Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 "Ở cùng tôi được không?"
"Hôm nay ngày mười lăm, ngày phát tiền lương."
Cố Gia Huy cứ như con giun trong bụng cô, thế mà anh lại biết trong lòng cô đang nghĩ gì!
"À? Vậy sao... thể anh... tiền lương anh bao nhiêu?"
"Tiền lương của ông chủ là con số này!" Chú An nói leo, giơ ra năm ngón tay.
Ở trên lầu, bọn họ đã thương lượng rồi, định là năm mươi vạn, có vẻ không bủn xỉn, cũng không khoa trương quá.
"Năm vạn? Nhiều vậy ạ?"
Cô kinh ngạc hộ ra tiếng, chủ An và Cố Gia Huy đồng thời bị nghẹn.
"Ăn cơm cẩn thận một chút, nào uống ngụm canh!"
Hứa Minh Tâm vội vàng múc hai bát canh đặt trước mặt bọn họ.
Cổ Gia Huy không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại đơn giản như vậy, không nghĩ cao lên một tí, cô lại nghĩ rằng anh chỉ có thể kiếm được hai vạn, hơn nữa còn ngại nhiều! "Hứa Minh Tâm, trong mắt em, tôi chỉ thể kiếm được năm ngàn tệ một tháng?" Anh tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói.
"Cố Gia Huy, anh đã rất giỏi rồi được không hả! Bây giờ tìm việc ở Kinh Đô khó như vậy, anh vẫn có thể kiếm được năm ngàn tệ một tháng là đã rất giỏi rồi. Thu nhập một năm cũng được sáu vận tệ, thảo nào công tay còn cấp cho anh một thư ký!"
"Ách..."
Tiền lương mà anh trả cho Khương Tuấn, hàng tháng đều vượt quá năm mươi vạn tệ rồi đấy!
"Cố Gia Huy, nếu chúng ta đã quyết định ở bên nhau thì nên tiết kiệm một chút, số tiền hàng tháng phải tiết kiệm. Sau này chúng ta còn phải kết hôn, có khả năng còn phải ống nghiệm... không đúng, là còn có con, những cái này đều phải tiêu tiền."
Hứa Minh Tâm nói rất là nghiêm túc.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, trái tim mềm nhũn.
Được rồi được rồi, cô vợ nhỏ nói gì cũng đúng hết.
"Đây là thẻ tiền lương, để ở chỗ em, mật khẩu đã đổi thành ngày sinh nhật của em. Vừa ý hay thích cái gì thì cứ mua, đừng ủy khuất chính mình."
"Yên tâm, tôi sẽ không ủy khuất bản thân đầu. Số tiền này tôi giữ giúp anh, gửi tiết kiệm theo kỳ hạn gì đó, còn có lãi đấy!"
Hứa Minh Tâm cẩn thận để tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, cô quyết định ngày mai sẽ cái thẻ này của Cố Gia Huy đi gửi tiết kiệm.
Cô nhớ là trên mạng từng nói, một người đàn ông cam tâm tình nguyện nộp tiền lương cho bạn, vậy thì khẳng định là anh ta muốn ở bên bạn suốt đời.
Cô tin, cô và Cổ Gia Huy nhất định sẽ sống vui vẻ!
Ban đêm, lúc đi ngủ, bên ngoài chợt có sấm sét vang dội.
Cơn mưa đêm hè, luôn tới bất ngờ, kéo đến rầm rầm rộ rộ.
Mặc dù đã bật đèn ngủ, nhưng cô vẫn khó mà đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ thường hiện lên tia chớp, tựa như muốn bổ bầu trời thành hai nửa.
Gió lạnh vù vù chui vào, cô xuống giường đi đóng cửa thủy tinh trên ban công, không ngờ một bóng người bất ngờ xuất hiện ở ngoài cửa thủy tinh, cô sợ đến mức hét chói tai.
Cô đặt mông ngồi trên đất, run bần bật.
Tiếng hét đã kinh động đến Cổ Gia Huy.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm cuộn mình, ngồi trên đất.
Anh vội vàng tiến lên ôm cô vào trong ngực, nói với giọng ấm áp: "Em sao vậy?"
"Ban công... có người!"
Cô run run nói.
Cố Gia Huy quét mắt nhìn, trên ban công chỉ đang treo một bộ quần áo mà thôi.
"Đừng tự mình dọa mình, chỉ là một bộ quần áo thôi mà."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, cô nhận ra đó là bộ quần áo mà mình phơi bên ngoài nắng lúc sáng, quên chưa thu vào.
Cố Gia Huy giúp cô đóng cửa kính lại, sau đó kéo rèm.
Anh dịu dàng ôm cô lên giường, bàn tay to vuốt lưng cô rồi nói: "Ngoan, đừng sợ, tôi ở đây mà."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu nói này, thoáng an lòng hơn nhiều.
"Ở cùng tôi được không?"
Cô nói cà lăm.
"Ừm."
Cố Gia Huy cứ như con giun trong bụng cô, thế mà anh lại biết trong lòng cô đang nghĩ gì!
"À? Vậy sao... thể anh... tiền lương anh bao nhiêu?"
"Tiền lương của ông chủ là con số này!" Chú An nói leo, giơ ra năm ngón tay.
Ở trên lầu, bọn họ đã thương lượng rồi, định là năm mươi vạn, có vẻ không bủn xỉn, cũng không khoa trương quá.
"Năm vạn? Nhiều vậy ạ?"
Cô kinh ngạc hộ ra tiếng, chủ An và Cố Gia Huy đồng thời bị nghẹn.
"Ăn cơm cẩn thận một chút, nào uống ngụm canh!"
Hứa Minh Tâm vội vàng múc hai bát canh đặt trước mặt bọn họ.
Cổ Gia Huy không ngờ cô vợ nhỏ của mình lại đơn giản như vậy, không nghĩ cao lên một tí, cô lại nghĩ rằng anh chỉ có thể kiếm được hai vạn, hơn nữa còn ngại nhiều! "Hứa Minh Tâm, trong mắt em, tôi chỉ thể kiếm được năm ngàn tệ một tháng?" Anh tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói.
"Cố Gia Huy, anh đã rất giỏi rồi được không hả! Bây giờ tìm việc ở Kinh Đô khó như vậy, anh vẫn có thể kiếm được năm ngàn tệ một tháng là đã rất giỏi rồi. Thu nhập một năm cũng được sáu vận tệ, thảo nào công tay còn cấp cho anh một thư ký!"
"Ách..."
Tiền lương mà anh trả cho Khương Tuấn, hàng tháng đều vượt quá năm mươi vạn tệ rồi đấy!
"Cố Gia Huy, nếu chúng ta đã quyết định ở bên nhau thì nên tiết kiệm một chút, số tiền hàng tháng phải tiết kiệm. Sau này chúng ta còn phải kết hôn, có khả năng còn phải ống nghiệm... không đúng, là còn có con, những cái này đều phải tiêu tiền."
Hứa Minh Tâm nói rất là nghiêm túc.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc, trái tim mềm nhũn.
Được rồi được rồi, cô vợ nhỏ nói gì cũng đúng hết.
"Đây là thẻ tiền lương, để ở chỗ em, mật khẩu đã đổi thành ngày sinh nhật của em. Vừa ý hay thích cái gì thì cứ mua, đừng ủy khuất chính mình."
"Yên tâm, tôi sẽ không ủy khuất bản thân đầu. Số tiền này tôi giữ giúp anh, gửi tiết kiệm theo kỳ hạn gì đó, còn có lãi đấy!"
Hứa Minh Tâm cẩn thận để tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, cô quyết định ngày mai sẽ cái thẻ này của Cố Gia Huy đi gửi tiết kiệm.
Cô nhớ là trên mạng từng nói, một người đàn ông cam tâm tình nguyện nộp tiền lương cho bạn, vậy thì khẳng định là anh ta muốn ở bên bạn suốt đời.
Cô tin, cô và Cổ Gia Huy nhất định sẽ sống vui vẻ!
Ban đêm, lúc đi ngủ, bên ngoài chợt có sấm sét vang dội.
Cơn mưa đêm hè, luôn tới bất ngờ, kéo đến rầm rầm rộ rộ.
Mặc dù đã bật đèn ngủ, nhưng cô vẫn khó mà đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ thường hiện lên tia chớp, tựa như muốn bổ bầu trời thành hai nửa.
Gió lạnh vù vù chui vào, cô xuống giường đi đóng cửa thủy tinh trên ban công, không ngờ một bóng người bất ngờ xuất hiện ở ngoài cửa thủy tinh, cô sợ đến mức hét chói tai.
Cô đặt mông ngồi trên đất, run bần bật.
Tiếng hét đã kinh động đến Cổ Gia Huy.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Minh Tâm cuộn mình, ngồi trên đất.
Anh vội vàng tiến lên ôm cô vào trong ngực, nói với giọng ấm áp: "Em sao vậy?"
"Ban công... có người!"
Cô run run nói.
Cố Gia Huy quét mắt nhìn, trên ban công chỉ đang treo một bộ quần áo mà thôi.
"Đừng tự mình dọa mình, chỉ là một bộ quần áo thôi mà."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, cô nhận ra đó là bộ quần áo mà mình phơi bên ngoài nắng lúc sáng, quên chưa thu vào.
Cố Gia Huy giúp cô đóng cửa kính lại, sau đó kéo rèm.
Anh dịu dàng ôm cô lên giường, bàn tay to vuốt lưng cô rồi nói: "Ngoan, đừng sợ, tôi ở đây mà."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu nói này, thoáng an lòng hơn nhiều.
"Ở cùng tôi được không?"
Cô nói cà lăm.
"Ừm."
Bình luận facebook