• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! (3 Viewers)

  • Chương 387: Tôi tới trồng dâu tây

Có một chỗ tập trung đồ ăn vặt đặc sản bán trong nước, Hứa Minh Tâm còn nhìn thấy lẩu chín ô, còn có bánh kếp chiên giòn, bánh bao nhân canh!
Quán bán bánh kếp chiên giòn người mua xếp hàng đông lắm, xa xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Trời, lâu lắm rồi cô chưa ăn món này, hồi nhỏ trong nhà ăn không no, cô vất vả dành dụm tiền, đi qua một con ngõ nhỏ rồi vào ăn.
Lúc đó, cô cảm thấy đây quả thực chính là mỹ vị nhân gian.
Nhưng mà cô không có dư tiền tiêu vặt, chỉ có thể tình cờ đi một lần.
Về sau... quán đó không bán nữa, cô cũng không ăn nữa.
Cũng không phải là đầu đường không có, mà là cô ăn không ra cảm giác của năm đó nữa.
Bây giờ, ở nơi đất khách nhìn thấy món này, cô không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.
Người mua là người nước ngoài, họ nói rằng đại học có đi du học ở Kinh Đô, đặc biệt thích ăn cái này, cho nên về nước đã mở quán này.


Người mua là người nước ngoài, họ nói rằng đại học có đi du học ở Kinh Đô, đặc biệt thích ăn cái này, cho nên về nước đã mở quán này.
Cũng là một du học sinh có câu chuyện nhỉ!
Hứa Minh Tâm lập tức xếp hàng, nhưng khi chờ đến lượt cô, thì đã bán hết rồi.
Người mua được ở đằng trước là một cậu bé hơn mười tuổi, cậu bé cầm chiếc bánh cuối cùng, tung tăng rời đi.
Hứa Minh Tâm tràn đầy thất vọng, xếp hàng lâu như vậy lại không mua được.
"Để mai đi, mai đến sớm một chút."
"Được."
Hứa Minh Tâm ủ rũ nói.
Cô đang chuẩn bị rời đi, không ngờ Cố Gia Huy lại bảo cô ở yên đây đợi, đừng chạy đi đâu hết.
Cô có hơi không rõ, không ngờ một lúc sau anh quay lại, trong tay đang cầm một chiếc bánh kếp.


"Anh đi cướp à?"
Hứa Minh Tâm vô cùng kinh ngạc.
"Tôi cho đứa bé kia giá gấp ba."
"Mua bán với anh, đúng là không thiệt!"
Ở Kinh Đô, cái bánh này cùng lắm là năm sáu tệ, bên này thì bán tận năm đô, đổi sang nhân dân tệ thì khoảng trên dưới ba mươi tệ.
Giá gấp ba chính là chín mươi tệ.
Thế mà cô lại ăn một cái bánh kếp giá chín mươi tệ!
Trời ơi, về nước cô có thể mua được bao nhiêu cái đây?
"Tiền bạc khó mua được vui vẻ, cần gì phải tính toán nhiều như vậy."
"Nhưng mà.... đắt quá..."
Hứa Minh Tâm luyến tiếc há miệng, do dự một lát cô quyết định cho Cố Gia Huy nếm thử miếng đầu tiên.


Chắc chắn là anh chưa từng ăn món này, mà thực tế thì đúng là vậy.
Anh vốn nghĩ rằng bọc thành một cục như thế này, mùi vị chắc chắn là rất kỳ lạ, nhưng anh nhận ra là khá ngon.
"Bên trong giòn giòn là cái gì?" "bánh, chiên giòn lên, bỏ tương, dưa muối, đập thêm quả trứng, bỏ thịt sống hoặc giăm bông vào, ngon lắm đó! Ở Kinh Đô, tôi từng ăn một quán rất chính tông, nhưng sau này thì không gặp được nữa. Lần này nhìn thấy, mới làm tôi thèm ăn, thật ra quán này cũng không chính tông, nhưng ăn cũng
rất ngon!"
"Nếu đã tốn tiền, thì phải ăn thật vui vẻ, anh nói xem có phải không."
"Ừ, em nói gì cũng đúng."
Hứa Minh Tâm ăn bất cứ món gì, cũng không quên đút cho Cố Gia Huy.
Anh cũng dở khóc dở cười.
Người ta thì toàn là bạn trai đút cho bạn gái ăn, còn cô thì ngược lại, nóng lòng cho anh nếm miếng đầu, anh ăn thấy ngon, cô sẽ rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.


Người ta thì toàn là bạn trai đút cho bạn gái ăn, còn cô thì ngược lại, nóng lòng cho anh nếm miếng đầu, anh ăn thấy ngon, cô sẽ rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
Hai người đi dạo được nửa con phố thì Hứa Minh Tâm không đi nổi nữa, cô ăn no quá, cái bụng nhỏ cũng phình ra rồi.
Cô còn mua rất nhiều, đóng gói mang về, tính trở về làm bữa khuya của bọn họ.
Cố Gia Huy trực tiếp lái xe tới đây luôn, để cô đỡ phải đi bộ, sau đó hai người đi về nhà.
Khi về đến nhà thì cũng không còn sớm nữa, chú An đã đi nghỉ, còn Khương Tuấn và Maya thì đang ăn khuya.
Thế mà hai người lại rất là sến sẩm ăn một đĩa mỳ ý.
Một người cắn đầu này, một người cắn đầu kia, cuối cùng môi dần chạm vào nhau.
Bọn họ hồn nhiên quá, căn bản không ý thức được là đã có người vào nhà.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, cô không nhịn được rùng cả mình.


Hai thư ký này, ngày thường thì nghiêm túc trang trọng, cẩn thận tỉ mỉ. Không ngờ bây giờ lại không đứng đắn thế này, tán tỉnh các kiểu.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy mà nổi da gà, thật sự là quá sến.
Nhưng cô chợt nhận ra là trên đỉnh đầu có một ánh mắt đang nhìn mình, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Cô dè dặt ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện Cố Gia Huy cũng đang nhìn mình, ánh mắt ý vị sâu xa.
Cô lập tức hiểu ra, anh bị hai người trong này lây bệnh rồi!
"Cậu ba Cố... anh muốn làm gì hả?"
"Em nhìn Maya kìa, em không nên suy nghĩ về bản thân một chút à?"
"Cho tôi hai đĩa mỳ ý tôi còn ăn chưa no, anh còn muốn tranh với tôi một nửa hả?" Cô yếu ớt nói.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì đen mặt.
Còn hai người đang sến sẩm trong phòng khách thì đã nhận ra bọn họ đã về, hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.


"Sếp, cô Hứa về rồi à."
Chắc là bị cắt ngang, hai người cũng hơi xấu hổ.
"Mang đồ ăn khuya về cho hai người, trọng lượng rất đầy đủ, hai người không cần ăn chung một đĩa đâu!"
Nói xong, Hứa Minh Tâm đi còn nhanh hơn thỏ.
Maya đỏ mặt, cô ta cũng ảo não trừng mắt lườm Khương Tuấn một cái, sau đó quay người rời đi.
Maya là người từng trải, nhưng lại là một tay mơ về tình trường, cô ta cũng là bị Khương Tuấn dạy.
Vốn dĩ, cô ta cũng không thích, nhưng thường xuyên qua lại, rồi cũng chấp nhận.
Hai người phụ nữ rời đi, phòng khách rộng thế này chỉ còn lại hai người đàn ông.
Khương Tuấn lắc đầu thở dài, cảm khái bọn họ về không đúng lúc.
"Sau này ở trong nhà thì chú ý một chút."


Cố Gia Huy lạnh giọng nói.
"Sếp... anh đây là không ăn được nho thì bảo nho chua à..." Khương Tuấn rất là ấm ức.
Lời này, đã chọc trúng nỗi lòng của người nào đó, phập phập đổ máu.
Anh khẽ híp mắt lại rồi nhìn Khương Tuấn với ánh mắt bất thiện. Anh ấy lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cố Gia Huy phát giác được một tia bất thường, anh chỉ vào vết đỏ ở giữa cổ anh ấy rồi nói: "Sao cậu lại bị thương vậy."
"..."
Khương Tuấn trợn tròn mắt, rồi nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Sếp... anh đã hai mươi chín tuổi rồi..."
Anh ấy không nhịn được yếu ớt nhắc nhở.
"Tôi cần cậu nhắc tuổi của tôi sao?" Anh nhíu chặt chân mày.
"Cái này gọi là dâu tây, chính là nam nữ cắn lên cổ nhau, hít ra. Muốn trồng ở đâu thì trồng ở đó. Cái này là Maya để lại cho tôi, sợ tôi bị cô gái khác quyến rũ, tôi cũng... đã tròng mấy cái ở trên người Maya rồi."


"Cái này gọi là dâu tây, chính là nam nữ cắn lên cổ nhau, hít ra. Muốn trồng ở đâu thì trồng ở đó. Cái này là Maya để lại cho tôi, sợ tôi bị cô gái khác quyến rũ, tôi cũng... đã tròng mấy cái ở trên người Maya rồi."
Khương Tuấn hưng phấn nói, cảm ơn ông chủ đã cho mình một cô vợ.
Tấm lòng cảm ơn, cảm ơn vì đã có anh.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cố Gia Huy càng trở nên khó coi.
"Ngày mai, tốt nhất là cậu hãy bảo đảm cổ áo của cậu có thể che được những vết này đi, nếu không tôi sẽ điều Maya đến chi nhánh bên này, không về nữa."
"Sếp, tôi biết sai rồi, mai tôi nhất định sẽ che đi!"
Tiêu rồi, chọc giận ông chủ ồi, anh ấy không nên lắm lời, khoe khoang cái gì cơ chứ?
Khương Tuấn ân hận hết sức.
Cố Gia Huy quay người đi lên tầng, trong lòng không vui, anh bực bội kéo cà vạt, cảm giác trong lòng buồn bực.


Hứa Minh Tâm chưa bao giờ để lại dấu trên người anh, một động vật ăn thịt, lại phải biến thành người bạn trai cấm dục ăn cỏ, hành động không đứng đắn nào cũng chưa được làm, quả thật là hết nói nổi.
Hứa Minh Tâm chưa bao giờ để lại dấu trên người anh, một động vật ăn thịt, lại phải biến thành người bạn trai cấm dục ăn cỏ, hành động không đứng đắn nào cũng chưa được làm, quả thật là hết nói nổi.
Anh về đến phòng, Hứa Minh Tâm đang tắm bên trong.
Cô nằm trong bồn tắm, xung quanh toàn là bọt, cô còn vui vẻ ngân nga bài hát nữa.
Không ngờ cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, cạch một tiếng, dọa cô giật cả mình.
Cô lập tức lui người thành một đoàn, sau khi nhìn thấy người vào là anh, cô mới thở phào một hơi.
"Anh làm tôi giật cả mình, sao anh lại vào đây? Anh muốn tắm giúp tôi à?"
"Tôi tới trồng dâu tây."
"Trồng dâu tây á?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phòng tắm thì trồng dâu tây thế nào được?
Cô còn định tiếp tục hỏi, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội, cơ thể cao lớn nặng nề đè xuống.


"Tôi tới trồng dâu tây."
"Trồng dâu tây á?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phòng tắm thì trồng dâu tây thế nào được?
Cô còn định tiếp tục hỏi, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội, cơ thể cao lớn nặng nề đè xuống.
Anh chống một tay vào mép bồn tắm, một tay chế trụ gáy cô, anh cũng sợ cô đụng vào vách bồn tắm.
Nụ hôn này... hấp tấp bá đạo, công thành chiếm đất, một đường tập kích.
Thế mà anh lại không thỏa mãn với như thế này, đi tiếp xuống, khiến cho cả người cô đều cảm thấy không được tự nhiên.
Giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ mới sinh, trần truồng.
Bởi vì thiếu dưỡng khí, lại cộng thêm phản ứng dây chuyền của nội tiết tố, cô thở hổn hển. Chuyện gì thế này? Sao cảm giác lần này khang khác nhỉ?

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom