Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166 "Em muốn ở một mình."
"Được, vậy anh thành toàn cho em."
Ngôn Hải cúi người, nâng khuôn mặt nhỏ của Hứa Minh Tâm lên, cánh môi đè xuống.
Hứa Minh Tâm nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ không có hôn môi, ngón cái của anh ta đặt trên môi cô, tạo thành trở ngại lớn nhất.
Mặc dù không có môi chạm môi, nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp trên người anh ta.
Anh ta khác với Cố Gia Huy, thoạt nhìn thì Cố Gia Huy đối xử với cô dịu dàng, nhưng kì thực lại là bá đạo.
Mọi quyền chủ động đều nằm trong tay anh, còn cô thì luôn bị dẫn dắt.
Nhưng Ngôn Hải thì khác, anh giống như người khiêm tốn, anh đối xử với cô như dòng suối, sẽ không dừng lại vậy.
Nhưng tình yêu, cái đồ này là thứ không chịu được tiêu hao.
Anh ta sẽ từ bỏ, sẽ tìm một cô gái yêu mình.
Cô cảm kích anh đã để lại một nét màu đậm ở cái tuổi mới biết yêu của mình.
Tuy cô không thể đáp lại, nhưng lại ghi nhớ trong lòng và luôn luôn cảm kích.
"Cảm ơn anh, Ngôn Hải."
Lần này, cô không gọi anh là học trưởng.
Ngôn Hải nghe thấy lời này, trái tim đau đớn đã nếm được một tia ngọt ngào, cũng xem như là hồi báo lớn nhất rồi.
Bọn họ cứ thế cách một ngón tay cái, "hôn" đủ ba phút, cô buông lỏng người anh ta ra.
Sau lưng, đã không còn bóng dáng của Cố Gia Huy nữa.
Hứa Minh Tâm nhìn nơi xa trống không, không biết tâm trạng giờ phút này là gì.
Trái tim như có một tảng đá đè lên, ép đến nỗi cô sắp không thở nổi.
"Học trưởng... em đói rồi, em đi ăn cơm đây."
"Anh đi cùng em."
"Em muốn ở một mình."
Cô cúi mặt, giọng nói nho nhỏ tinh tế vang lên, mang theo bị thương.
"Minh Tâm, nếu con đường này em đi mà cảm thấy mệt, em có thể quay đầu, anh vẫn sẽ ở yên tại chỗ chờ em."
"Học trưởng, anh có thể tìm được người tốt hơn."
"Anh chờ em, không phải vì tình yêu, mà là tình nghĩa anh em. Cho dù em vẫn luôn từ chối anh, anh vẫn sẽ tốt với em, trong mắt anh, em và Bạch Thư Hân không khác gì em gái anh. Chắc em sẽ không từ chối ý tốt của một người anh đâu nhỉ?"
Ngôn Hải biết, nếu như anh ta nói cho Hứa Minh Tâm biết là mình vẫn không từ bỏ được cô, vậy thì cô sẽ có cảm giác tội lỗi, sau này cô sẽ không nhận ý tốt của anh ta nữa.
Anh ta không muốn thế, cho dù sau này hai người không thể đi đến kết là ở bên nhau, anh ta cũng hy vọng rằng có thể tốt với cô trong phạm vi khả năng cho phép của anh ta.
Hạnh phúc...
Anh ta hy vọng hai người đều hạnh phúc, chỉ vậy thôi.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, đôi mắt ươn ướt, cô cúi người một cái thật sâu với anh ta.
"Cảm ơn anh đã thích em, để em cảm thấy... em cũng không quá tệ, anh thích em chắc chắn là có lý của anh, em cũng có ưu điểm, chỉ là em vẫn chưa phát hiện ra mà thôi. Cảm ơn anh đã phát hiện ra ưu điểm của em, cảm ơn anh không tạo áp lực cho em..."
"Muốn làm gì thì làm cái đó, đừng để mình chịu ấm ức là được."
"Vâng."
Hứa Minh Tâm gật đầu, sau đó cô quay người bước đi.
Cô đi rất nhanh, cô sợ anh ta nhìn thấy mình rơi nước mắt. Hứa Minh Tâm quyết định đi đến nhà họ Cố, cho dù chia tay thì cô cũng phải gặp mặt nói rõ
ràng.
Ngôn Hải cúi người, nâng khuôn mặt nhỏ của Hứa Minh Tâm lên, cánh môi đè xuống.
Hứa Minh Tâm nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc.
Bọn họ không có hôn môi, ngón cái của anh ta đặt trên môi cô, tạo thành trở ngại lớn nhất.
Mặc dù không có môi chạm môi, nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp trên người anh ta.
Anh ta khác với Cố Gia Huy, thoạt nhìn thì Cố Gia Huy đối xử với cô dịu dàng, nhưng kì thực lại là bá đạo.
Mọi quyền chủ động đều nằm trong tay anh, còn cô thì luôn bị dẫn dắt.
Nhưng Ngôn Hải thì khác, anh giống như người khiêm tốn, anh đối xử với cô như dòng suối, sẽ không dừng lại vậy.
Nhưng tình yêu, cái đồ này là thứ không chịu được tiêu hao.
Anh ta sẽ từ bỏ, sẽ tìm một cô gái yêu mình.
Cô cảm kích anh đã để lại một nét màu đậm ở cái tuổi mới biết yêu của mình.
Tuy cô không thể đáp lại, nhưng lại ghi nhớ trong lòng và luôn luôn cảm kích.
"Cảm ơn anh, Ngôn Hải."
Lần này, cô không gọi anh là học trưởng.
Ngôn Hải nghe thấy lời này, trái tim đau đớn đã nếm được một tia ngọt ngào, cũng xem như là hồi báo lớn nhất rồi.
Bọn họ cứ thế cách một ngón tay cái, "hôn" đủ ba phút, cô buông lỏng người anh ta ra.
Sau lưng, đã không còn bóng dáng của Cố Gia Huy nữa.
Hứa Minh Tâm nhìn nơi xa trống không, không biết tâm trạng giờ phút này là gì.
Trái tim như có một tảng đá đè lên, ép đến nỗi cô sắp không thở nổi.
"Học trưởng... em đói rồi, em đi ăn cơm đây."
"Anh đi cùng em."
"Em muốn ở một mình."
Cô cúi mặt, giọng nói nho nhỏ tinh tế vang lên, mang theo bị thương.
"Minh Tâm, nếu con đường này em đi mà cảm thấy mệt, em có thể quay đầu, anh vẫn sẽ ở yên tại chỗ chờ em."
"Học trưởng, anh có thể tìm được người tốt hơn."
"Anh chờ em, không phải vì tình yêu, mà là tình nghĩa anh em. Cho dù em vẫn luôn từ chối anh, anh vẫn sẽ tốt với em, trong mắt anh, em và Bạch Thư Hân không khác gì em gái anh. Chắc em sẽ không từ chối ý tốt của một người anh đâu nhỉ?"
Ngôn Hải biết, nếu như anh ta nói cho Hứa Minh Tâm biết là mình vẫn không từ bỏ được cô, vậy thì cô sẽ có cảm giác tội lỗi, sau này cô sẽ không nhận ý tốt của anh ta nữa.
Anh ta không muốn thế, cho dù sau này hai người không thể đi đến kết là ở bên nhau, anh ta cũng hy vọng rằng có thể tốt với cô trong phạm vi khả năng cho phép của anh ta.
Hạnh phúc...
Anh ta hy vọng hai người đều hạnh phúc, chỉ vậy thôi.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, đôi mắt ươn ướt, cô cúi người một cái thật sâu với anh ta.
"Cảm ơn anh đã thích em, để em cảm thấy... em cũng không quá tệ, anh thích em chắc chắn là có lý của anh, em cũng có ưu điểm, chỉ là em vẫn chưa phát hiện ra mà thôi. Cảm ơn anh đã phát hiện ra ưu điểm của em, cảm ơn anh không tạo áp lực cho em..."
"Muốn làm gì thì làm cái đó, đừng để mình chịu ấm ức là được."
"Vâng."
Hứa Minh Tâm gật đầu, sau đó cô quay người bước đi.
Cô đi rất nhanh, cô sợ anh ta nhìn thấy mình rơi nước mắt. Hứa Minh Tâm quyết định đi đến nhà họ Cố, cho dù chia tay thì cô cũng phải gặp mặt nói rõ
ràng.