Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 "Tớ cũng không biết."
Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt, chú An thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy biết Cố Gia Huy không có sao, khả năng duy nhất là cô Ôn đã xảy ra chuyện.
Chú An trấn an Hứa Minh Tâm, để cô bình tĩnh lại trước đã, chắc chắc ông chủ không sao.
Đúng lúc này, điện thoại chú An reo lên.
Vẻ mặt chú An lập tức trở nên nghiêm trọng, ông ấy xoay người đưa lưng về phía Hứa Minh Tâm rồi nghe điện thoại.
Đối diện truyền tới giọng nói mệt mỏi suy yếu của Ôn Thanh Vân.
"Chú An..."
"Cô Ôn à, tôi không liên lạc được với ông chủ."
"Cố Cố gặp chuyện rồi, anh ấy đang ở bên Cổ Cố, chú cũng biết mà, tín hiệu bị chặn hoàn toàn. Anh ấy biết tôi không chống được nữa, bảo tôi đi về trước."
"Cô Cố Cố có khỏe không?"
"Không biết, tôi không biết, bây giờ tôi rất loạn, tôi không nói chuyện với chú nữa, tôi phải tới bệnh viện rồi."
Lòng Ôn Thanh Vân đang loạn như ma, cúp điện thoại.
Chú An thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới giọng nói của Hứa Minh Tâm.
"Chú An... đã liên lạc được với Cố Gia Huy chưa?"
"Liên hệ được rồi, bây giờ ông chủ đang ở một nơi không có tín hiệu, cho nên trước mắt trong khoảng thời gian này sẽ không gọi điện được cho cô Hứa. Nhưng mà cô Hứa yên tâm, ông chủ ông xảy ra việc gì.".
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trái tim đang treo lên căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống.
Chỉ cần Cổ Gia Huy không sao là được.
"Cháu liên lạc với Khương Tuấn cũng không được, chú An đã gọi cho ai vậy
a?"
"Thành viên ban giám đốc bên kia."
Chú An mỉm cười.
Trong lòng Hứa Minh Tâm có hơi nghi hoặc, rõ ràng vừa nãy cô nhìn thấy màn hình hiển thị là cô Ôn...
Sao lại là thành viên ban giám đốc cơ chứ?
Tại sao chú An lại nói dối?
Trái tim cô hơi bất an, cuối cùng không dám nghĩ sâu, cô một mình quay về ký túc xá.
Đột nhiên cô cảm thấy ký túc xá trống không, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Bạch Thư Hân đã đi công tác suốt hai ngày, cho nên thứ hai được nghỉ, cô ấy đã về ký túc xá trường ngủ bù.
Cô ấy thấy sắc mặt Hứa Minh Tâm không được tốt, không nhịn được hỏi thăm.
Hứa Minh Tâm kể đầu đuôi ngọn ngành sự việc Cố Gia Huy mất tích ra.
Bạch Thư Hân nhíu mày: "Không có tín hiệu, giờ đã là thời đại nào rồi, họ cho là đang hoạt động gián điệp chắc?"
"Tớ cũng không biết."
Lòng cô rối bời, đột nhiên cô cảm thấy hình như cô chưa từng hiểu rõ Cổ Gia Huy.
Bạch Thư Hân cũng không dám nói nặng lời, sợ làm cho Hứa Minh Tâm suy nghĩ lung tung.
Điều duy nhất mà cô ấy có thể làm chính là bầu bạn với Hứa Minh Tâm, cô ấy sợ cô một mình thì không chịu đựng được.
Bạch Thư Hân đưa cô đi ăn đồ ăn ngon, mua quần áo mới.
"Mình nhận được sinh hoạt phó rồi, cậu đừng có khách sáo với tớ, nếu như không nhanh chóng tiêu số tiền này đi thì tớ sẽ khó chịu."
Nhà Bạch Thư Hân ở thành phố bên cạnh, gia đình là hồng tam đại* điển hình, nhưng cô ấy lại rất bài xích những thứ trong bộ đội, thậm chí còn không được nhắc đến. (* Hồng tam đại: chỉ hậu duệ đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên)
Vào trung tuần hàng tháng, cô ấy đều nhận được một khoản sinh hoạt phí khả quan, nhưng cô ấy lại muốn tiêu hết sạch trong vòng một tuần, sau đó những ngày còn lại thì sống những ngày túng thiếu.
Đồ cô ấy mua hơn phân nửa là xa xỉ phẩm, túi xách giày dép quần áo, mua về sẽ tặng đi hoặc là để trong tủ quần áo tích bụi.
Ông ấy biết Cố Gia Huy không có sao, khả năng duy nhất là cô Ôn đã xảy ra chuyện.
Chú An trấn an Hứa Minh Tâm, để cô bình tĩnh lại trước đã, chắc chắc ông chủ không sao.
Đúng lúc này, điện thoại chú An reo lên.
Vẻ mặt chú An lập tức trở nên nghiêm trọng, ông ấy xoay người đưa lưng về phía Hứa Minh Tâm rồi nghe điện thoại.
Đối diện truyền tới giọng nói mệt mỏi suy yếu của Ôn Thanh Vân.
"Chú An..."
"Cô Ôn à, tôi không liên lạc được với ông chủ."
"Cố Cố gặp chuyện rồi, anh ấy đang ở bên Cổ Cố, chú cũng biết mà, tín hiệu bị chặn hoàn toàn. Anh ấy biết tôi không chống được nữa, bảo tôi đi về trước."
"Cô Cố Cố có khỏe không?"
"Không biết, tôi không biết, bây giờ tôi rất loạn, tôi không nói chuyện với chú nữa, tôi phải tới bệnh viện rồi."
Lòng Ôn Thanh Vân đang loạn như ma, cúp điện thoại.
Chú An thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới giọng nói của Hứa Minh Tâm.
"Chú An... đã liên lạc được với Cố Gia Huy chưa?"
"Liên hệ được rồi, bây giờ ông chủ đang ở một nơi không có tín hiệu, cho nên trước mắt trong khoảng thời gian này sẽ không gọi điện được cho cô Hứa. Nhưng mà cô Hứa yên tâm, ông chủ ông xảy ra việc gì.".
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trái tim đang treo lên căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống.
Chỉ cần Cổ Gia Huy không sao là được.
"Cháu liên lạc với Khương Tuấn cũng không được, chú An đã gọi cho ai vậy
a?"
"Thành viên ban giám đốc bên kia."
Chú An mỉm cười.
Trong lòng Hứa Minh Tâm có hơi nghi hoặc, rõ ràng vừa nãy cô nhìn thấy màn hình hiển thị là cô Ôn...
Sao lại là thành viên ban giám đốc cơ chứ?
Tại sao chú An lại nói dối?
Trái tim cô hơi bất an, cuối cùng không dám nghĩ sâu, cô một mình quay về ký túc xá.
Đột nhiên cô cảm thấy ký túc xá trống không, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Bạch Thư Hân đã đi công tác suốt hai ngày, cho nên thứ hai được nghỉ, cô ấy đã về ký túc xá trường ngủ bù.
Cô ấy thấy sắc mặt Hứa Minh Tâm không được tốt, không nhịn được hỏi thăm.
Hứa Minh Tâm kể đầu đuôi ngọn ngành sự việc Cố Gia Huy mất tích ra.
Bạch Thư Hân nhíu mày: "Không có tín hiệu, giờ đã là thời đại nào rồi, họ cho là đang hoạt động gián điệp chắc?"
"Tớ cũng không biết."
Lòng cô rối bời, đột nhiên cô cảm thấy hình như cô chưa từng hiểu rõ Cổ Gia Huy.
Bạch Thư Hân cũng không dám nói nặng lời, sợ làm cho Hứa Minh Tâm suy nghĩ lung tung.
Điều duy nhất mà cô ấy có thể làm chính là bầu bạn với Hứa Minh Tâm, cô ấy sợ cô một mình thì không chịu đựng được.
Bạch Thư Hân đưa cô đi ăn đồ ăn ngon, mua quần áo mới.
"Mình nhận được sinh hoạt phó rồi, cậu đừng có khách sáo với tớ, nếu như không nhanh chóng tiêu số tiền này đi thì tớ sẽ khó chịu."
Nhà Bạch Thư Hân ở thành phố bên cạnh, gia đình là hồng tam đại* điển hình, nhưng cô ấy lại rất bài xích những thứ trong bộ đội, thậm chí còn không được nhắc đến. (* Hồng tam đại: chỉ hậu duệ đời thứ ba của thế hệ cách mạng đầu tiên)
Vào trung tuần hàng tháng, cô ấy đều nhận được một khoản sinh hoạt phí khả quan, nhưng cô ấy lại muốn tiêu hết sạch trong vòng một tuần, sau đó những ngày còn lại thì sống những ngày túng thiếu.
Đồ cô ấy mua hơn phân nửa là xa xỉ phẩm, túi xách giày dép quần áo, mua về sẽ tặng đi hoặc là để trong tủ quần áo tích bụi.
Bình luận facebook