Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137 Sao lại không đùa cô nhỉ?
*Chương có nội dung hình ảnh
Cô đành phải quay lại động nhân duyên, ngồi trên chiếc đệm cói rách nát, đợi Bạch Thư Hân giải quyết xong thì đến tìm mình.
Trong động gió lạnh, lạnh quá...
Cô lạnh run ôm chặt lấy mình, cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này thần linh phù hộ, chắc là không có ma quỷ đâu nhỉ?
Hứa Minh Tâm biết là càng nghĩ thì càng sợ, nhưng mà cô không khống chế được bản thân.
Cô chỉ có thể co lại ở góc, chờ Bạch Thư Hân.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại đều đã lên đến đỉnh núi.
Cố Gia Huy quét mắt một vòng, không khỏi nhíu chặt chân mày.
Hứa Minh Tâm không có ở đây, cô ấy đi đâu rồi?
Anh đã nhìn thấy Bạch Thư Hân, anh gọi cô ấy qua.
"Minh Tâm đâu?"
"Cô ấy chưa tới sao?"
Bạch Thư Hân cũng phát hiện ra vấn đề này, Hứa Minh Tâm chưa lên!
Cô ấy vội vàng hỏi người đi đến động nhân duyên vừa nãy, bọn họ đều không chú ý đến Hứa Minh Tâm, dù sao cũng là người nhà đi theo, lại không quen, ai mà lo được nhiều như vậy.
"Điện thoại của cô đâu, xem xem cô ấy có tìm cô không!"
"Điện thoại tôi... vừa rơi xuống toilet rồi."
Bạch Thư Hân bị thương nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, cô nhóc lơ mơ Hứa Minh Tâm kia, sao có thể một mình ở trên núi.
Anh hỏi thăm đường đi đến động nhân duyên, một mình xuống núi trước.
Hứa Minh Tâm vẫn đang ở trong động, đáng thương, sau đó trời còn đổ mưa nữa.
Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay nắng đẹp, nhưng không ngờ mưa trên núi lại khó lường như này, nói đến liền đến.
Nơi này râm, chắc là mưa một trận thôi.
Nhưng rốt cuộc là mưa thu, mưa còn kèm theo gió lạnh.
Gió lạnh thổi vào, mang theo hạt mưa giá lạnh, rơi lên người cô, cô vội vàng dịch chiếc đệm cói vào trong, dùng hai tượng đá che mưa cho mình.
"Ông anh bà chị à, vất vả một chút nha, tôi dâng cho hai người ít cống vật."
Sau đó, cô trịnh trọng lấy hai gói que cay Vệ Long từ trong túi ra.
"Rất chính tông, hai người nếm thử đi!"
Cô nói một mình, sợ hãi.
Đúng lúc này, phía ngoài chợt truyền đến một âm thanh không rõ, hình như đang gọi tên mình.
"Thần linh... hay là ma quỷ?"
Lòng cô lộp bộp một cái.
"Ông anh bà chị à, nhớ phù hộ cho tôi đấy, trong núi nhiều yêu ma tinh quái, tôi vô ý mạo phạm nơi này thôi!"
"Hứa Minh Tâm!"
Âm thanh đến gần, đúng là có người đang gọi mình.
Trong sơn cốc đáp lại từng hồi, nghe cực kỳ khủng bố, tựa như lệ quỷ lấy mạng vậy.
Hứa Minh Tấm sợ đến mức cả người cứng nhắc, lạnh run.
Cô ôm đầu, không dám ngẩng đầu lên.
Đời này, cô chưa từng làm việc lớn ca công tụng đức gì, nhưng cô tuyệt đối cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý!
Yêu ma quỷ quái gì gì đó, không nên tìm đến mình nha!
Cố Gia Huy tìm được động nhân duyên, thì nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang lạnh run, cả người co lại, trốn sau tượng đá, ôm chặt đầu.
Trái tim lo lắng của anh cuối cùng cũng hạ xuống.
Anh chạy nhanh đến, lúc bàn tay to chạm vào cô, cô sợ tới mức run lên, vội vàng đẩy ra.
"Đừng! Tôi chưa từng làm bất kỳ việc xấu nào, yêu ma quỷ quái mau rời đi!"
Cổ Gia Huy nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh quên mất, cô vợ nhỏ của anh không chỉ ăn khỏe ngủ tốt, mà còn cực kỳ sợ ma.
Một mình ở trong sơn động hoang vắng như này, chắc chắn đã sợ hãi.
Cô đành phải quay lại động nhân duyên, ngồi trên chiếc đệm cói rách nát, đợi Bạch Thư Hân giải quyết xong thì đến tìm mình.
Trong động gió lạnh, lạnh quá...
Cô lạnh run ôm chặt lấy mình, cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này thần linh phù hộ, chắc là không có ma quỷ đâu nhỉ?
Hứa Minh Tâm biết là càng nghĩ thì càng sợ, nhưng mà cô không khống chế được bản thân.
Cô chỉ có thể co lại ở góc, chờ Bạch Thư Hân.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại đều đã lên đến đỉnh núi.
Cố Gia Huy quét mắt một vòng, không khỏi nhíu chặt chân mày.
Hứa Minh Tâm không có ở đây, cô ấy đi đâu rồi?
Anh đã nhìn thấy Bạch Thư Hân, anh gọi cô ấy qua.
"Minh Tâm đâu?"
"Cô ấy chưa tới sao?"
Bạch Thư Hân cũng phát hiện ra vấn đề này, Hứa Minh Tâm chưa lên!
Cô ấy vội vàng hỏi người đi đến động nhân duyên vừa nãy, bọn họ đều không chú ý đến Hứa Minh Tâm, dù sao cũng là người nhà đi theo, lại không quen, ai mà lo được nhiều như vậy.
"Điện thoại của cô đâu, xem xem cô ấy có tìm cô không!"
"Điện thoại tôi... vừa rơi xuống toilet rồi."
Bạch Thư Hân bị thương nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, cô nhóc lơ mơ Hứa Minh Tâm kia, sao có thể một mình ở trên núi.
Anh hỏi thăm đường đi đến động nhân duyên, một mình xuống núi trước.
Hứa Minh Tâm vẫn đang ở trong động, đáng thương, sau đó trời còn đổ mưa nữa.
Cô đã xem dự báo thời tiết, hôm nay nắng đẹp, nhưng không ngờ mưa trên núi lại khó lường như này, nói đến liền đến.
Nơi này râm, chắc là mưa một trận thôi.
Nhưng rốt cuộc là mưa thu, mưa còn kèm theo gió lạnh.
Gió lạnh thổi vào, mang theo hạt mưa giá lạnh, rơi lên người cô, cô vội vàng dịch chiếc đệm cói vào trong, dùng hai tượng đá che mưa cho mình.
"Ông anh bà chị à, vất vả một chút nha, tôi dâng cho hai người ít cống vật."
Sau đó, cô trịnh trọng lấy hai gói que cay Vệ Long từ trong túi ra.
"Rất chính tông, hai người nếm thử đi!"
Cô nói một mình, sợ hãi.
Đúng lúc này, phía ngoài chợt truyền đến một âm thanh không rõ, hình như đang gọi tên mình.
"Thần linh... hay là ma quỷ?"
Lòng cô lộp bộp một cái.
"Ông anh bà chị à, nhớ phù hộ cho tôi đấy, trong núi nhiều yêu ma tinh quái, tôi vô ý mạo phạm nơi này thôi!"
"Hứa Minh Tâm!"
Âm thanh đến gần, đúng là có người đang gọi mình.
Trong sơn cốc đáp lại từng hồi, nghe cực kỳ khủng bố, tựa như lệ quỷ lấy mạng vậy.
Hứa Minh Tấm sợ đến mức cả người cứng nhắc, lạnh run.
Cô ôm đầu, không dám ngẩng đầu lên.
Đời này, cô chưa từng làm việc lớn ca công tụng đức gì, nhưng cô tuyệt đối cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý!
Yêu ma quỷ quái gì gì đó, không nên tìm đến mình nha!
Cố Gia Huy tìm được động nhân duyên, thì nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang lạnh run, cả người co lại, trốn sau tượng đá, ôm chặt đầu.
Trái tim lo lắng của anh cuối cùng cũng hạ xuống.
Anh chạy nhanh đến, lúc bàn tay to chạm vào cô, cô sợ tới mức run lên, vội vàng đẩy ra.
"Đừng! Tôi chưa từng làm bất kỳ việc xấu nào, yêu ma quỷ quái mau rời đi!"
Cổ Gia Huy nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh quên mất, cô vợ nhỏ của anh không chỉ ăn khỏe ngủ tốt, mà còn cực kỳ sợ ma.
Một mình ở trong sơn động hoang vắng như này, chắc chắn đã sợ hãi.