Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163 "Tại sao anh ấy phải rửa ruột?"
"Biến sang một bên, mẹ nó, thật xui xẻo."
Tài xế hùng hùng hổ hổ.
Đúng lúc này, cô người qua đây đỡ cô dậy.
"Đây là làn xe cho xe máy, anh cần đi cùng tôi một chuyến, đến sở cảnh sát đúng không?" Lệ Nghiêm híp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, mang theo mấy phần tàn khốc.
Tài xế nghiến răng, trực tiếp đóng cửa xe lại.
Nhưng Hứa Minh Tâm vẫn không nghe thấy tiếng chửi bới của anh ta.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Lệ."
"Cô bị thương rồi, trước mặt là bệnh viện, tôi dẫn cô đi bôi thuốc."
Đầu gối và bàn tay cô đều đã chợt da, máu đỏ một vùng, máu tươi cũng toác
ra.
Hứa Minh Tâm vừa thấy anh ta bảo muốn trở lại bệnh viện vừa rồi, cô lắc đầu lia lịa: "Không cần, tôi bị thương nhẹ thôi, tôi mua miếng dán miệng vết thương vào là được."
"Miệng vết thương có cục đá găm vào, cô phải khử trùng, miệng vết thương không được dán. Cô không muốn đi bệnh viện à?"
"Ừ, tôi không muốn đi bệnh viện."
Cô cụp mắt xuống.
Cô không muốn đi bệnh viện có Cố Gia Huy.
Anh ốm thành như vậy, cũng là mình hại.
Lệ Nghiêm thấy vẻ mặt buồn bã của cô, anh ta cũng có thể đoán ra nguyên nhân.
Đoán chừng là Hứa Minh Tâm đã biết tin Cổ Gia Huy bị ốm, bây giờ đang tự trách.
Anh ta không hề làm khó côi, anh ta dẫn cô đến một phòng khám nhỏ, rồi lấy cồn sát trùng khử trùng cho cô.
"Sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút."
Lệ Nghiêm nhẹ nhàng nói.
Hứa Minh Tâm chịu đựng đau nhức, không có phát ra tiếng.
Anh ta vừa bôi thuốc vừa hỏi: "Mặt cô sao vậy?"
"À... cái này, tôi... tôi không cẩn thận đập vào cửa, không sao."
Cô vội vội vàng vàng ôm mặt, không muốn cho Lệ Nghiêm nhìn kỹ.
"Cô đã đi thăm Cố Gia Huy à?"
"Anh cũng biết à?"
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ lại, bọn họ là bạn thân, vả lại anh ta còn là bác sĩ, gặp nhau ở gần bệnh viện, còn có thể là vì cái gì.
"Có phải anh ấy bị nghiêm trọng lắm không?"
"Lần này đỡ hơn lần trước nhiều lần trước đã rửa ruột, lần này chỉ đi tả thôi. Dựa theo tốc độ sản sinh kháng thể của cậu ta, tôi tin là chẳng mấy mà cậu ta có thể bách độc bất xâm đấy."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi kinh ngạc, lần trước... sao lại vẫn còn lần trước vậy?
"Tại sao anh ấy phải rửa ruột?"
"Lần trước lên núi đấy, cô cho cậu ta ăn không ít đồ ăn vặt, cô quên rồi à?"
Lệ Nghiêm hơi nghi hoặc, anh ta tưởng Hứa Minh Tâm đã gặp Cố Gia Huy rồi, cho nên cô sẽ biết rõ mọi chuyện.
Nhưng... hình như cô ấy không biết gì cả.
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Thì ra đây không phải lần đầu tiên anh nhập viện.
Qủa nhiên, cô là gánh nặng, không những không giúp được bất kỳ việc gì, còn ba lần bảy lượt khiến anh nhập viện.
Cô có tư cách gì để làm vị hôn thê chứ?
"Hình như tâm trạng cô không tốt, có phải tôi đã nói sai điều gì rồi không?"
"Không đâu, bác sĩ Lệ, nhờ anh chăm sóc anh ấy. Chuyện hôm nay tôi tới đâu, anh đừng nói cho Cố Gia Huy biết, tôi lén tới thôi, nếu anh ấy mà biết tôi bị thương, chắc chắn sẽ sốt ruột."
"Tôi biết."
"Vậy tôi về trường trước đây, tôi còn có việc..."
Cô liêu xiêu xông ra ngoài, Lệ Nghiêm nhìn cô lên xe taxi rồi mới thoáng yên tâm.
Tài xế hùng hùng hổ hổ.
Đúng lúc này, cô người qua đây đỡ cô dậy.
"Đây là làn xe cho xe máy, anh cần đi cùng tôi một chuyến, đến sở cảnh sát đúng không?" Lệ Nghiêm híp mắt, vẻ mặt lãnh đạm, mang theo mấy phần tàn khốc.
Tài xế nghiến răng, trực tiếp đóng cửa xe lại.
Nhưng Hứa Minh Tâm vẫn không nghe thấy tiếng chửi bới của anh ta.
"Cảm ơn anh, bác sĩ Lệ."
"Cô bị thương rồi, trước mặt là bệnh viện, tôi dẫn cô đi bôi thuốc."
Đầu gối và bàn tay cô đều đã chợt da, máu đỏ một vùng, máu tươi cũng toác
ra.
Hứa Minh Tâm vừa thấy anh ta bảo muốn trở lại bệnh viện vừa rồi, cô lắc đầu lia lịa: "Không cần, tôi bị thương nhẹ thôi, tôi mua miếng dán miệng vết thương vào là được."
"Miệng vết thương có cục đá găm vào, cô phải khử trùng, miệng vết thương không được dán. Cô không muốn đi bệnh viện à?"
"Ừ, tôi không muốn đi bệnh viện."
Cô cụp mắt xuống.
Cô không muốn đi bệnh viện có Cố Gia Huy.
Anh ốm thành như vậy, cũng là mình hại.
Lệ Nghiêm thấy vẻ mặt buồn bã của cô, anh ta cũng có thể đoán ra nguyên nhân.
Đoán chừng là Hứa Minh Tâm đã biết tin Cổ Gia Huy bị ốm, bây giờ đang tự trách.
Anh ta không hề làm khó côi, anh ta dẫn cô đến một phòng khám nhỏ, rồi lấy cồn sát trùng khử trùng cho cô.
"Sẽ hơi đau, cô chịu đựng một chút."
Lệ Nghiêm nhẹ nhàng nói.
Hứa Minh Tâm chịu đựng đau nhức, không có phát ra tiếng.
Anh ta vừa bôi thuốc vừa hỏi: "Mặt cô sao vậy?"
"À... cái này, tôi... tôi không cẩn thận đập vào cửa, không sao."
Cô vội vội vàng vàng ôm mặt, không muốn cho Lệ Nghiêm nhìn kỹ.
"Cô đã đi thăm Cố Gia Huy à?"
"Anh cũng biết à?"
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ lại, bọn họ là bạn thân, vả lại anh ta còn là bác sĩ, gặp nhau ở gần bệnh viện, còn có thể là vì cái gì.
"Có phải anh ấy bị nghiêm trọng lắm không?"
"Lần này đỡ hơn lần trước nhiều lần trước đã rửa ruột, lần này chỉ đi tả thôi. Dựa theo tốc độ sản sinh kháng thể của cậu ta, tôi tin là chẳng mấy mà cậu ta có thể bách độc bất xâm đấy."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi kinh ngạc, lần trước... sao lại vẫn còn lần trước vậy?
"Tại sao anh ấy phải rửa ruột?"
"Lần trước lên núi đấy, cô cho cậu ta ăn không ít đồ ăn vặt, cô quên rồi à?"
Lệ Nghiêm hơi nghi hoặc, anh ta tưởng Hứa Minh Tâm đã gặp Cố Gia Huy rồi, cho nên cô sẽ biết rõ mọi chuyện.
Nhưng... hình như cô ấy không biết gì cả.
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Thì ra đây không phải lần đầu tiên anh nhập viện.
Qủa nhiên, cô là gánh nặng, không những không giúp được bất kỳ việc gì, còn ba lần bảy lượt khiến anh nhập viện.
Cô có tư cách gì để làm vị hôn thê chứ?
"Hình như tâm trạng cô không tốt, có phải tôi đã nói sai điều gì rồi không?"
"Không đâu, bác sĩ Lệ, nhờ anh chăm sóc anh ấy. Chuyện hôm nay tôi tới đâu, anh đừng nói cho Cố Gia Huy biết, tôi lén tới thôi, nếu anh ấy mà biết tôi bị thương, chắc chắn sẽ sốt ruột."
"Tôi biết."
"Vậy tôi về trường trước đây, tôi còn có việc..."
Cô liêu xiêu xông ra ngoài, Lệ Nghiêm nhìn cô lên xe taxi rồi mới thoáng yên tâm.