Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1225
Chương 1225
Phó Minh Tước ngồi xuống, xoa đầu cô bé con, dịu giọng bảo: “Mẹ rất thương con, nếu như không thương con thì hôm nay mẹ đã không tới rồi. Nhưng mẹ còn có việc rất quan trọng phải làm nên phải về sớm, để lần tới chúng ta sẽ lại gặp có được không?”
“Bố ơi… có phải bố và mẹ li hôn rồi không? Bạn cùng lớp với con bảo là li hôn rồi thì sẽ không ở cùng nhau nữa.”
“Đâu có
Lần này, không đợi Phó Minh Tước giải thích cô đã rối rít lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Minh Tước ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô chăm chăm.
Cô tránh đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Cô hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, nói: “Mẹ xin lỗi, lúc trước mẹ bị ôm nên không thể ở bên con được. Bây giờ sẽ không thể nữa, chúng ta đi mua vé vào cửa thôi, đừng lãng phí thời gian đứng ngoài này nữa. “Thật không ạ? Thế sau này mẹ có đi nữa không hà me?”
“Có lẽ là có, nhưng mẹ sẽ về thăm con thưởng xuyên, có được không? Mẹ không khỏe, không thể thiếu bác sĩ được nên hay phải bay đi bay về, phải đi chữa bệnh…”
Quả thực cô không nghĩ ra được lí do nào hay hơn, chỉ có thể bia bửa ra như vậy.
Phó Minh Diệp năm lấy bàn tay cô đẩy xót xa, nói: “Mẹ ơi, mẹ ốm có năng không? Hồi trước Minh Diệp bị sốt, đau lắm!”
“Không sao, mẹ chữa bệnh cho khỏi là có thể sớm về với Minh Diệp rồi. Đi nào, vào trong thôi!”
“Da da! Mẹ với bố phải dồi dào sức khỏe để còn nuôi Minh Diệp khôn lớn nhé
Cô gật đầu mạnh mẽ, đứng ở giữa năm tay cả hai bố con họ.
Hứa Minh Tâm liếc nhìn Phó Minh Tước, thấy được nỗi niềm biết ơn trong đôi mắt anh ta.
Cô đất Minh Diệp vào trong khu vui chơi, trước đây Minh Diệp từng trải qua ca phẫu thuật tim nên không thể chơi những trò cảm giác mạnh, cuối cùng họ chọn đi chèo thuyền trong khu công viên nước. “Bố ơi, mẹ ơi cố lên! Con cổ vũ cho bố mẹ
Hai người họ bước lên thuyền, mấy chiếc thuyền sát gần sơ bị tụt lại nên chen nhau vượt lên trước.
Vào đến khu vui chơi, Hứa Minh Tâm cũng quên hết những chuyện không mấy vui vẻ trước đó.
Với tâm lý đã tới rồi thì cứ phải bình tĩnh đã nên cô gác những lo lắng sang một bên.
Vì lí do sức khỏe của Minh Diệp không chơi được nhiều trò nên không tồn mấy thời gian trong khu vui chơi, điểm đến tiếp theo là vườn bách thú.
Minh Diệp rất vui vẻ, bám riết lấy cô không rời “Mẹ ơi, chúng ta chụp ảnh cả gia đình được không? Nhà mình còn chưa có ảnh chụp cả nhà nữa. Chi có ảnh của bố mẹ, không có ảnh chụp cùng với con.”
“Việc này… “Có được không?”
Phó Minh Tước hỏi.
Ôi, đến cũng đã đến rồi, chụp một tầm ảnh thì có
Cô gật đầu, cả gia đình ba người đứng trước khu sao. nhà gấu trúc mượn chiếc máy ảnh Polaroids của người khác và chụp một tấm
Minh Diệp cầm bức ảnh trong tay, nhảy căng lên sung sướng. “Wow! Minh Diệp có ảnh chụp cùng với mẹ rồi Sau này các bạn cùng lớp sẽ không gọi con là đứa không có mẹ nữa! Mẹ ơi, lần sau mẹ đến trường cùng với con được không? Như thế thì các bạn sẽ không trêu đùa con nữa!”
Phó Minh Tước ngồi xuống, xoa đầu cô bé con, dịu giọng bảo: “Mẹ rất thương con, nếu như không thương con thì hôm nay mẹ đã không tới rồi. Nhưng mẹ còn có việc rất quan trọng phải làm nên phải về sớm, để lần tới chúng ta sẽ lại gặp có được không?”
“Bố ơi… có phải bố và mẹ li hôn rồi không? Bạn cùng lớp với con bảo là li hôn rồi thì sẽ không ở cùng nhau nữa.”
“Đâu có
Lần này, không đợi Phó Minh Tước giải thích cô đã rối rít lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Minh Tước ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô chăm chăm.
Cô tránh đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Cô hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, nói: “Mẹ xin lỗi, lúc trước mẹ bị ôm nên không thể ở bên con được. Bây giờ sẽ không thể nữa, chúng ta đi mua vé vào cửa thôi, đừng lãng phí thời gian đứng ngoài này nữa. “Thật không ạ? Thế sau này mẹ có đi nữa không hà me?”
“Có lẽ là có, nhưng mẹ sẽ về thăm con thưởng xuyên, có được không? Mẹ không khỏe, không thể thiếu bác sĩ được nên hay phải bay đi bay về, phải đi chữa bệnh…”
Quả thực cô không nghĩ ra được lí do nào hay hơn, chỉ có thể bia bửa ra như vậy.
Phó Minh Diệp năm lấy bàn tay cô đẩy xót xa, nói: “Mẹ ơi, mẹ ốm có năng không? Hồi trước Minh Diệp bị sốt, đau lắm!”
“Không sao, mẹ chữa bệnh cho khỏi là có thể sớm về với Minh Diệp rồi. Đi nào, vào trong thôi!”
“Da da! Mẹ với bố phải dồi dào sức khỏe để còn nuôi Minh Diệp khôn lớn nhé
Cô gật đầu mạnh mẽ, đứng ở giữa năm tay cả hai bố con họ.
Hứa Minh Tâm liếc nhìn Phó Minh Tước, thấy được nỗi niềm biết ơn trong đôi mắt anh ta.
Cô đất Minh Diệp vào trong khu vui chơi, trước đây Minh Diệp từng trải qua ca phẫu thuật tim nên không thể chơi những trò cảm giác mạnh, cuối cùng họ chọn đi chèo thuyền trong khu công viên nước. “Bố ơi, mẹ ơi cố lên! Con cổ vũ cho bố mẹ
Hai người họ bước lên thuyền, mấy chiếc thuyền sát gần sơ bị tụt lại nên chen nhau vượt lên trước.
Vào đến khu vui chơi, Hứa Minh Tâm cũng quên hết những chuyện không mấy vui vẻ trước đó.
Với tâm lý đã tới rồi thì cứ phải bình tĩnh đã nên cô gác những lo lắng sang một bên.
Vì lí do sức khỏe của Minh Diệp không chơi được nhiều trò nên không tồn mấy thời gian trong khu vui chơi, điểm đến tiếp theo là vườn bách thú.
Minh Diệp rất vui vẻ, bám riết lấy cô không rời “Mẹ ơi, chúng ta chụp ảnh cả gia đình được không? Nhà mình còn chưa có ảnh chụp cả nhà nữa. Chi có ảnh của bố mẹ, không có ảnh chụp cùng với con.”
“Việc này… “Có được không?”
Phó Minh Tước hỏi.
Ôi, đến cũng đã đến rồi, chụp một tầm ảnh thì có
Cô gật đầu, cả gia đình ba người đứng trước khu sao. nhà gấu trúc mượn chiếc máy ảnh Polaroids của người khác và chụp một tấm
Minh Diệp cầm bức ảnh trong tay, nhảy căng lên sung sướng. “Wow! Minh Diệp có ảnh chụp cùng với mẹ rồi Sau này các bạn cùng lớp sẽ không gọi con là đứa không có mẹ nữa! Mẹ ơi, lần sau mẹ đến trường cùng với con được không? Như thế thì các bạn sẽ không trêu đùa con nữa!”
Bình luận facebook