Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-702
CHƯƠNG 702: SỰ CỐ BẤT NGỜ
CHƯƠNG 702: SỰ CỐ BẤT NGỜ
Tiêu Mộc Diên sắp chịu không nổi anh rồi, sao cứ phải nhấn mạnh chuyện không gian riêng của hai người thế nhỉ? Chẳng lẽ thời gian hai người bọn họ ở bên nhau còn ít sao?
“Em cũng chỉ là lo lắng cho các con và bà ngoại thôi” Tiêu Mộc Diên giờ cũng chỉ đành làm nũng với anh, nếu không, anh sẽ nổi trận lôi đình ở mọi lúc mọi nơi, dù gì anh cũng là chúa ghen mà, hơn nữa lại còn thích ghen với các con nữa.
Nhưng không biết vì sao, cứ nghĩ đến chuyện anh này hay ghen, cô lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Quả nhiên tâm lý con người luôn mâu thuẫn.
Thấy Tiêu Mộc Diên nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, Thịnh Trình Việt không hiểu sao cũng thấy tâm trạng tốt hẳn lên, nụ cười của cô như có phép thuật vậy, lần nào cũng khiến tim anh nở hoa, dù cho anh có giận cô thế nào đi nữa.
Nhưng, anh lúc nào cũng không giận nổi cô.
“Em xem, anh chuẩn bị bao nhiêu bất ngờ và món quà vì em, có phải em nên tạ ơn chút không nhỉ, chuẩn bị lại một màn bất ngờ cho anh chẳng hạn?”
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt nói thế, cô không kịp phòng bị, bởi cô thật sự không chuẩn bị gì cả. Có phải anh đối xử với cô tốt quá, nên hình tượng của hai người càng ngược hẳn nhau không?
“À…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy có hơi ngại, hình như trước giờ cô chưa từng tặng quà cho anh, hơn nữa trong lòng cô chỉ nghĩ đến con cái và bà ngoại, cô rất hay bỏ qua người đàn ông này.
Bây giờ nhìn Thịnh Trình Việt đang nhìn cô với vẻ chờ mong, cô không muốn làm anh thất vọng nhưng phải làm thế nào mới khiến anh vui như anh đã làm cho cô đây.
Thôi vậy, dù sao bây giờ cũng không nghĩ ra được gì nữa, Tiêu Mộc Diên đành hỏi thẳng xem anh thích gì vậy.
“Hay là anh nói em biết anh thích gì đi.” Bởi lúc này cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, chẳng thà vào thẳng vấn đề mà hỏi anh luôn, chỉ cần anh thành thực trả lời, cô sẽ làm theo anh.
Nhưng lúc này Thịnh Trình Việt lại im lặng.
Tiêu Mộc Diên còn tưởng rằng anh không còn gì để nói nữa rồi, ai ngờ một giây sau, anh lại nói một tràng, làm cô không kịp trở tay.
“Ừ, chuyện đầu tiên là anh mong trong tuần, chúng ta sẽ dành riêng một ngày cho nhau, có nghĩa là ngày hôm ấy chỉ có anh và em, em không được bỏ lơ anh. Hơn nữa, ngày nào cũng phải chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh…”
Nghe anh nói xong, Tiêu Mộc Diên lại thấy cạn lời rồi, cô thậm chí còn nghi ngờ người ngồi trước mặt mình có phải đàn ông không, mà anh lải nhải còn hơn phụ nữ nữa, phụ nữ còn không phiền phức thế này, dám có yêu cầu vô lý như thế, cô không biết nên nói thế nào mới phải.
Hơn nữa anh là đàn ông lại còn mong cô chuẩn bị quà cho anh, đúng là kỳ lạ quá mà, nhưng cô hiểu, đây đều là cách anh thể hiện tình yêu với cô.
“Anh để em nghĩ chút đã.” Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng, cô là người một khi đã hứa là sẽ giữ lời, nếu cô tuân thủ lời hứa, cô phải suy nghĩ kĩ trước đã để tránh sau này anh quá ỷ lại vào cô.
Lúc này Thịnh Trình Việt đã bắt đầu sốt sắng: “Bà xã à, em xem, anh đã đáp ứng mọi nguyện vọng của em rồi, đừng bảo vài yêu cầu nhỏ của anh em cũng không đồng ý đấy nhé, em xem anh vì em đã hy sinh mình, để các con về thế này rồi.”
Anh nói mà gương mặt trông đến là tủi thân, sao lại cảm giác như không phải anh sinh ra mấy đứa trẻ này nhỉ? Dù gì phải có anh mới có các con mà, anh phủi luôn trách nhiệm như vậy, làm như chăm sóc con cái là trách nhiệm mình cô vậy.
“Bà xã à, có thể đồng ý với anh không? Nể tình bông hồng này và những điều bất ngờ anh làm hôm nay đi.”
Tiêu Mộc Diên không kịp nghĩ kĩ, mà Thịnh Trình Việt lại cứ thúc giục mãi. Cuối cùng không biết cô đã nghĩ thế nào, mà lại gật đầu đồng ý yêu cầu của anh.
Lúc ấy Thịnh Trình Việt vui vẻ bước đến, bế Tiêu Mộc Diên đặt lên bàn, rồi hôn cô thật sâu, cô còn chưa kịp phản ứng, cô vừa ăn xong, miệng còn đồ ăn mà, người đàn ông này không phải vội quá rồi đó chứ.
Hơn nữa trong miệng anh còn có mùi rượu nhàn nhạt rất dễ ngửi, hai người đắm chìm trong hương vị của nụ hôn, cứ ở đó hôn nhau đắm đuối.
Tới mức không thể tách rời.
Mấy đứa trẻ trốn sau cửa sổ nhìn nhau rồi bụm miệng cười trộm, sợ mình cười ra tiếng.
Trong lòng chúng nghĩ, ba mẹ lại ở đó làm mấy chuyện người lớn rồi.
Lâm Phong đứng ở bên cạnh cũng thấy bất đắc dĩ, bởi vốn dĩ anh đã đưa bọn trẻ về theo lời tổng giám đốc, nhưng không ngờ bị mấy đứa nhỏ phản đối, chúng muốn ở lại xem ba mẹ tiến triển thế nào.
Lâm Phong đấu không lại bọn trẻ, nên đành đồng ý, chỉ mong mấy đứa có thể sớm ngoan ngoãn chút, theo anh về nhà, nếu không Thịnh Trình Việt mà biết, thì anh xong đời.
“Được rồi, cũng ổn thỏa rồi, nếu mấy đứa còn không chịu về, ba các cháu sẽ mắng chú mất.”
Dưới sự thúc giục của Lâm Phong, đám trẻ cuối cùng cũng nhảy chân sáo chạy về phía xe, lên xe về nhà.
*
Ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên nhận ra eo và hông mình vừa đau vừa nhức, hình như tối hôm qua, cô và anh ở nhà hàng làm chuyện đó, nghĩ lại thì mất mặt thật, chỉ trách Thịnh Trình Việt điên cuồng quá, không biết đã làm bao nhiêu lần nữa, sau này không thể để anh ấy làm loạn vậy được, cảm giác như cơ thể của cô không còn thuộc về cô nữa rồi.
Đang lúc cô định dậy đi tắm, thì cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào eo cô.
“Bà xã à, em có hài lòng với biểu hiện tối qua của anh không?” Thịnh Trình Việt hôn một cái lên má cô.
Tiêu Mộc Diên không chịu nổi nhiệt tình ngay sáng sớm của anh như vậy.
“Được rồi, hôm qua đã dày vò cả đêm rồi, anh không thể cho em nghỉ ngơi hẳn hoi được sao? Em phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhỏ.” Tiêu Mộc Diên hơi chán ghét mà đẩy anh ra rồi chạy ngay vào phòng tắm, tắm xong lại vội vội vàng vàng đi xuống bếp.
CHƯƠNG 702: SỰ CỐ BẤT NGỜ
Tiêu Mộc Diên sắp chịu không nổi anh rồi, sao cứ phải nhấn mạnh chuyện không gian riêng của hai người thế nhỉ? Chẳng lẽ thời gian hai người bọn họ ở bên nhau còn ít sao?
“Em cũng chỉ là lo lắng cho các con và bà ngoại thôi” Tiêu Mộc Diên giờ cũng chỉ đành làm nũng với anh, nếu không, anh sẽ nổi trận lôi đình ở mọi lúc mọi nơi, dù gì anh cũng là chúa ghen mà, hơn nữa lại còn thích ghen với các con nữa.
Nhưng không biết vì sao, cứ nghĩ đến chuyện anh này hay ghen, cô lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Quả nhiên tâm lý con người luôn mâu thuẫn.
Thấy Tiêu Mộc Diên nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, Thịnh Trình Việt không hiểu sao cũng thấy tâm trạng tốt hẳn lên, nụ cười của cô như có phép thuật vậy, lần nào cũng khiến tim anh nở hoa, dù cho anh có giận cô thế nào đi nữa.
Nhưng, anh lúc nào cũng không giận nổi cô.
“Em xem, anh chuẩn bị bao nhiêu bất ngờ và món quà vì em, có phải em nên tạ ơn chút không nhỉ, chuẩn bị lại một màn bất ngờ cho anh chẳng hạn?”
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt nói thế, cô không kịp phòng bị, bởi cô thật sự không chuẩn bị gì cả. Có phải anh đối xử với cô tốt quá, nên hình tượng của hai người càng ngược hẳn nhau không?
“À…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy có hơi ngại, hình như trước giờ cô chưa từng tặng quà cho anh, hơn nữa trong lòng cô chỉ nghĩ đến con cái và bà ngoại, cô rất hay bỏ qua người đàn ông này.
Bây giờ nhìn Thịnh Trình Việt đang nhìn cô với vẻ chờ mong, cô không muốn làm anh thất vọng nhưng phải làm thế nào mới khiến anh vui như anh đã làm cho cô đây.
Thôi vậy, dù sao bây giờ cũng không nghĩ ra được gì nữa, Tiêu Mộc Diên đành hỏi thẳng xem anh thích gì vậy.
“Hay là anh nói em biết anh thích gì đi.” Bởi lúc này cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, chẳng thà vào thẳng vấn đề mà hỏi anh luôn, chỉ cần anh thành thực trả lời, cô sẽ làm theo anh.
Nhưng lúc này Thịnh Trình Việt lại im lặng.
Tiêu Mộc Diên còn tưởng rằng anh không còn gì để nói nữa rồi, ai ngờ một giây sau, anh lại nói một tràng, làm cô không kịp trở tay.
“Ừ, chuyện đầu tiên là anh mong trong tuần, chúng ta sẽ dành riêng một ngày cho nhau, có nghĩa là ngày hôm ấy chỉ có anh và em, em không được bỏ lơ anh. Hơn nữa, ngày nào cũng phải chuẩn bị một điều bất ngờ cho anh…”
Nghe anh nói xong, Tiêu Mộc Diên lại thấy cạn lời rồi, cô thậm chí còn nghi ngờ người ngồi trước mặt mình có phải đàn ông không, mà anh lải nhải còn hơn phụ nữ nữa, phụ nữ còn không phiền phức thế này, dám có yêu cầu vô lý như thế, cô không biết nên nói thế nào mới phải.
Hơn nữa anh là đàn ông lại còn mong cô chuẩn bị quà cho anh, đúng là kỳ lạ quá mà, nhưng cô hiểu, đây đều là cách anh thể hiện tình yêu với cô.
“Anh để em nghĩ chút đã.” Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng, cô là người một khi đã hứa là sẽ giữ lời, nếu cô tuân thủ lời hứa, cô phải suy nghĩ kĩ trước đã để tránh sau này anh quá ỷ lại vào cô.
Lúc này Thịnh Trình Việt đã bắt đầu sốt sắng: “Bà xã à, em xem, anh đã đáp ứng mọi nguyện vọng của em rồi, đừng bảo vài yêu cầu nhỏ của anh em cũng không đồng ý đấy nhé, em xem anh vì em đã hy sinh mình, để các con về thế này rồi.”
Anh nói mà gương mặt trông đến là tủi thân, sao lại cảm giác như không phải anh sinh ra mấy đứa trẻ này nhỉ? Dù gì phải có anh mới có các con mà, anh phủi luôn trách nhiệm như vậy, làm như chăm sóc con cái là trách nhiệm mình cô vậy.
“Bà xã à, có thể đồng ý với anh không? Nể tình bông hồng này và những điều bất ngờ anh làm hôm nay đi.”
Tiêu Mộc Diên không kịp nghĩ kĩ, mà Thịnh Trình Việt lại cứ thúc giục mãi. Cuối cùng không biết cô đã nghĩ thế nào, mà lại gật đầu đồng ý yêu cầu của anh.
Lúc ấy Thịnh Trình Việt vui vẻ bước đến, bế Tiêu Mộc Diên đặt lên bàn, rồi hôn cô thật sâu, cô còn chưa kịp phản ứng, cô vừa ăn xong, miệng còn đồ ăn mà, người đàn ông này không phải vội quá rồi đó chứ.
Hơn nữa trong miệng anh còn có mùi rượu nhàn nhạt rất dễ ngửi, hai người đắm chìm trong hương vị của nụ hôn, cứ ở đó hôn nhau đắm đuối.
Tới mức không thể tách rời.
Mấy đứa trẻ trốn sau cửa sổ nhìn nhau rồi bụm miệng cười trộm, sợ mình cười ra tiếng.
Trong lòng chúng nghĩ, ba mẹ lại ở đó làm mấy chuyện người lớn rồi.
Lâm Phong đứng ở bên cạnh cũng thấy bất đắc dĩ, bởi vốn dĩ anh đã đưa bọn trẻ về theo lời tổng giám đốc, nhưng không ngờ bị mấy đứa nhỏ phản đối, chúng muốn ở lại xem ba mẹ tiến triển thế nào.
Lâm Phong đấu không lại bọn trẻ, nên đành đồng ý, chỉ mong mấy đứa có thể sớm ngoan ngoãn chút, theo anh về nhà, nếu không Thịnh Trình Việt mà biết, thì anh xong đời.
“Được rồi, cũng ổn thỏa rồi, nếu mấy đứa còn không chịu về, ba các cháu sẽ mắng chú mất.”
Dưới sự thúc giục của Lâm Phong, đám trẻ cuối cùng cũng nhảy chân sáo chạy về phía xe, lên xe về nhà.
*
Ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên nhận ra eo và hông mình vừa đau vừa nhức, hình như tối hôm qua, cô và anh ở nhà hàng làm chuyện đó, nghĩ lại thì mất mặt thật, chỉ trách Thịnh Trình Việt điên cuồng quá, không biết đã làm bao nhiêu lần nữa, sau này không thể để anh ấy làm loạn vậy được, cảm giác như cơ thể của cô không còn thuộc về cô nữa rồi.
Đang lúc cô định dậy đi tắm, thì cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào eo cô.
“Bà xã à, em có hài lòng với biểu hiện tối qua của anh không?” Thịnh Trình Việt hôn một cái lên má cô.
Tiêu Mộc Diên không chịu nổi nhiệt tình ngay sáng sớm của anh như vậy.
“Được rồi, hôm qua đã dày vò cả đêm rồi, anh không thể cho em nghỉ ngơi hẳn hoi được sao? Em phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhỏ.” Tiêu Mộc Diên hơi chán ghét mà đẩy anh ra rồi chạy ngay vào phòng tắm, tắm xong lại vội vội vàng vàng đi xuống bếp.
Bình luận facebook