Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-321
CHƯƠNG 321: VIỄN ĐAN NGẤT XỈU
CHƯƠNG 321: VIỄN ĐAN NGẤT XỈU
"Ồ, đây không phải là ông chủ sao? Ông chủ đi bồi dưỡng ở nước ngoài đã trở về rồi sao?"
Trần Tuấn không hiểu. Chẳng lẽ người này còn biết mình à?
"À, từ khi tiệm này khai trương thì tôi vẫn thường xuyên đến đây. Nhưng lúc trước chỉ có một mình bà chủ, bây giờ thấy cậu xuất hiện nên không nhịn được muốn đến bắt chuyện vài câu thôi."
Dường như biết được suy nghĩ của Trần Tuấn, người kia trực tiếp trả lời anh ta như vậy.
"Đi bồi dưỡng ở nước ngoài sao?" Trần Tuấn rõ ràng không biết người này đang nói gì.
"Đúng vậy! Bà chủ tiệm này nói với chúng tôi như vậy mà."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Cô ấy lại nói với các ông như vậy sao?" Trần Tuấn mỉm cười, suýt nữa thì muốn vạch trần Lâm Linh. Nhưng sau khi nghe được những câu sau đó, anh ta...
"Tôi thật muốn hỏi cậu, sao cậu có thể rời khỏi bà chủ giỏi giang như vậy được chứ? Sau khi cậu đi, bà chủ lại một mình trông coi tiệm, còn bị rất nhiều lưu manh tới trêu chọc. Tôi còn thấy bà chủ cắt tóc ngắn, chắc hẳn không muốn gặp đám lưu manh kia."
Nghe người ta nói như vậy, Trần Tuấn mới nhớ ra khi Lâm Linh ở cùng với mình còn là tóc dài. Là bởi vì chia tay với anh ta nên cô ấy mới cắt ngắn sao?
Chắc hẳn đoạn đường Lâm Linh đã đi qua cũng không dễ dàng gì. Trần Tuấn không phải là người hoàn toàn không có lương tâm nên vẫn nhớ những khó nhọc của cô ấy. Cảm thấy trước đó mình vì bản thân mà vứt bỏ cô ấy, còn muốn làm cho cô ấy không thể có chỗ kiếm sống thì đúng là không nên. Anh ta ân hận, sau đó chỉ có thể chán nản rời đi.
Người kia thấy Trần Tuấn rời đi liền bước tới trước quầy bar của Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, tôi không nói sai chứ!"
Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Cảm ơn chú Thành, cháu làm cho chú một cốc kem nhé!"
"Không cần, không cần đâu.” Chú Thành xua tay: “Chú đã từng nhìn con bé Linh Linh này lớn lên. Con bé là một đứa trẻ tốt như vậy, kết quả lại gặp phải loại đàn ông này, chú giúp một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Tiêu Mộc Diên vốn định tự mình nói ra câu vừa rồi nhưng sợ lúc đó bản thân mình quá kích động sẽ làm ra chuyện quá khích, ví dụ như tát Trần Tuấn một cái chẳng hạn. Cô cho rằng mình rất có thể làm ra chuyện như vậy lắm.
Vừa hay chú Thành đi qua đây, cô lại nói rõ ràng kế hoạch một lượt và bảo chú Thành đi. May là chú ấy đã hoàn thành rất xuất sắc.
"Chú Thành, cháu còn nhớ cháu chú thích ăn kem, không phải hôm qua chú đã hứa với nó rồi sao?"
Tiêu Mộc Diên đã làm xong một kem ly và đặt ở trước mặt chú Thành. Lúc này, ông mới nhớ hôm qua đúng là mình đã hứa sẽ cho cháu mình một cốc kem ly. Ông cũng đột nhiên sực nhớ ra, hình như mình qua đây để mua kem mà...
Cuối cùng chú Thành vẫn cầm kem đi.
Tiêu Mộc Diên nhìn theo chú Thành rời đi và nhớ tới Lâm Linh còn ở phía sau. Lần này cũng may là Trần Tuấn chỉ xuất hiện một lát mà thôi, nhưng lần tiếp theo... lần tiếp theo nữa thì sợ rằng không chắc có thể dễ dàng lừa anh ta đi như vậy đâu.
Có đôi khi Tiêu Mộc Diên phải thừa nhận Lâm Linh là một người vô cùng kiên cường. Sau khi biết Trần Tuấn đi rồi, cô lập tức quay lại làm việc.
Tiêu Mộc Diên thật sự đau lòng khi thấy Lâm Linh có nghị lực như thế. Buổi chiều hôm nay, cô ấy hình như không nói gì với cô cả.
Buổi tối có một người đến tiệm làm Tiêu Mộc Diên thấy bất ngờ.
Đôi chân dài của Thịnh Trình Việt bước nhanh vào trong tiệm. Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt đến thì theo bản năng muốn trốn đi.
Cô đi tới phía sau, vừa hay Lâm Linh đang ở đó nên vội nói: "Linh Linh, cô giúp tôi chào hỏi người khách kia nhé!"
"Cô thấy không khỏe sao?" Lâm Linh hỏi.
Tiêu Mộc Diên do dự rồi mỉm cười: “Có thể xem là vậy."
Cái gì gọi là có thể? Cái gì gọi là xem là vậy? Trong lòng Lâm Linh thầm nghĩ.
Nhưng Lâm Linh lại chợt ngây người khi nhìn thấy người đi tới cửa. Cô ấy dường như đã từng gặp qua người đàn ông này ở đâu rồi thì phải. Hình như người này đã bế Tiêu Mộc Diên tới đây vào một buổi sáng sớm. Bởi vì người này quá đẹp trai nên cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng Lâm Linh nhớ anh ta nói anh ta là chồng của Tiêu Mộc Diên. Chẳng lẽ cô vì người này nên không muốn ra ngoài sao? Cô thấy thật khó hiểu. Rõ ràng khi Diên Diên nói chồng mình không còn đã đau lòng như vậy, kết quả anh ta tới đây lại lựa chọn không muốn gặp...
"Linh Linh, cô đừng nói là biết tôi nhé!"
Tiêu Mộc Diên lại nói thêm một câu khi Lâm Linh đi ra ngoài. Cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt, rõ ràng trái tim cũng muốn nhảy lên tới cổ họng rồi.
Không phải người này vẫn chỉ luôn ở ngoài cửa à? Sao hôm nay anh lại vào trong quán chứ? Tiêu Mộc Diên thật sự không hiểu được Thịnh Trình Việt đang nghĩ gì.
"Tiêu Mộc Diên có ở đây không?"
Thịnh Trình Việt vừa tới đã trực tiếp hỏi. Tiêu Mộc Diên nghe được lập tức đi tới sau cửa và nhìn chăm chú vào anh.
Lâm Linh nghe được lời Tiêu Mộc Diên nói nên lắc đầu: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có người này."
Nếu bọn họ chưa từng gặp qua, cô nói vậy còn được. Nhưng bây giờ rõ ràng đã gặp mà còn nói vậy làm cô cảm giác hơi lúng túng...
Trong lòng Lâm Linh thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi. Chắc chắn anh ta sẽ vạch trần ra. Uy tín của mình trong bao năm nay sẽ bị phá hỏng mất thôi.
Nhưng Thịnh Trình Việt không nói gì khác mà chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Linh ngây người sau đó xoay lại thấy Tiêu Mộc Diên dùng tay ra hiệu, hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra.
Trên gương mặt Lâm Linh cũng đầy dấu hỏi. Đây là chuyện gì vậy? Cô đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt và đưa thực đơn cho anh.
Thịnh Trình Việt cầm thực đơn nhưng không gọi gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Linh: “Nếu như cô biết một người tên là Tiêu Mộc Diên thì bảo cô ấy tới bệnh viện thành phố thăm một cậu bạn nhỏ tên là Viễn Đan, đồng thời chuyển lời với cô ấy là cậu bé rất nhớ mẹ nó. Nó có rất nhiều lời muốn nói với mẹ."
Thịnh Trình Việt nhớ tới trước đó khi mình nhận được tin nhắn của Trương Bân Bân đã lập tức muốn chạy tới đây, nhưng trên đường đi... anh nhận được điện thoại của bảo mẫu.
"Ngài ơi, không xong rồi. Viễn Đan đã ngất xỉu! Bây giờ người thằng bé rất nóng, chắc là bị sốt đấy."
Bảo mẫu nói rất gấp gáp, nghe cũng không giống như đang lừa người. Anh nói: “Cô đừng hốt hoảng. Cô gọi điện thoại cho Lâm Phong bảo cậu ấy đưa thằng bé đến bệnh viện trước đã.”
Sau khi thu xếp xong bên kia, Thịnh Trình Việt đổi hướng, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Cơ thể nhỏ bé của Viễn Đan đang nằm ở trên giường, trong một phòng chăm sóc đặc biệt. Cho dù bác sĩ nói cậu bị bệnh không quá nghiêm trọng nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không nhịn được mà tự trách mình. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mất mát tới như vậy. Không ngờ chuyện vợ con ly tán bi thảm nhất trong cuộc sống này lại thuộc về anh.
Tiêu Mộc Diên nghe được rõ ràng lời Thịnh Trình Việt nói lúc này. Viễn Đan bị bệnh... Con trai cô bị ốm, hơn nữa còn rất nhớ cô sao?
Tiêu Mộc Diên bắt đầu tự trách. Trong thời gian này, cô vẫn luôn cố tránh né cuộc sống, bởi vì tức giận Thịnh Trình Việt mà thậm chí không đi thăm cả con trai của mình. Cô nghĩ chắc mình chính là người mẹ vô trách nhiệm nhất trên thế giới.
CHƯƠNG 321: VIỄN ĐAN NGẤT XỈU
"Ồ, đây không phải là ông chủ sao? Ông chủ đi bồi dưỡng ở nước ngoài đã trở về rồi sao?"
Trần Tuấn không hiểu. Chẳng lẽ người này còn biết mình à?
"À, từ khi tiệm này khai trương thì tôi vẫn thường xuyên đến đây. Nhưng lúc trước chỉ có một mình bà chủ, bây giờ thấy cậu xuất hiện nên không nhịn được muốn đến bắt chuyện vài câu thôi."
Dường như biết được suy nghĩ của Trần Tuấn, người kia trực tiếp trả lời anh ta như vậy.
"Đi bồi dưỡng ở nước ngoài sao?" Trần Tuấn rõ ràng không biết người này đang nói gì.
"Đúng vậy! Bà chủ tiệm này nói với chúng tôi như vậy mà."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
"Cô ấy lại nói với các ông như vậy sao?" Trần Tuấn mỉm cười, suýt nữa thì muốn vạch trần Lâm Linh. Nhưng sau khi nghe được những câu sau đó, anh ta...
"Tôi thật muốn hỏi cậu, sao cậu có thể rời khỏi bà chủ giỏi giang như vậy được chứ? Sau khi cậu đi, bà chủ lại một mình trông coi tiệm, còn bị rất nhiều lưu manh tới trêu chọc. Tôi còn thấy bà chủ cắt tóc ngắn, chắc hẳn không muốn gặp đám lưu manh kia."
Nghe người ta nói như vậy, Trần Tuấn mới nhớ ra khi Lâm Linh ở cùng với mình còn là tóc dài. Là bởi vì chia tay với anh ta nên cô ấy mới cắt ngắn sao?
Chắc hẳn đoạn đường Lâm Linh đã đi qua cũng không dễ dàng gì. Trần Tuấn không phải là người hoàn toàn không có lương tâm nên vẫn nhớ những khó nhọc của cô ấy. Cảm thấy trước đó mình vì bản thân mà vứt bỏ cô ấy, còn muốn làm cho cô ấy không thể có chỗ kiếm sống thì đúng là không nên. Anh ta ân hận, sau đó chỉ có thể chán nản rời đi.
Người kia thấy Trần Tuấn rời đi liền bước tới trước quầy bar của Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, tôi không nói sai chứ!"
Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Cảm ơn chú Thành, cháu làm cho chú một cốc kem nhé!"
"Không cần, không cần đâu.” Chú Thành xua tay: “Chú đã từng nhìn con bé Linh Linh này lớn lên. Con bé là một đứa trẻ tốt như vậy, kết quả lại gặp phải loại đàn ông này, chú giúp một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Tiêu Mộc Diên vốn định tự mình nói ra câu vừa rồi nhưng sợ lúc đó bản thân mình quá kích động sẽ làm ra chuyện quá khích, ví dụ như tát Trần Tuấn một cái chẳng hạn. Cô cho rằng mình rất có thể làm ra chuyện như vậy lắm.
Vừa hay chú Thành đi qua đây, cô lại nói rõ ràng kế hoạch một lượt và bảo chú Thành đi. May là chú ấy đã hoàn thành rất xuất sắc.
"Chú Thành, cháu còn nhớ cháu chú thích ăn kem, không phải hôm qua chú đã hứa với nó rồi sao?"
Tiêu Mộc Diên đã làm xong một kem ly và đặt ở trước mặt chú Thành. Lúc này, ông mới nhớ hôm qua đúng là mình đã hứa sẽ cho cháu mình một cốc kem ly. Ông cũng đột nhiên sực nhớ ra, hình như mình qua đây để mua kem mà...
Cuối cùng chú Thành vẫn cầm kem đi.
Tiêu Mộc Diên nhìn theo chú Thành rời đi và nhớ tới Lâm Linh còn ở phía sau. Lần này cũng may là Trần Tuấn chỉ xuất hiện một lát mà thôi, nhưng lần tiếp theo... lần tiếp theo nữa thì sợ rằng không chắc có thể dễ dàng lừa anh ta đi như vậy đâu.
Có đôi khi Tiêu Mộc Diên phải thừa nhận Lâm Linh là một người vô cùng kiên cường. Sau khi biết Trần Tuấn đi rồi, cô lập tức quay lại làm việc.
Tiêu Mộc Diên thật sự đau lòng khi thấy Lâm Linh có nghị lực như thế. Buổi chiều hôm nay, cô ấy hình như không nói gì với cô cả.
Buổi tối có một người đến tiệm làm Tiêu Mộc Diên thấy bất ngờ.
Đôi chân dài của Thịnh Trình Việt bước nhanh vào trong tiệm. Tiêu Mộc Diên vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt đến thì theo bản năng muốn trốn đi.
Cô đi tới phía sau, vừa hay Lâm Linh đang ở đó nên vội nói: "Linh Linh, cô giúp tôi chào hỏi người khách kia nhé!"
"Cô thấy không khỏe sao?" Lâm Linh hỏi.
Tiêu Mộc Diên do dự rồi mỉm cười: “Có thể xem là vậy."
Cái gì gọi là có thể? Cái gì gọi là xem là vậy? Trong lòng Lâm Linh thầm nghĩ.
Nhưng Lâm Linh lại chợt ngây người khi nhìn thấy người đi tới cửa. Cô ấy dường như đã từng gặp qua người đàn ông này ở đâu rồi thì phải. Hình như người này đã bế Tiêu Mộc Diên tới đây vào một buổi sáng sớm. Bởi vì người này quá đẹp trai nên cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng Lâm Linh nhớ anh ta nói anh ta là chồng của Tiêu Mộc Diên. Chẳng lẽ cô vì người này nên không muốn ra ngoài sao? Cô thấy thật khó hiểu. Rõ ràng khi Diên Diên nói chồng mình không còn đã đau lòng như vậy, kết quả anh ta tới đây lại lựa chọn không muốn gặp...
"Linh Linh, cô đừng nói là biết tôi nhé!"
Tiêu Mộc Diên lại nói thêm một câu khi Lâm Linh đi ra ngoài. Cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt, rõ ràng trái tim cũng muốn nhảy lên tới cổ họng rồi.
Không phải người này vẫn chỉ luôn ở ngoài cửa à? Sao hôm nay anh lại vào trong quán chứ? Tiêu Mộc Diên thật sự không hiểu được Thịnh Trình Việt đang nghĩ gì.
"Tiêu Mộc Diên có ở đây không?"
Thịnh Trình Việt vừa tới đã trực tiếp hỏi. Tiêu Mộc Diên nghe được lập tức đi tới sau cửa và nhìn chăm chú vào anh.
Lâm Linh nghe được lời Tiêu Mộc Diên nói nên lắc đầu: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có người này."
Nếu bọn họ chưa từng gặp qua, cô nói vậy còn được. Nhưng bây giờ rõ ràng đã gặp mà còn nói vậy làm cô cảm giác hơi lúng túng...
Trong lòng Lâm Linh thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi. Chắc chắn anh ta sẽ vạch trần ra. Uy tín của mình trong bao năm nay sẽ bị phá hỏng mất thôi.
Nhưng Thịnh Trình Việt không nói gì khác mà chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lâm Linh ngây người sau đó xoay lại thấy Tiêu Mộc Diên dùng tay ra hiệu, hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra.
Trên gương mặt Lâm Linh cũng đầy dấu hỏi. Đây là chuyện gì vậy? Cô đi tới trước mặt Thịnh Trình Việt và đưa thực đơn cho anh.
Thịnh Trình Việt cầm thực đơn nhưng không gọi gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Linh: “Nếu như cô biết một người tên là Tiêu Mộc Diên thì bảo cô ấy tới bệnh viện thành phố thăm một cậu bạn nhỏ tên là Viễn Đan, đồng thời chuyển lời với cô ấy là cậu bé rất nhớ mẹ nó. Nó có rất nhiều lời muốn nói với mẹ."
Thịnh Trình Việt nhớ tới trước đó khi mình nhận được tin nhắn của Trương Bân Bân đã lập tức muốn chạy tới đây, nhưng trên đường đi... anh nhận được điện thoại của bảo mẫu.
"Ngài ơi, không xong rồi. Viễn Đan đã ngất xỉu! Bây giờ người thằng bé rất nóng, chắc là bị sốt đấy."
Bảo mẫu nói rất gấp gáp, nghe cũng không giống như đang lừa người. Anh nói: “Cô đừng hốt hoảng. Cô gọi điện thoại cho Lâm Phong bảo cậu ấy đưa thằng bé đến bệnh viện trước đã.”
Sau khi thu xếp xong bên kia, Thịnh Trình Việt đổi hướng, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Cơ thể nhỏ bé của Viễn Đan đang nằm ở trên giường, trong một phòng chăm sóc đặc biệt. Cho dù bác sĩ nói cậu bị bệnh không quá nghiêm trọng nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không nhịn được mà tự trách mình. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác mất mát tới như vậy. Không ngờ chuyện vợ con ly tán bi thảm nhất trong cuộc sống này lại thuộc về anh.
Tiêu Mộc Diên nghe được rõ ràng lời Thịnh Trình Việt nói lúc này. Viễn Đan bị bệnh... Con trai cô bị ốm, hơn nữa còn rất nhớ cô sao?
Tiêu Mộc Diên bắt đầu tự trách. Trong thời gian này, cô vẫn luôn cố tránh né cuộc sống, bởi vì tức giận Thịnh Trình Việt mà thậm chí không đi thăm cả con trai của mình. Cô nghĩ chắc mình chính là người mẹ vô trách nhiệm nhất trên thế giới.
Bình luận facebook