Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
CHƯƠNG 317: ĐỨA BÉ ĐE DỌA.
CHƯƠNG 317: ĐỨA BÉ ĐE DỌA.
Cao Ngọc Mai đang định dạy dỗ Tuấn Hạo nhưng Quả Quả lại xen vào trước mặt Tuấn Hạo và nói nhỏ: "Nếu như mẹ cứ tiếp tục quấy rối ở đây, con sẽ công bố mọi thứ mà mà mẹ từng nói với con. Đến lúc đó, mẹ nên tưởng tượng thử xem mình sẽ có kết quả gì.
"Con... Mẹ thật sự là mẹ của con đấy!" Cao Ngọc Mai cắn hàm răng, ánh mắt hơi dữ tợn.
Nhưng Quả Quả cũng không chịu tỏ ra yếu kém: "Cho dù là mẹ của con thì thế nào? Khi mẹ bỏ con ở trong nhà này thì phải đoán trước được kết quả chứ!"Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cao Ngọc Mai nhìn ánh mắt Quả Quả, biết nó đang nghiêm túc, trong lòng cô ta hơi sợ hãi. Nhưng vẫn phải cứng rắn bình tĩnh: "Rốt cuộc trong cái nhà đã cho con chỗ tốt gì để cho con che chở bọn họ như vậy?"
"Chỉ dựa vào việc bọn họ sẽ cho con ăn cơm no, chỉ dựa vào việc bọn họ sẽ cho con quần áo ấm áp. Tất cả những thứ này đều tốt hơn quá nhiều so với lúc ở cùng mẹ không đúng à?"
Quả Quả nở một nụ cười làm Cao Ngọc Mai hơi hoảng hốt, đây chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, sao lại có thể thế này? Sao có thể dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với cô ta?
Nghĩ đến dáng vẻ của Quả Quả lúc trước, hình như rất nghe lời mà.
"Mẹ chỉ để con ở đây bao lâu mà con đã làm phản rồi, rốt cuộc những người trong này đã cho con uống bao nhiêu thuốc mê hả?"
"Bao lâu?" Quả Quả không nín cười được: "Mẹ thử đếm xem, từ đó đến nay đã cách nhau gần hai tháng chứ, một người mẹ ruột sẽ bỏ một đứa bé cô đơn vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ à? Con nghĩ một người bình thường cũng không làm được loại chuyện này, mẹ cũng đừng dùng bài ca tình thân với con, mẹ thử nói xem mẹ có biết tên con là gì không?"
Cao Ngọc Mai ngơ ngác, đúng là cô thật sự không biết...
Thật ra Quả Quả vẫn luôn không có tên, bởi vì cậu ta còn thuộc loại không có hộ khẩu nên không thể đến trường. Vì vậy, cậu ta cực kỳ ưa thích những đứa trẻ có thể không buồn, không lo đi học. "Bản thân mẹ là mẹ của con nhưng từ nhỏ đến lớn đều không gọi tên con, bởi vì đơn giản là mẹ cũng không đặt tên cho con. Dường như mẹ cũng không thèm để ý chuyện này chút nào. Khi con bị đứa trẻ khác ăn hiếp thì mẹ không có mặt, khi con bị đứa trẻ khác gọi tên một cách nhục nhã thì hình như mẹ cũng không có mặt.
"Con còn nhớ, lần đầu tiên mắt mẹ nhìn thẳng vào con lại hỏi tên con là gì, đáng tiếc con không đi học nên cũng không đặt được tên gì hay, chỉ có thể nói cho mẹ một cái tên mà những đứa trẻ khác thường gọi con nhất —— Cẩu Thặng. Người bình thường cũng đều biết đó không phải là một tên hay, nhưng mà mẹ vẫn không quan tâm. Vừa rồi mẹ vẫn gọi con như vậy đúng không? Con nghe những người khác kể mẹ vẫn là sinh viên đại học nổi tiếng, tại sao đến cả cái tên mà mẹ cũng không đặt cho con? Con nói cho mẹ biết, bây giờ con có tên rồi, con tên là Quả Quả."
Cao Ngọc Mai nghe được cái tên này không nhịn được nói: "Hình như cái tên này cũng đâu hay ho gì, hơn nữa còn giống tên con gái."
"Như vậy cũng vẫn hay hơn là Cẩu Thặng, nói chung là từ nay về sau, con sẽ không giúp đỡ mẹ, con muốn từ bỏ tối theo sáng."
"Cái gì mà coi như là bỏ tối theo sáng?" Chẳng lẽ cô ta là nhân viên của tà giáo à?
"Đừng quên những lời con vừa nói, nếu như mẹ tiếp tục nói nữa, con sẽ nói thẳng với bọn họ. Chắc mẹ phải biết năng lượng của con cháu nhà họ Thịnh."
Nghe thấy lời uy hiếp của Quả Quả, Cao Ngọc Mai chỉ đành bỏ chạy về nhà. Dù sao giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, Trịnh Trình Việt vẫn ở trong thành phố này, hơn nữa cũng chưa chắc là anh sẽ dọn nhà.
Vừa rồi chỉ là lời nói từ một phía của Quả Quả nói với Cao Ngọc Mai, hơn nữa bọn họ đều nói rất nhỏ, người khác không hề nghe rõ rốt cuộc hai người đang nói gì.
"Vừa rồi bà ta nói gì với cậu thế?"
Cao Ngọc Mai vừa đi, Tuấn Hạo lập tức chạy nhanh đến trước mặt Quả Quả, cẩn thận kiểm tra cô bé.
Quả Quả lắc đầu: "Vì bà ấy là mẹ tớ nên bà ấy chỉ đơn giản là nhớ tớ thôi, muốn đến gặp tớ một chút."
"Vậy sao!" Nguyệt Nguyệt qua loa đáp lời rồi mặc kệ đi về trong phòng.
"Có thật không?" Tuấn Hạo không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa.
"Thật." Quả Quả gật đầu rất khẳng định.
Cậu bé không muốn để Tuấn Hạo lo lắng, cũng vào nhà như Nguyệt Nguyệt.
Nhưng Quả Quả không biết, những thứ lóe lên trong ánh mắt mình bị cậu ta nhận ra được.
Cảm thấy... Trong ánh mắt cậu ta luôn ẩn giấu vẻ buồn bã...
Sau đó đợi một lúc rất lâu thì Trịnh Trình Việt mới dẫn Viễn Đan trở về, họ vừa đến những nơi mà Viễn Đan rất muốn đi.
Thấy Viễn Đan trở về, mấy người bạn nhỏ đều tỏ ra rất vui sướng, quyết đoán bỏ quên chuyện Cao Ngọc Mai mới vừa tới đây.
"Viễn Đan, anh về rồi à!" Nguyệt Nguyệt thấy Viễn Đan trở về, lập tức bỏ xuống mọi thứ để chào đón.
Ai biết Viễn Đan chỉ im lặng nhìn Nguyệt Nguyệt một cái rồi sau đó đi thẳng vào phòng.
"Đây là ý gì?" Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh này trợn tròn mắt, đây là anh trai cô bé phải không, tại sao càng ngày càng lạnh lùng?
Lúc đi ngang qua Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan hừ lạnh một tiếng.
"Anh có ý gì vậy?" Nguyệt Nguyệt đứng dậy, muốn đi theo Viễn Đan lý luận, nhưng mà Viễn Đan đi nhanh quá, hơn nữa mình còn bị người khác kéo lại.
Là Tuấn Hạo, cậu ta nhìn bóng lưng Viễn Đan lúc này, nói với cô bé: "Trước hết hãy để cho anh ấy yên lặng một mình, chúng ta đến đó chỉ làm anh ấy thấy ngột ngạt."
Nguyệt Nguyệt gật đầu, thật ra cô bé vẫn đang buồn bực, Viễn Đan lúc này thật là kỳ quái. Cô bé lại nhìn Quả Quả ở bên cạnh... Trong đáy mắt hiện ra một chút không vui, người này thật là giỏi.
"Nguyệt Nguyệt,em nhìn anh như vậy để làm gì?" Quả Quả hỏi.
Sau khi nghe được lời Nguyệt Nguyệt, Tuấn Hạo cũng quay đầu lại nhìn Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lúng túng cười cười: "Em chỉ cảm thấy Quả Quả thật xinh đẹp cứ như bé gái, nếu như là một cô gái thì chắc là còn xinh đẹp hơn em." Bởi vì cô không có đôi mắt kia.
Tuấn Hạo nghe vậy nhìn về phía Quả Quả, cười dịu dàng và cưng chiều: "Thật ra thì anh cũng cảm thấy nếu Quả Quả thật sự là con gái thì sẽ xinh đẹp hơn."
Gò má Quả Quả hơi ửng đỏ: "Tớ còn chưa làm xong bài tập, tớ đi làm bài tập trước đây." Quả quả nói một tiếng rồi lập tức bỏ chạy.
Tuấn Hạo nhìn bóng lưng của quả quả, đành cười cười chịu thua.
Nụ cười kia, chưa từng xuất hiện vì cô bé, dù lúc cười nói muốn cưới cô bé làm vợ cũng không xuất hiện. Nguyệt Nguyệt thật sự hơi lo lắng, mấy ngày trước cô bé từng nghe một tin tức về một người đàn ông kết hôn với một người đàn ông khác, cô bé có thể mặc kệ không để ý tới tin tức kia nhưng anh trai cô thì phải thích con gái.
Khi Tuấn Hạo định đi thì Nguyệt Nguyệt gọi cậu ta dừng lại.
"Anh Tuấn Hạo!"
"Sao vậy?" Tuấn Hạo thờ ơ quay đầu lại.
"Em chỉ muốn hỏi anh Tuấn Hạo một câu, anh đối với Quả Quả..."
Nguyệt Nguyệt muốn nói lại thôi, Tuấn Hạo nhìn cô bé, nói: "Anh có suy nghĩ khác đối với Quả Quả hay không đúng không?"
Bây giờ trẻ em cũng trưởng thành rất sớm, Nguyệt Nguyệt từng thấy mấy đứa bé ở nhà trẻ còn nhỏ tuổi hơn họ chơi trò kết hôn, nhưng ít ra đó cũng là một người con trai và một cô gái...
"Anh... Quả Quả... Đều là con trai mà, tại sao anh lại có thể..." Nguyệt Nguyệt thử quanh co rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
CHƯƠNG 317: ĐỨA BÉ ĐE DỌA.
Cao Ngọc Mai đang định dạy dỗ Tuấn Hạo nhưng Quả Quả lại xen vào trước mặt Tuấn Hạo và nói nhỏ: "Nếu như mẹ cứ tiếp tục quấy rối ở đây, con sẽ công bố mọi thứ mà mà mẹ từng nói với con. Đến lúc đó, mẹ nên tưởng tượng thử xem mình sẽ có kết quả gì.
"Con... Mẹ thật sự là mẹ của con đấy!" Cao Ngọc Mai cắn hàm răng, ánh mắt hơi dữ tợn.
Nhưng Quả Quả cũng không chịu tỏ ra yếu kém: "Cho dù là mẹ của con thì thế nào? Khi mẹ bỏ con ở trong nhà này thì phải đoán trước được kết quả chứ!"Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cao Ngọc Mai nhìn ánh mắt Quả Quả, biết nó đang nghiêm túc, trong lòng cô ta hơi sợ hãi. Nhưng vẫn phải cứng rắn bình tĩnh: "Rốt cuộc trong cái nhà đã cho con chỗ tốt gì để cho con che chở bọn họ như vậy?"
"Chỉ dựa vào việc bọn họ sẽ cho con ăn cơm no, chỉ dựa vào việc bọn họ sẽ cho con quần áo ấm áp. Tất cả những thứ này đều tốt hơn quá nhiều so với lúc ở cùng mẹ không đúng à?"
Quả Quả nở một nụ cười làm Cao Ngọc Mai hơi hoảng hốt, đây chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, sao lại có thể thế này? Sao có thể dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với cô ta?
Nghĩ đến dáng vẻ của Quả Quả lúc trước, hình như rất nghe lời mà.
"Mẹ chỉ để con ở đây bao lâu mà con đã làm phản rồi, rốt cuộc những người trong này đã cho con uống bao nhiêu thuốc mê hả?"
"Bao lâu?" Quả Quả không nín cười được: "Mẹ thử đếm xem, từ đó đến nay đã cách nhau gần hai tháng chứ, một người mẹ ruột sẽ bỏ một đứa bé cô đơn vào một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ à? Con nghĩ một người bình thường cũng không làm được loại chuyện này, mẹ cũng đừng dùng bài ca tình thân với con, mẹ thử nói xem mẹ có biết tên con là gì không?"
Cao Ngọc Mai ngơ ngác, đúng là cô thật sự không biết...
Thật ra Quả Quả vẫn luôn không có tên, bởi vì cậu ta còn thuộc loại không có hộ khẩu nên không thể đến trường. Vì vậy, cậu ta cực kỳ ưa thích những đứa trẻ có thể không buồn, không lo đi học. "Bản thân mẹ là mẹ của con nhưng từ nhỏ đến lớn đều không gọi tên con, bởi vì đơn giản là mẹ cũng không đặt tên cho con. Dường như mẹ cũng không thèm để ý chuyện này chút nào. Khi con bị đứa trẻ khác ăn hiếp thì mẹ không có mặt, khi con bị đứa trẻ khác gọi tên một cách nhục nhã thì hình như mẹ cũng không có mặt.
"Con còn nhớ, lần đầu tiên mắt mẹ nhìn thẳng vào con lại hỏi tên con là gì, đáng tiếc con không đi học nên cũng không đặt được tên gì hay, chỉ có thể nói cho mẹ một cái tên mà những đứa trẻ khác thường gọi con nhất —— Cẩu Thặng. Người bình thường cũng đều biết đó không phải là một tên hay, nhưng mà mẹ vẫn không quan tâm. Vừa rồi mẹ vẫn gọi con như vậy đúng không? Con nghe những người khác kể mẹ vẫn là sinh viên đại học nổi tiếng, tại sao đến cả cái tên mà mẹ cũng không đặt cho con? Con nói cho mẹ biết, bây giờ con có tên rồi, con tên là Quả Quả."
Cao Ngọc Mai nghe được cái tên này không nhịn được nói: "Hình như cái tên này cũng đâu hay ho gì, hơn nữa còn giống tên con gái."
"Như vậy cũng vẫn hay hơn là Cẩu Thặng, nói chung là từ nay về sau, con sẽ không giúp đỡ mẹ, con muốn từ bỏ tối theo sáng."
"Cái gì mà coi như là bỏ tối theo sáng?" Chẳng lẽ cô ta là nhân viên của tà giáo à?
"Đừng quên những lời con vừa nói, nếu như mẹ tiếp tục nói nữa, con sẽ nói thẳng với bọn họ. Chắc mẹ phải biết năng lượng của con cháu nhà họ Thịnh."
Nghe thấy lời uy hiếp của Quả Quả, Cao Ngọc Mai chỉ đành bỏ chạy về nhà. Dù sao giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, Trịnh Trình Việt vẫn ở trong thành phố này, hơn nữa cũng chưa chắc là anh sẽ dọn nhà.
Vừa rồi chỉ là lời nói từ một phía của Quả Quả nói với Cao Ngọc Mai, hơn nữa bọn họ đều nói rất nhỏ, người khác không hề nghe rõ rốt cuộc hai người đang nói gì.
"Vừa rồi bà ta nói gì với cậu thế?"
Cao Ngọc Mai vừa đi, Tuấn Hạo lập tức chạy nhanh đến trước mặt Quả Quả, cẩn thận kiểm tra cô bé.
Quả Quả lắc đầu: "Vì bà ấy là mẹ tớ nên bà ấy chỉ đơn giản là nhớ tớ thôi, muốn đến gặp tớ một chút."
"Vậy sao!" Nguyệt Nguyệt qua loa đáp lời rồi mặc kệ đi về trong phòng.
"Có thật không?" Tuấn Hạo không chắc chắn nên hỏi lại lần nữa.
"Thật." Quả Quả gật đầu rất khẳng định.
Cậu bé không muốn để Tuấn Hạo lo lắng, cũng vào nhà như Nguyệt Nguyệt.
Nhưng Quả Quả không biết, những thứ lóe lên trong ánh mắt mình bị cậu ta nhận ra được.
Cảm thấy... Trong ánh mắt cậu ta luôn ẩn giấu vẻ buồn bã...
Sau đó đợi một lúc rất lâu thì Trịnh Trình Việt mới dẫn Viễn Đan trở về, họ vừa đến những nơi mà Viễn Đan rất muốn đi.
Thấy Viễn Đan trở về, mấy người bạn nhỏ đều tỏ ra rất vui sướng, quyết đoán bỏ quên chuyện Cao Ngọc Mai mới vừa tới đây.
"Viễn Đan, anh về rồi à!" Nguyệt Nguyệt thấy Viễn Đan trở về, lập tức bỏ xuống mọi thứ để chào đón.
Ai biết Viễn Đan chỉ im lặng nhìn Nguyệt Nguyệt một cái rồi sau đó đi thẳng vào phòng.
"Đây là ý gì?" Nguyệt Nguyệt nhìn cảnh này trợn tròn mắt, đây là anh trai cô bé phải không, tại sao càng ngày càng lạnh lùng?
Lúc đi ngang qua Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan hừ lạnh một tiếng.
"Anh có ý gì vậy?" Nguyệt Nguyệt đứng dậy, muốn đi theo Viễn Đan lý luận, nhưng mà Viễn Đan đi nhanh quá, hơn nữa mình còn bị người khác kéo lại.
Là Tuấn Hạo, cậu ta nhìn bóng lưng Viễn Đan lúc này, nói với cô bé: "Trước hết hãy để cho anh ấy yên lặng một mình, chúng ta đến đó chỉ làm anh ấy thấy ngột ngạt."
Nguyệt Nguyệt gật đầu, thật ra cô bé vẫn đang buồn bực, Viễn Đan lúc này thật là kỳ quái. Cô bé lại nhìn Quả Quả ở bên cạnh... Trong đáy mắt hiện ra một chút không vui, người này thật là giỏi.
"Nguyệt Nguyệt,em nhìn anh như vậy để làm gì?" Quả Quả hỏi.
Sau khi nghe được lời Nguyệt Nguyệt, Tuấn Hạo cũng quay đầu lại nhìn Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lúng túng cười cười: "Em chỉ cảm thấy Quả Quả thật xinh đẹp cứ như bé gái, nếu như là một cô gái thì chắc là còn xinh đẹp hơn em." Bởi vì cô không có đôi mắt kia.
Tuấn Hạo nghe vậy nhìn về phía Quả Quả, cười dịu dàng và cưng chiều: "Thật ra thì anh cũng cảm thấy nếu Quả Quả thật sự là con gái thì sẽ xinh đẹp hơn."
Gò má Quả Quả hơi ửng đỏ: "Tớ còn chưa làm xong bài tập, tớ đi làm bài tập trước đây." Quả quả nói một tiếng rồi lập tức bỏ chạy.
Tuấn Hạo nhìn bóng lưng của quả quả, đành cười cười chịu thua.
Nụ cười kia, chưa từng xuất hiện vì cô bé, dù lúc cười nói muốn cưới cô bé làm vợ cũng không xuất hiện. Nguyệt Nguyệt thật sự hơi lo lắng, mấy ngày trước cô bé từng nghe một tin tức về một người đàn ông kết hôn với một người đàn ông khác, cô bé có thể mặc kệ không để ý tới tin tức kia nhưng anh trai cô thì phải thích con gái.
Khi Tuấn Hạo định đi thì Nguyệt Nguyệt gọi cậu ta dừng lại.
"Anh Tuấn Hạo!"
"Sao vậy?" Tuấn Hạo thờ ơ quay đầu lại.
"Em chỉ muốn hỏi anh Tuấn Hạo một câu, anh đối với Quả Quả..."
Nguyệt Nguyệt muốn nói lại thôi, Tuấn Hạo nhìn cô bé, nói: "Anh có suy nghĩ khác đối với Quả Quả hay không đúng không?"
Bây giờ trẻ em cũng trưởng thành rất sớm, Nguyệt Nguyệt từng thấy mấy đứa bé ở nhà trẻ còn nhỏ tuổi hơn họ chơi trò kết hôn, nhưng ít ra đó cũng là một người con trai và một cô gái...
"Anh... Quả Quả... Đều là con trai mà, tại sao anh lại có thể..." Nguyệt Nguyệt thử quanh co rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bình luận facebook