Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-527
CHƯƠNG 527: BẮT ĐẦU DIỄN
CHƯƠNG 527: BẮT ĐẦU DIỄN
“Vậy chúng ta đừng chần chờ nữa, mau bắt đầu đi. Cô bé, cô tên gì nè.” Tuy là đạo diễn Lý rất muốn thu nạp luôn cậu bé đó vào đội diễn viên, nhưng giờ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của cậy ta, ông đoán rằng chắc phải tốn thời gian dài mới có thể thuyết phục được cậu bé.
Cho nên bây giờ ông không thể vì muốn bắt con vịt mà để vuột mất thiên nga, không thể để mất đi cô bé xinh đẹp trước mắt này.
“Chào đạo diễn, con là Nguyệt Nguyệt.” Nguyệt Nguyệt lúc này cũng hết sức bình tĩnh, hít hơi sâu rồi trả lời đạo diễn. Cô bé biết mình được anh trai ủng hộ. Cho nên cô cũng không còn sợ gì nữa.
Thịnh Thảo An vừa rồi còn vỗ tay khen ngợi, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra vấn đề khác: “Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ là cô bé con, giờ gấp gút đưa lời thoại cho con bé, làm sao mà con bé học thuộc được?”
Thịnh Thảo An bắt đầu càng ngày càng lo lắng vấn đề này, mà cô cũng chưa biết phẩi giải quyết thế nào, vì cô thật sự rất sợ Nguyệt Nguyệt sẽ luống cuống. Nếu đúng thật như vậy rồi lỡ như tác động đến lòng tự ái của Nguyệt Nguyệt thì không hay rồi.
Đạo diễn Lý vỗ vai Thịnh Thảo An nói: “Cô đừng lo vấn đề này, vì phân đoạn phim này của Nguyệt Nguyệt chỉ là la một tiếng cứu mạng mà thôi, nên có thể diễn theo tùy hứng.”
Sau khi nghe được lời đạo diễn, cuối cùng Thịnh Thảo An cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy giờ mau đi thay đồ đi.” Đạo diễn Lý khẩn cấp muốn lập tức bắt đầu.
Cộng tác viên liền trang điểm và thay bộ đồ cổ trang cho Nguyệt Nguyệt,
Không ngờ rằng Nguyệt Nguyệt sau khi trang điểm sửa soạn lại, đúng thật nhìn khác hẳn. Nhìn cô bé tinh tế hơn, Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan nhìn mà không tin vào mắt mình, hai cậu chưa bao giờ nhìn thấy Nguyệt Nguyệt với dáng vẻ như vậy.
Ngay cả nghiêm khắc như đạo diễn Lý cũng phải lên tiếng khen, vì rõ ràng vai diễn này là đo ni đóng giày dành riêng cho Nguyệt Nguyệt, hai bím tóc nhỏ xíu gắn trên đầu cô, cảm giác rất dễ thương, cộng thêm đôi mắt long lanh của cô bé nhìn về phía trước, dáng vẻ có chút tội nghiệp đáng thương.
Nhìn rất giống khí chất của diễn viên gạo cội, có vẻ như lần này ông đã lượm được vàng. Nhìn Nguyệt Nguyệt đúng thật là khiến cho người khác rất ấn tượng.
Thịnh Thảo An cẩn thận quan sát Nguyệt Nguyệt, không rằng cô bé có thể cải trang xinh đẹp như vậy, cô bé mặc đồ cổ trang nhìn cũng ra dáng ra vẻ
“Nguyệt Nguyệt, con thật sự rất đẹp.” Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được tiến lên phía trước khen Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt cảm giác hơi ngượng ngùng, nên cô chuyển tầm nhìn qua Viễn Đan, nhưng Viễn Đan vẫn biểu cảm không vui, hai tay khoanh trước ngực nhìn về hướng xa xăm, cố ý ra vẻ không nhìn thấy Nguyệt Nguyệt với bộ đồ cổ trang trên người.
Thật chất khóe mắt của Viễn Đan đã nhìn thấy và theo dõi Nguyệt Nguyệt từ đầu đến đuôi, vẻ đẹp dễ thương của cô không thoát khỏi tầm mắt của anh, thật không hổ danh là em gái của cậu ta, không ngờ sau khi cải trang nhìn cô bé cũng ra dáng vẻ đàng hoàng, cũng không làm mất thể diện của cậu.
“Anh, anh vẫn còn đang giận em sao?” Nguyệt Nguyệt thật sự rất hiểu anh mình, gương mặt tối sầm này của anh chắc chắn là không hài lòng mình, cho nên cô lại cúi đầu nhìn xuống.
Viễn Đan nhìn bộ dạng của Nguyệt Nguyệt, nên cậu đi đến trước mặt nhéo mặt cô bé.
“Không cần phải để lộ cái vẻ mặt rầu rỉ này đâu, lỡ làm hư lớp trang điểm thì sao, đã trang điểm thay đồ rồi, thì phải biểu hiện cho tốt vào, diễn thật tốt cho anh, biết chưa.” Viễn Đan chỉ có thể chấp nhận, nghiêm túc nói với Nguyệt Nguyệt.
Dù sao thì việc cũng đã đến nước này, cậu cũng không muốn cản trở em gái mình theo đuổi con đường ngôi sao, nên chỉ có thể lựa chọn ủng hộ cô bé.
Thịnh Thảo An ở bên cạnh nghe lời Viễn Đan nói, bất lực lắc đầu, không ngờ rằng cậu nhóc này khẩu khí nói chuyện không khác gì Thịnh Trình Việt.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị bắt đầu vào phim thôi.”
Đạo diễn Lý cẩn thận tỷ mỉ nói từng chi tiết cho Nguyệt Nguyệt, để cho cô bé hiểu cô chỉ cần làm như thế nào, rằng cô bé bị bắt cóc, sau đó được nữ chính vượt thời gian cứu, chỉ cần cô bé giữ nguyên biểu cảm hốt hoảng này là được.
Nguyệt Nguyệt chỗ hiểu chỗ không cũng gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu ra mồ hôi, vì cô bé đột nhiên hồi hộp, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé đứng trước ống kính. Nguyệt Nguyệt cảm thấy người cô đang run lên, nhưng cùng lúc trong lòng cô cũng đang tự cố trấn an mình.
“Màn thứ hai, nữ hiệp cứu con bé bắt đầu.” Thuận theo lời hô bắt đầu của đạo diễn, bọn họ bắt đầu mạnh ai nấy nhập vai mình, trước tiên là nữ hiệp Thịnh Thảo An từ trên trời giáng xuống, treo dây từ từ hạ xuống, sau đó chạy đến chỗ Nguyệt Nguyệt.
Mới đầu Nguyệt Nguyệt bị trói ở gốc cây to, rồi diễn theo sau khi Thịnh Thảo An từ trên trời giáng xuống, cả người Nguyệt Nguyệt rơi xuống mặt đất, sau đó Thịnh Thảo An chạy đến đỡ lấy cô bé.
Chính là kiểu như vậy, sau đó Thịnh Thảo An ôm Nguyệt Nguyệt từ trên trời giáng xuống, lúc sau hai người kết thúc màn diễn tốt đẹp, từ đầu tới đuôi Nguyệt Nguyệt chỉ thể hiện vẻ mặt hốt hoảng, cho đến khi Thịnh Thảo An xuất hiện, cô bé lại dùng ánh mắt cảm kích ngừng đọng nhìn người vừa cứu mình.
“Cám ơn ngươi đại tỷ tỷ, cám ơn tỷ đã cứu ta." Nguyệt Nguyệt để mình hoàn toàn nhập vào vai diễn, giống như mình bị bắt cóc thật sự và sau đó có người đến giải cứu.
Thịnh Thảo An nói xong một câu không cần khách sáo, liền lập tức xoay người rời đi, sau đó lại bay lên bầu trời mất hút.
Lúc này đạo diễn vừa hô ‘cắt’. Hài lòng vỗ tay khen ngợi, không ngờ rằng hai người này diễn đạt như vậy.
Hai người họ hợp tác rất ăn ý, như một đội trời ban.
Lúc này trong lòng bàn tay Nguyệt Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, cô hồi hộp đến run người, nhưng biểu cảm này cũng vừa đúng hợp với vai diễn của cô, cho nên cô áp dụng vào vai diễn luôn.
Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan đứng bên ngoài theo dõi mà không tin vào mắt mình, không ngờ rằng hai cô cháu lại hợp tác ăn ý như vậy, cho nên hai cậu vỗ tay không ngừng.
Nguyệt Nguyệt sau khi nghe được những lời khen thưởng ủng hộ, nhìn nhìn xung quanh, toàn bộ đều đang khen cô, nhất thời cô cảm thấy hơi mắc cỡ ngại ngùng, nên cô liền trốn sau lưng Thịnh Thảo An.
“Phân đoạn của cô hôm nay đến đây thôi, mai tiếp tục cố gắng nhé, hôm nay cô làm rất tốt, về nhà nghỉ ngơi và đọc kịch bản, rồi tiếp tục cố gắng.” Đạo diễn Lý đi tới, vỗ vai Thịnh Thảo An nói với cô.
Thịnh Thảo An dùng sức gật đầu, cô không ngờ rằng mình có thể nhận được lời khen thưởng của đạo diễn.
Đạo diễn Lý kéo Thịnh Thảo An vào phòng hoá trang, có vẻ hơi bí mất.
“Đạo diễn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Thịnh Thảo An thắc mắc hỏi. Chẳng lẽ đạo diễn Lý này có ý gì với cô sao?
CHƯƠNG 527: BẮT ĐẦU DIỄN
“Vậy chúng ta đừng chần chờ nữa, mau bắt đầu đi. Cô bé, cô tên gì nè.” Tuy là đạo diễn Lý rất muốn thu nạp luôn cậu bé đó vào đội diễn viên, nhưng giờ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của cậy ta, ông đoán rằng chắc phải tốn thời gian dài mới có thể thuyết phục được cậu bé.
Cho nên bây giờ ông không thể vì muốn bắt con vịt mà để vuột mất thiên nga, không thể để mất đi cô bé xinh đẹp trước mắt này.
“Chào đạo diễn, con là Nguyệt Nguyệt.” Nguyệt Nguyệt lúc này cũng hết sức bình tĩnh, hít hơi sâu rồi trả lời đạo diễn. Cô bé biết mình được anh trai ủng hộ. Cho nên cô cũng không còn sợ gì nữa.
Thịnh Thảo An vừa rồi còn vỗ tay khen ngợi, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra vấn đề khác: “Nguyệt Nguyệt vẫn chỉ là cô bé con, giờ gấp gút đưa lời thoại cho con bé, làm sao mà con bé học thuộc được?”
Thịnh Thảo An bắt đầu càng ngày càng lo lắng vấn đề này, mà cô cũng chưa biết phẩi giải quyết thế nào, vì cô thật sự rất sợ Nguyệt Nguyệt sẽ luống cuống. Nếu đúng thật như vậy rồi lỡ như tác động đến lòng tự ái của Nguyệt Nguyệt thì không hay rồi.
Đạo diễn Lý vỗ vai Thịnh Thảo An nói: “Cô đừng lo vấn đề này, vì phân đoạn phim này của Nguyệt Nguyệt chỉ là la một tiếng cứu mạng mà thôi, nên có thể diễn theo tùy hứng.”
Sau khi nghe được lời đạo diễn, cuối cùng Thịnh Thảo An cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy giờ mau đi thay đồ đi.” Đạo diễn Lý khẩn cấp muốn lập tức bắt đầu.
Cộng tác viên liền trang điểm và thay bộ đồ cổ trang cho Nguyệt Nguyệt,
Không ngờ rằng Nguyệt Nguyệt sau khi trang điểm sửa soạn lại, đúng thật nhìn khác hẳn. Nhìn cô bé tinh tế hơn, Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan nhìn mà không tin vào mắt mình, hai cậu chưa bao giờ nhìn thấy Nguyệt Nguyệt với dáng vẻ như vậy.
Ngay cả nghiêm khắc như đạo diễn Lý cũng phải lên tiếng khen, vì rõ ràng vai diễn này là đo ni đóng giày dành riêng cho Nguyệt Nguyệt, hai bím tóc nhỏ xíu gắn trên đầu cô, cảm giác rất dễ thương, cộng thêm đôi mắt long lanh của cô bé nhìn về phía trước, dáng vẻ có chút tội nghiệp đáng thương.
Nhìn rất giống khí chất của diễn viên gạo cội, có vẻ như lần này ông đã lượm được vàng. Nhìn Nguyệt Nguyệt đúng thật là khiến cho người khác rất ấn tượng.
Thịnh Thảo An cẩn thận quan sát Nguyệt Nguyệt, không rằng cô bé có thể cải trang xinh đẹp như vậy, cô bé mặc đồ cổ trang nhìn cũng ra dáng ra vẻ
“Nguyệt Nguyệt, con thật sự rất đẹp.” Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được tiến lên phía trước khen Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt cảm giác hơi ngượng ngùng, nên cô chuyển tầm nhìn qua Viễn Đan, nhưng Viễn Đan vẫn biểu cảm không vui, hai tay khoanh trước ngực nhìn về hướng xa xăm, cố ý ra vẻ không nhìn thấy Nguyệt Nguyệt với bộ đồ cổ trang trên người.
Thật chất khóe mắt của Viễn Đan đã nhìn thấy và theo dõi Nguyệt Nguyệt từ đầu đến đuôi, vẻ đẹp dễ thương của cô không thoát khỏi tầm mắt của anh, thật không hổ danh là em gái của cậu ta, không ngờ sau khi cải trang nhìn cô bé cũng ra dáng vẻ đàng hoàng, cũng không làm mất thể diện của cậu.
“Anh, anh vẫn còn đang giận em sao?” Nguyệt Nguyệt thật sự rất hiểu anh mình, gương mặt tối sầm này của anh chắc chắn là không hài lòng mình, cho nên cô lại cúi đầu nhìn xuống.
Viễn Đan nhìn bộ dạng của Nguyệt Nguyệt, nên cậu đi đến trước mặt nhéo mặt cô bé.
“Không cần phải để lộ cái vẻ mặt rầu rỉ này đâu, lỡ làm hư lớp trang điểm thì sao, đã trang điểm thay đồ rồi, thì phải biểu hiện cho tốt vào, diễn thật tốt cho anh, biết chưa.” Viễn Đan chỉ có thể chấp nhận, nghiêm túc nói với Nguyệt Nguyệt.
Dù sao thì việc cũng đã đến nước này, cậu cũng không muốn cản trở em gái mình theo đuổi con đường ngôi sao, nên chỉ có thể lựa chọn ủng hộ cô bé.
Thịnh Thảo An ở bên cạnh nghe lời Viễn Đan nói, bất lực lắc đầu, không ngờ rằng cậu nhóc này khẩu khí nói chuyện không khác gì Thịnh Trình Việt.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị bắt đầu vào phim thôi.”
Đạo diễn Lý cẩn thận tỷ mỉ nói từng chi tiết cho Nguyệt Nguyệt, để cho cô bé hiểu cô chỉ cần làm như thế nào, rằng cô bé bị bắt cóc, sau đó được nữ chính vượt thời gian cứu, chỉ cần cô bé giữ nguyên biểu cảm hốt hoảng này là được.
Nguyệt Nguyệt chỗ hiểu chỗ không cũng gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu ra mồ hôi, vì cô bé đột nhiên hồi hộp, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé đứng trước ống kính. Nguyệt Nguyệt cảm thấy người cô đang run lên, nhưng cùng lúc trong lòng cô cũng đang tự cố trấn an mình.
“Màn thứ hai, nữ hiệp cứu con bé bắt đầu.” Thuận theo lời hô bắt đầu của đạo diễn, bọn họ bắt đầu mạnh ai nấy nhập vai mình, trước tiên là nữ hiệp Thịnh Thảo An từ trên trời giáng xuống, treo dây từ từ hạ xuống, sau đó chạy đến chỗ Nguyệt Nguyệt.
Mới đầu Nguyệt Nguyệt bị trói ở gốc cây to, rồi diễn theo sau khi Thịnh Thảo An từ trên trời giáng xuống, cả người Nguyệt Nguyệt rơi xuống mặt đất, sau đó Thịnh Thảo An chạy đến đỡ lấy cô bé.
Chính là kiểu như vậy, sau đó Thịnh Thảo An ôm Nguyệt Nguyệt từ trên trời giáng xuống, lúc sau hai người kết thúc màn diễn tốt đẹp, từ đầu tới đuôi Nguyệt Nguyệt chỉ thể hiện vẻ mặt hốt hoảng, cho đến khi Thịnh Thảo An xuất hiện, cô bé lại dùng ánh mắt cảm kích ngừng đọng nhìn người vừa cứu mình.
“Cám ơn ngươi đại tỷ tỷ, cám ơn tỷ đã cứu ta." Nguyệt Nguyệt để mình hoàn toàn nhập vào vai diễn, giống như mình bị bắt cóc thật sự và sau đó có người đến giải cứu.
Thịnh Thảo An nói xong một câu không cần khách sáo, liền lập tức xoay người rời đi, sau đó lại bay lên bầu trời mất hút.
Lúc này đạo diễn vừa hô ‘cắt’. Hài lòng vỗ tay khen ngợi, không ngờ rằng hai người này diễn đạt như vậy.
Hai người họ hợp tác rất ăn ý, như một đội trời ban.
Lúc này trong lòng bàn tay Nguyệt Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, cô hồi hộp đến run người, nhưng biểu cảm này cũng vừa đúng hợp với vai diễn của cô, cho nên cô áp dụng vào vai diễn luôn.
Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan đứng bên ngoài theo dõi mà không tin vào mắt mình, không ngờ rằng hai cô cháu lại hợp tác ăn ý như vậy, cho nên hai cậu vỗ tay không ngừng.
Nguyệt Nguyệt sau khi nghe được những lời khen thưởng ủng hộ, nhìn nhìn xung quanh, toàn bộ đều đang khen cô, nhất thời cô cảm thấy hơi mắc cỡ ngại ngùng, nên cô liền trốn sau lưng Thịnh Thảo An.
“Phân đoạn của cô hôm nay đến đây thôi, mai tiếp tục cố gắng nhé, hôm nay cô làm rất tốt, về nhà nghỉ ngơi và đọc kịch bản, rồi tiếp tục cố gắng.” Đạo diễn Lý đi tới, vỗ vai Thịnh Thảo An nói với cô.
Thịnh Thảo An dùng sức gật đầu, cô không ngờ rằng mình có thể nhận được lời khen thưởng của đạo diễn.
Đạo diễn Lý kéo Thịnh Thảo An vào phòng hoá trang, có vẻ hơi bí mất.
“Đạo diễn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Thịnh Thảo An thắc mắc hỏi. Chẳng lẽ đạo diễn Lý này có ý gì với cô sao?
Bình luận facebook