Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167 "Nếu như tôi nói không thì sao?"
Cô ngồi trên xe công cộng hồi lâu, cũng đi trên đường một lúc lâu, đợi đến khi đến biệt thự thì đã là chín giờ tối rồi.
Nhìn cánh cửa lớn gần trong gang tấc, cô lại không có dũng khí gõ cửa.
Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn chưa quyết định.
Ngay lúc cố định từ bỏ, không ngờ chú An lại đi ra mở cửa.
"Cô Hứa, sao cô lại ở ngoài cửa không vào thế, chẳng phải cô đã lưu vân tay rồi sao?"
"À... cháu Vừa tới..."
Hứa Minh Tâm lắp bắp nói.
"Mau vào đi, hiếm có dịp ông chủ về sớm, muốn ăn cơm cùng cô đấy"
"Cái gì?"
Hứa Minh Tâm hoài nghi là mình nghe nhầm.
Cố Gia Huy đã trông thấy cô và Ngôn Hải như thế rồi, sao anh vẫn muốn ăn cơm với mình cơ chứ.
Chẳng nhẽ là... bữa ăn tối cuối cùng à?
Sau khi Hứa Minh Tâm đi vào nhà, cô còn đặc biệt soi gương một cái, lớp trang điểm trên mặt chưa trôi hết, không nhìn thấy vết dấu tay.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy dũng khí đi vào.
Cố Gia Huy đang chờ mình ở phòng ăn.
Cô đi tới, trùng hợp Cố Gia Huy cũng từ phòng bếp đi ra, anh bề một mâm cánh gà và cô ca.
"Ngồi xuống đi, tôi vất vả làm một bàn này không dễ đâu, lát nữa em ăn ngon vào cho tôi xem."
Cố Gia Huy nhếch môi, nở nụ cười, anh đi đến trước mặt cô rồi xoa đầu cô, cưng chiều như
cu.
Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ, chẳng phải anh đã nhìn thấy rồi sao?
Sao anh vẫn như chưa xảy ra chuyện gì vậy?
Hay là cô đang nằm no?
Không, không thể nào...
Cô cứng ngắc ngồi xuống, Cố Gia Huy gắp đồ ăn cho cô: "Đừng để đói bụng, để tránh truyền ra ngoài nói tôi ngược đãi em, không cho em ăn cơm."
"Anh đã đến trường à?"
Hứa Minh Tâm khó mà nuốt trôi, cô nhẹ giọng nói.
Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ra, tất cả sự yên bình này đều là giả vờ.
Cái gì anh cũng biết, nhưng lại giả vờ như không biết gì.
Nhưng sao mà được Cơ chứ, nếu có thể, cô muốn quên hết những lời mà Trình Hoa nói kia.
"Anh cũng nhìn thấy hết rồi, đúng không?"
"Tôi biết, không phải em tự nguyện, tôi tin em, cho nên cũng chẳng có gì đáng hỏi cả."
Cố Gia Huy vẫn đang kìm chế, anh muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng Hứa Minh Tâm lại không như anh mong muốn.
Cố tính, bới vết sẹo này ra, máu tươi đầm đìa.
Nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh cũng không giữ được nữa, lần lượt sụp đổ.
"Tôi nghĩ... ở bên anh thật sự là áp lực quá lớn, rất không tự do. Yêu đương cũng phải lén lén lút lút. Tôi nghĩ, chúng ta chia tay đi, chúng ta không hợp"
"Chia tay ư?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt.
Anh nhắc lại một lần, hai chữ này bật ra từ cánh môi lạnh nhạt, mang theo hàn ý.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, gật đầu: "Ừ."
"Nếu như tôi nói không thì sao?"
"Mặc kệ anh nói gì cũng vô dụng, lòng tôi đã quyết. Tôi chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người tốt hơn, tạm biệt"
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, cô muốn chạy trối chết, nhưng Cố Gia Huy lại đuổi theo.
Dưới ánh đèn đường, anh ôm chặt cô từ phía sau.
"Em có thể không yêu tôi, tôi yêu em là được. Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, em nghe rõ chưa?"
"Cố Gia Huy, thực ra trong lòng anh cũng hiểu, chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới. Tôi đi vào thế giới của anh, tôi rất đau khổ, anh đến thế giới của tôi, anh cũng đau khổ như vậy, hoàn toàn không có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên. Tôi cảm thấy rất mệt, mỗi một ngày ở bên anh đều rất mệt, ép cho tôi không thở nổi."
"Tôi không thích anh trở nên đẹp trai, không thích anh trở thành chủ tịch của J.C, thân phận của anh khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Coi như là anh buông tha tôi, được không?"
Nhìn cánh cửa lớn gần trong gang tấc, cô lại không có dũng khí gõ cửa.
Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn chưa quyết định.
Ngay lúc cố định từ bỏ, không ngờ chú An lại đi ra mở cửa.
"Cô Hứa, sao cô lại ở ngoài cửa không vào thế, chẳng phải cô đã lưu vân tay rồi sao?"
"À... cháu Vừa tới..."
Hứa Minh Tâm lắp bắp nói.
"Mau vào đi, hiếm có dịp ông chủ về sớm, muốn ăn cơm cùng cô đấy"
"Cái gì?"
Hứa Minh Tâm hoài nghi là mình nghe nhầm.
Cố Gia Huy đã trông thấy cô và Ngôn Hải như thế rồi, sao anh vẫn muốn ăn cơm với mình cơ chứ.
Chẳng nhẽ là... bữa ăn tối cuối cùng à?
Sau khi Hứa Minh Tâm đi vào nhà, cô còn đặc biệt soi gương một cái, lớp trang điểm trên mặt chưa trôi hết, không nhìn thấy vết dấu tay.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy dũng khí đi vào.
Cố Gia Huy đang chờ mình ở phòng ăn.
Cô đi tới, trùng hợp Cố Gia Huy cũng từ phòng bếp đi ra, anh bề một mâm cánh gà và cô ca.
"Ngồi xuống đi, tôi vất vả làm một bàn này không dễ đâu, lát nữa em ăn ngon vào cho tôi xem."
Cố Gia Huy nhếch môi, nở nụ cười, anh đi đến trước mặt cô rồi xoa đầu cô, cưng chiều như
cu.
Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ, chẳng phải anh đã nhìn thấy rồi sao?
Sao anh vẫn như chưa xảy ra chuyện gì vậy?
Hay là cô đang nằm no?
Không, không thể nào...
Cô cứng ngắc ngồi xuống, Cố Gia Huy gắp đồ ăn cho cô: "Đừng để đói bụng, để tránh truyền ra ngoài nói tôi ngược đãi em, không cho em ăn cơm."
"Anh đã đến trường à?"
Hứa Minh Tâm khó mà nuốt trôi, cô nhẹ giọng nói.
Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ra, tất cả sự yên bình này đều là giả vờ.
Cái gì anh cũng biết, nhưng lại giả vờ như không biết gì.
Nhưng sao mà được Cơ chứ, nếu có thể, cô muốn quên hết những lời mà Trình Hoa nói kia.
"Anh cũng nhìn thấy hết rồi, đúng không?"
"Tôi biết, không phải em tự nguyện, tôi tin em, cho nên cũng chẳng có gì đáng hỏi cả."
Cố Gia Huy vẫn đang kìm chế, anh muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng Hứa Minh Tâm lại không như anh mong muốn.
Cố tính, bới vết sẹo này ra, máu tươi đầm đìa.
Nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh cũng không giữ được nữa, lần lượt sụp đổ.
"Tôi nghĩ... ở bên anh thật sự là áp lực quá lớn, rất không tự do. Yêu đương cũng phải lén lén lút lút. Tôi nghĩ, chúng ta chia tay đi, chúng ta không hợp"
"Chia tay ư?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt.
Anh nhắc lại một lần, hai chữ này bật ra từ cánh môi lạnh nhạt, mang theo hàn ý.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, gật đầu: "Ừ."
"Nếu như tôi nói không thì sao?"
"Mặc kệ anh nói gì cũng vô dụng, lòng tôi đã quyết. Tôi chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người tốt hơn, tạm biệt"
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, cô muốn chạy trối chết, nhưng Cố Gia Huy lại đuổi theo.
Dưới ánh đèn đường, anh ôm chặt cô từ phía sau.
"Em có thể không yêu tôi, tôi yêu em là được. Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, em nghe rõ chưa?"
"Cố Gia Huy, thực ra trong lòng anh cũng hiểu, chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới. Tôi đi vào thế giới của anh, tôi rất đau khổ, anh đến thế giới của tôi, anh cũng đau khổ như vậy, hoàn toàn không có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên. Tôi cảm thấy rất mệt, mỗi một ngày ở bên anh đều rất mệt, ép cho tôi không thở nổi."
"Tôi không thích anh trở nên đẹp trai, không thích anh trở thành chủ tịch của J.C, thân phận của anh khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Coi như là anh buông tha tôi, được không?"
Bình luận facebook