Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-612
CHƯƠNG 612: EM MƯỢN VAI ANH DỰA MỘT LÁT
CHƯƠNG 612: EM MƯỢN VAI ANH DỰA MỘT LÁT
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng những việc Thịnh Trình Việt đã làm thật sự khiến cho cô quá tổn thương. Một trái tim đã bị nghiền nát, làm sao có thể vá lại được?
Hiện giờ, rốt cuộc Thịnh Trình Việt cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Tiêu Mộc Diên nhất định muốn rời xa anh sao? Không ngờ hậu quả lại là thế này, anh vốn cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng với cô thì sẽ không có chuyện gì nữa, không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng.
Thấy Thịnh Trình Việt vẫn im lặng như trước, Tiêu Mộc Diên càng thêm mất kiên nhẫn, đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho cô biết sao?
Tiêu Mộc Diên nhanh chóng rút ra một kết luận khác. Người đàn ông này muốn lợi dụng người nhà cô để uy hiếp cô.
"Anh sẽ không nói cho em biết." Thịnh Trình Việt kiên định nói. Bởi vì nếu nói cho cô, cô sẽ hoàn toàn rời xa anh.
"Em không muốn trở thành vật cản trên con đường thành công của anh, người nhà em hãy để cho em tự chăm sóc, tự bảo vệ đi, những chuyện khác không cần giám đốc Thịnh phải mất công, anh vẫn nên lo cho tốt chuyện của công ty đi." Tiêu Mộc Diên mỉa mai nói.
Dù sao cô cũng không ở lại tổ ấm này của Thịnh Trình Việt.
"Đó cũng là công ty của em."
Thịnh Trình Việt vội vã đính chính, anh có chút giật mình, Tiêu Mộc Diên lại nói ra những lời như vậy, xem ra bây giờ cô thật sự bị tổn thương nặng nề.
"Chúng ta đã ký đơn ly hôn rồi, hơn nữa, bây giờ tất cả nhân viên ở công ty đều nghe chỉ đạo của anh, hẳn là cũng chỉ nhận anh làm tổng giám đốc, em xuất hiện chẳng qua chỉ làm người thừa, mà em cũng không thèm tranh những thứ này với anh, anh tự giải quyết cho tốt đi." Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục gắng gượng nữa.
"Anh chỉ cần nói cho em biết người nhà em đang ở đâu thôi." Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên dùng giọng khẩn cầu, nói.
Cô nhất định phải đi tìm họ, cô không muốn tiếp tục chung sống với người đàn ông trước mặt này nữa. Bởi vì anh lừa dối cô quá nhiều, hễ đã lừa dối thì sẽ không thể thực lòng ở bên nhau được.
Cô không muốn lừa mình dối người.
"Không, thực ra anh chưa từng ký đơn ly hôn, anh lập tức xé bỏ nó." Lúc Thịnh Trình Việt kịp phản ứng thì lập tức phản đối Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng bình tĩnh nói: "Hai chúng ta đã ly hôn, mặc kệ có ký đơn ly hôn hay không, chúng ta cũng không quay về như trước được nữa. Thịnh Trình Việt, em xin anh, buông tha cho em đi! Anh buông tha cho em cũng là buông tha cho chính mình."
Giọng nói lạnh lùng của cô với anh bây giờ, giống hệt như giọng nói cự tuyệt của anh lúc đó.
Lẽ nào đây là báo ứng? Người phụ nữ này đang trả thù anh sao?
Không đâu, Tiêu Mộc Diên không phải là người như vậy. Bất luận như thế nào, anh đều không cho phép cô rời khỏi anh.
Thịnh Trình Việt vội vàng kéo tay Tiêu Mộc Diên: "Anh sẽ không buông tha cho em. Hai chúng ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp."
Tiêu Mộc Diên muốn giãy giụa, thế nhưng Thịnh Trình Việt cũng cố sức nắm tay cô.
"Thịnh Trình Việt, anh đừng ngây thơ như thế có được không?" Tiêu Mộc Diên vô cùng bất đắc dĩ: "Hãy để chúng ta dễ hợp dễ tan, giữ lại cho nhau một ấn tượng tốt đi."
Thịnh Trình Việt tựa như không nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói, một mực kéo tay cô, dường như chỉ cần làm như vậy, có thể giữ Tiêu Mộc Diên mãi mãi bên mình vậy.
"Rốt cuộc họ ở đâu?" Tiêu Mộc Diên hoàn toàn mất kiên nhẫn, giọng nói không có một chút ấm áp, thật giống như Thịnh Trình Việt lúc đó.
"Anh sẽ không nói, trừ khi em đồng ý với anh, để chúng ta trở lại như trước đây." Thịnh Trình Việt cố chấp như một đứa trẻ.
Bởi vì anh biết, một khi buông tay Tiêu Mộc Diên, rất có thể cô thật sự một đi không trở lại.
"Anh không muốn nói cho em biết, vậy em tự mình đi tìm." Tiêu Mộc Diên tức giận, hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại.
Sau đó, cô lại nói tiếp: "Thịnh Trình Việt, nếu như bây giờ anh không buông tay em ra, anh có tin em lập tức chết trước mặt anh không."
Tiêu Mộc Diên biết, chiêu này không có tác dụng với Đường Lực, nhưng đối với Thịnh Trình Việt thì luôn luôn có hiệu quả.
Quả nhiên, Thịnh Trình Việt nới lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên ra.
Không hiểu vì sao, Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy có chút thất vọng, trái tim vẫn còn đau đớn, cô không buông bỏ được người đàn ông này ư?
Không! Cô không thể để mình tiếp tục đắm chìm nữa. Bây giờ cô phải lập tức ra đi.
Lúc nghĩ tới đây, bước chân của Tiêu Mộc Diên càng thêm kiên định.
Tiêu Mộc Diên đi đến cửa chính biệt thự nhà họ Thịnh, Thịnh Trình Việt vẫn đi theo.
Anh không cam lòng để cô đi như vậy.
"Nếu anh tiếp tục đi theo em nữa, em sẽ khiến sau này anh không thấy được em nữa." Tiêu Mộc Diên uy hiếp nói.
Quả nhiên, Thịnh Trình Việt dừng chân.
Giây tiếp theo, Tiêu Mộc Diên lập tức chạy đi.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế nhưng cô vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Cô quyết định rời khỏi Thịnh Trình Việt như vậy có đúng đắn không?
Sắc mặt Thịnh Trình Việt u ám, anh nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đi theo cô ấy, cách xa một chút, không được để cô ấy phát hiện, đồng thời nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được để cô ấy chịu bất kỳ thương tổn gì."
Tiếp đó là một ánh mắt cảnh cáo sắc bén.
Những vệ sĩ đó chỉ có thể liên tục gật đầu, sau đó đi theo phía sau Tiêu Mộc Diên.
Có trời mới biết, bây giờ anh muốn đuổi theo thế nào, thế nhưng Tiêu Mộc Diên lại dùng tính mạng mình để uy hiếp. Anh hiểu rất rõ, nếu ép cô, cô sẽ thực sự làm bừa.
Anh đã làm cô tổn thương đủ sâu rồi, cho nên anh đành chấp nhận họa mà mình gây ra.
Bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là ở sau lưng, âm thầm bảo vệ cô.
Thịnh Trình Việt đứng ở cửa, trong lòng đủ loại tâm trạng phức tạp, lúc anh quay người, lại nhìn thấy Cao Ngọc Mai.
Vẻ mặt Cao Ngọc Mai bất lực, tay trái kéo một va li hành lý, tay phải dắt Nhi Nhi.
"Mai, em..." Thịnh Trình Việt có chút giật mình.
"Hai chúng em đã không còn nơi nào để đi nữa, anh có thể thu nhận chúng em không?" Cao Ngọc Mai cúi đầu nhìn Nhi Nhi, quyết định nói ngắn gọn.
Thịnh Trình Việt đi đến bên cạnh Cao Ngọc Mai, anh nhìn ra được, cô có chuyện khó nói. Vì vậy, vươn tay cầm lấy va li hành lý.
Thấy hành động này của Thịnh Trình Việt, Cao Ngọc Mai lập tức hiểu ý anh. Cô không nói gì, nhào thẳng vào trong ngực anh.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Trình Việt chính là muốn đẩy Cao Ngọc Mai ra.
Dường như Cao Ngọc Mai đoán được Thịnh Trình Việt sẽ phản ứng như vậy, cho nên cầu xin nói: "Trình Việt, anh yên tâm, không phải em muốn nối lại tình xưa với anh đâu, em chỉ cảm thấy trái tim rất đau rất mệt, em muốn dựa tạm vào vai anh một chút thôi. Chỉ như vậy một lát thôi."
CHƯƠNG 612: EM MƯỢN VAI ANH DỰA MỘT LÁT
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng những việc Thịnh Trình Việt đã làm thật sự khiến cho cô quá tổn thương. Một trái tim đã bị nghiền nát, làm sao có thể vá lại được?
Hiện giờ, rốt cuộc Thịnh Trình Việt cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Tiêu Mộc Diên nhất định muốn rời xa anh sao? Không ngờ hậu quả lại là thế này, anh vốn cho rằng chỉ cần giải thích rõ ràng với cô thì sẽ không có chuyện gì nữa, không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng.
Thấy Thịnh Trình Việt vẫn im lặng như trước, Tiêu Mộc Diên càng thêm mất kiên nhẫn, đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho cô biết sao?
Tiêu Mộc Diên nhanh chóng rút ra một kết luận khác. Người đàn ông này muốn lợi dụng người nhà cô để uy hiếp cô.
"Anh sẽ không nói cho em biết." Thịnh Trình Việt kiên định nói. Bởi vì nếu nói cho cô, cô sẽ hoàn toàn rời xa anh.
"Em không muốn trở thành vật cản trên con đường thành công của anh, người nhà em hãy để cho em tự chăm sóc, tự bảo vệ đi, những chuyện khác không cần giám đốc Thịnh phải mất công, anh vẫn nên lo cho tốt chuyện của công ty đi." Tiêu Mộc Diên mỉa mai nói.
Dù sao cô cũng không ở lại tổ ấm này của Thịnh Trình Việt.
"Đó cũng là công ty của em."
Thịnh Trình Việt vội vã đính chính, anh có chút giật mình, Tiêu Mộc Diên lại nói ra những lời như vậy, xem ra bây giờ cô thật sự bị tổn thương nặng nề.
"Chúng ta đã ký đơn ly hôn rồi, hơn nữa, bây giờ tất cả nhân viên ở công ty đều nghe chỉ đạo của anh, hẳn là cũng chỉ nhận anh làm tổng giám đốc, em xuất hiện chẳng qua chỉ làm người thừa, mà em cũng không thèm tranh những thứ này với anh, anh tự giải quyết cho tốt đi." Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục gắng gượng nữa.
"Anh chỉ cần nói cho em biết người nhà em đang ở đâu thôi." Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên dùng giọng khẩn cầu, nói.
Cô nhất định phải đi tìm họ, cô không muốn tiếp tục chung sống với người đàn ông trước mặt này nữa. Bởi vì anh lừa dối cô quá nhiều, hễ đã lừa dối thì sẽ không thể thực lòng ở bên nhau được.
Cô không muốn lừa mình dối người.
"Không, thực ra anh chưa từng ký đơn ly hôn, anh lập tức xé bỏ nó." Lúc Thịnh Trình Việt kịp phản ứng thì lập tức phản đối Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng bình tĩnh nói: "Hai chúng ta đã ly hôn, mặc kệ có ký đơn ly hôn hay không, chúng ta cũng không quay về như trước được nữa. Thịnh Trình Việt, em xin anh, buông tha cho em đi! Anh buông tha cho em cũng là buông tha cho chính mình."
Giọng nói lạnh lùng của cô với anh bây giờ, giống hệt như giọng nói cự tuyệt của anh lúc đó.
Lẽ nào đây là báo ứng? Người phụ nữ này đang trả thù anh sao?
Không đâu, Tiêu Mộc Diên không phải là người như vậy. Bất luận như thế nào, anh đều không cho phép cô rời khỏi anh.
Thịnh Trình Việt vội vàng kéo tay Tiêu Mộc Diên: "Anh sẽ không buông tha cho em. Hai chúng ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp."
Tiêu Mộc Diên muốn giãy giụa, thế nhưng Thịnh Trình Việt cũng cố sức nắm tay cô.
"Thịnh Trình Việt, anh đừng ngây thơ như thế có được không?" Tiêu Mộc Diên vô cùng bất đắc dĩ: "Hãy để chúng ta dễ hợp dễ tan, giữ lại cho nhau một ấn tượng tốt đi."
Thịnh Trình Việt tựa như không nghe thấy lời Tiêu Mộc Diên nói, một mực kéo tay cô, dường như chỉ cần làm như vậy, có thể giữ Tiêu Mộc Diên mãi mãi bên mình vậy.
"Rốt cuộc họ ở đâu?" Tiêu Mộc Diên hoàn toàn mất kiên nhẫn, giọng nói không có một chút ấm áp, thật giống như Thịnh Trình Việt lúc đó.
"Anh sẽ không nói, trừ khi em đồng ý với anh, để chúng ta trở lại như trước đây." Thịnh Trình Việt cố chấp như một đứa trẻ.
Bởi vì anh biết, một khi buông tay Tiêu Mộc Diên, rất có thể cô thật sự một đi không trở lại.
"Anh không muốn nói cho em biết, vậy em tự mình đi tìm." Tiêu Mộc Diên tức giận, hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại.
Sau đó, cô lại nói tiếp: "Thịnh Trình Việt, nếu như bây giờ anh không buông tay em ra, anh có tin em lập tức chết trước mặt anh không."
Tiêu Mộc Diên biết, chiêu này không có tác dụng với Đường Lực, nhưng đối với Thịnh Trình Việt thì luôn luôn có hiệu quả.
Quả nhiên, Thịnh Trình Việt nới lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên ra.
Không hiểu vì sao, Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy có chút thất vọng, trái tim vẫn còn đau đớn, cô không buông bỏ được người đàn ông này ư?
Không! Cô không thể để mình tiếp tục đắm chìm nữa. Bây giờ cô phải lập tức ra đi.
Lúc nghĩ tới đây, bước chân của Tiêu Mộc Diên càng thêm kiên định.
Tiêu Mộc Diên đi đến cửa chính biệt thự nhà họ Thịnh, Thịnh Trình Việt vẫn đi theo.
Anh không cam lòng để cô đi như vậy.
"Nếu anh tiếp tục đi theo em nữa, em sẽ khiến sau này anh không thấy được em nữa." Tiêu Mộc Diên uy hiếp nói.
Quả nhiên, Thịnh Trình Việt dừng chân.
Giây tiếp theo, Tiêu Mộc Diên lập tức chạy đi.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế nhưng cô vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Cô quyết định rời khỏi Thịnh Trình Việt như vậy có đúng đắn không?
Sắc mặt Thịnh Trình Việt u ám, anh nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đi theo cô ấy, cách xa một chút, không được để cô ấy phát hiện, đồng thời nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt, không được để cô ấy chịu bất kỳ thương tổn gì."
Tiếp đó là một ánh mắt cảnh cáo sắc bén.
Những vệ sĩ đó chỉ có thể liên tục gật đầu, sau đó đi theo phía sau Tiêu Mộc Diên.
Có trời mới biết, bây giờ anh muốn đuổi theo thế nào, thế nhưng Tiêu Mộc Diên lại dùng tính mạng mình để uy hiếp. Anh hiểu rất rõ, nếu ép cô, cô sẽ thực sự làm bừa.
Anh đã làm cô tổn thương đủ sâu rồi, cho nên anh đành chấp nhận họa mà mình gây ra.
Bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là ở sau lưng, âm thầm bảo vệ cô.
Thịnh Trình Việt đứng ở cửa, trong lòng đủ loại tâm trạng phức tạp, lúc anh quay người, lại nhìn thấy Cao Ngọc Mai.
Vẻ mặt Cao Ngọc Mai bất lực, tay trái kéo một va li hành lý, tay phải dắt Nhi Nhi.
"Mai, em..." Thịnh Trình Việt có chút giật mình.
"Hai chúng em đã không còn nơi nào để đi nữa, anh có thể thu nhận chúng em không?" Cao Ngọc Mai cúi đầu nhìn Nhi Nhi, quyết định nói ngắn gọn.
Thịnh Trình Việt đi đến bên cạnh Cao Ngọc Mai, anh nhìn ra được, cô có chuyện khó nói. Vì vậy, vươn tay cầm lấy va li hành lý.
Thấy hành động này của Thịnh Trình Việt, Cao Ngọc Mai lập tức hiểu ý anh. Cô không nói gì, nhào thẳng vào trong ngực anh.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Trình Việt chính là muốn đẩy Cao Ngọc Mai ra.
Dường như Cao Ngọc Mai đoán được Thịnh Trình Việt sẽ phản ứng như vậy, cho nên cầu xin nói: "Trình Việt, anh yên tâm, không phải em muốn nối lại tình xưa với anh đâu, em chỉ cảm thấy trái tim rất đau rất mệt, em muốn dựa tạm vào vai anh một chút thôi. Chỉ như vậy một lát thôi."
Bình luận facebook