫn chương trình hot nhất của đài truyền hình thành phố Sài, và người chứng hôn càng tuyệt vời hơn, chính là Phó thị trưởng thường vụ chủ quản công nghiệp và thương mại ở thành phố Sài.
Sau khi các thủ tục hôn lễ thông thường, các loại phát biểu, diễn văn dào dạt cảm xúc được tiến hành xong, đến phần quan trọng nhất, người chứng hôn hỏi cô dâu: “Cô Tần Như Tâm, xin hỏi cô có đồng ý gả cho anh Hoa Tử Việt, trở thành vợ hợp pháp của anh ta, bất kẻ là nghèo nàn hay phú quý, bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, bất kể bệnh tật hay khoẻ mạnh, cô đều không xa không rời, cùng chung hoạn nạn với anh ta không?”
Nụ cười trên mặt cô dâu ngọt đến khiến người ta đối kỵ: “Tôi đồng ý.”
Người chứng hôn sau đó lại hỏi chú rể câu hỏi giống như vậy, vào lúc mọi người đều cho rằng chú rể cũng sẽ trả lời ‘tôi đồng ý’, thì chú rể lại yên lặng một cách bất ngờ.
Toàn hiện trường im lặng như tờ, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chú rể, thế nhưng chú rể vẫn yên lặng. Hơn nữa đôi mắt vốn đang nhìn cô dâu của anh, lại từ từ chuyển hướng, nhìn về phía khách mời.
Trái tim tôi lại bắt đầu nhảy điên cuồng, bởi vì ánh mắt của anh, chính là đang nhìn về phía tôi. Cùng lúc đó, anh từ từ thốt ra vài chữ: “Tôi không đồng ý”
Toàn hiện trường ồ lên.
Bình luận facebook