Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1197
Chương 1197
Sự thật… hệt như một màn sương mù dày đặc.
Anh sợ mình càng lún sâu vào nó, rồi không thể cứu vẫn được nữa.
Ngôn Dương thấy anh dường như có chuyện khó nói, lại không muốn nhiều lời, ông ấy cũng không ép buộc gì anh, nói: “Vậy giờ cậu cử ở trong nhà không ra ngoài luôn à?”. “Ừm, tạm thời là như vậy, ở nhà bồi dưỡng tình cảm với vợ cho tốt thôi.”
Ngôn Dương nghe thế, nhịn không được trợn trắng mắt với Cố Gia Huy: “Hai người các cậu gắn bỏ như keo sơn như thế rồi thì còn cần bồi dưỡng nữa a? Nhìn hai người ở bên nhau mà da gà da vịt của tôi muốn rớt đầy đất rồi đây này.”
“Anh cũng có hơn tôi là bao đầu” Cố Gia Huy từ mũi nói, Ngôn Dương đúng là chó chế mèo làm lông.
VÀ đúng rồi, tôi còn muốn bảo cậu điều tra Lệ Nghiêm, xem thử có thể tìm được tung tích của cậu ấy không.”
“Việc này tôi cũng chịu bỏ tay, bản thân sự tồn tại thị trường chợ đen vốn đã là một nơi nhuốm đầy màu sắc u ám, kiêng kị nhất là lôi kéo quan hệ với các cán bộ viên chức hay người trong quân đội. Lệ Nghiêm là bác sĩ quân y đã là đụng vào điều kiêng kị của chúng tôi rồi, dù cho tôi muốn điều tra đi chăng nữa thì người dưới quyền tôi cũng không đồng ý đâu. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể hoạt động trong giới kinh doanh thôi, một khi vượt qua ranh giới, lúc đó sẽ bị người khác theo dõi.”
“Đà Nẵng lại sắp tiến hành bầu cử rồi, người được đề cử lần này cũng không hề đơn giản. Chỉ sợ là sau khi bầu cử, người mới nhậm chức thế nào cũng sẽ làm vài chuyện phát uy, hiện tượng thương mại của Đà Nẵng sẽ bị sửa đổi không kiêng nề gì. Hơn nữa… sao tôi cứ có cảm giác chợ đen như đang bị người theo dõi ấy nhiều “Ai theo dõi?”
“Nhà họ Quý ở ngoại thành phía Tây. “Nhà họ Quý? Nhưng mà nghe nói, cả nhà ai cũng làm việc cho nhà nước, không đơn giản đầu”
“Người không đơn giản lại không phải là đàn ông, mà là một người đàn bà tên Quý Thiên Kim! Sự tồn tại của bà ấy đúng thật quá kinh khủng, không những ra tay cực kì tàn nhẫn, mà còn quyết đoán sòng phẳng, chưa từng dây dưa ai, làm việc cũng vô cùng cần thận. Bà ấy ngầm chiếm vài cứ điểm của tôi rồi đó, làm tôi giận một bụng đây này.”
“Anh đắc tội người đàn bà đó rồi?”. “Sao có thể chứ? Chúng tôi làm kinh doanh mà còn ước gì có thể tạo quan hệ tốt với mấy người đó ấy chứ, sao mà đắc tội cho được? Em gái cậu không phải đang quen nhau với cháu trai của bà ấy à? Giúp tôi hội thăm xíu đi, tôi đắc tội bà ấy khi nào tôi còn chẳng biết nữa kìa. Trước đây tôi cũng đâu có nợ tình ai đâu… nếu mà vợ tôi mà biết tôi bị một người đàn bà nhìn chằm chắm thì tôi nghĩ mình chết như thế nào cũng không biết”. “Em gái tôi còn độc thân.”
Cố Gia Huy nhấn mạnh. “Giúp chút đi mà, nếu chợ đen mà bị tóm gọn thì cậu cũng không có chỗ tốt nào đâu đúng không?” vừm, tôi sẽ bào Vy Oanh chủ ý.”
“Thế được, chúng tôi tự mình sắp xếp, sau đó thả sợi dây dài bắt con cá lớn, mong rằng lúc thu lưới, sẽ là hình ảnh cực kì đặc sắc.”
Ngôn Dương nhếch môi cười, nhìn ông ấy cử như một con cáo xảo quyệt đang vẫy đuôi đang tính kẻ trong lòng.
Cố Gia Huy nghe đến đây, tận đáy lòng cũng không có bao nhiêu mong chờ.
Anh sợ… mình kiên trì nhiều năm như thế, kết cục lại trở thành một câu chuyện cười cho người khác.
Cố Gia Huy ở nhà không ra ngoài, Hứa Minh Tâm đồng ý cả hai tay hai chân, mỗi ngày cô đều đi làm, buổi tối sẽ về nhà sớm để chăm sóc anh.
Cô cũng nghe được vài tin tức, nhà họ Hứa đang đứng trên bờ vực phá sản, địa vị ở Đà Nẵng đang tràn ngập nguy cơ.
Hứa Minh Tâm cũng không quan tâm, suy cho cùng, nhà họ Hứa… đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Sự thật… hệt như một màn sương mù dày đặc.
Anh sợ mình càng lún sâu vào nó, rồi không thể cứu vẫn được nữa.
Ngôn Dương thấy anh dường như có chuyện khó nói, lại không muốn nhiều lời, ông ấy cũng không ép buộc gì anh, nói: “Vậy giờ cậu cử ở trong nhà không ra ngoài luôn à?”. “Ừm, tạm thời là như vậy, ở nhà bồi dưỡng tình cảm với vợ cho tốt thôi.”
Ngôn Dương nghe thế, nhịn không được trợn trắng mắt với Cố Gia Huy: “Hai người các cậu gắn bỏ như keo sơn như thế rồi thì còn cần bồi dưỡng nữa a? Nhìn hai người ở bên nhau mà da gà da vịt của tôi muốn rớt đầy đất rồi đây này.”
“Anh cũng có hơn tôi là bao đầu” Cố Gia Huy từ mũi nói, Ngôn Dương đúng là chó chế mèo làm lông.
VÀ đúng rồi, tôi còn muốn bảo cậu điều tra Lệ Nghiêm, xem thử có thể tìm được tung tích của cậu ấy không.”
“Việc này tôi cũng chịu bỏ tay, bản thân sự tồn tại thị trường chợ đen vốn đã là một nơi nhuốm đầy màu sắc u ám, kiêng kị nhất là lôi kéo quan hệ với các cán bộ viên chức hay người trong quân đội. Lệ Nghiêm là bác sĩ quân y đã là đụng vào điều kiêng kị của chúng tôi rồi, dù cho tôi muốn điều tra đi chăng nữa thì người dưới quyền tôi cũng không đồng ý đâu. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể hoạt động trong giới kinh doanh thôi, một khi vượt qua ranh giới, lúc đó sẽ bị người khác theo dõi.”
“Đà Nẵng lại sắp tiến hành bầu cử rồi, người được đề cử lần này cũng không hề đơn giản. Chỉ sợ là sau khi bầu cử, người mới nhậm chức thế nào cũng sẽ làm vài chuyện phát uy, hiện tượng thương mại của Đà Nẵng sẽ bị sửa đổi không kiêng nề gì. Hơn nữa… sao tôi cứ có cảm giác chợ đen như đang bị người theo dõi ấy nhiều “Ai theo dõi?”
“Nhà họ Quý ở ngoại thành phía Tây. “Nhà họ Quý? Nhưng mà nghe nói, cả nhà ai cũng làm việc cho nhà nước, không đơn giản đầu”
“Người không đơn giản lại không phải là đàn ông, mà là một người đàn bà tên Quý Thiên Kim! Sự tồn tại của bà ấy đúng thật quá kinh khủng, không những ra tay cực kì tàn nhẫn, mà còn quyết đoán sòng phẳng, chưa từng dây dưa ai, làm việc cũng vô cùng cần thận. Bà ấy ngầm chiếm vài cứ điểm của tôi rồi đó, làm tôi giận một bụng đây này.”
“Anh đắc tội người đàn bà đó rồi?”. “Sao có thể chứ? Chúng tôi làm kinh doanh mà còn ước gì có thể tạo quan hệ tốt với mấy người đó ấy chứ, sao mà đắc tội cho được? Em gái cậu không phải đang quen nhau với cháu trai của bà ấy à? Giúp tôi hội thăm xíu đi, tôi đắc tội bà ấy khi nào tôi còn chẳng biết nữa kìa. Trước đây tôi cũng đâu có nợ tình ai đâu… nếu mà vợ tôi mà biết tôi bị một người đàn bà nhìn chằm chắm thì tôi nghĩ mình chết như thế nào cũng không biết”. “Em gái tôi còn độc thân.”
Cố Gia Huy nhấn mạnh. “Giúp chút đi mà, nếu chợ đen mà bị tóm gọn thì cậu cũng không có chỗ tốt nào đâu đúng không?” vừm, tôi sẽ bào Vy Oanh chủ ý.”
“Thế được, chúng tôi tự mình sắp xếp, sau đó thả sợi dây dài bắt con cá lớn, mong rằng lúc thu lưới, sẽ là hình ảnh cực kì đặc sắc.”
Ngôn Dương nhếch môi cười, nhìn ông ấy cử như một con cáo xảo quyệt đang vẫy đuôi đang tính kẻ trong lòng.
Cố Gia Huy nghe đến đây, tận đáy lòng cũng không có bao nhiêu mong chờ.
Anh sợ… mình kiên trì nhiều năm như thế, kết cục lại trở thành một câu chuyện cười cho người khác.
Cố Gia Huy ở nhà không ra ngoài, Hứa Minh Tâm đồng ý cả hai tay hai chân, mỗi ngày cô đều đi làm, buổi tối sẽ về nhà sớm để chăm sóc anh.
Cô cũng nghe được vài tin tức, nhà họ Hứa đang đứng trên bờ vực phá sản, địa vị ở Đà Nẵng đang tràn ngập nguy cơ.
Hứa Minh Tâm cũng không quan tâm, suy cho cùng, nhà họ Hứa… đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Bình luận facebook