Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162 "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
*Chương có nội dung hình ảnh
Nếu không phải chỗ bọn họ đang đứng là hàng lang không người, e là đã hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem rồi.
Trình Hoa thu lại nụ cười, cô ta bắt đầu nói những lời tàn khốc.
"Cô là cái thá gì, cô dám đụng vào tôi ư?"
Hứa Minh Tâm ôm mặt, cô cảm thấy má nóng bừng, đau rát.
"Cô..."
Hứa Minh Tâm tức đến nỗi nắm tay nắm chặt thành nắm đấm, cô muốn đánh trả, nhưng lại bị Trình Hoa bóp chặt cổ tay.
"Cô dám đánh tôi thử xem, cô cũng không ước lượng về thân phận của mình, xem xem mình là cái thá gì! Chỉ dựa vào cô, mà cũng vọng tưởng ngang bằng tôi sao?"
Trình Hoa nói với khí thế bức người.
Lời này, khiến cô á khẩu không trả lời được.
Hứa Minh Tâm quá rõ về thân phận địa vị của mình, nếu như cô thật sự động vào Trình Hoa, Hứa Văn Mạnh sẽ không giúp mình.
Lẽ nào... cô chỉ có thể nhận thua sao?
Trình Hoa đẩy cô ra, cô lảo đảo cuối cùng đụng vào vách tường, xương bả vai bị đụng phát đau.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Rời khỏi anh ấy, cô không hợp với anh ấy, cô và anh ấy ở bên nhau thì sẽ chỉ làm liên lụy đến anh ấy thôi! Anh ấy có suy nghĩ và mối thù của mình, nhưng cô lại chỉ cầu an nhàn, cô sẽ khiến anh ấy bó tay bó gối. Sau này, nếu JC gặp khủng hoảng, cô cũng chỉ có thể để anh ấy một mình gánh vác, cô thì tính là vị hôn thê cái gì!" Một câu cuối cùng, đối với Hứa Minh Tâm mà nói, nó là đả kích trí mạng.
Nếu như sau này J.C lâm vào khủng hoảng, cô có thể làm được gì?
Ngoại trừ giương mắt nhìn, hình như cô không làm gì được và bó tay không có biện pháp giải quyết.
Cô chỉ có thể để một mình anh vất vả gánh vác.
Cô không chịu được sóng to gió lớn, sức lực thật sự là quá nhỏ bé.
Cô cúi mặt, sắc mặt tái nhợt, dường như máu trong người đều bong ra khỏi người vậy.
Nếu không phải đang dựa vào tường, chỉ sợ là giờ phút này cô đã té ngã và nhếch nhác rồi.
Trình Hoa thấy cô im lặng không lên tiếng thì nói: "Tôi đã nói rõ với cô rồi, tiếp theo cô biết nên làm gì rồi chứ?"
"Tiếp theo tôi... phải như nào..."
"Cút, cút càng xa càng tốt, rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh ấy!"
"Biết rồi, tôi... có thể nhìn anh ấy..."
"Cô còn muốn hại chết anh ấy sao? Cô và anh ấy ở bên nhau, anh ấy sẽ bị tổn thương hết lần này đến lần khác! Anh ấy là người xuất sắc ưu tú như thế, đứng cạnh anh ấy phải là người phụ nữ xứng đối với anh ấy, cô không đủ tư cách, cũng đừng mơ tưởng về tư cách!"
"Tôi có thể đi được chưa?"
"Cút đi."
Trình Hoa cả vú lấp miệng em nói.
Hứa Minh Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ, móng tay bấm sâu vào thịt, đau đến tận xương.
Có máu tươi chậm rãi thấm ra từ kẽ tay, làm ướt cái áo mỏng.
Hứa Minh Tâm không biết mình đi ra bệnh viện như thế nào, hai chân như đeo chì, bước đi khó khăn.
Cô cảm giác mỗi bước đi của mình đều như đang dẫm lên deo, đau đớn khó chịu.
Lúc này, bầu trời là màu đen, ánh mặt trời là màu đen, mọi thứ xung quanh đều là màu đen.
Tối tăm mù mịt.
Gương mặt cô hoảng hốt, đi đến bên đường, thấy có người vội vàng đi sang đường, cô cũng bước theo.
Nếu không phải chỗ bọn họ đang đứng là hàng lang không người, e là đã hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem rồi.
Trình Hoa thu lại nụ cười, cô ta bắt đầu nói những lời tàn khốc.
"Cô là cái thá gì, cô dám đụng vào tôi ư?"
Hứa Minh Tâm ôm mặt, cô cảm thấy má nóng bừng, đau rát.
"Cô..."
Hứa Minh Tâm tức đến nỗi nắm tay nắm chặt thành nắm đấm, cô muốn đánh trả, nhưng lại bị Trình Hoa bóp chặt cổ tay.
"Cô dám đánh tôi thử xem, cô cũng không ước lượng về thân phận của mình, xem xem mình là cái thá gì! Chỉ dựa vào cô, mà cũng vọng tưởng ngang bằng tôi sao?"
Trình Hoa nói với khí thế bức người.
Lời này, khiến cô á khẩu không trả lời được.
Hứa Minh Tâm quá rõ về thân phận địa vị của mình, nếu như cô thật sự động vào Trình Hoa, Hứa Văn Mạnh sẽ không giúp mình.
Lẽ nào... cô chỉ có thể nhận thua sao?
Trình Hoa đẩy cô ra, cô lảo đảo cuối cùng đụng vào vách tường, xương bả vai bị đụng phát đau.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
"Rời khỏi anh ấy, cô không hợp với anh ấy, cô và anh ấy ở bên nhau thì sẽ chỉ làm liên lụy đến anh ấy thôi! Anh ấy có suy nghĩ và mối thù của mình, nhưng cô lại chỉ cầu an nhàn, cô sẽ khiến anh ấy bó tay bó gối. Sau này, nếu JC gặp khủng hoảng, cô cũng chỉ có thể để anh ấy một mình gánh vác, cô thì tính là vị hôn thê cái gì!" Một câu cuối cùng, đối với Hứa Minh Tâm mà nói, nó là đả kích trí mạng.
Nếu như sau này J.C lâm vào khủng hoảng, cô có thể làm được gì?
Ngoại trừ giương mắt nhìn, hình như cô không làm gì được và bó tay không có biện pháp giải quyết.
Cô chỉ có thể để một mình anh vất vả gánh vác.
Cô không chịu được sóng to gió lớn, sức lực thật sự là quá nhỏ bé.
Cô cúi mặt, sắc mặt tái nhợt, dường như máu trong người đều bong ra khỏi người vậy.
Nếu không phải đang dựa vào tường, chỉ sợ là giờ phút này cô đã té ngã và nhếch nhác rồi.
Trình Hoa thấy cô im lặng không lên tiếng thì nói: "Tôi đã nói rõ với cô rồi, tiếp theo cô biết nên làm gì rồi chứ?"
"Tiếp theo tôi... phải như nào..."
"Cút, cút càng xa càng tốt, rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh ấy!"
"Biết rồi, tôi... có thể nhìn anh ấy..."
"Cô còn muốn hại chết anh ấy sao? Cô và anh ấy ở bên nhau, anh ấy sẽ bị tổn thương hết lần này đến lần khác! Anh ấy là người xuất sắc ưu tú như thế, đứng cạnh anh ấy phải là người phụ nữ xứng đối với anh ấy, cô không đủ tư cách, cũng đừng mơ tưởng về tư cách!"
"Tôi có thể đi được chưa?"
"Cút đi."
Trình Hoa cả vú lấp miệng em nói.
Hứa Minh Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ, móng tay bấm sâu vào thịt, đau đến tận xương.
Có máu tươi chậm rãi thấm ra từ kẽ tay, làm ướt cái áo mỏng.
Hứa Minh Tâm không biết mình đi ra bệnh viện như thế nào, hai chân như đeo chì, bước đi khó khăn.
Cô cảm giác mỗi bước đi của mình đều như đang dẫm lên deo, đau đớn khó chịu.
Lúc này, bầu trời là màu đen, ánh mặt trời là màu đen, mọi thứ xung quanh đều là màu đen.
Tối tăm mù mịt.
Gương mặt cô hoảng hốt, đi đến bên đường, thấy có người vội vàng đi sang đường, cô cũng bước theo.
Bình luận facebook