Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80 Trái tim anh mềm nhũn.
"Bố yên tâm, nếu con không đưa được cô ấy về, con cũng không về nữa."
"Đúng, phải thế này chứ! Lão Cố nhà chúng ta không coi trọng xuất giá tòng phu, coi trọng cưới vợ theo vợ! Con nhanh chóng đi tìm con dâu của bố về đây, bố sẽ ở đây đợi con! Nhanh lên!"
Ông cụ lòng nóng như lửa đốt, hận không thể tự xông đi thay Cố Gia Huy.
Dù gì ông ấy cũng được coi là cao thủ tình trường, sao đẻ con trai ra lại ngốc thế này cơ chứ?
Cố Gia Huy cẩn thận để chiếc vòng xuống, sau đó quay người đi ra ngoài.
Anh đi thẳng tới ký túc trường học, cô ở ký túc xá thấy anh là con trai, nói thế nào cũng không cho vào.
Cố Gia Huy căn bản không có kiên nhẫn giải thích, anh bảo Khương Tuấn cản người, rồi xông vào.
Anh vừa mới đi vào sân, không ngờ mấy chiếc đèn trên đầu đều tắt.
"Chuyện gì thế này?"
"Mạch điện của khu ký túc xá đã lâu đời, cho nên họ đã mời người đến sửa điện vào ngày các sinh viên đều nghỉ lễ, đoán chừng ngày mai mới có điện."
"Chết tiệt!".
Cố Gia Huy nghĩ tới Hứa Minh Tâm, cô sợ tối, vì thế anh đi nhanh hơn.
Hứa Minh Tâm khóc xong, cô thấy mệt, cô muốn đi tắm một cái rồi đi nghỉ.
Không ngờ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo nữa chứ, ký túc xá đã mất điện!
Cô cầm quần áo rồi mò mẫm đi ra, tính tìm điện thoại của mình.
Cô liên tục hít thở sâu, nhắc nhở mình đừng sợ, trên đời này vốn không có ma.
Cô tin đảng, là người theo chủ nghĩa vô thần, cô không thể làm mất mặt tổ chức!
Cô run rẩy đi từ nhà vệ sinh ra, hai mắt còn chưa thích ứng với bóng tối.
Cô đụng phải góc bàn, đầu gối đụng vào sinh đau, cô đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Cô chật vật ngồi xổm xuống, đột nhiên có cảm giác mình thật đáng thương.
Nếu bất hạnh chết ở trong này, đoán chừng sẽ không ai phát hiện ra mình mất! Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm, vừa mới sai hướng đụng phải tên
đàn ông đều, không ngờ đảo mắt lại ông trời cũng làm khó mình.
Cô còn chưa tìm thấy điện thoại của mình, không ngờ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Sau đó, cánh cửa không ngừng động đậy, phát ra âm thanh khủng bố.
Ma à?
Cô sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thân mình run run.
Cô run rẩy trốn ở dưới gầm bàn, không dám thở mạnh.
"Minh Tâm, em có trong đó không?"
Cố Gia Huy sốt ruột hộ ở bên ngoài, nhưng bên trong căn bản không có người trả lời, dưới tình thế cấp bách, anh đâm thẳng vào cửa.
Phanh một cái, cửa phòng bị phá ra, anh vội vàng bật đèn pin ở điện thoại.
Anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang run cầm cập ở dưới gầm bàn.
Cô chôn đầu sâu ở đầu gối, che lỗ tai, giống như một đứa trẻ bất lực.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh mềm nhũn.
Anh vội vàng xông lên, dời cái bàn đi, ôm chặt cô vào lòng.
"Minh Tâm đừng sợ, có anh ở đây, bất cứ thần phật ma quỷ nào đều không dám đến gần em!"
Hứa Minh Tâm vốn sợ mất vía, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trái tim hung hăng run rẩy.
"Đúng, phải thế này chứ! Lão Cố nhà chúng ta không coi trọng xuất giá tòng phu, coi trọng cưới vợ theo vợ! Con nhanh chóng đi tìm con dâu của bố về đây, bố sẽ ở đây đợi con! Nhanh lên!"
Ông cụ lòng nóng như lửa đốt, hận không thể tự xông đi thay Cố Gia Huy.
Dù gì ông ấy cũng được coi là cao thủ tình trường, sao đẻ con trai ra lại ngốc thế này cơ chứ?
Cố Gia Huy cẩn thận để chiếc vòng xuống, sau đó quay người đi ra ngoài.
Anh đi thẳng tới ký túc trường học, cô ở ký túc xá thấy anh là con trai, nói thế nào cũng không cho vào.
Cố Gia Huy căn bản không có kiên nhẫn giải thích, anh bảo Khương Tuấn cản người, rồi xông vào.
Anh vừa mới đi vào sân, không ngờ mấy chiếc đèn trên đầu đều tắt.
"Chuyện gì thế này?"
"Mạch điện của khu ký túc xá đã lâu đời, cho nên họ đã mời người đến sửa điện vào ngày các sinh viên đều nghỉ lễ, đoán chừng ngày mai mới có điện."
"Chết tiệt!".
Cố Gia Huy nghĩ tới Hứa Minh Tâm, cô sợ tối, vì thế anh đi nhanh hơn.
Hứa Minh Tâm khóc xong, cô thấy mệt, cô muốn đi tắm một cái rồi đi nghỉ.
Không ngờ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo nữa chứ, ký túc xá đã mất điện!
Cô cầm quần áo rồi mò mẫm đi ra, tính tìm điện thoại của mình.
Cô liên tục hít thở sâu, nhắc nhở mình đừng sợ, trên đời này vốn không có ma.
Cô tin đảng, là người theo chủ nghĩa vô thần, cô không thể làm mất mặt tổ chức!
Cô run rẩy đi từ nhà vệ sinh ra, hai mắt còn chưa thích ứng với bóng tối.
Cô đụng phải góc bàn, đầu gối đụng vào sinh đau, cô đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Cô chật vật ngồi xổm xuống, đột nhiên có cảm giác mình thật đáng thương.
Nếu bất hạnh chết ở trong này, đoán chừng sẽ không ai phát hiện ra mình mất! Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm, vừa mới sai hướng đụng phải tên
đàn ông đều, không ngờ đảo mắt lại ông trời cũng làm khó mình.
Cô còn chưa tìm thấy điện thoại của mình, không ngờ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Sau đó, cánh cửa không ngừng động đậy, phát ra âm thanh khủng bố.
Ma à?
Cô sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thân mình run run.
Cô run rẩy trốn ở dưới gầm bàn, không dám thở mạnh.
"Minh Tâm, em có trong đó không?"
Cố Gia Huy sốt ruột hộ ở bên ngoài, nhưng bên trong căn bản không có người trả lời, dưới tình thế cấp bách, anh đâm thẳng vào cửa.
Phanh một cái, cửa phòng bị phá ra, anh vội vàng bật đèn pin ở điện thoại.
Anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang run cầm cập ở dưới gầm bàn.
Cô chôn đầu sâu ở đầu gối, che lỗ tai, giống như một đứa trẻ bất lực.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh mềm nhũn.
Anh vội vàng xông lên, dời cái bàn đi, ôm chặt cô vào lòng.
"Minh Tâm đừng sợ, có anh ở đây, bất cứ thần phật ma quỷ nào đều không dám đến gần em!"
Hứa Minh Tâm vốn sợ mất vía, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trái tim hung hăng run rẩy.
Bình luận facebook