Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136 Lệ Nghiêm, anh không chi phối em được đâu!
Bằng không, chỉ dựa vào quan hệ của cô và Cố Gia Huy, ai dám sai bảo, có khi nịnh nợ còn kịp đấy chứ.
Người khác nhoáng cái trở thành phu nhân tổng giám đốc, chắc chắn sẽ vui đến mức không tìm thấy hướng Bắc nữa luôn. Nhưng mà Hứa Minh Tâm thì khác.
Cô chân thực, cho nên sẽ vĩnh viễn không bị tiền tài quyền thế mê hoặc.
"Ông chủ, còn mấy chai này, cho tôi đi."
Bạch Thư Hân chủ động nói, làm cho cô hơi ngạc nhiên.
Hứa Minh Tâm còn tưởng là trong lòng cô ấy không thoải mái, không chịu mang nước về cơ.
Bạch Thư Hân đối diện với ánh mắt của cô, mỉm cười nói: "Cậu nói đúng, tới có thể dán lên cái mác của người đó, nhưng không được trở thành kẻ phụ thuộc vào anh ấy.
"Ai đấy?" Không phải là cậu yêu đương mà dấu tớ đấy chứ?"
"Không nói cho cậu biết."
Bạch Thư Hân tính tình kiêu căng, mà còn vô pháp vô thiên, nếu mà là trước đây, chắc chắn cô ấy sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại...
Cô ấy cảm thấy Hứa Minh Tâm nói đúng.
Lệ Nghiêm, anh không chi phối em được đâu!
Anh là anh trai của em, nhưng em tuyệt đối sẽ không trở thành người phụ thuộc vào anh!
Cô ấy muốn chứng minh bản thân, để cho Lệ Nghiêm hay xem nhẹ cô phải cúi đầu!
Chẳng mấy chốc bọn họ đã mua nước về, hai người mệt thở hồng hộc như cún, nhưng những người kia chẳng thèm khen lấy một câu, trái lại còn oán trách.
Oán trách đi mua lâu như vậy, mua sai loại.
Bỏ công sức không thu được kết quả.
Bạch Thư Hân tức đến mức mặt cô ấy xanh mét, nắm tay cũng siết chặt.
Hứa Minh Tâm trông thấy thì kinh hồn bạt vía, cô thật sự sợ Bạch Thư Hân sẽ xông qua, đấm cho mỗi người một phát.
Thật lâu sau, cô ấy hít thở sâu: "Hít vào, tôi không tức giận. Thở ra, tôi không giết người! Hít vào, tôi không tức giận, thở ra...!"
Lặp đi lặp lại như thế mấy cái, cô ấy mới nhìn xuống được.
"Đi thôi."
Sau đó, bọn họ lại đeo các đồ, rồi tiếp tục chạy tiếp.
Ở đây có một chỗ gọi là động nhân duyên, tương truyền đôi tình nhân mà tìm được động nhân duyên, hai người cùng ước nguyện, thì sẽ nhận được chúc phúc.
Hoặc là, lấy được thẻ ước nguyện của cửa động nhân duyên cũng được.
Nhưng động nhân duyên ở chỗ sâu, phải đi vào rất xa.
Có người đề nghị đi đến đó, có người thì tiếp tục lên núi.
Hứa Minh Tâm cũng đi theo.
Bụng Bạch Thư Hân không thoải mái, cô ấy nóng lòng tìm nhà vệ sinh, nhưng đây không có nhà vệ sinh, còn ở phía trên.
Cho nên Bạch Thư Hân đi trước một bước.
Động nhân duyên xa hơn so với tưởng tượng, hiện tại lại không phải mùa du lịch, cho nên căn bản là không tìm được du khách khác.
Trên tảng đá che kín rêu xanh, không cẩn thận một tí là sẽ trượt chân.
Cô cẩn thận đi qua, nhìn thấy động nhân duyên, bên trong có một đối tượng đá cúi lạy, trên người tô đầy màu đỏ, giống như là áo cưới đỏ rực vậy.
Rất nhiều người vẫn chưa đi vào, bởi vì bên trong hơi rách nát, bọn họ toàn là nhặt thẻ cầu nguyện xong liền đi.
Hứa Minh Tâm dáng người thấp, cô muốn lấy một cái thẻ cầu nguyện, nhưng với mãi chưa đến.
Cô muốn tìm người giúp, nhưng bọn họ phải nhanh chóng lên đỉnh núi nghỉ ngơi, lấy được đồ xong thì đi luôn chẳng thèm quay đầu.
Hứa Minh Tâm cố gắng nhảy, cuối cùng đã với được một cái thẻ ở chỗ cao.
Nhưng không ngờ lúc chân chạm đất, đoán được là tảng đá rêu xanh, một cước nhảy xuống không vững, cô đã ngã thật mạnh xuống đất.
Đau quá...
Cô hít một ngụm khí lạnh, nước mắt cũng rơi xuống.
Bàn tay xước xoát, đã thấy máu.
Cô ngẩng đầu muốn gọi người giúp, không ngờ bọn họ đi với tốc độ rất nhanh.
Cũng phải, bọn họ toàn ăn mặc nhẹ nhàng, nào có mang nhiều đồ như cô.
Cô run run đứng dậy, muốn đuổi kịp đội ngũ, nhưng chân đau như xát muối, căn bản là không bước được.
Tình hình này của cô, đừng nói là lên núi, xuống núi thôi đã khó khăn rồi.
Người khác nhoáng cái trở thành phu nhân tổng giám đốc, chắc chắn sẽ vui đến mức không tìm thấy hướng Bắc nữa luôn. Nhưng mà Hứa Minh Tâm thì khác.
Cô chân thực, cho nên sẽ vĩnh viễn không bị tiền tài quyền thế mê hoặc.
"Ông chủ, còn mấy chai này, cho tôi đi."
Bạch Thư Hân chủ động nói, làm cho cô hơi ngạc nhiên.
Hứa Minh Tâm còn tưởng là trong lòng cô ấy không thoải mái, không chịu mang nước về cơ.
Bạch Thư Hân đối diện với ánh mắt của cô, mỉm cười nói: "Cậu nói đúng, tới có thể dán lên cái mác của người đó, nhưng không được trở thành kẻ phụ thuộc vào anh ấy.
"Ai đấy?" Không phải là cậu yêu đương mà dấu tớ đấy chứ?"
"Không nói cho cậu biết."
Bạch Thư Hân tính tình kiêu căng, mà còn vô pháp vô thiên, nếu mà là trước đây, chắc chắn cô ấy sẽ không thỏa hiệp.
Nhưng hiện tại...
Cô ấy cảm thấy Hứa Minh Tâm nói đúng.
Lệ Nghiêm, anh không chi phối em được đâu!
Anh là anh trai của em, nhưng em tuyệt đối sẽ không trở thành người phụ thuộc vào anh!
Cô ấy muốn chứng minh bản thân, để cho Lệ Nghiêm hay xem nhẹ cô phải cúi đầu!
Chẳng mấy chốc bọn họ đã mua nước về, hai người mệt thở hồng hộc như cún, nhưng những người kia chẳng thèm khen lấy một câu, trái lại còn oán trách.
Oán trách đi mua lâu như vậy, mua sai loại.
Bỏ công sức không thu được kết quả.
Bạch Thư Hân tức đến mức mặt cô ấy xanh mét, nắm tay cũng siết chặt.
Hứa Minh Tâm trông thấy thì kinh hồn bạt vía, cô thật sự sợ Bạch Thư Hân sẽ xông qua, đấm cho mỗi người một phát.
Thật lâu sau, cô ấy hít thở sâu: "Hít vào, tôi không tức giận. Thở ra, tôi không giết người! Hít vào, tôi không tức giận, thở ra...!"
Lặp đi lặp lại như thế mấy cái, cô ấy mới nhìn xuống được.
"Đi thôi."
Sau đó, bọn họ lại đeo các đồ, rồi tiếp tục chạy tiếp.
Ở đây có một chỗ gọi là động nhân duyên, tương truyền đôi tình nhân mà tìm được động nhân duyên, hai người cùng ước nguyện, thì sẽ nhận được chúc phúc.
Hoặc là, lấy được thẻ ước nguyện của cửa động nhân duyên cũng được.
Nhưng động nhân duyên ở chỗ sâu, phải đi vào rất xa.
Có người đề nghị đi đến đó, có người thì tiếp tục lên núi.
Hứa Minh Tâm cũng đi theo.
Bụng Bạch Thư Hân không thoải mái, cô ấy nóng lòng tìm nhà vệ sinh, nhưng đây không có nhà vệ sinh, còn ở phía trên.
Cho nên Bạch Thư Hân đi trước một bước.
Động nhân duyên xa hơn so với tưởng tượng, hiện tại lại không phải mùa du lịch, cho nên căn bản là không tìm được du khách khác.
Trên tảng đá che kín rêu xanh, không cẩn thận một tí là sẽ trượt chân.
Cô cẩn thận đi qua, nhìn thấy động nhân duyên, bên trong có một đối tượng đá cúi lạy, trên người tô đầy màu đỏ, giống như là áo cưới đỏ rực vậy.
Rất nhiều người vẫn chưa đi vào, bởi vì bên trong hơi rách nát, bọn họ toàn là nhặt thẻ cầu nguyện xong liền đi.
Hứa Minh Tâm dáng người thấp, cô muốn lấy một cái thẻ cầu nguyện, nhưng với mãi chưa đến.
Cô muốn tìm người giúp, nhưng bọn họ phải nhanh chóng lên đỉnh núi nghỉ ngơi, lấy được đồ xong thì đi luôn chẳng thèm quay đầu.
Hứa Minh Tâm cố gắng nhảy, cuối cùng đã với được một cái thẻ ở chỗ cao.
Nhưng không ngờ lúc chân chạm đất, đoán được là tảng đá rêu xanh, một cước nhảy xuống không vững, cô đã ngã thật mạnh xuống đất.
Đau quá...
Cô hít một ngụm khí lạnh, nước mắt cũng rơi xuống.
Bàn tay xước xoát, đã thấy máu.
Cô ngẩng đầu muốn gọi người giúp, không ngờ bọn họ đi với tốc độ rất nhanh.
Cũng phải, bọn họ toàn ăn mặc nhẹ nhàng, nào có mang nhiều đồ như cô.
Cô run run đứng dậy, muốn đuổi kịp đội ngũ, nhưng chân đau như xát muối, căn bản là không bước được.
Tình hình này của cô, đừng nói là lên núi, xuống núi thôi đã khó khăn rồi.
Bình luận facebook