Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-663
CHƯƠNG 663: TUYỆT TÌNH
CHƯƠNG 663: TUYỆT TÌNH
Triệu Dương không hiểu, anh thấy rất buồn nhưng đồng thời anh cũng lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Thịnh Thảo An.
“Em có sao không?” Triệu Dương cố gắng kìm nén cảm xúc.
Giọng của anh căng thẳng, có phải là Triệu Dương rất lo cho mình không? Nhưng chuyện giữa hai người đã là chuyện không thể nào. Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân không nên cản trở Triệu Dương nữa nhưng cô rất lưu luyến bộ dạng lo lắng, quan tâm cô của Triệu Dương. Cô thấy đau lòng nhưng Thảo An không còn cách nào khác.
“Tôi cầu xin anh đừng quan tâm tôi như vậy nữa, được không? Chẳng phải tôi sớm đã cắt đứt quan hệ với anh rồi hay sao? Không đúng, chúng ta từ trước đến nay vốn không hề có quan hệ gì cả.” Thịnh Thảo An quay mặt đi, nói xong cô cắn môi, bởi cô lo rằng nếu không làm vậy thì bản thân sẽ không chịu được mà nói ra những lời không nên nói.
Thì ra việc từ bỏ người mà mình yêu thương lại đau khổ đến như vậy. Thế nhưng bóng người đi đi đi lại ngoài cửa dường như đang cảnh cáo cô, cô phải trở nên tuyệt tình, không thể để Triệu Dương tiếp tục ở lại đây.
Còn về phía Triệu Dương, anh không có phản ứng gì.
Thịnh Thảo An cảm thấy kì lạ, tại sao cô nói ra những lời tuyệt tình như vậy mà Triệu Dương vẫn tỏ ra như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại bên cạnh cô? Thảo An liếc mắt qua bắt gặp ánh mắt kiên định của Triệu Dương, cô cảm giác như bản thân sắp đắm chìm vào trong ánh mắt đong đầy tình cảm ấy của anh.
Thịnh Thảo An giật mình quay đi chỗ khác, cô không dám tiếp tục nhìn nữa. Cô sợ rằng sẽ không kiềm chế được bản thân.
“Em không cần phải gạt người gạt mình nữa, trong lòng em biết rõ rằng em thích tôi.” Triệu Dương kiên định nắm lấy tay Thịnh Thảo An, “Lần này cho dù em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em, vì anh biết rằng trong lòng em có anh là được.”
Giọng điệu của Triệu Dương chắc nịch, dường như Thảo An có nói gì cũng không thể khiến anh thay đổi chủ ý. Từng câu từng chữ mà anh nói như đè nặng lên tim của Thảo An.
Liệu anh ấy có biết rằng những gì mà anh nói khiến người khác rất cảm động. Thịnh Thảo An cũng vậy, chỉ có điều cô buộc phải kiềm chế, cô không thể để cảm xúc lấn áp lí trí.
“Có phải là anh tự đa tình quá rồi không, tôi thích anh lúc nào cơ chứ?” Thịnh Thảo An lên tiếng sau khi hít một hơi thật sâu.
Người Triệu Dương khẽ run lên. Nhưng không lâu sau anh lấy lại được bình tĩnh: “Anh hiểu, chỉ là em không muốn thừa nhận rằng trong lòng em có anh.”
Thịnh Thảo An cười nhạt: “Anh biết không? Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi từng được nghe. Anh dựa vào đâu mà khẳng định tôi thích anh được chứ?”
“Cảm giác mách bảo anh không sai, chỉ là em không thừa nhận mà thôi. Anh biết chắc chắn là do em có nỗi khổ nên mới tìm cách đuổi anh đi.” Triệu Dương không hề có ý định rời đi.
Thịnh Thảo An càng lúc càng cảm thấy bực bội, cô cũng muốn giữ Triệu Dương ở lại, cô không muốn biến sự việc trở nên như bây giờ, nhưng cô buộc phải làm như vậy.
“Nếu anh muốn ở lại đây cũng được thôi, nếu vậy thì tôi sẽ đi.”
Nói rồi Thịnh Thảo An bước chân đất xuống giường, đến dép cô cũng không định xỏ mà tiến thẳng về phía cửa. Triệu Dương thấy vậy liền lập tức lao đến như tên bắn, nắm lấy tay cô kích động nói: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
Thịnh Thảo An liếc nhìn Triệu Dương, lạnh nhạt đáp: “Anh rốt cuộc là ai? Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?”
“Dựa vào anh thích em!” Triệu Dương không bị Thịnh Thảo An làm cho ngạc nhiên, ngược lại anh còn dõng dạc đáp lại cô. Anh nắm chặt lấy tay Thịnh Thảo An, nói lớn từng chữ một.
Thịnh Thảo An cũng bị giọng nói của Triệu Dương làm cho giật mình. Dường như cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Triệu Dương. Trước đây, anh ấy chỉ là một người lăng băng, chẳng mấy khi chỉnh tề. Nhưng giờ đây lại càng lúc càng trở nên đầy quyến rũ.
“Anh mau bỏ tôi ra, anh không có lí do gì để quản thúc tôi hết. Anh thích tôi là việc của anh, nhưng người tôi thích là người khác.” Thịnh Thảo An nghĩ rằng chỉ có lấy lí do này cô mới có thể phản bác lại Triệu Dương.
Nghe xong, Triệu Dương đượm buồn, nhưng đồng thời anh cũng tỏ ra kiên quyết.
“Em muốn nói rằng người đó là Đường Lực phải không?” Đôi tay của Triệu Dương run lên, bởi vì anh không tin được Thịnh Thảo An sẽ nói ra câu này nên anh phải hỏi rõ lại.
Còn Thịnh Thảo An, lúc này cô chỉ có thể tiếp lời anh rằng: “Đúng! Không sai! Là anh ấy.”
“Anh không tin những gì em vừa nói, em là người nguyện cùng anh cao chạy xa bay mà.” Trong mắt Triệu Dương trào dâng một niềm tin mãnh liệt.
Người đàn ông này quả thật rất yêu mình. Thịnh Thảo An càng lúc càng cảm nhận được rõ tình cảm mà Triệu Dương dành cho cô.
“Nếu như anh còn không buông tay tôi ra thì đừng trách tôi không khách sáo.” Sau một hồi lâu Thịnh Thảo An mới kịp phản ứng lại.
“Lẽ nào em quên những lời mà anh vừa nói hay sao? Anh nói rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Cho dù em có đánh anh mắng anh, bất luận em có nói gì anh cũng sẽ không buông. Chỉ cần em nhớ rằng, anh rất thích em.” Triệu Dương kích động nói với Thịnh Thảo An, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Nghe những lời này, Thịnh Thảo An gần như không nhịn được nữa.
“Tôi cầu xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí đó. Anh bây giờ đang làm mất thì giờ của tôi anh có biết không?” Nói xong, Thịnh Thảo An phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói ra điều không nên nói, nên cô lập tức lấy tay bịt miệng lại.
“Lúc nãy em nói vậy là có ý gì? Anh làm mất thì giờ của em?” Triệu Dương cảm thấy Thịnh Thảo An nói chuyện dường như có điều gì đó không đúng.
“Vì anh ngày nào cũng làm phiền tôi khiến tôi cảm thấy rất mất thời gian. Vì thế mời anh ra khỏi phòng tôi ngay lập tức.” Thịnh Thảo An chỉ tay về hướng cửa.
Thịnh Thảo An thấy Triệu Dương cứ nhìn về phía cửa. Vì cô không muốn Triệu Dương phát hiện ra Đường Lực nên cô tiếp tục hung hăng nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi mong rằng sau này anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Thịnh Thảo An biết những lời cô nói là tuyệt tình nhưng cô hiểu rõ rằng bản thân phải làm như vậy.
CHƯƠNG 663: TUYỆT TÌNH
Triệu Dương không hiểu, anh thấy rất buồn nhưng đồng thời anh cũng lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Thịnh Thảo An.
“Em có sao không?” Triệu Dương cố gắng kìm nén cảm xúc.
Giọng của anh căng thẳng, có phải là Triệu Dương rất lo cho mình không? Nhưng chuyện giữa hai người đã là chuyện không thể nào. Thịnh Thảo An cảm thấy bản thân không nên cản trở Triệu Dương nữa nhưng cô rất lưu luyến bộ dạng lo lắng, quan tâm cô của Triệu Dương. Cô thấy đau lòng nhưng Thảo An không còn cách nào khác.
“Tôi cầu xin anh đừng quan tâm tôi như vậy nữa, được không? Chẳng phải tôi sớm đã cắt đứt quan hệ với anh rồi hay sao? Không đúng, chúng ta từ trước đến nay vốn không hề có quan hệ gì cả.” Thịnh Thảo An quay mặt đi, nói xong cô cắn môi, bởi cô lo rằng nếu không làm vậy thì bản thân sẽ không chịu được mà nói ra những lời không nên nói.
Thì ra việc từ bỏ người mà mình yêu thương lại đau khổ đến như vậy. Thế nhưng bóng người đi đi đi lại ngoài cửa dường như đang cảnh cáo cô, cô phải trở nên tuyệt tình, không thể để Triệu Dương tiếp tục ở lại đây.
Còn về phía Triệu Dương, anh không có phản ứng gì.
Thịnh Thảo An cảm thấy kì lạ, tại sao cô nói ra những lời tuyệt tình như vậy mà Triệu Dương vẫn tỏ ra như không có chuyện gì mà tiếp tục ở lại bên cạnh cô? Thảo An liếc mắt qua bắt gặp ánh mắt kiên định của Triệu Dương, cô cảm giác như bản thân sắp đắm chìm vào trong ánh mắt đong đầy tình cảm ấy của anh.
Thịnh Thảo An giật mình quay đi chỗ khác, cô không dám tiếp tục nhìn nữa. Cô sợ rằng sẽ không kiềm chế được bản thân.
“Em không cần phải gạt người gạt mình nữa, trong lòng em biết rõ rằng em thích tôi.” Triệu Dương kiên định nắm lấy tay Thịnh Thảo An, “Lần này cho dù em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em, vì anh biết rằng trong lòng em có anh là được.”
Giọng điệu của Triệu Dương chắc nịch, dường như Thảo An có nói gì cũng không thể khiến anh thay đổi chủ ý. Từng câu từng chữ mà anh nói như đè nặng lên tim của Thảo An.
Liệu anh ấy có biết rằng những gì mà anh nói khiến người khác rất cảm động. Thịnh Thảo An cũng vậy, chỉ có điều cô buộc phải kiềm chế, cô không thể để cảm xúc lấn áp lí trí.
“Có phải là anh tự đa tình quá rồi không, tôi thích anh lúc nào cơ chứ?” Thịnh Thảo An lên tiếng sau khi hít một hơi thật sâu.
Người Triệu Dương khẽ run lên. Nhưng không lâu sau anh lấy lại được bình tĩnh: “Anh hiểu, chỉ là em không muốn thừa nhận rằng trong lòng em có anh.”
Thịnh Thảo An cười nhạt: “Anh biết không? Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi từng được nghe. Anh dựa vào đâu mà khẳng định tôi thích anh được chứ?”
“Cảm giác mách bảo anh không sai, chỉ là em không thừa nhận mà thôi. Anh biết chắc chắn là do em có nỗi khổ nên mới tìm cách đuổi anh đi.” Triệu Dương không hề có ý định rời đi.
Thịnh Thảo An càng lúc càng cảm thấy bực bội, cô cũng muốn giữ Triệu Dương ở lại, cô không muốn biến sự việc trở nên như bây giờ, nhưng cô buộc phải làm như vậy.
“Nếu anh muốn ở lại đây cũng được thôi, nếu vậy thì tôi sẽ đi.”
Nói rồi Thịnh Thảo An bước chân đất xuống giường, đến dép cô cũng không định xỏ mà tiến thẳng về phía cửa. Triệu Dương thấy vậy liền lập tức lao đến như tên bắn, nắm lấy tay cô kích động nói: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
Thịnh Thảo An liếc nhìn Triệu Dương, lạnh nhạt đáp: “Anh rốt cuộc là ai? Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?”
“Dựa vào anh thích em!” Triệu Dương không bị Thịnh Thảo An làm cho ngạc nhiên, ngược lại anh còn dõng dạc đáp lại cô. Anh nắm chặt lấy tay Thịnh Thảo An, nói lớn từng chữ một.
Thịnh Thảo An cũng bị giọng nói của Triệu Dương làm cho giật mình. Dường như cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Triệu Dương. Trước đây, anh ấy chỉ là một người lăng băng, chẳng mấy khi chỉnh tề. Nhưng giờ đây lại càng lúc càng trở nên đầy quyến rũ.
“Anh mau bỏ tôi ra, anh không có lí do gì để quản thúc tôi hết. Anh thích tôi là việc của anh, nhưng người tôi thích là người khác.” Thịnh Thảo An nghĩ rằng chỉ có lấy lí do này cô mới có thể phản bác lại Triệu Dương.
Nghe xong, Triệu Dương đượm buồn, nhưng đồng thời anh cũng tỏ ra kiên quyết.
“Em muốn nói rằng người đó là Đường Lực phải không?” Đôi tay của Triệu Dương run lên, bởi vì anh không tin được Thịnh Thảo An sẽ nói ra câu này nên anh phải hỏi rõ lại.
Còn Thịnh Thảo An, lúc này cô chỉ có thể tiếp lời anh rằng: “Đúng! Không sai! Là anh ấy.”
“Anh không tin những gì em vừa nói, em là người nguyện cùng anh cao chạy xa bay mà.” Trong mắt Triệu Dương trào dâng một niềm tin mãnh liệt.
Người đàn ông này quả thật rất yêu mình. Thịnh Thảo An càng lúc càng cảm nhận được rõ tình cảm mà Triệu Dương dành cho cô.
“Nếu như anh còn không buông tay tôi ra thì đừng trách tôi không khách sáo.” Sau một hồi lâu Thịnh Thảo An mới kịp phản ứng lại.
“Lẽ nào em quên những lời mà anh vừa nói hay sao? Anh nói rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Cho dù em có đánh anh mắng anh, bất luận em có nói gì anh cũng sẽ không buông. Chỉ cần em nhớ rằng, anh rất thích em.” Triệu Dương kích động nói với Thịnh Thảo An, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Nghe những lời này, Thịnh Thảo An gần như không nhịn được nữa.
“Tôi cầu xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí đó. Anh bây giờ đang làm mất thì giờ của tôi anh có biết không?” Nói xong, Thịnh Thảo An phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói ra điều không nên nói, nên cô lập tức lấy tay bịt miệng lại.
“Lúc nãy em nói vậy là có ý gì? Anh làm mất thì giờ của em?” Triệu Dương cảm thấy Thịnh Thảo An nói chuyện dường như có điều gì đó không đúng.
“Vì anh ngày nào cũng làm phiền tôi khiến tôi cảm thấy rất mất thời gian. Vì thế mời anh ra khỏi phòng tôi ngay lập tức.” Thịnh Thảo An chỉ tay về hướng cửa.
Thịnh Thảo An thấy Triệu Dương cứ nhìn về phía cửa. Vì cô không muốn Triệu Dương phát hiện ra Đường Lực nên cô tiếp tục hung hăng nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi mong rằng sau này anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Thịnh Thảo An biết những lời cô nói là tuyệt tình nhưng cô hiểu rõ rằng bản thân phải làm như vậy.
Bình luận facebook