Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-698
CHƯƠNG 698: BẤT NGỜ NỐI TIẾP BẤT NGỜ
CHƯƠNG 698: BẤT NGỜ NỐI TIẾP BẤT NGỜ
Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy hôm nay đã chơi đủ rồi, lúc này cô rất muốn về nhà, hơn nữa Thịnh Trình Việt đang ở trước mặt cô, cô cũng chẳng cần lo về như thế nào nữa.
Nhưng không ngờ lúc cô kéo Thịnh Trình Việt đi về thì anh lại không đồng ý.
“Hôm nay em ở đây chơi cả một ngày trời, nhưng anh còn chưa được chơi, chẳng lẽ em không muốn chơi với anh một lúc ?à” Thịnh Trình Việt làm nũng với cô.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên cảm thấy bất đắc dĩ, nếu sớm biết anh cũng thích chơi ở công viên thì cô đã rủ anh đi cùng rồi, chắc không phải anh muốn cô chơi cùng hết tất cả trò chơi trong công viên đấy chứ? Nhưng giờ cô không còn sức chơi nữa.
“Nhưng bây giờ em mệt lắm rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đã.” Nói thật, hôm nay cô ra ngoài chơi là để thả lỏng, bây giờ cô vui rồi nên cô chỉ muốn về nhà thôi, với lại, hôm nay cô đã chơi cả một ngày, cũng cảm thấy chán công viên rồi.
“Em đúng là không có lương tâm, anh lo lắng cho em, đi theo em cả một ngày, kết quả em lại nói với anh những lời như vậy, sớm biết em không có lương tâm thế, anh đã không đi tìm em.”
Thịnh Trình Việt lại bắt đầu giận dỗi.
Mặc dù biết anh cố ý nói như vậy, vì cô biết anh sao có thể vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tức giận được, chỉ là anh muốn cô ở bên cạnh anh thôi, cô cũng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng ở lại chơi với anh.
“Được thôi, nếu như anh đã muốn chơi vậy em chỉ còn cách hi sinh thân mình thôi.”
“Đây là em nói đấy nhé, vậy thì tối nay chúng ta ở đây chơi cho đến mệt thì thôi.” Thịnh Trình Việt nắm tay cô đi, sau đó hôn phớt lênchuồn chuồn nước lên bàn tay cô, hai người tay đan tay, hạnh phúc bước về phía trước.
Tiêu Mộc Diễn tưởng anh muốn chơi trò gì đó, nhưng không ngờ người đàn ông tính tình trẻ con này chỉ đi dạo với cô thôi, buổi tối thường đông người hơn, nhưng cô phát hiện càng lúc càng ít người qua lại, cuối cùng hình như chỉ còn hai người họ.
“Kì lạ thật, đáng ra hôm nay phải đông người mới phải, ban ngày người còn chật ních, sao bây giờ cảm giác công viên lại trở nên yên tĩnh thế nhỉ?”
Có đánh chết Tiêu Mộc Diên cũng không thể ngờ, chuyện này đều do người đàn ông trước mặt, bởi vì anh đã sắp xếp người giải tán hết những người ở công viên đi, anh cũng không muốn có quá nhiều ‘bóng đèn’ như thế đâu.
Thịnh Trình Việt còn lâu mới nói cho cô biết những điều ấy, nên anh chỉ có thể hùa theo cô.
“Đúng vậy, sao anh cảm thấy ngày càng ít người thế này.”
Lúc này ở nơi nào đó trong công viên bật bài hát vui vẻ, tên là “My Three Precious”.
Quả thật là một bài hát kinh điển. Tiêu Mộc Diên nghe xong cảm thấy khoan khoái trong người.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ cứ sóng bước đi cạnh nhau như thế. Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi bức bối khó chịu. Hơn nữa ngày càng ít người, nơi này cũng không giống như là công viên nữa, cứ giống như là đang ở một nơi hẻo lánh nào đó vậy.
“Ông xã, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em thấy chúng ta nên về nhà rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy chỗ này không thể ở lại lâu hơn nữa, dù sao thì chân cô cũng đã mềm nhũn ra rồi.
“Sao vậy?” Thịnh Trình Việt sốt sắng hỏi.
Tiêu Mộc Diên bị anh nhìn như vậy cũng hơi ngại ngùng, có điều nếu anh đã hỏi thì cô cứ dứt khoát trả lời anh thôi.
“Thật ra hôm nay em đã đi bộ cả ngày, cũng đã hơi mệt rồi, thế nên em thật sự không thể tiếp tục đi nữa.” Thật ra thì Tiêu Mộc Diên muốn mau mau về nhà chút, dù sao ở đây cũng chẳng có gì đáng để chơi nữa.
Cứ tưởng rằng anh sẽ vội vã trở về, ai biết được Thịnh Trình Việt lại bế bổng cô lên, sau đó còn tỏ vẻ đương nhiên nói: “Nếu em mệt thì để anh làm đôi chân cho em.”
Tiêu Mộc Diên vừa hơi giật mình nhưng sau khi nghe được câu này của anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Sao hôm nay anh lại thích đi dạo thế nhỉ? Sống chết khuyên anh, anh cũng không chịu về, có điều, nếu như anh tình nguyện trở thành đôi chân của cô, thì cô sẽ đi cùng anh một lúc nữa vậy, cô vòng tay ôm chặt cổ anh.
“Bà xã, anh còn một bất ngờ nữa dành cho em.” Thịnh Trình Việt đột nhiên ghé sát tai cô nói.
Tiêu Mộc Diên đôi mắt mở to mê mang, bởi vì cô đang rất mong chờ, bất ngờ mà Thịnh Trình Việt nói rốt cuộc là cái gì?
Bởi vì hôm nay anh xuất hiện ở công viên cũng đã là một bất ngờ với cô rồi, bây giờ, anh lại nói vẫn còn một bất ngờ nữa.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Mẹ ơi…”
Đó là, tiếng gọi của bọn trẻ, là bọn trẻ mà cô ngày nhớ đêm mong, cô lại nghe thấy giọng nói của chúng ở nơi này, là cô nghe nhầm sao?
“Ông xã, ông xã, anh có nghe thấy không? Hình như em nghe thấy giọng các con.” Lúc này Tiêu Mộc Diên kích động như một đứa trẻ. Cô một tay ghì chặt cổ anh, một tay đấm thùm thụp lên ngực anh.
“Nếu như em còn tiếp tục đánh anh nữa, anh sẽ bị thương đấy.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười, khuôn mặt anh bừng lên sự vui vẻ và hạnh phúc ngọt ngào.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới phản ứng lại, nhớ đến điều bất ngờ mà anh nhắc đến.
“Chắc không phải là…” Tiêu Mộc Diên vui mừng khôn xiết nói. Nhưng cô vẫn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã hiểu được những điều tiếp theo cô định nói, vì vậy liền gật đầu ngay vì vài giây sau, đám trẻ chạy ùa về phía bọn họ.
Thịnh Tuấn Hạo, Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt, còn có Quả Quả…
Vào lúc này, Tiêu Mộc Diên thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, cái cảnh lâu ngày gặp lại như này thực sự khiến cô được yêu thương mà lo sợ.
“Mau đặt em xuống.” Tiêu Mộc Diên đã không thể kiềm chế được trái tim như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực của mình nữa rồi.
CHƯƠNG 698: BẤT NGỜ NỐI TIẾP BẤT NGỜ
Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy hôm nay đã chơi đủ rồi, lúc này cô rất muốn về nhà, hơn nữa Thịnh Trình Việt đang ở trước mặt cô, cô cũng chẳng cần lo về như thế nào nữa.
Nhưng không ngờ lúc cô kéo Thịnh Trình Việt đi về thì anh lại không đồng ý.
“Hôm nay em ở đây chơi cả một ngày trời, nhưng anh còn chưa được chơi, chẳng lẽ em không muốn chơi với anh một lúc ?à” Thịnh Trình Việt làm nũng với cô.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên cảm thấy bất đắc dĩ, nếu sớm biết anh cũng thích chơi ở công viên thì cô đã rủ anh đi cùng rồi, chắc không phải anh muốn cô chơi cùng hết tất cả trò chơi trong công viên đấy chứ? Nhưng giờ cô không còn sức chơi nữa.
“Nhưng bây giờ em mệt lắm rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đã.” Nói thật, hôm nay cô ra ngoài chơi là để thả lỏng, bây giờ cô vui rồi nên cô chỉ muốn về nhà thôi, với lại, hôm nay cô đã chơi cả một ngày, cũng cảm thấy chán công viên rồi.
“Em đúng là không có lương tâm, anh lo lắng cho em, đi theo em cả một ngày, kết quả em lại nói với anh những lời như vậy, sớm biết em không có lương tâm thế, anh đã không đi tìm em.”
Thịnh Trình Việt lại bắt đầu giận dỗi.
Mặc dù biết anh cố ý nói như vậy, vì cô biết anh sao có thể vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tức giận được, chỉ là anh muốn cô ở bên cạnh anh thôi, cô cũng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng ở lại chơi với anh.
“Được thôi, nếu như anh đã muốn chơi vậy em chỉ còn cách hi sinh thân mình thôi.”
“Đây là em nói đấy nhé, vậy thì tối nay chúng ta ở đây chơi cho đến mệt thì thôi.” Thịnh Trình Việt nắm tay cô đi, sau đó hôn phớt lênchuồn chuồn nước lên bàn tay cô, hai người tay đan tay, hạnh phúc bước về phía trước.
Tiêu Mộc Diễn tưởng anh muốn chơi trò gì đó, nhưng không ngờ người đàn ông tính tình trẻ con này chỉ đi dạo với cô thôi, buổi tối thường đông người hơn, nhưng cô phát hiện càng lúc càng ít người qua lại, cuối cùng hình như chỉ còn hai người họ.
“Kì lạ thật, đáng ra hôm nay phải đông người mới phải, ban ngày người còn chật ních, sao bây giờ cảm giác công viên lại trở nên yên tĩnh thế nhỉ?”
Có đánh chết Tiêu Mộc Diên cũng không thể ngờ, chuyện này đều do người đàn ông trước mặt, bởi vì anh đã sắp xếp người giải tán hết những người ở công viên đi, anh cũng không muốn có quá nhiều ‘bóng đèn’ như thế đâu.
Thịnh Trình Việt còn lâu mới nói cho cô biết những điều ấy, nên anh chỉ có thể hùa theo cô.
“Đúng vậy, sao anh cảm thấy ngày càng ít người thế này.”
Lúc này ở nơi nào đó trong công viên bật bài hát vui vẻ, tên là “My Three Precious”.
Quả thật là một bài hát kinh điển. Tiêu Mộc Diên nghe xong cảm thấy khoan khoái trong người.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ cứ sóng bước đi cạnh nhau như thế. Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi bức bối khó chịu. Hơn nữa ngày càng ít người, nơi này cũng không giống như là công viên nữa, cứ giống như là đang ở một nơi hẻo lánh nào đó vậy.
“Ông xã, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em thấy chúng ta nên về nhà rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy chỗ này không thể ở lại lâu hơn nữa, dù sao thì chân cô cũng đã mềm nhũn ra rồi.
“Sao vậy?” Thịnh Trình Việt sốt sắng hỏi.
Tiêu Mộc Diên bị anh nhìn như vậy cũng hơi ngại ngùng, có điều nếu anh đã hỏi thì cô cứ dứt khoát trả lời anh thôi.
“Thật ra hôm nay em đã đi bộ cả ngày, cũng đã hơi mệt rồi, thế nên em thật sự không thể tiếp tục đi nữa.” Thật ra thì Tiêu Mộc Diên muốn mau mau về nhà chút, dù sao ở đây cũng chẳng có gì đáng để chơi nữa.
Cứ tưởng rằng anh sẽ vội vã trở về, ai biết được Thịnh Trình Việt lại bế bổng cô lên, sau đó còn tỏ vẻ đương nhiên nói: “Nếu em mệt thì để anh làm đôi chân cho em.”
Tiêu Mộc Diên vừa hơi giật mình nhưng sau khi nghe được câu này của anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Sao hôm nay anh lại thích đi dạo thế nhỉ? Sống chết khuyên anh, anh cũng không chịu về, có điều, nếu như anh tình nguyện trở thành đôi chân của cô, thì cô sẽ đi cùng anh một lúc nữa vậy, cô vòng tay ôm chặt cổ anh.
“Bà xã, anh còn một bất ngờ nữa dành cho em.” Thịnh Trình Việt đột nhiên ghé sát tai cô nói.
Tiêu Mộc Diên đôi mắt mở to mê mang, bởi vì cô đang rất mong chờ, bất ngờ mà Thịnh Trình Việt nói rốt cuộc là cái gì?
Bởi vì hôm nay anh xuất hiện ở công viên cũng đã là một bất ngờ với cô rồi, bây giờ, anh lại nói vẫn còn một bất ngờ nữa.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Mẹ ơi…”
Đó là, tiếng gọi của bọn trẻ, là bọn trẻ mà cô ngày nhớ đêm mong, cô lại nghe thấy giọng nói của chúng ở nơi này, là cô nghe nhầm sao?
“Ông xã, ông xã, anh có nghe thấy không? Hình như em nghe thấy giọng các con.” Lúc này Tiêu Mộc Diên kích động như một đứa trẻ. Cô một tay ghì chặt cổ anh, một tay đấm thùm thụp lên ngực anh.
“Nếu như em còn tiếp tục đánh anh nữa, anh sẽ bị thương đấy.” Thịnh Trình Việt nở nụ cười, khuôn mặt anh bừng lên sự vui vẻ và hạnh phúc ngọt ngào.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới phản ứng lại, nhớ đến điều bất ngờ mà anh nhắc đến.
“Chắc không phải là…” Tiêu Mộc Diên vui mừng khôn xiết nói. Nhưng cô vẫn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã hiểu được những điều tiếp theo cô định nói, vì vậy liền gật đầu ngay vì vài giây sau, đám trẻ chạy ùa về phía bọn họ.
Thịnh Tuấn Hạo, Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt, còn có Quả Quả…
Vào lúc này, Tiêu Mộc Diên thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, cái cảnh lâu ngày gặp lại như này thực sự khiến cô được yêu thương mà lo sợ.
“Mau đặt em xuống.” Tiêu Mộc Diên đã không thể kiềm chế được trái tim như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực của mình nữa rồi.
Bình luận facebook