Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1183
Chương 1183
Cô biết tất cả mọi người đều có ý tốt, sở nhắc tới chuyện đôi chân khiến Cố Gia Huy đau lòng.
Mỗi ngày của Cố Gia Huy văn như mọi khi, vận đi công tác, chỉ là hành động không tiền, đi về sinh cần chủ An hỗ trợ.
Điều này làm cho cô nghĩ tới Diện.
Trước kia cũng không để ý nhiều, nhưng hiện tại
Cố Gia Huy bị như vậy làm cho cô rất xúc động.
Vốn Cố Gia Huy định chia phòng ngủ để cho chú An chăm sóc anh.
Phía sau lưng anh còn có vết thương phải nằm úp sắp đề đi ngủ, nếu nửa đêm muốn đi vệ sinh mà sức lực Hứa Minh Tâm có hạn thì cũng hơi khó.
Nhưng cô không muốn, nếu bây giờ không luyện tập về sau làm sao có thể chăm sóc anh cả đời.
Buổi tối bác sĩ mang thuốc đến cho Cố Gia Huy, anh bảo cô canh ở ngoài cửa, rõ ràng là không muốn cô nhìn thấy.
Uống thuốc xong, bác sĩ liền rời đi.
Cô đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Cố Gia Huy đã bỏ quần áo ở sau lưng xuống.
Cô không nhìn rõ chỉ thấy một mảng da non mới thay màu hồng hồng.
Màu sắc không được đồng đều so với vùng da xung quanh, hơn nữa còn có chỗ bị nhắn nheo đó là dấu vết của lửa đốt. Lúc ấy nhất định là rất đau đớn, nếu không anh cũng không kêu ra tiếng, khi đau đớn thì có thể rơi nước mắt.
Anh kiên cường như vậy, chắc chắn là sẽ không như thế.
Chỉ có cô vô dụng, gặp phải một chút việc cũng đã đò hết mắt. “Uống thuốc xong rồi chứ?”
“Uh, tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể ngủ bình thường.”
“Đau, còn đau không?”
Cô cần thận hỏi ra, hơi dừng lại một chút.
Cô không hề chớp mắt, đôi mắt trong veo của cô dừng lại trên người anh, thuần khiết trong sáng giống như một con thủ con vừa chào đời.
Trước kia cô vô tư không suy nghĩ, nhưng bây giờ cô lại trở nên nơm nớp lo sợ, sợ đụng vào điểm nhạy cảm của anh.
Hiện tại anh hành động không tiền, hai chân cũng không sử dụng được nhiều lực, nhưng anh cũng không cảm thấy quá khổ sở.
Bởi vì so sánh với những mất mát, đau khổ của cô điểm ấy cũng không tính là gì. Nghĩ như vậy dường như trong lòng cũng không còn luần quần gì nữa.
Thật ra anh lại thấy may mắn, may mắn là có bình an vô sự, không có việc gì, chỉ là anh hoạt động không được tiền nhưng vẫn có thể cùng cô dắt tay nhau tới già. Việc này có gì là không tốt, anh cảm thấy quá đủ rồi.
“Anh nói anh không đau khẳng định là em không tin, mới đầu có chút đau, nhưng hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, không có trở ngại gì lớn.”
Anh nhẹ nhàng nói qua không muốn khiến cho cô cảm thấy áp lực
Cô nói: “Em, em đi chuẩn bị sửa cho anh, em sẽ quay lại ngay.”
Cô sợ mình lại sẽ sụp đổ mà rơi nước mắt, chạy nhanh xoay người rời đi,
Cô biết tất cả mọi người đều có ý tốt, sở nhắc tới chuyện đôi chân khiến Cố Gia Huy đau lòng.
Mỗi ngày của Cố Gia Huy văn như mọi khi, vận đi công tác, chỉ là hành động không tiền, đi về sinh cần chủ An hỗ trợ.
Điều này làm cho cô nghĩ tới Diện.
Trước kia cũng không để ý nhiều, nhưng hiện tại
Cố Gia Huy bị như vậy làm cho cô rất xúc động.
Vốn Cố Gia Huy định chia phòng ngủ để cho chú An chăm sóc anh.
Phía sau lưng anh còn có vết thương phải nằm úp sắp đề đi ngủ, nếu nửa đêm muốn đi vệ sinh mà sức lực Hứa Minh Tâm có hạn thì cũng hơi khó.
Nhưng cô không muốn, nếu bây giờ không luyện tập về sau làm sao có thể chăm sóc anh cả đời.
Buổi tối bác sĩ mang thuốc đến cho Cố Gia Huy, anh bảo cô canh ở ngoài cửa, rõ ràng là không muốn cô nhìn thấy.
Uống thuốc xong, bác sĩ liền rời đi.
Cô đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Cố Gia Huy đã bỏ quần áo ở sau lưng xuống.
Cô không nhìn rõ chỉ thấy một mảng da non mới thay màu hồng hồng.
Màu sắc không được đồng đều so với vùng da xung quanh, hơn nữa còn có chỗ bị nhắn nheo đó là dấu vết của lửa đốt. Lúc ấy nhất định là rất đau đớn, nếu không anh cũng không kêu ra tiếng, khi đau đớn thì có thể rơi nước mắt.
Anh kiên cường như vậy, chắc chắn là sẽ không như thế.
Chỉ có cô vô dụng, gặp phải một chút việc cũng đã đò hết mắt. “Uống thuốc xong rồi chứ?”
“Uh, tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể ngủ bình thường.”
“Đau, còn đau không?”
Cô cần thận hỏi ra, hơi dừng lại một chút.
Cô không hề chớp mắt, đôi mắt trong veo của cô dừng lại trên người anh, thuần khiết trong sáng giống như một con thủ con vừa chào đời.
Trước kia cô vô tư không suy nghĩ, nhưng bây giờ cô lại trở nên nơm nớp lo sợ, sợ đụng vào điểm nhạy cảm của anh.
Hiện tại anh hành động không tiền, hai chân cũng không sử dụng được nhiều lực, nhưng anh cũng không cảm thấy quá khổ sở.
Bởi vì so sánh với những mất mát, đau khổ của cô điểm ấy cũng không tính là gì. Nghĩ như vậy dường như trong lòng cũng không còn luần quần gì nữa.
Thật ra anh lại thấy may mắn, may mắn là có bình an vô sự, không có việc gì, chỉ là anh hoạt động không được tiền nhưng vẫn có thể cùng cô dắt tay nhau tới già. Việc này có gì là không tốt, anh cảm thấy quá đủ rồi.
“Anh nói anh không đau khẳng định là em không tin, mới đầu có chút đau, nhưng hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, không có trở ngại gì lớn.”
Anh nhẹ nhàng nói qua không muốn khiến cho cô cảm thấy áp lực
Cô nói: “Em, em đi chuẩn bị sửa cho anh, em sẽ quay lại ngay.”
Cô sợ mình lại sẽ sụp đổ mà rơi nước mắt, chạy nhanh xoay người rời đi,
Bình luận facebook