Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-30
Hứa Minh Tâm cũng không thèm nói nữa, cô chỉ kéo Bạch Thư Hân sang bên cạnh mình, giới thiệu: “Đây là bạn tốt của tôi, cũng là bạn cùng phòng tôi, tên là Bạch Thư Hân.”
“Chào cô, cảm ơn cô đã chăm sóc Minh Tâm”
Anh lịch sự gật đầu nhưng không đưa tay ra.
Ngoại trừ vợ của mình ra, anh không thích tiếp xúc với người phụ nữ khác.
Hứa Minh Tâm cũng không để ý chuyện đó, chỉ vẫy tay chào tạm biệt Cố Gia Huy, bảo anh mau chóng đi làm không sẽ muộn giờ làm.
Cố Gia Huy vừa đi, Bạch Thư Hân đã đưa cô ra khỏi nhà xe dưới tầng hầm nhanh nhất có thế.
Hai người đi đến nơi có ánh sáng tốt hơn, cô ấy mới thở hổn hển.
“Cậu sao vậy?”
“Mặt của anh ấy.”
ASI
“Mọi người đều đồn anh ấy có tướng mạo rất xấu xí, cậu cũng nghe nói rồi mà nhỉ.”
“Tớ cũng nghe rồi, thế nhưng tớ không ngờ lại đáng sợ đến thế! Minh Tâm, cậu không thể vì nhà họ Hứa mà hy sinh cuộc đời sau này của mình được. Bây giờ cậu mới 18 tuổi, cậu còn sống đến năm 88 tuổi nữa cơ mà, không lẽ cậu định 70 năm nữa vẫn sống với khuôn mặt này sao?”
“Minh Tâm, cậu đừng nghĩ không thông như thế chứ. Minh Tâm nhà chúng ta vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được một chàng trai tốt hơn mà!”
“Tớ khá hài lòng về cậu ba nhà họ Cố” Cô khẽ cười, không hề kêu ca phàn nàn gì thêm.
“Tại sao?” Bạch Thư Hân vô cùng kinh ngạc.
Bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Cố Gia Huy cũng sẽ nản lòng rời đi mà...
“Tớ không muốn ở lại nhà họ Hứa, nếu không lấy Cố Gia Huy tớ cũng sẽ bị bố ép cưới vì lợi ích kinh doanh thôi, đằng nào cũng sẽ phải kết hôn với người khác. Cố Gia Huy đã cho tớ một cơ hội để tớ được lựa chọn, cuối cùng tớ vẫn lựa chọn anh ấy. Tớ cảm thấy anh ấy chẳng đáng sợ chút nào cả, lúc mới đầu tớ cứ nghĩ được gả cho một ông già 40, 50 tuổi cơ, bây giờ chồng tớ lại là một người trẻ trung như thế, nên tớ đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa, tớ tin rằng Cố Gia Huy sẽ đối xử tốt với tớ, dù sao thì anh ấy cũng sẽ không có người phụ nữ khác đâu, phải không nào?”
Nghe đến đây, Bạch Thư Hân cảm giác có chút đau lòng.
Tuy Hứa Minh Tâm còn trẻ, chưa trải sự đời thế nhưng mà lại sinh ra trong một gia đình như vậy cũng đã phải đối mặt với nhiều hỉ nộ ái ố trong cuộc sống.
Bố đẻ mẹ kế của cô đều là người chỉ biết đến lợi ích, suốt ngày bắt nạt chị gái cô.
Nếu như cô rời khỏi ngôi nhà đó, có lẽ sống với Cố Gia Huy cũng là một chuyện may mắn.
“Minh Tâm, cậu không sợ sau này sẽ hối hận sao?”
“Tớ sẽ không hối hận đâu, cho dù sau này Cổ Gia Huy có đối xử tệ với tớ và chúng tớ phải chia tay, tớ cũng sẽ không hối hận”
Cô nắm chặt tay lại, câu nói vô cùng chắc nịch.
Buổi tối sau khi tan học, cô đứng ở ngã tư đường đợi Cổ Gia Huy.
Cô đợi hơn 10 phút Cố Gia Huy mới lái xe đến.
“Ông chủ tối nay có cuộc họp nên không kịp đến đón mợ, ông chủ bảo tôi đến đón mợ.”
“Thật ra tôi có thể tự đi về mà, không cần phải được đưa đón đặc biệt đâu, như thể tôi cũng không quá ngại ngùng.”
Cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Khương Tuấn mỉm cười, nói đó là lệnh của Cố Gia Huy, anh ấy cũng không dám sơ suất.
“Hơn nữa đây cũng là tấm lòng của ông chủ, anh ấy không yên tâm”
Hứa Minh Tâm nghĩ đi nghĩ lại thấy anh ấy nói cũng phải, nếu như cô không dịu dàng như thế thì sao cậu ba nhà họ Cố có thể coi cô như báu vật chứ.
Lúc lên xe, cô không kìm lòng hỏi một câu.
“Khương Tuấn, anh có biết vết thương trên mặt Cố Gia Huy là do đâu không? Trước giờ tôi vẫn không dám hỏi, sợ sẽ khiến anh ấy tổn thương.”
“Việc này.” Khương Tuấn tỏ ra do dự khi nghe thấy câu hỏi của Hứa Minh Tâm.
Nhận ra sự khó xử trong giọng nói của anh ấy, Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay: “Nếu như anh không tiện nói thì thôi vậy, tôi đợi anh ấy tự nói với tôi cũng được.”
“Cậu ba chỉ ngại nhắc đến quá khứ đau thương đó với cô thôi, chứ thật ra cũng không có gì phải giấu giếm. Sau này cô cũng là vợ của anh ấy mà. Bốn năm trước, cậu ba và cậu hai cùng nhau về nước, con tàu họ ngồi đã bị nổ tung. Cậu hai mất không thấy xác, mặc dù ông chủ vẫn may mắn sống sót, nhưng khuôn mặt cũng..”
Tàu du lịch nổ tung...
Cậu hai mất không thấy xác...
Nhà họ Cố có bốn anh chị em.
Cố Gia Huy là con trai thứ ba, trên có hai anh trai ruột, dưới có một em gái nuôi.
Chỉ có cậu hai và anh là cùng mẹ sinh ra, thế nhưng đã qua đời từ bốn năm trước, nghe nói là cái chết bình thường, nhưng không ngờ rằng anh ấy lại thật sự mất trong một vụ tai nạn.
Trong lúc cô còn đang bàng hoàng, Khương Tuấn lại nói: “Cậu hai là điều kiêng kị của cậu ba, đến cả ông nội cũng chưa từng dám nhắc tới anh ấy. Cô Hửa xem như chưa từng nghe thấy chuyện hôm nay đi, cái chết của cậu hai là một cú sốc quá lớn với cậu ba, vì chuyện này mà cậu ba đã trầm cảm cả một năm trời, bây giờ mới chuyển biến tốt hơn”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Cô đau lòng nói, đột nhiên cô cảm thấy Cố Gia Huy không đáng sợ như vậy nữa.
Anh đã phải trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, vì thế vết thương trên mặt với anh không là gì cả.
Khi cô trở về nhà, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị canh giải rượu.
Người giúp việc nói dạ dày Cố Gia Huy không khỏe, không được uống quá nhiều rượu, vì vậy mỗi lần có cuộc họp thì phải nấu canh giải rượu cho anh.
Nghĩ đến việc sau này mình sẽ là vợ của anh, Hứa Minh Tâm không dám sơ suất, vì thế đích thân chuẩn bị canh giải rượu cho anh, không để người khác giúp đỡ.
“Mợ chủ đối xử với cậu ba thật tốt.”
Cô vẫn chưa bước ra khỏi cửa thì người giúp việc trong nhà đã nháo nhào nói.
Khi bị nhắc đến, mặt cô đỏ bừng, không khỏi hắng giọng: “Còn lâu nhé, tôi sợ anh ấy say rượu nên nổi giận thôi.”
Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã đợi anh từ tám giờ tối đến mười giờ tối.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng giống một người vợ, cô bắt đầu đợi người đàn ông của mình về nhà.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa chợp mắt đã nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài cửa.
Cổ Gia Huy về rồi!
Cô vội vàng xỏ dép đi ra mở cửa, thế nhưng đứng ngoài cửa là một ông già trạc 60 tuổi, tóc bạc mọc đầy hai bên thái dương, tuy vậy nhìn vẫn vô cùng có khí chất.
Cô sững sờ, không biết người trước mặt mình là ai.
“Minh Tâm, đây là bố tôi.”
Cố Gia Huy đi lên phía trước, anh sợ rằng Cố Gia Bảo sẽ làm Hứa Minh Tâm sợ.
“Bác... bác trai...”
Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được thế nhưng vẫn không dám chắc chắn. Lần trước cô bị đánh như vậy, căn bản không kịp quan sát kỹ Cổ Gia Bảo, vì thế lần này khi gặp ông ấy cô vẫn chưa quen.
Cố Gia Bảo là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Đế Đô, chỉ cần nhắc đến ông ấy cũng đủ khiến người ta biến sắc, Tập đoàn Cố Thị lúc đầu cũng không hoành tráng như vậy, tất cả đều là do một tay ông ấy xây dựng lên.
Năm nay ông ấy đã 68 tuổi, độ tuổi này cũng thừa sức làm ông nội của cô rồi, thế nhưng bây giờ cô và Cố Gia Huy ở bên nhau, cô phải gọi ông ấy một tiếng “bác trai” nên cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Gọi bác trai gì chứ, phải gọi là bố chứ con bé ngốc này, con là vợ của Cố Gia Huy, đương nhiên con phải gọi ta là bố giống như Gia Huy rồi.”
Ông ấy nhìn Hứa Minh Tâm, càng nhìn càng cảm thấy yêu quý cô, một cô gái trong sáng, thân hình cao ráo, chỉ là hơi gầy một chút.
Lần trước khi nhà cũ xảy ra chuyện như vậy, ông ấy có chút buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
muốn đến đây xem sao, rồi ở lại đây một thời gian ngắn để quan sát tình hình của Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy.
Mặc dù cậu ba đã đính hôn rồi thế nhưng ngày nào còn chưa kết hôn thì ngày đó ông ấy vẫn chưa yên tâm.
“Chuyện này.”
Hứa Minh Tâm không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Cố Gia Huy cầu cứu.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy hơi bất lực, chắc chắn ông nội Cố không phải đến đây để dọa cô.
“Bố, con và Hứa Minh Tâm mới chỉ đính hôn thôi mà, vẫn chưa đến lúc kết hôn. Đợi đến khi cô ấy học xong, chúng con sẽ kết hôn, bây giờ vẫn còn hơi sớm”
“Bố quên mất, năm nay con bé mới chỉ 18 tuổi, cũng hơi sớm. Thế nhưng không sao cả, các con cứ ở đây trước, dù sao thì sớm muộn con cũng được gả vào nhà họ Cố.”
“Bác trai, bác đừng đứng ngoài cửa mãi thế ạ, bác vào trong nhà ngồi đi, con đi pha trà cho bác ạ.”
Hứa Minh Tâm mời mọi người vào nhà, ông nội Cố vẫn có chút áy náy vì chuyện xảy ra hôm đó nên cứ ân cần hỏi han cô.
Hứa Minh Tâm vốn tưởng rằng Cố Gia Bảo là một người nghiêm khắc, thế nhưng xem ra ông ấy cũng chỉ giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.
Cố Gia Huy sợ cô mệt nên ngắt lời: “Bố, bây giờ cũng muộn rồi, Minh Tâm phải đi nghỉ ngơi đã, ngày mai cô ấy còn phải đi học.”
“Đúng đúng đúng, con gái nên đi ngủ sớm. Con và Gia Huy ngủ chung với nhau chứ?”
“Hả?” Hứa Minh Tâm nhất thời có chút xấu hổ, cô ngơ ngác liếc mắt nhìn Cố Gia Huy đang gật đầu một cách bình tĩnh.
“Đương nhiên”
Cố Gia Huy không nhíu mày, anh nói từng từ từng chữ một cách khá tự nhiên.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, bí mật giơ ngón tay cái lên với anh.
Quả nhiên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, tâm lý anh vô cùng mạnh mẽ, không yếu ớt giống như đôi chân của cô.
Ông nội Cố mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt đục ngầu đó bỗng ảnh lên một tia sáng.
Ông nội Cố thông minh như thế, làm sao có thể không nhận ra ẩn ý của hai người được.
Ông ấy đến đây, cốt là để đẩy thuyền mối quan hệ giữa hai người họ, mong muốn bọn họ có thể tiến xa hơn trong chuyện tình cảm.
Cố Gia Huy ngay sau đó cũng đưa Hứa Minh Tâm trở lại phòng ngủ. Sau khi đóng cửa lại được một lúc, chú An bất ngờ gõ cửa đi vào, ông ấy lấy hết tất cả chắn và gối trong tủ xong rồi mới rời đi.
Ông nội Cổ đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong phòng ngủ, chỉ thấy trên giường có một lớp chăn bông lụa mỏng mùa hè, khoé miệng ông ấy bỗng nhếch lên thành vòng cung tuyệt đẹp.
“Các cháu nên đi ngủ sớm đi. Tối cẩn thận lạc đấy. Chú An, chú nhờ hai người nào đấy di chuyển cho tôi cái ghế sô pha với mấy ghế treo ngoài ban công ra ngoài với.”
Sau khi nhận lệnh từ ông cụ Cố, đồ đạc ngay sau đó lập tức được dọn đi. Hứa Minh Tâm ngơ ngác nhìn Cố Gia Huy.
Ông nội Cố rõ ràng là đang muốn đẩy cô vào đường cùng mà, bây giờ ngay cả số pha để nằm ngủ cũng không còn nữa.
“Này bây giờ... bây giờ tôi phải làm sao?” Hứa Minh Tâm giường đôi mắt đáng thương nhìn Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy không ngờ ông nội mình lại làm một việc tốt như vậy, thậm chí còn không để cho anh con đường nào rút lui.
Anh hơi nhướng mày, vốn định là lừa dối cho qua, ai ngờ sự việc lại thành ra như vậy. Bây giờ việc anh làm duy nhất chỉ có thể là thú nhận với ông nội.
Cố Gia Huy nhàn nhạt đáp lại cô: “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với ông.”
Anh đang định rời đi thì bỗng nhiên bị Hứa Minh Tâm chặn lại.
“Ông đối với chúng ta tốt như vậy, nếu ông biết được tôi và anh không ở cùng nhau, liệu ông có nghĩ gì không?” Hứa Minh Tâm có chút lo lắng. Người ta thường nói, vào được nhà giàu như một bước lên trời, nhưng thực chất bên trong chỉ toàn là dối trá, lừa gạt nhau vì lợi ích riêng của mình mà thôi.
Nếu có thực sự bước chân vào cửa nhà họ Cố, người đàn ông này sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô.
Cô thực không muốn làm cho Cổ Gia Huy khó xử.
“Em yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
Hứa Minh Tâm biết rằng địa vị trong nhà của anh không cao, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi anh nói những điều này với cô.
Cô ngập ngừng đôi chút, một lúc sau mới cất tiếng nói: “Hay là... tối nay anh ngủ đây đi?”
“Chúng ta ngủ cùng nhau á?” Cố Gia Huy nhướng mày hỏi.
Hứa Minh Tâm đỏ bừng mặt khi nghe thấy điều này, ngay cả tai cô cũng không khỏi chuyển sang màu đỏ.
Bây giờ không có lựa chọn nào khác cả, ông nội Cố đang vui như thế, cô không thể khiến ông ấy ra về một cách thất vọng được.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi môi run rẩy khẽ nói: “Ừ... vậy, vậy ngủ cùng nhau đi, anh anh đừng có làm loạn đấy.”
“Em thật sự tin tôi là bậc chính nhân quân tử à?”
Cố Gia Huy có chút ngẩn người, anh là đàn ông chân chính thế này, rốt cuộc là cô lấy dũng khí ở đâu khi đưa ra đề nghị ngủ chung giường vậy?
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi!”
Lúc cô chủ động dâng hiến cuộc đời, Cổ Gia Huy đầu có cần cô, lần này cô còn có thể thoát khỏi sóng gió sao?
“Tôi đi lấy đồ ngủ cho anh, anh cũng chuẩn bị đi tắm trước đi.”
Hứa Minh Tâm ngây thơ tin rằng Cố Gia Huy là một con cừu non tơ, ai mà biết được bên trong anh lại là con sói gian xảo đang ẩn nấp chứ!
Cố Gia Huy nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng của cô, phút chốc anh cảm thấy trái tim mình như tắc nghẽn lại. Trông anh không giống kẻ xấu đến vậy ư? Làm sao cô có thể tin anh như thế? Điều này khiến Cố Gia Huy không dám làm phụ sự kỳ vọng của Hứa Minh Tâm, sợ rằng sẽ phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ của mình trong lòng cô.
Anh cười khổ nói: “Rồi, tôi sẽ cố gắng làm một bậc chính nhân quân tử.”
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Quả nhiên đúng với những suy nghĩ của mình, anh lớn tuổi như vậy rồi mà chưa kết hôn, chắc chắn trong lòng sẽ có chút tự ti. Tâm lý mặc cảm có thể dẫn đến sự thay đổi về thân thể, Cố Gia Huy xem ra có vẻ rất đáng thương.
Cố Gia Huy sau khi tắm xong liền bước ra, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che phần thân dưới.
Hứa Minh Tâm đỏ mặt tía tai, không biết nên nhìn đi đâu.
Mặc dù lần này đã che hết những phần quan trọng nhưng khi nhìn anh, cô quả thực vẫn không che nổi cảm xúc xấu hổ hiện tại của mình!
“Anh, anh mau mặc quần áo vào đi, nếu không sẽ bị bệnh đấy!”
Giọng cô có chút hơi run, cô không dám đối mặt với Cố Gia Huy lúc này.
“Tập trước cho quen đi, đến lúc kết hôn đỡ ngại.” Cố Gia Huy nhếch mép cười.
“Vẫn... vẫn còn sớm mà. Sau này tập cũng được, anh mau mặc quần áo vào đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”
Hứa Minh Tâm lục trong tủ tìm bộ quần áo ngủ, sau đó ném thẳng lên người Cố Gia Huy.
Cổ Gia Huy cũng biết cô vợ nhỏ của mình da mặt mỏng, cho nên anh cũng cầm lấy quần áo cô đưa mặc vào người.
“Tôi đi tắm đấy.”
Cô nhảy xuống giường, sau đó vội vàng phi vào nhà tắm.
Sau khi tắm xong cô mới phát hiện ra một chuyện vô cùng éo le, lúc nãy mải tìm quần áo cho Cố Gia Huy mà cô quên mất không lấy đồ lót và áo choàng tắm.
Chiếc khăn tắm duy nhất cũng bị anh lấy đi mất, bây giờ cô phải làm sao đây?
Cô khẽ mở cánh cửa kính mờ ra, chỉ đủ để một cái đầu lộ ra, khuôn mặt cô lúc này ứng hồng, xấu hổ nói: “Này... cậu ba Cố, anh lấy giúp tôi quần áo được không?”
Cổ Gia Huy lúc này đang nằm trên giường, nghe tiếng cô nói, anh bất giác ngẩng đầu lên thì bỗng bắt gặp thân hình mờ ảo, duyên dáng của cô đang phản chiếu trên cánh cửa kính.
Chỉ cần đến gần cánh cửa mờ ảo đó, mọi thứ có lẽ sẽ còn hiện rõ hơn nữa.
Biểu tượng của một người đàn ông - quả táo của Adam lúc này bỗng trượt lên rồi trượt xuống. Cố Gia Huy cảm thấy như có một ngọn lửa ác đang cuồn cuộn ở bụng dưới của mình.
Cô gái này... đang cố tình hành hạ bản thân anh sao?
Anh hít sâu một hơi, đôi mắt tối sầm lại trong giây lát, cố gắng chống lại dục vọng đang nhào lộn mà đứng dậy.
“Em lấy gì?”
“Đồ lót... và áo choàng tắm.”
Khi hai từ “đồ lót” được phun ra, răng của Hứa Minh Tâm khẽ run lên.
Cô cảm thấy thật xấu hổ khi để cho Cố Gia Huy phải đi lấy cho cô mấy thứ đồ riêng tự như vậy!
Cô hận không có lỗ nào ở đây để cô tự chui xuống cho đỡ ngại.
Cố Gia Huy lục tìm trong tủ mãi, cuối cùng anh cũng tìm thấy...
Bộ đồ lót nhỏ nhỏ hình con thỏ lưu manh, ngoài ra còn có cả chiếc áo lót trắng tinh không có gọng.
Trước đó, anh đã từng động vào ngực của Hứa Minh Tâm, anh biết ngực cô không to nhưng giây phút này đây anh mới nhận ra, không ngờ nó lại bé như vậy!
Xem ra sau này anh cần phải làm cho nó phát triển hơn mới được.
Anh cầm lấy quần áo cổ sau đó nói: “Em là trẻ con à? Vẫn còn mặc đồ lót có in hình hoạ tiết trẻ con như vậy sao?”
“Trẻ con chỗ nào, tôi thấy con thỏ lưu manh nhìn đáng yêu được chưa!”
Hứa Minh Tâm vô cùng xấu hổ, cô trừng mắt nhìn anh sau đó cầm lấy quần áo.
Trong phút tức giận, cô đã quên mất không đóng cửa lại.
Cô quay lưng về phía Cố Gia Huy và ngay lập tức bắt đầu mặc quần áo vào.
“Hừm, không biết nói lời hay ý đẹp, đáng ra phải khen mình đáng yêu chứ, rốt cuộc là anh ta có EQ không đấy?”
Sau khi cô mặc quần áo xong liền xoay người bước ra. Lúc này cô mới phát hiện bản thân quên không khoá chặt cánh cửa, còn Cố Gia Huy thì ngồi điềm đạm bên ngoài ngắm nhìn.
Dáng người cô rất đẹp, mảnh mai, không chút mỡ thừa trên cơ thể.
Da mỏng và trắng, tấm lưng ngọc ngà đẹp như tấm lụa đào.
Mặc dù phần hông không cong lắm nhưng trông rất mềm mại, cảm giác qua tay cũng không quá tệ.
Còn đôi chân cô thì vô cùng thon thả, trông rất bắt mắt.
Cô vợ của anh không phải là quá nhỏ, chỉ là cô chưa trưởng thành hoàn toàn và cần có sự giúp đỡ của người khác.
"Anh... sao anh dám nhìn trộm tôi?”
“cửa không đóng, tôi tưởng là em chủ động chào mời tôi nữa. Hơn nữa, có qua có lại mới toại lòng nhau. Lúc nãy em nhìn tôi rồi, còn tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn em, sao lại không được chứ!”.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt anh mang theo sự ấm áp và nhẹ nhàng khó tả.
Rõ ràng là Cố Gia Huy đang giở trò lưu manh, nhưng những gì anh nói đều rất đúng, không có gì là bất hợp lý cả.
Cô trừng mắt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không thể tìm ra được một từ thích hợp để nói.
"Anh cũng chỉ có thể nhìn thôi, hừ!"
Cô vừa giận vừa xấu hổ, nói xong liền chui vào trong chăn.
Anh nghe thấy thế cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao anh lại chỉ có thể nhìn thôi cơ chứ, nó cũng đâu phải vật trang trí?
Một mình trên chiếc giường này cô luôn thấy nó rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao khi có anh nằm cùng thì nó lại đột nhiên trở nên bé nhỏ lạ thường.
Ngay cả khi chắc chắn anh không có khả năng làm ra chuyện đó, nhưng mà rốt cục thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người ngủ chung trên một chiếc giường như thế này.
Hai má có từ đầu đến cuối đều nóng bừng, cảm giác như toàn bộ máu đều đang đổ dồn hết lên đầu.
Cơ thể cô cuộn tròn lại y như một quả bóng, nằm yên ở mép giường không dám nhúc nhích.
Nhưng ...
Hình như anh đang xích lại gần hơn.
Cô sợ đến mức cố gắng lùi lại về sau, nhưng bên ngoài đã là mép giường rồi.
Ngay lúc cô sắp rớt xuống giường thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng vươn tay ra túm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
"Không phải em tin tôi là một chính nhân quân tử sao? Sao lại sợ hãi thành ra bộ dạng thế này cơ chứ?"
Anh cố tình chọc ghẹo cô.
Hai tai cô đỏ bừng, vẫn cố chấp đáp lại: "Ai sợ anh chứ? Tôi chỉ là không quen ngủ cùng người khác mà thôi."
"Thế thì bắt đầu từ hôm nay em nên quen dần với điều đó đi, có lẽ em sẽ phải ngủ với tôi cả đời đấy."
Cả đời sao...
Ba từ này chạm thẳng vào tim cô, khiến cô có chút bối rối.
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, bây giờ cô mới chỉ 18 tuổi thôi, cùng người đàn ông này sống với nhau suốt những năm tháng còn lại, đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời thật dài.
"Đang nghĩ gì thế?"
Anh cốc nhẹ vào đầu cô, phá vỡ dòng suy nghĩ trong cô.
"Tôi đang tính nếu tôi có thể sống đến 80 tuổi, thì tôi sẽ sống cùng anh tổng cộng là 62 năm. Một quãng thời gian dài như thế mà chỉ ở cùng một người, anh không cảm thấy chán sao?"
"Câu hỏi này của em tôi e rằng phải dùng cả đời này mới trả lời được."
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không trêu đùa em nữa, mau ngủ đi, đừng có cử động lung tung, nếu không, tôi cũng không đảm bảo đảm sẽ xảy ra chuyện xấu gì đâu."
"Xì, anh cũng chỉ nói miệng thế thôi"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em nói gì cơ?"
Anh nghe không rõ lời cô vừa nói bèn hỏi.
Cô xua xua tay: "Không ... không có gì."
Cô vội vàng xoay người, quay lưng về phía anh, còn cố tình lè lưỡi tinh nghịch.
Không nên nói những lời như vậy trước mặt anh, nếu không sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông, đặc biệt là anh.
Nếu như anh biết được suy nghĩ lúc này của cô vợ nhỏ, có lẽ anh sẽ khóc ngất trong nhà vệ
sinh mất.
Một lúc sau, tiếng thở của cô đã đều hơn, hàng mi dài cong vút giống hệt một quả cầu mong manh khẽ lay động, cô đã ngủ ngon lành.
Đột nhiên cô xoay người, rúc vào lòng anh.
Anh cảm thấy dục vọng trong người đang sôi trào, cơ thể khó chịu kinh khủng.
Lúc này đã say giấc, cô chỉ cảm thấy vừa rồi có một sự đụng chạm kỳ lạ, nên mới vặn vẹo thân mình một cách khó chịu.
Hành động này của cô thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, khó khăn lắm anh mời kìm chế được bản thân.
Anh chỉ đành nằm yên, nhìn lên trần nhà ngắm những hoa văn được vẽ trên đó, xem ra đêm. nay anh khó lòng mà ngủ được.
Bên ngoài cửa, ông nội đang rất nghiêm túc ngồi xổm bên cánh cửa, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Cho dù căn phòng này có cách âm tốt đến mấy thì cũng không thể không phát ra một chút tiếng động nào như thế được.
Ông không kìm được quay nhìn chú An, nheo đôi mắt đục ngầu lại, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa trẻ này thực sự giống như lời câu nói là rất yêu thương nhau sao?"
Chú An cảm thấy hơi ngại ngùng, tuổi tác của ông ấy và Cố Gia Bảo cộng lại cũng gần 150 tuổi rồi, bây giờ hai người lại ngồi đây bàn chuyện riêng tư của bọn trẻ.
Ông ấy ho khan hai tiếng, kính cẩn nói: "Ông chủ, không biết ông nghĩ tình yêu là gì? Tình cảm giữa cậu chủ và mợ Hứa không có vấn đề gì cả, hai người rất hòa thuận, sống với nhau rất êm ấm.”
"Ông biết tôi không hỏi chuyện này mà!”
“Ừm... mợ Hứa vẫn còn trẻ, cậu ba vẫn rất giữ ý với mợ Hứa, còn về chuyện kia, tôi cũng không thể vội vàng khẳng định được.”
Ông nội Cố dường như đã hiểu ra điều gì đó khi nghe chú An nói vậy, thì ra chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Không phải tối hôm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao vẫn chưa thành công vậy?”
Cố Gia Bảo đề cập đến lần đầu tiên Cổ Gia Huy và Hứa Minh Tâm gặp mặt, ông ấy đã tiêu tốn một số tiền lớn như vậy để cưới vợ về cho Cố Gia Huy, không phải để anh về nhà nhìn ngắm mà để ăn...
Hứa Minh Tâm vẫn còn trẻ, thế nhưng Cố Gia Huy không còn trẻ trung gì nữa.
Vợ càng trẻ thì càng phải nắm bắt cơ hội càng sớm!
“Khụ khụ... chuyện này... tôi cũng không rõ!”
Chú An ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên: “Ông chủ, chúng ta bàn chuyện này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Người ta bàn tán rằng chuyện giường chiếu của con trai tôi có vấn đề là do bị hủy hoại nhan sắc nên mới gây ra trở ngại tâm lý... lẽ nào đây là sự thật sao?”
Nghe vậy, chủ An cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, hồi lâu cũng không nói thêm được
gì.
Ông ấy đỏ mặt tía tai, xua xua tay muốn nói với Cố Gia Bảo chuyện này không giống như ông ấy nghĩ.
Thế nhưng Cố Gia Bảo thấy chú An xúc động như vậy, thậm chí mặt còn đỏ bừng, dường như có gì đó không thể nói ra được.
Tim ông ấy như quặn thắt lại, cả người căng thẳng: “Không ngờ rằng tin đồn ấy lại là thật. Con trai của Cố Gia Bảo tôi đây lại... Ông đi tìm cho tôi bác sĩ giỏi nhất, rồi bỏ thuốc vào trong đồ ăn của thằng bé cho tôi, nhất định không được để nó biết, tránh cho thằng bé cảm thấy kém cỏi. Haiz nghiệp chướng.”
Ông nội Cố lắc đầu nguầy nguậy, thất vọng rời đi.
Chú An đứng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thế nhưng ông nội Cổ đã đi mất rồi.
Ông ấy không cười nổi, bất lực nói: “Ông chủ, mọi việc không giống như ông nghĩ đâu!”
Sáng sớm hôm sau...
Vừa mới ngủ dậy, Hứa Minh Tâm đã không thấy Cố Gia Huy nằm bên cạnh mình nữa.
Hơi ấm của anh còn sót lại trên gối, nghe thấy âm thanh vọng ra từ phòng tắm vọng ra khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô kiểm tra lại cơ thể mình một lượt, quần áo cô vẫn ngay ngắn, xem ra tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Chuyện đó của Cố Gia Huy thật sự có vấn đề, cũng biết biết sau này có cứu vãn được không.”
Cô thì thầm nói, sau đó đứng dậy, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Cô tưởng rằng anh đang đánh răng rửa mặt, không ngờ rằng mới sáng sớm mà anh lại đang tắm.
Vừa đẩy cánh cửa ra, vóc dáng hoàn hảo của anh đã đập vào mắt cô, khiến cô sững sờ trong giây lát.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, hét lớn lên, lập tức quay lưng lại.
“Sao... sao anh lại đang tắm?”
Cố Gia Huy tối sầm mặt mày lại khi nghe câu hỏi của Hứa Minh Tâm. Cô gái này lúc ngủ hay đạp chăn ra, vì thế anh vẫn luôn không dám ngủ sâu giấc, sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Khi anh giúp cô đắp chăn thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, cơ thể nóng bừng đêm hôm qua của anh vẫn còn chưa hạ nhiệt, bởi vậy sáng sớm hôm nay anh phải tắm nước lạnh để xua tan ngọn lửa bùng cháy trong người.
“Cùng nhau ngủ rồi mà bây giờ còn ngại à?”
“Chuyện đó... hai chuyện sao giống nhau chứ?”
Do tình huống đặc biệt nên hai người mới ngủ với nhau mà!
Hình như cô đã nhìn thấy chỗ đó...
Thật đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc...
Hứa Minh Tâm thấy tiếc thay cho Cố Gia Huy, cũng không biết đã nhìn thấy thứ không nên nhìn...
Cố Gia Huy lau người, mặc quần áo vào, nói: “Em có thể xoay người lại rồi đấy, tôi mặc quần áo xong rồi.”
Lúc này Hứa Minh Tâm mới quay người lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cùng anh xuống nhà ăn sáng.
Ông nội Cố đã ngồi trước bàn ăn, câu đầu tiên ông ấy nói khi nhìn thấy Cố Gia Huy là: “Cậu ba, sắc mặt của con có vẻ không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?”
Lúc bấy giờ Hứa Minh Tâm mới để ý tới sắc mặt của Cố Gia Huy, quầng mắt thâm đen, thậm chí đôi mắt còn đỏ ngầu.
Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói: “Không sao, do còn nằm mơ thôi.”
Những lời này hoàn toàn không lừa được ông nội Cố, e rằng đêm qua anh chỉ được nhìn mà không được “thưởng thức” nên cảm thấy phiền não.
Đứa con này, tuổi còn trẻ, dáng người lại cao to, sao có thể bị bệnh được chứ?
Khi ra ngoài, ông nội Cố còn dặn dò hai người tối nay phải về sớm để cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Hai người họ mới rời đi, ông nội Cố lập tức gọi chú An đến.
Sau khi nghe kế hoạch của Cố Gia Bảo, chú An lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
“Ông chủ, như vậy không ổn lắm ạ, nếu như cậu ba biết được nhất định sẽ nổi giận.”
“Tôi là bố của nó, nó có thể giận dữ gì với tôi chứ? Tôi cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của nó thôi mà. Ông cứ làm theo lời tôi nói, không được nói cho cậu ba biết, bây giờ chúng ta là người cùng một chiến tuyến đấy.”
Tim chú An run lên khi nghe đến đây, cùng một chiến tuyến với ông nội Cố là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Buổi tối, Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy cùng nhau về nhà, ông nội Cố đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Hứa Minh Tâm vừa đến phòng ăn thì đã nhìn thấy trước mỗi chỗ ngồi đều có một bát cơm, một bát canh.
Ngay khi cô vừa định ngồi xuống thì đã bị ông nội Cố ngăn lại.
“Đây là chỗ ngồi của cậu ba, con ngồi bên cạnh bác đi, ta muốn nói chuyện cùng con!”
“Dạ vâng ạ.”
Hứa Minh Tâm không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh ông nội Cố, để lại vị trí bên cạnh mình cho Cố Gia Huy.
Bữa ăn diễn ra khá đầm ấm, vừa mới ăn xong, ông nội Cố đã giục họ lên nhà nghỉ ngơi.
Ngay khi vào phòng rồi đóng cửa lại, hai người họ lập tức mở to mắt nhìn nhua.
“Cố Gia Huy, anh có cảm thấy hôm nay lúc ăn cơm bố anh nói rất nhiều không?”
Cố Gia Huy gật đầu, trong lòng anh cũng cảm thấy khả nghi.
Từ trước đến nay không có chuyện ông nội Cố ân cần đến vậy.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đây?
Cả hai người không hiểu, mà cũng không muốn hiểu.
Sau khi tắm xong, hai người họ lập tức lên giường đi ngủ. Bởi vì hôm qua đã ngủ cùng nhau rồi nên Hứa Minh Tâm cũng không kiêng kị gì nữa.
Cô cũng không để ý đến việc tiếp xúc cơ thể với anh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô chạm vào lồng ngực của Cố Gia Huy, nhận ra rằng cơ thể của anh đang rất nóng.
“Anh thấy nóng lắm à?” Cô có phần ngạc nhiên.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là đang bật điều hòa, gió mát thổi thẳng vào người nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng nóng bực. Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể, một ngọn lửa mà anh không thể nào tự dập tắt được.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào lồng ngực khiến trái tim anh khẽ lạc nhịp
“Sao mặt của anh đỏ hết lên như này, còn toát mồ hôi nhễ nhại nữa, anh bị ốm sao?”
Cô chạm vào đầu anh, đâu đâu cũng thấy mồ hôi.
Cô hoảng sợ đến mức lật đật bật dậy đi tìm hộp thuốc.
Một người sắc sảo như Cố Gia Huy đương nhiên biết mình không bị ốm, mà là anh đang xảy ra phản ứng cơ thể chết tiệt.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lúc ăn cơm ông nội Cố lại niềm nở như vậy, hóa ra là bỏ thuốc vào đồ ăn của anh!
“Không cần đâu, tôi đi tắm nước lạnh là được rồi.”
Anh không dám đối xử tệ với Hứa Minh Tâm, nếu không sẽ hỏng việc mất!
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng anh khàn khàn và có phần đờ đẫn, hình như anh đang cố kiềm nén điều gì đó, bộ dạng vô cùng khó nhọc.
“Người bị bệnh sao có thể tắm nước lạnh được chứ?”
Cô lập tức lo lắng, không thể không chạy vào phòng tắm thì nhìn thấy Cố Gia Huy đang đứng dưới vòi hoa sen.
“Anh bị ngốc à? Anh làm như thế sẽ bị bệnh nặng hơn đấy!”
Cô chạy về phía trước nắm lấy cánh tay anh, cố gắng đưa anh ra ngoài thế nhưng không ngờ rằng người đàn ông khỏe mạnh này lại ép chặt cô vào tường.
Dòng nước mát lạnh chảy vào lưng anh, nước bắn tung tóe khắp nơi khiến lưng anh ướt đãm.
Chẳng mấy chốc quần áo của cô cũng ướt sũng nước.
Hứa Minh Tâm đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, quần áo ướt át dính chặt vào người cô, để lộ thân hình nóng bỏng.
“Anh... anh bị sao vậy?”
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới để ý tới anh không phải đang bị bệnh mà giống như một con sư tử hoang dại xuất núi, cả người toát ra sự nguy hiểm đến đáng sợ.
Đôi mắt anh đỏ hoe, dường như sâu bên trong đôi mắt ấy chứa đựng những cảm xúc sâu sắc mang theo chút đáng sợ, giống như một con sóng lớn khiến cô không thể phản kháng được.
Trái tim cô như quặn thắt, cô vô thức muốn thoát ra thế nhưng lại bị anh ôm chặt trong lòng.
Anh giống như một bức tường sắt, cô không tài nào lay chuyển được anh.
Một nụ hôn điên cuồng và độc đoán ấp đến như vũ bão.
Hai đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn nóng bỏng, vô cùng điên cuồng!
Máu khắp người như dồn thẳng lên đầu, không biết là do cô đang mắc cỡ hay do não thiếu oxy.
Cô ngẩn người ngước nhìn Cố Gia Huy, cố gắng dãy dụa.
Kể cả khi cô chưa từng trải qua chuyện này, cô cũng hiểu được sự nguy hiểm của khoảnh khắc này.
“Đừng mà... Cố Gia Huy, anh tỉnh táo lại đi, anh đã hứa với tôi, anh... anh sẽ không chạm vào người tôi.”
Cả người cô đang cố gắng phản kháng lại anh thế nhưng cũng vẫn cách anh một khoảng trống nhỏ.
Bả vai cô run run, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đôi lông mi khẽ run lên.
Dáng vẻ sợ sệt của cô giống như một con thỏ nhỏ bé đang hoảng hốt khiến người ta cảm thấy yếu lòng.
Cố Gia Huy cố gắng định thần lại, nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy của CÔ.
Anh đang làm gì thế này?
Chết tiệt!
Anh thầm chửi thề trong lòng, nắm chặt tay đập vào tường gạch.
Một âm thanh chói tay như đập thẳng vào trái tim Hứa Minh Tâm khiến trái tim cô run lên.
“Đi ra ngoài! Mau lên!”
Năm chữ này gần như được gầm lên.
Anh buông lỏng đôi tay đang kiềm chế Hứa Minh Tâm, cô liếc nhìn anh, do dự một chút rồi mới chạy ra khỏi phòng tắm.
Cô cũng muốn nhìn xem tình trạng của anh ra sao, nhưng không ngờ rằng Cố Gia Huy lại kéo kín cửa lại ngay khi cô mới bước ra ngoài.
“Đừng vào đây.”
Giọng anh càng lúc càng khản đặc đi, dường như anh đang cảm thấy xấu hổ.
Qua khung cửa kính, cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh mờ nhạt, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trái tim cô như đang bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt.
Phản ứng của anh quá dữ dội, không lẽ..
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nghĩ tới chuyện đó.
Nhất định là ông nội Cố mong muốn bọn họ sớm thành đồi nên mới nghĩ ra cách này.
Chắc là lúc này anh đang khó chịu lắm, cô... cô có nên vào giúp anh không đây?
Hứa Minh Tâm bị cuốn vào dòng suy nghĩ rối rắm, dường như có hai nhân vật đối nghịch nhau đang chiến đấu trong tâm trí cô.
Nếu cô bước vào, liệu có còn có thể giữ được trong trắng khi đi ra ngoài không?
Thế nhưng...
Anh là chồng chưa cưới của cô, là người đàn ông của cô, sau này sẽ ở bên cô cả đời!
Rốt cuộc cô đang đấu tranh cái gì đây?
Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa kính ra.
Vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy Cổ Gia Huy đang ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo.
Dù bây giờ đang là mùa hè thể nhưng cơ thể bị hành hạ như vậy cũng không phải chuyện tốt!
“Em vào đây làm gì hả?”
Giọng nói của Cố Gia Huy vẫn khàn đặc như thế khiến cô cảm thấy hơi xót xa.
Cô nghiến răng, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lấy hết can đảm nói: “Tôi... tôi vào đây giúp anh.”
“Chào cô, cảm ơn cô đã chăm sóc Minh Tâm”
Anh lịch sự gật đầu nhưng không đưa tay ra.
Ngoại trừ vợ của mình ra, anh không thích tiếp xúc với người phụ nữ khác.
Hứa Minh Tâm cũng không để ý chuyện đó, chỉ vẫy tay chào tạm biệt Cố Gia Huy, bảo anh mau chóng đi làm không sẽ muộn giờ làm.
Cố Gia Huy vừa đi, Bạch Thư Hân đã đưa cô ra khỏi nhà xe dưới tầng hầm nhanh nhất có thế.
Hai người đi đến nơi có ánh sáng tốt hơn, cô ấy mới thở hổn hển.
“Cậu sao vậy?”
“Mặt của anh ấy.”
ASI
“Mọi người đều đồn anh ấy có tướng mạo rất xấu xí, cậu cũng nghe nói rồi mà nhỉ.”
“Tớ cũng nghe rồi, thế nhưng tớ không ngờ lại đáng sợ đến thế! Minh Tâm, cậu không thể vì nhà họ Hứa mà hy sinh cuộc đời sau này của mình được. Bây giờ cậu mới 18 tuổi, cậu còn sống đến năm 88 tuổi nữa cơ mà, không lẽ cậu định 70 năm nữa vẫn sống với khuôn mặt này sao?”
“Minh Tâm, cậu đừng nghĩ không thông như thế chứ. Minh Tâm nhà chúng ta vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được một chàng trai tốt hơn mà!”
“Tớ khá hài lòng về cậu ba nhà họ Cố” Cô khẽ cười, không hề kêu ca phàn nàn gì thêm.
“Tại sao?” Bạch Thư Hân vô cùng kinh ngạc.
Bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Cố Gia Huy cũng sẽ nản lòng rời đi mà...
“Tớ không muốn ở lại nhà họ Hứa, nếu không lấy Cố Gia Huy tớ cũng sẽ bị bố ép cưới vì lợi ích kinh doanh thôi, đằng nào cũng sẽ phải kết hôn với người khác. Cố Gia Huy đã cho tớ một cơ hội để tớ được lựa chọn, cuối cùng tớ vẫn lựa chọn anh ấy. Tớ cảm thấy anh ấy chẳng đáng sợ chút nào cả, lúc mới đầu tớ cứ nghĩ được gả cho một ông già 40, 50 tuổi cơ, bây giờ chồng tớ lại là một người trẻ trung như thế, nên tớ đã rất mãn nguyện rồi. Hơn nữa, tớ tin rằng Cố Gia Huy sẽ đối xử tốt với tớ, dù sao thì anh ấy cũng sẽ không có người phụ nữ khác đâu, phải không nào?”
Nghe đến đây, Bạch Thư Hân cảm giác có chút đau lòng.
Tuy Hứa Minh Tâm còn trẻ, chưa trải sự đời thế nhưng mà lại sinh ra trong một gia đình như vậy cũng đã phải đối mặt với nhiều hỉ nộ ái ố trong cuộc sống.
Bố đẻ mẹ kế của cô đều là người chỉ biết đến lợi ích, suốt ngày bắt nạt chị gái cô.
Nếu như cô rời khỏi ngôi nhà đó, có lẽ sống với Cố Gia Huy cũng là một chuyện may mắn.
“Minh Tâm, cậu không sợ sau này sẽ hối hận sao?”
“Tớ sẽ không hối hận đâu, cho dù sau này Cổ Gia Huy có đối xử tệ với tớ và chúng tớ phải chia tay, tớ cũng sẽ không hối hận”
Cô nắm chặt tay lại, câu nói vô cùng chắc nịch.
Buổi tối sau khi tan học, cô đứng ở ngã tư đường đợi Cổ Gia Huy.
Cô đợi hơn 10 phút Cố Gia Huy mới lái xe đến.
“Ông chủ tối nay có cuộc họp nên không kịp đến đón mợ, ông chủ bảo tôi đến đón mợ.”
“Thật ra tôi có thể tự đi về mà, không cần phải được đưa đón đặc biệt đâu, như thể tôi cũng không quá ngại ngùng.”
Cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Khương Tuấn mỉm cười, nói đó là lệnh của Cố Gia Huy, anh ấy cũng không dám sơ suất.
“Hơn nữa đây cũng là tấm lòng của ông chủ, anh ấy không yên tâm”
Hứa Minh Tâm nghĩ đi nghĩ lại thấy anh ấy nói cũng phải, nếu như cô không dịu dàng như thế thì sao cậu ba nhà họ Cố có thể coi cô như báu vật chứ.
Lúc lên xe, cô không kìm lòng hỏi một câu.
“Khương Tuấn, anh có biết vết thương trên mặt Cố Gia Huy là do đâu không? Trước giờ tôi vẫn không dám hỏi, sợ sẽ khiến anh ấy tổn thương.”
“Việc này.” Khương Tuấn tỏ ra do dự khi nghe thấy câu hỏi của Hứa Minh Tâm.
Nhận ra sự khó xử trong giọng nói của anh ấy, Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay: “Nếu như anh không tiện nói thì thôi vậy, tôi đợi anh ấy tự nói với tôi cũng được.”
“Cậu ba chỉ ngại nhắc đến quá khứ đau thương đó với cô thôi, chứ thật ra cũng không có gì phải giấu giếm. Sau này cô cũng là vợ của anh ấy mà. Bốn năm trước, cậu ba và cậu hai cùng nhau về nước, con tàu họ ngồi đã bị nổ tung. Cậu hai mất không thấy xác, mặc dù ông chủ vẫn may mắn sống sót, nhưng khuôn mặt cũng..”
Tàu du lịch nổ tung...
Cậu hai mất không thấy xác...
Nhà họ Cố có bốn anh chị em.
Cố Gia Huy là con trai thứ ba, trên có hai anh trai ruột, dưới có một em gái nuôi.
Chỉ có cậu hai và anh là cùng mẹ sinh ra, thế nhưng đã qua đời từ bốn năm trước, nghe nói là cái chết bình thường, nhưng không ngờ rằng anh ấy lại thật sự mất trong một vụ tai nạn.
Trong lúc cô còn đang bàng hoàng, Khương Tuấn lại nói: “Cậu hai là điều kiêng kị của cậu ba, đến cả ông nội cũng chưa từng dám nhắc tới anh ấy. Cô Hửa xem như chưa từng nghe thấy chuyện hôm nay đi, cái chết của cậu hai là một cú sốc quá lớn với cậu ba, vì chuyện này mà cậu ba đã trầm cảm cả một năm trời, bây giờ mới chuyển biến tốt hơn”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Cô đau lòng nói, đột nhiên cô cảm thấy Cố Gia Huy không đáng sợ như vậy nữa.
Anh đã phải trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, vì thế vết thương trên mặt với anh không là gì cả.
Khi cô trở về nhà, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị canh giải rượu.
Người giúp việc nói dạ dày Cố Gia Huy không khỏe, không được uống quá nhiều rượu, vì vậy mỗi lần có cuộc họp thì phải nấu canh giải rượu cho anh.
Nghĩ đến việc sau này mình sẽ là vợ của anh, Hứa Minh Tâm không dám sơ suất, vì thế đích thân chuẩn bị canh giải rượu cho anh, không để người khác giúp đỡ.
“Mợ chủ đối xử với cậu ba thật tốt.”
Cô vẫn chưa bước ra khỏi cửa thì người giúp việc trong nhà đã nháo nhào nói.
Khi bị nhắc đến, mặt cô đỏ bừng, không khỏi hắng giọng: “Còn lâu nhé, tôi sợ anh ấy say rượu nên nổi giận thôi.”
Thời gian cứ thế trôi qua, cô đã đợi anh từ tám giờ tối đến mười giờ tối.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng giống một người vợ, cô bắt đầu đợi người đàn ông của mình về nhà.
Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa chợp mắt đã nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài cửa.
Cổ Gia Huy về rồi!
Cô vội vàng xỏ dép đi ra mở cửa, thế nhưng đứng ngoài cửa là một ông già trạc 60 tuổi, tóc bạc mọc đầy hai bên thái dương, tuy vậy nhìn vẫn vô cùng có khí chất.
Cô sững sờ, không biết người trước mặt mình là ai.
“Minh Tâm, đây là bố tôi.”
Cố Gia Huy đi lên phía trước, anh sợ rằng Cố Gia Bảo sẽ làm Hứa Minh Tâm sợ.
“Bác... bác trai...”
Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được thế nhưng vẫn không dám chắc chắn. Lần trước cô bị đánh như vậy, căn bản không kịp quan sát kỹ Cổ Gia Bảo, vì thế lần này khi gặp ông ấy cô vẫn chưa quen.
Cố Gia Bảo là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Đế Đô, chỉ cần nhắc đến ông ấy cũng đủ khiến người ta biến sắc, Tập đoàn Cố Thị lúc đầu cũng không hoành tráng như vậy, tất cả đều là do một tay ông ấy xây dựng lên.
Năm nay ông ấy đã 68 tuổi, độ tuổi này cũng thừa sức làm ông nội của cô rồi, thế nhưng bây giờ cô và Cố Gia Huy ở bên nhau, cô phải gọi ông ấy một tiếng “bác trai” nên cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Gọi bác trai gì chứ, phải gọi là bố chứ con bé ngốc này, con là vợ của Cố Gia Huy, đương nhiên con phải gọi ta là bố giống như Gia Huy rồi.”
Ông ấy nhìn Hứa Minh Tâm, càng nhìn càng cảm thấy yêu quý cô, một cô gái trong sáng, thân hình cao ráo, chỉ là hơi gầy một chút.
Lần trước khi nhà cũ xảy ra chuyện như vậy, ông ấy có chút buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
muốn đến đây xem sao, rồi ở lại đây một thời gian ngắn để quan sát tình hình của Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy.
Mặc dù cậu ba đã đính hôn rồi thế nhưng ngày nào còn chưa kết hôn thì ngày đó ông ấy vẫn chưa yên tâm.
“Chuyện này.”
Hứa Minh Tâm không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Cố Gia Huy cầu cứu.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy hơi bất lực, chắc chắn ông nội Cố không phải đến đây để dọa cô.
“Bố, con và Hứa Minh Tâm mới chỉ đính hôn thôi mà, vẫn chưa đến lúc kết hôn. Đợi đến khi cô ấy học xong, chúng con sẽ kết hôn, bây giờ vẫn còn hơi sớm”
“Bố quên mất, năm nay con bé mới chỉ 18 tuổi, cũng hơi sớm. Thế nhưng không sao cả, các con cứ ở đây trước, dù sao thì sớm muộn con cũng được gả vào nhà họ Cố.”
“Bác trai, bác đừng đứng ngoài cửa mãi thế ạ, bác vào trong nhà ngồi đi, con đi pha trà cho bác ạ.”
Hứa Minh Tâm mời mọi người vào nhà, ông nội Cố vẫn có chút áy náy vì chuyện xảy ra hôm đó nên cứ ân cần hỏi han cô.
Hứa Minh Tâm vốn tưởng rằng Cố Gia Bảo là một người nghiêm khắc, thế nhưng xem ra ông ấy cũng chỉ giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.
Cố Gia Huy sợ cô mệt nên ngắt lời: “Bố, bây giờ cũng muộn rồi, Minh Tâm phải đi nghỉ ngơi đã, ngày mai cô ấy còn phải đi học.”
“Đúng đúng đúng, con gái nên đi ngủ sớm. Con và Gia Huy ngủ chung với nhau chứ?”
“Hả?” Hứa Minh Tâm nhất thời có chút xấu hổ, cô ngơ ngác liếc mắt nhìn Cố Gia Huy đang gật đầu một cách bình tĩnh.
“Đương nhiên”
Cố Gia Huy không nhíu mày, anh nói từng từ từng chữ một cách khá tự nhiên.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, bí mật giơ ngón tay cái lên với anh.
Quả nhiên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, tâm lý anh vô cùng mạnh mẽ, không yếu ớt giống như đôi chân của cô.
Ông nội Cố mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt đục ngầu đó bỗng ảnh lên một tia sáng.
Ông nội Cố thông minh như thế, làm sao có thể không nhận ra ẩn ý của hai người được.
Ông ấy đến đây, cốt là để đẩy thuyền mối quan hệ giữa hai người họ, mong muốn bọn họ có thể tiến xa hơn trong chuyện tình cảm.
Cố Gia Huy ngay sau đó cũng đưa Hứa Minh Tâm trở lại phòng ngủ. Sau khi đóng cửa lại được một lúc, chú An bất ngờ gõ cửa đi vào, ông ấy lấy hết tất cả chắn và gối trong tủ xong rồi mới rời đi.
Ông nội Cổ đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong phòng ngủ, chỉ thấy trên giường có một lớp chăn bông lụa mỏng mùa hè, khoé miệng ông ấy bỗng nhếch lên thành vòng cung tuyệt đẹp.
“Các cháu nên đi ngủ sớm đi. Tối cẩn thận lạc đấy. Chú An, chú nhờ hai người nào đấy di chuyển cho tôi cái ghế sô pha với mấy ghế treo ngoài ban công ra ngoài với.”
Sau khi nhận lệnh từ ông cụ Cố, đồ đạc ngay sau đó lập tức được dọn đi. Hứa Minh Tâm ngơ ngác nhìn Cố Gia Huy.
Ông nội Cố rõ ràng là đang muốn đẩy cô vào đường cùng mà, bây giờ ngay cả số pha để nằm ngủ cũng không còn nữa.
“Này bây giờ... bây giờ tôi phải làm sao?” Hứa Minh Tâm giường đôi mắt đáng thương nhìn Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy không ngờ ông nội mình lại làm một việc tốt như vậy, thậm chí còn không để cho anh con đường nào rút lui.
Anh hơi nhướng mày, vốn định là lừa dối cho qua, ai ngờ sự việc lại thành ra như vậy. Bây giờ việc anh làm duy nhất chỉ có thể là thú nhận với ông nội.
Cố Gia Huy nhàn nhạt đáp lại cô: “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với ông.”
Anh đang định rời đi thì bỗng nhiên bị Hứa Minh Tâm chặn lại.
“Ông đối với chúng ta tốt như vậy, nếu ông biết được tôi và anh không ở cùng nhau, liệu ông có nghĩ gì không?” Hứa Minh Tâm có chút lo lắng. Người ta thường nói, vào được nhà giàu như một bước lên trời, nhưng thực chất bên trong chỉ toàn là dối trá, lừa gạt nhau vì lợi ích riêng của mình mà thôi.
Nếu có thực sự bước chân vào cửa nhà họ Cố, người đàn ông này sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô.
Cô thực không muốn làm cho Cổ Gia Huy khó xử.
“Em yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
Hứa Minh Tâm biết rằng địa vị trong nhà của anh không cao, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi anh nói những điều này với cô.
Cô ngập ngừng đôi chút, một lúc sau mới cất tiếng nói: “Hay là... tối nay anh ngủ đây đi?”
“Chúng ta ngủ cùng nhau á?” Cố Gia Huy nhướng mày hỏi.
Hứa Minh Tâm đỏ bừng mặt khi nghe thấy điều này, ngay cả tai cô cũng không khỏi chuyển sang màu đỏ.
Bây giờ không có lựa chọn nào khác cả, ông nội Cố đang vui như thế, cô không thể khiến ông ấy ra về một cách thất vọng được.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi môi run rẩy khẽ nói: “Ừ... vậy, vậy ngủ cùng nhau đi, anh anh đừng có làm loạn đấy.”
“Em thật sự tin tôi là bậc chính nhân quân tử à?”
Cố Gia Huy có chút ngẩn người, anh là đàn ông chân chính thế này, rốt cuộc là cô lấy dũng khí ở đâu khi đưa ra đề nghị ngủ chung giường vậy?
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi!”
Lúc cô chủ động dâng hiến cuộc đời, Cổ Gia Huy đầu có cần cô, lần này cô còn có thể thoát khỏi sóng gió sao?
“Tôi đi lấy đồ ngủ cho anh, anh cũng chuẩn bị đi tắm trước đi.”
Hứa Minh Tâm ngây thơ tin rằng Cố Gia Huy là một con cừu non tơ, ai mà biết được bên trong anh lại là con sói gian xảo đang ẩn nấp chứ!
Cố Gia Huy nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng của cô, phút chốc anh cảm thấy trái tim mình như tắc nghẽn lại. Trông anh không giống kẻ xấu đến vậy ư? Làm sao cô có thể tin anh như thế? Điều này khiến Cố Gia Huy không dám làm phụ sự kỳ vọng của Hứa Minh Tâm, sợ rằng sẽ phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ của mình trong lòng cô.
Anh cười khổ nói: “Rồi, tôi sẽ cố gắng làm một bậc chính nhân quân tử.”
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Quả nhiên đúng với những suy nghĩ của mình, anh lớn tuổi như vậy rồi mà chưa kết hôn, chắc chắn trong lòng sẽ có chút tự ti. Tâm lý mặc cảm có thể dẫn đến sự thay đổi về thân thể, Cố Gia Huy xem ra có vẻ rất đáng thương.
Cố Gia Huy sau khi tắm xong liền bước ra, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che phần thân dưới.
Hứa Minh Tâm đỏ mặt tía tai, không biết nên nhìn đi đâu.
Mặc dù lần này đã che hết những phần quan trọng nhưng khi nhìn anh, cô quả thực vẫn không che nổi cảm xúc xấu hổ hiện tại của mình!
“Anh, anh mau mặc quần áo vào đi, nếu không sẽ bị bệnh đấy!”
Giọng cô có chút hơi run, cô không dám đối mặt với Cố Gia Huy lúc này.
“Tập trước cho quen đi, đến lúc kết hôn đỡ ngại.” Cố Gia Huy nhếch mép cười.
“Vẫn... vẫn còn sớm mà. Sau này tập cũng được, anh mau mặc quần áo vào đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”
Hứa Minh Tâm lục trong tủ tìm bộ quần áo ngủ, sau đó ném thẳng lên người Cố Gia Huy.
Cổ Gia Huy cũng biết cô vợ nhỏ của mình da mặt mỏng, cho nên anh cũng cầm lấy quần áo cô đưa mặc vào người.
“Tôi đi tắm đấy.”
Cô nhảy xuống giường, sau đó vội vàng phi vào nhà tắm.
Sau khi tắm xong cô mới phát hiện ra một chuyện vô cùng éo le, lúc nãy mải tìm quần áo cho Cố Gia Huy mà cô quên mất không lấy đồ lót và áo choàng tắm.
Chiếc khăn tắm duy nhất cũng bị anh lấy đi mất, bây giờ cô phải làm sao đây?
Cô khẽ mở cánh cửa kính mờ ra, chỉ đủ để một cái đầu lộ ra, khuôn mặt cô lúc này ứng hồng, xấu hổ nói: “Này... cậu ba Cố, anh lấy giúp tôi quần áo được không?”
Cổ Gia Huy lúc này đang nằm trên giường, nghe tiếng cô nói, anh bất giác ngẩng đầu lên thì bỗng bắt gặp thân hình mờ ảo, duyên dáng của cô đang phản chiếu trên cánh cửa kính.
Chỉ cần đến gần cánh cửa mờ ảo đó, mọi thứ có lẽ sẽ còn hiện rõ hơn nữa.
Biểu tượng của một người đàn ông - quả táo của Adam lúc này bỗng trượt lên rồi trượt xuống. Cố Gia Huy cảm thấy như có một ngọn lửa ác đang cuồn cuộn ở bụng dưới của mình.
Cô gái này... đang cố tình hành hạ bản thân anh sao?
Anh hít sâu một hơi, đôi mắt tối sầm lại trong giây lát, cố gắng chống lại dục vọng đang nhào lộn mà đứng dậy.
“Em lấy gì?”
“Đồ lót... và áo choàng tắm.”
Khi hai từ “đồ lót” được phun ra, răng của Hứa Minh Tâm khẽ run lên.
Cô cảm thấy thật xấu hổ khi để cho Cố Gia Huy phải đi lấy cho cô mấy thứ đồ riêng tự như vậy!
Cô hận không có lỗ nào ở đây để cô tự chui xuống cho đỡ ngại.
Cố Gia Huy lục tìm trong tủ mãi, cuối cùng anh cũng tìm thấy...
Bộ đồ lót nhỏ nhỏ hình con thỏ lưu manh, ngoài ra còn có cả chiếc áo lót trắng tinh không có gọng.
Trước đó, anh đã từng động vào ngực của Hứa Minh Tâm, anh biết ngực cô không to nhưng giây phút này đây anh mới nhận ra, không ngờ nó lại bé như vậy!
Xem ra sau này anh cần phải làm cho nó phát triển hơn mới được.
Anh cầm lấy quần áo cổ sau đó nói: “Em là trẻ con à? Vẫn còn mặc đồ lót có in hình hoạ tiết trẻ con như vậy sao?”
“Trẻ con chỗ nào, tôi thấy con thỏ lưu manh nhìn đáng yêu được chưa!”
Hứa Minh Tâm vô cùng xấu hổ, cô trừng mắt nhìn anh sau đó cầm lấy quần áo.
Trong phút tức giận, cô đã quên mất không đóng cửa lại.
Cô quay lưng về phía Cố Gia Huy và ngay lập tức bắt đầu mặc quần áo vào.
“Hừm, không biết nói lời hay ý đẹp, đáng ra phải khen mình đáng yêu chứ, rốt cuộc là anh ta có EQ không đấy?”
Sau khi cô mặc quần áo xong liền xoay người bước ra. Lúc này cô mới phát hiện bản thân quên không khoá chặt cánh cửa, còn Cố Gia Huy thì ngồi điềm đạm bên ngoài ngắm nhìn.
Dáng người cô rất đẹp, mảnh mai, không chút mỡ thừa trên cơ thể.
Da mỏng và trắng, tấm lưng ngọc ngà đẹp như tấm lụa đào.
Mặc dù phần hông không cong lắm nhưng trông rất mềm mại, cảm giác qua tay cũng không quá tệ.
Còn đôi chân cô thì vô cùng thon thả, trông rất bắt mắt.
Cô vợ của anh không phải là quá nhỏ, chỉ là cô chưa trưởng thành hoàn toàn và cần có sự giúp đỡ của người khác.
"Anh... sao anh dám nhìn trộm tôi?”
“cửa không đóng, tôi tưởng là em chủ động chào mời tôi nữa. Hơn nữa, có qua có lại mới toại lòng nhau. Lúc nãy em nhìn tôi rồi, còn tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn em, sao lại không được chứ!”.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt anh mang theo sự ấm áp và nhẹ nhàng khó tả.
Rõ ràng là Cố Gia Huy đang giở trò lưu manh, nhưng những gì anh nói đều rất đúng, không có gì là bất hợp lý cả.
Cô trừng mắt tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không thể tìm ra được một từ thích hợp để nói.
"Anh cũng chỉ có thể nhìn thôi, hừ!"
Cô vừa giận vừa xấu hổ, nói xong liền chui vào trong chăn.
Anh nghe thấy thế cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao anh lại chỉ có thể nhìn thôi cơ chứ, nó cũng đâu phải vật trang trí?
Một mình trên chiếc giường này cô luôn thấy nó rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao khi có anh nằm cùng thì nó lại đột nhiên trở nên bé nhỏ lạ thường.
Ngay cả khi chắc chắn anh không có khả năng làm ra chuyện đó, nhưng mà rốt cục thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Cô luôn cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người ngủ chung trên một chiếc giường như thế này.
Hai má có từ đầu đến cuối đều nóng bừng, cảm giác như toàn bộ máu đều đang đổ dồn hết lên đầu.
Cơ thể cô cuộn tròn lại y như một quả bóng, nằm yên ở mép giường không dám nhúc nhích.
Nhưng ...
Hình như anh đang xích lại gần hơn.
Cô sợ đến mức cố gắng lùi lại về sau, nhưng bên ngoài đã là mép giường rồi.
Ngay lúc cô sắp rớt xuống giường thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng vươn tay ra túm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
"Không phải em tin tôi là một chính nhân quân tử sao? Sao lại sợ hãi thành ra bộ dạng thế này cơ chứ?"
Anh cố tình chọc ghẹo cô.
Hai tai cô đỏ bừng, vẫn cố chấp đáp lại: "Ai sợ anh chứ? Tôi chỉ là không quen ngủ cùng người khác mà thôi."
"Thế thì bắt đầu từ hôm nay em nên quen dần với điều đó đi, có lẽ em sẽ phải ngủ với tôi cả đời đấy."
Cả đời sao...
Ba từ này chạm thẳng vào tim cô, khiến cô có chút bối rối.
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt, bây giờ cô mới chỉ 18 tuổi thôi, cùng người đàn ông này sống với nhau suốt những năm tháng còn lại, đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời thật dài.
"Đang nghĩ gì thế?"
Anh cốc nhẹ vào đầu cô, phá vỡ dòng suy nghĩ trong cô.
"Tôi đang tính nếu tôi có thể sống đến 80 tuổi, thì tôi sẽ sống cùng anh tổng cộng là 62 năm. Một quãng thời gian dài như thế mà chỉ ở cùng một người, anh không cảm thấy chán sao?"
"Câu hỏi này của em tôi e rằng phải dùng cả đời này mới trả lời được."
Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không trêu đùa em nữa, mau ngủ đi, đừng có cử động lung tung, nếu không, tôi cũng không đảm bảo đảm sẽ xảy ra chuyện xấu gì đâu."
"Xì, anh cũng chỉ nói miệng thế thôi"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em nói gì cơ?"
Anh nghe không rõ lời cô vừa nói bèn hỏi.
Cô xua xua tay: "Không ... không có gì."
Cô vội vàng xoay người, quay lưng về phía anh, còn cố tình lè lưỡi tinh nghịch.
Không nên nói những lời như vậy trước mặt anh, nếu không sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông, đặc biệt là anh.
Nếu như anh biết được suy nghĩ lúc này của cô vợ nhỏ, có lẽ anh sẽ khóc ngất trong nhà vệ
sinh mất.
Một lúc sau, tiếng thở của cô đã đều hơn, hàng mi dài cong vút giống hệt một quả cầu mong manh khẽ lay động, cô đã ngủ ngon lành.
Đột nhiên cô xoay người, rúc vào lòng anh.
Anh cảm thấy dục vọng trong người đang sôi trào, cơ thể khó chịu kinh khủng.
Lúc này đã say giấc, cô chỉ cảm thấy vừa rồi có một sự đụng chạm kỳ lạ, nên mới vặn vẹo thân mình một cách khó chịu.
Hành động này của cô thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, khó khăn lắm anh mời kìm chế được bản thân.
Anh chỉ đành nằm yên, nhìn lên trần nhà ngắm những hoa văn được vẽ trên đó, xem ra đêm. nay anh khó lòng mà ngủ được.
Bên ngoài cửa, ông nội đang rất nghiêm túc ngồi xổm bên cánh cửa, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.
Cho dù căn phòng này có cách âm tốt đến mấy thì cũng không thể không phát ra một chút tiếng động nào như thế được.
Ông không kìm được quay nhìn chú An, nheo đôi mắt đục ngầu lại, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa trẻ này thực sự giống như lời câu nói là rất yêu thương nhau sao?"
Chú An cảm thấy hơi ngại ngùng, tuổi tác của ông ấy và Cố Gia Bảo cộng lại cũng gần 150 tuổi rồi, bây giờ hai người lại ngồi đây bàn chuyện riêng tư của bọn trẻ.
Ông ấy ho khan hai tiếng, kính cẩn nói: "Ông chủ, không biết ông nghĩ tình yêu là gì? Tình cảm giữa cậu chủ và mợ Hứa không có vấn đề gì cả, hai người rất hòa thuận, sống với nhau rất êm ấm.”
"Ông biết tôi không hỏi chuyện này mà!”
“Ừm... mợ Hứa vẫn còn trẻ, cậu ba vẫn rất giữ ý với mợ Hứa, còn về chuyện kia, tôi cũng không thể vội vàng khẳng định được.”
Ông nội Cố dường như đã hiểu ra điều gì đó khi nghe chú An nói vậy, thì ra chưa xảy ra chuyện gì cả.
“Không phải tối hôm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao vẫn chưa thành công vậy?”
Cố Gia Bảo đề cập đến lần đầu tiên Cổ Gia Huy và Hứa Minh Tâm gặp mặt, ông ấy đã tiêu tốn một số tiền lớn như vậy để cưới vợ về cho Cố Gia Huy, không phải để anh về nhà nhìn ngắm mà để ăn...
Hứa Minh Tâm vẫn còn trẻ, thế nhưng Cố Gia Huy không còn trẻ trung gì nữa.
Vợ càng trẻ thì càng phải nắm bắt cơ hội càng sớm!
“Khụ khụ... chuyện này... tôi cũng không rõ!”
Chú An ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên: “Ông chủ, chúng ta bàn chuyện này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Người ta bàn tán rằng chuyện giường chiếu của con trai tôi có vấn đề là do bị hủy hoại nhan sắc nên mới gây ra trở ngại tâm lý... lẽ nào đây là sự thật sao?”
Nghe vậy, chủ An cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, hồi lâu cũng không nói thêm được
gì.
Ông ấy đỏ mặt tía tai, xua xua tay muốn nói với Cố Gia Bảo chuyện này không giống như ông ấy nghĩ.
Thế nhưng Cố Gia Bảo thấy chú An xúc động như vậy, thậm chí mặt còn đỏ bừng, dường như có gì đó không thể nói ra được.
Tim ông ấy như quặn thắt lại, cả người căng thẳng: “Không ngờ rằng tin đồn ấy lại là thật. Con trai của Cố Gia Bảo tôi đây lại... Ông đi tìm cho tôi bác sĩ giỏi nhất, rồi bỏ thuốc vào trong đồ ăn của thằng bé cho tôi, nhất định không được để nó biết, tránh cho thằng bé cảm thấy kém cỏi. Haiz nghiệp chướng.”
Ông nội Cố lắc đầu nguầy nguậy, thất vọng rời đi.
Chú An đứng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thế nhưng ông nội Cổ đã đi mất rồi.
Ông ấy không cười nổi, bất lực nói: “Ông chủ, mọi việc không giống như ông nghĩ đâu!”
Sáng sớm hôm sau...
Vừa mới ngủ dậy, Hứa Minh Tâm đã không thấy Cố Gia Huy nằm bên cạnh mình nữa.
Hơi ấm của anh còn sót lại trên gối, nghe thấy âm thanh vọng ra từ phòng tắm vọng ra khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô kiểm tra lại cơ thể mình một lượt, quần áo cô vẫn ngay ngắn, xem ra tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Chuyện đó của Cố Gia Huy thật sự có vấn đề, cũng biết biết sau này có cứu vãn được không.”
Cô thì thầm nói, sau đó đứng dậy, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Cô tưởng rằng anh đang đánh răng rửa mặt, không ngờ rằng mới sáng sớm mà anh lại đang tắm.
Vừa đẩy cánh cửa ra, vóc dáng hoàn hảo của anh đã đập vào mắt cô, khiến cô sững sờ trong giây lát.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, hét lớn lên, lập tức quay lưng lại.
“Sao... sao anh lại đang tắm?”
Cố Gia Huy tối sầm mặt mày lại khi nghe câu hỏi của Hứa Minh Tâm. Cô gái này lúc ngủ hay đạp chăn ra, vì thế anh vẫn luôn không dám ngủ sâu giấc, sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Khi anh giúp cô đắp chăn thì khó tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, cơ thể nóng bừng đêm hôm qua của anh vẫn còn chưa hạ nhiệt, bởi vậy sáng sớm hôm nay anh phải tắm nước lạnh để xua tan ngọn lửa bùng cháy trong người.
“Cùng nhau ngủ rồi mà bây giờ còn ngại à?”
“Chuyện đó... hai chuyện sao giống nhau chứ?”
Do tình huống đặc biệt nên hai người mới ngủ với nhau mà!
Hình như cô đã nhìn thấy chỗ đó...
Thật đáng tiếc, quả thật rất đáng tiếc...
Hứa Minh Tâm thấy tiếc thay cho Cố Gia Huy, cũng không biết đã nhìn thấy thứ không nên nhìn...
Cố Gia Huy lau người, mặc quần áo vào, nói: “Em có thể xoay người lại rồi đấy, tôi mặc quần áo xong rồi.”
Lúc này Hứa Minh Tâm mới quay người lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cùng anh xuống nhà ăn sáng.
Ông nội Cố đã ngồi trước bàn ăn, câu đầu tiên ông ấy nói khi nhìn thấy Cố Gia Huy là: “Cậu ba, sắc mặt của con có vẻ không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon à?”
Lúc bấy giờ Hứa Minh Tâm mới để ý tới sắc mặt của Cố Gia Huy, quầng mắt thâm đen, thậm chí đôi mắt còn đỏ ngầu.
Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?
Cố Gia Huy nhẹ nhàng nói: “Không sao, do còn nằm mơ thôi.”
Những lời này hoàn toàn không lừa được ông nội Cố, e rằng đêm qua anh chỉ được nhìn mà không được “thưởng thức” nên cảm thấy phiền não.
Đứa con này, tuổi còn trẻ, dáng người lại cao to, sao có thể bị bệnh được chứ?
Khi ra ngoài, ông nội Cố còn dặn dò hai người tối nay phải về sớm để cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Hai người họ mới rời đi, ông nội Cố lập tức gọi chú An đến.
Sau khi nghe kế hoạch của Cố Gia Bảo, chú An lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
“Ông chủ, như vậy không ổn lắm ạ, nếu như cậu ba biết được nhất định sẽ nổi giận.”
“Tôi là bố của nó, nó có thể giận dữ gì với tôi chứ? Tôi cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của nó thôi mà. Ông cứ làm theo lời tôi nói, không được nói cho cậu ba biết, bây giờ chúng ta là người cùng một chiến tuyến đấy.”
Tim chú An run lên khi nghe đến đây, cùng một chiến tuyến với ông nội Cố là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Buổi tối, Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy cùng nhau về nhà, ông nội Cố đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Hứa Minh Tâm vừa đến phòng ăn thì đã nhìn thấy trước mỗi chỗ ngồi đều có một bát cơm, một bát canh.
Ngay khi cô vừa định ngồi xuống thì đã bị ông nội Cố ngăn lại.
“Đây là chỗ ngồi của cậu ba, con ngồi bên cạnh bác đi, ta muốn nói chuyện cùng con!”
“Dạ vâng ạ.”
Hứa Minh Tâm không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh ông nội Cố, để lại vị trí bên cạnh mình cho Cố Gia Huy.
Bữa ăn diễn ra khá đầm ấm, vừa mới ăn xong, ông nội Cố đã giục họ lên nhà nghỉ ngơi.
Ngay khi vào phòng rồi đóng cửa lại, hai người họ lập tức mở to mắt nhìn nhua.
“Cố Gia Huy, anh có cảm thấy hôm nay lúc ăn cơm bố anh nói rất nhiều không?”
Cố Gia Huy gật đầu, trong lòng anh cũng cảm thấy khả nghi.
Từ trước đến nay không có chuyện ông nội Cố ân cần đến vậy.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đây?
Cả hai người không hiểu, mà cũng không muốn hiểu.
Sau khi tắm xong, hai người họ lập tức lên giường đi ngủ. Bởi vì hôm qua đã ngủ cùng nhau rồi nên Hứa Minh Tâm cũng không kiêng kị gì nữa.
Cô cũng không để ý đến việc tiếp xúc cơ thể với anh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô chạm vào lồng ngực của Cố Gia Huy, nhận ra rằng cơ thể của anh đang rất nóng.
“Anh thấy nóng lắm à?” Cô có phần ngạc nhiên.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là đang bật điều hòa, gió mát thổi thẳng vào người nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng nóng bực. Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể, một ngọn lửa mà anh không thể nào tự dập tắt được.
Khoảnh khắc bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào lồng ngực khiến trái tim anh khẽ lạc nhịp
“Sao mặt của anh đỏ hết lên như này, còn toát mồ hôi nhễ nhại nữa, anh bị ốm sao?”
Cô chạm vào đầu anh, đâu đâu cũng thấy mồ hôi.
Cô hoảng sợ đến mức lật đật bật dậy đi tìm hộp thuốc.
Một người sắc sảo như Cố Gia Huy đương nhiên biết mình không bị ốm, mà là anh đang xảy ra phản ứng cơ thể chết tiệt.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lúc ăn cơm ông nội Cố lại niềm nở như vậy, hóa ra là bỏ thuốc vào đồ ăn của anh!
“Không cần đâu, tôi đi tắm nước lạnh là được rồi.”
Anh không dám đối xử tệ với Hứa Minh Tâm, nếu không sẽ hỏng việc mất!
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng anh khàn khàn và có phần đờ đẫn, hình như anh đang cố kiềm nén điều gì đó, bộ dạng vô cùng khó nhọc.
“Người bị bệnh sao có thể tắm nước lạnh được chứ?”
Cô lập tức lo lắng, không thể không chạy vào phòng tắm thì nhìn thấy Cố Gia Huy đang đứng dưới vòi hoa sen.
“Anh bị ngốc à? Anh làm như thế sẽ bị bệnh nặng hơn đấy!”
Cô chạy về phía trước nắm lấy cánh tay anh, cố gắng đưa anh ra ngoài thế nhưng không ngờ rằng người đàn ông khỏe mạnh này lại ép chặt cô vào tường.
Dòng nước mát lạnh chảy vào lưng anh, nước bắn tung tóe khắp nơi khiến lưng anh ướt đãm.
Chẳng mấy chốc quần áo của cô cũng ướt sũng nước.
Hứa Minh Tâm đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng tang, quần áo ướt át dính chặt vào người cô, để lộ thân hình nóng bỏng.
“Anh... anh bị sao vậy?”
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới để ý tới anh không phải đang bị bệnh mà giống như một con sư tử hoang dại xuất núi, cả người toát ra sự nguy hiểm đến đáng sợ.
Đôi mắt anh đỏ hoe, dường như sâu bên trong đôi mắt ấy chứa đựng những cảm xúc sâu sắc mang theo chút đáng sợ, giống như một con sóng lớn khiến cô không thể phản kháng được.
Trái tim cô như quặn thắt, cô vô thức muốn thoát ra thế nhưng lại bị anh ôm chặt trong lòng.
Anh giống như một bức tường sắt, cô không tài nào lay chuyển được anh.
Một nụ hôn điên cuồng và độc đoán ấp đến như vũ bão.
Hai đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn nóng bỏng, vô cùng điên cuồng!
Máu khắp người như dồn thẳng lên đầu, không biết là do cô đang mắc cỡ hay do não thiếu oxy.
Cô ngẩn người ngước nhìn Cố Gia Huy, cố gắng dãy dụa.
Kể cả khi cô chưa từng trải qua chuyện này, cô cũng hiểu được sự nguy hiểm của khoảnh khắc này.
“Đừng mà... Cố Gia Huy, anh tỉnh táo lại đi, anh đã hứa với tôi, anh... anh sẽ không chạm vào người tôi.”
Cả người cô đang cố gắng phản kháng lại anh thế nhưng cũng vẫn cách anh một khoảng trống nhỏ.
Bả vai cô run run, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đôi lông mi khẽ run lên.
Dáng vẻ sợ sệt của cô giống như một con thỏ nhỏ bé đang hoảng hốt khiến người ta cảm thấy yếu lòng.
Cố Gia Huy cố gắng định thần lại, nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy bộ dạng run rẩy của CÔ.
Anh đang làm gì thế này?
Chết tiệt!
Anh thầm chửi thề trong lòng, nắm chặt tay đập vào tường gạch.
Một âm thanh chói tay như đập thẳng vào trái tim Hứa Minh Tâm khiến trái tim cô run lên.
“Đi ra ngoài! Mau lên!”
Năm chữ này gần như được gầm lên.
Anh buông lỏng đôi tay đang kiềm chế Hứa Minh Tâm, cô liếc nhìn anh, do dự một chút rồi mới chạy ra khỏi phòng tắm.
Cô cũng muốn nhìn xem tình trạng của anh ra sao, nhưng không ngờ rằng Cố Gia Huy lại kéo kín cửa lại ngay khi cô mới bước ra ngoài.
“Đừng vào đây.”
Giọng anh càng lúc càng khản đặc đi, dường như anh đang cảm thấy xấu hổ.
Qua khung cửa kính, cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh mờ nhạt, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trái tim cô như đang bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt.
Phản ứng của anh quá dữ dội, không lẽ..
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nghĩ tới chuyện đó.
Nhất định là ông nội Cố mong muốn bọn họ sớm thành đồi nên mới nghĩ ra cách này.
Chắc là lúc này anh đang khó chịu lắm, cô... cô có nên vào giúp anh không đây?
Hứa Minh Tâm bị cuốn vào dòng suy nghĩ rối rắm, dường như có hai nhân vật đối nghịch nhau đang chiến đấu trong tâm trí cô.
Nếu cô bước vào, liệu có còn có thể giữ được trong trắng khi đi ra ngoài không?
Thế nhưng...
Anh là chồng chưa cưới của cô, là người đàn ông của cô, sau này sẽ ở bên cô cả đời!
Rốt cuộc cô đang đấu tranh cái gì đây?
Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa kính ra.
Vừa mở cửa ra, cô nhìn thấy Cổ Gia Huy đang ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo.
Dù bây giờ đang là mùa hè thể nhưng cơ thể bị hành hạ như vậy cũng không phải chuyện tốt!
“Em vào đây làm gì hả?”
Giọng nói của Cố Gia Huy vẫn khàn đặc như thế khiến cô cảm thấy hơi xót xa.
Cô nghiến răng, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lấy hết can đảm nói: “Tôi... tôi vào đây giúp anh.”
Bình luận facebook