Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-806
CHƯƠNG 806: CÔ TA ĐI RỒI
CHƯƠNG 806: CÔ TA ĐI RỒI
Bây giờ Tiêu Mộc Diên ở trong này thật đúng là gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, càng huống hồ căn bản không có sức phá cửa, đến lớn tiếng nói cô cũng không nói được vài câu, huống chi nói ở đây kêu cứu mạng.
Lẽ nào vừa nãy khi cô không để ý đã có người khoá trái cửa lại? Đột nhiên có chút uể oải ngồi trên mặt đất, cô bị nhốt ở đây, sẽ có người đến cứu cô chứ? Có điều phía sau này hình như không có ai đi qua, cho nên cô không nên ngồi đây suy nghĩ viển vông nữa?
Trên người cô không mang theo công cụ truyền tin, lần này cô đúng là đã mua dây buộc mình.
Tiêu Mộc Diên dựa vào cửa, vừa đói vừa lạnh vừa mệt, vì cơ thể cô vẫn khá yếu, nên chậm rãi nhắm mắt lại, có phải nhanh thôi cô sẽ đi gặp thần chết không?! Cô cảm thấy mình không thể kiên trì được lâu nữa, vì sao cô lại cảm thấy sống trên đời này lại mệt đến vậy?
Trong đầu cô thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ khác.
Thịnh Trình Việt, có phải sau khi tôi chết rồi, anh sẽ nhớ đến tôi không?
…
Tiểu Đào đi đi lại lại trong phòng, trong lòng rất buồn bực, rõ ràng vẫn còn là một bệnh nhân, sao có thể không thấy đâu nữa chứ? Cô nhìn thấy viện trưởng đứng trước mặt bèn lập tức chạy tới hỏi: “Viện trưởng, bà có thấy Tiêu Mộc Diên đâu không, sao chỉ trong chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi thế? Cô ấy vẫn còn đang bị bệnh mà.”
Viện trưởng có tật giật mình, cố ý lảng sang chủ đề khác: “Đang yên đang lành sao con lại quan tâm người phụ nữ kia làm gì? Con vẫn nên đi chăm sóc lũ trẻ đi. Người phụ nữ đó không ở đây, có lẽ là đã đi về rồi.”
Đi về? Đó là chuyện không thể nào. Trong lòng Tiểu Đào nghĩ vô cùng chắc chắn.
“Viện trưởng, cô ấy không thể nào đi được.” Dù sao những chuyện Tiêu Mộc Diên làm, cô ấy đều nhìn thấy, một người trời mưa to như vậy vẫn còn quỳ ở bên ngoài, sao có thể dễ dàng lựa chọn rời đi như vậy?
“Dù sao người phụ nữ đó ở đây cũng là thừa thãi, con đừng quan tâm cô ta nhiều nữa. Thực ra ta có lời nói thật lòng muốn nói với con, là người đàn ông đó đến đây đón cô ta đi, nếu như là người phụ nữ kia, một mình cô ta chắc chắn sẽ không chịu đi, cho nên chuyện này con đừng nghĩ nhiều nữa. Ta vẫn còn chuyện cần con làm giúp, cho nên bây giờ con không có thời gian rảnh rỗi đi làm những chuyện vô vị đó đâu.”
Viện trưởng nói những lời này vô cùng vội vàng, nhưng Tiểu Đào từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
“Thực ra, tài chính của cô nhi viện có chút thiếu, cần con lập tức đi kéo viện trợ, nếu không thật sự không kiên trì được lâu nữa. Ta đã hẹn một thương gia rồi, nếu bây giờ con không đi thì sẽ đến trễ đấy.” Nói xong, viện trưởng cũng không quan tâm Tiểu Đào nói gì, kéo thẳng cô ấy ra ngoài, nhét vào trong xe, sau đó bảo tài xế đưa cô ấy tới địa điểm đã chỉ định.
Sau khi nhìn thấy xe đi rồi, viện trưởng cuối cùng cũng thở phào một hơi, vì bà ta biết không thể để Tiểu Đào biết chuyện này. Dù sao, bà ta muốn giày vò người phụ nữ còn đang sống sờ sờ kia, để cô biết khó mà lui, tự chủ động cầu xin rời đi.
Chỉ là không biết tình hình người phụ nữ đó bên kia thế nào rồi, cho nên viện trưởng liền qua nhà kho phía sau hậu viện, thấy bên trong sóng yên biển lặng, sao lại không có một chút tiếng động nào, theo lý mà nói, người phụ nữ kia nên ở đây lớn tiếng kêu cứu mới phải chứ. Không phải là đã té xỉu rồi chứ?
Bà ta vốn định mở cửa nhưng lại do dự một lát, quyết định mở cửa sổ nhìn trước rồi tính tiếp, kết quả bà ta nhìn vào trong cửa sốt, thấy người phụ nữ kia đang nằm sõng soài trên mặt đất, xem ra đã ngất rồi, không ngờ người phụ nữ này vẫn còn thật sự suy yếu như vậy, chẳng trách đến cứu mạng cũng không kêu, nhưng khi bà ta định mở cửa ra, lại đột nhiên ngây người, bà ta đang làm gì thế này? Bà ta thế mà lại định cứu người phụ nữ đó, nên để người phụ nữ đó chịu khổ một chút, cho dù cô chết thì cũng có sao? Đến khi đó nói cô chết do chuyện ngoài ý muốn là được rồi, đây cũng xem như là một biện pháp tốt.
Chỉ cần người phụ nữ này chết thì sẽ không có ai đến tranh người với con gái bà, con gái bà ta sẽ có được hạnh phúc, đây chính là một biện pháp vẹn toàn đôi bên, nên bà ta quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Xin lỗi, cô muốn trách thì hãy trách cô, vì sao lại là tình địch của con gái tôi?
Vốn dĩ bà ta cũng không muốn tàn nhẫn nhốt cô trong căn phòng này, phía sau viện đến một bóng người cũng không có, vì thế viện trưởng lại đi về phía trước viện, nhưng chưa đi được mấy bước, bà ta lại va vào một lồng ngực vững chắc khiến bà ta bị doạ suýt chết, ngẩng đầu lên thì ra là Kiều Phong.
Kiều Phong đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, hôm nay viện trưởng có vẻ lén lén lút lút? Giống như đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
“Viện trưởng, bà ở đây làm gì?”
“Tôi xem tình hình cậu và lũ trẻ bên này thế nào ấy mà. Đột nhiên tôi nhớ ra còn chuyện gấp phải xử lý.” Sau khi viện trưởng vội vàng nói hai câu liền đi vào văn phòng của bà ta.
Sao anh lại cảm thấy viện trưởng đang chạy trối chết nhỉ?
Khi Kiều Phong định vào phòng bệnh nhìn người phụ nữ kia một chút lại phát hiện phòng bệnh trống không, trong lòng anh bắt đầu buồn bực, lông mày cũng nhíu chặt. Người phụ nữ kia hao tổn bao nhiêu sức lực, không dễ dàng gì mới vào được đây, thế mà lại đi không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng cô ấy còn đang bị bệnh thì đi thế nào?
Đáng chết! Sao anh lại ở đây lo lắng cho cô chứ, không phải anh nên đi tìm Tiểu Đào sao? Anh hít sâu vào một hơi, đè nén cảm xúc ngổn ngang hỗn độn xuống, sau đó lại xoay người rời đi, anh phải bỏ người phụ nữ đó ra khỏi thế giới của mình, căn bản cô chỉ đang làm điều thừa mà thôi, anh chỉ có thể sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên Tiểu Đào.
Sau khi thu xếp ổn thoả chuyện lũ trẻ xong thì trời cũng đã tối, Tiểu Đào cuối cùng cũng về. Hôm nay kéo tài trợ quả thật đã khiến cô ấy mệt chết, vì trong lòng vẫn còn chuyện lo lắng nên sau khi về cô ấy liền đi tìm Kiều Phong hỏi: “Anh tìm thấy Tiêu Mộc Diên chưa?”
“Không phải cô ấy đã đi từ lâu rồi sao?” Kiều Phong nói vô cùng lạnh nhạt.
“Nhưng cô ấy có thể kéo cơ thể ốm yếu bệnh tật đó đi đâu được chứ?”
Lúc này anh cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì không đúng lắm, không phải là người phụ nữ đó đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?
“Tiểu Đào, anh biết hôm nay em đã rất mệt rồi, em đi nghỉ ngơi đi.” Kiều Phong không muốn nói với cô ấy, anh sẽ đi tìm người phụ nữ kia.
“Nhưng…” Trên mặt Tiểu Đào rõ ràng có chút lo lắng.
“Anh biết em đang lo lắng điều gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Nếu như cô đi rồi thì để cô đi đi, nếu như còn ở đây thì anh nhất định sẽ tìm ra được Tiêu Mộc Diên.
CHƯƠNG 806: CÔ TA ĐI RỒI
Bây giờ Tiêu Mộc Diên ở trong này thật đúng là gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, càng huống hồ căn bản không có sức phá cửa, đến lớn tiếng nói cô cũng không nói được vài câu, huống chi nói ở đây kêu cứu mạng.
Lẽ nào vừa nãy khi cô không để ý đã có người khoá trái cửa lại? Đột nhiên có chút uể oải ngồi trên mặt đất, cô bị nhốt ở đây, sẽ có người đến cứu cô chứ? Có điều phía sau này hình như không có ai đi qua, cho nên cô không nên ngồi đây suy nghĩ viển vông nữa?
Trên người cô không mang theo công cụ truyền tin, lần này cô đúng là đã mua dây buộc mình.
Tiêu Mộc Diên dựa vào cửa, vừa đói vừa lạnh vừa mệt, vì cơ thể cô vẫn khá yếu, nên chậm rãi nhắm mắt lại, có phải nhanh thôi cô sẽ đi gặp thần chết không?! Cô cảm thấy mình không thể kiên trì được lâu nữa, vì sao cô lại cảm thấy sống trên đời này lại mệt đến vậy?
Trong đầu cô thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ khác.
Thịnh Trình Việt, có phải sau khi tôi chết rồi, anh sẽ nhớ đến tôi không?
…
Tiểu Đào đi đi lại lại trong phòng, trong lòng rất buồn bực, rõ ràng vẫn còn là một bệnh nhân, sao có thể không thấy đâu nữa chứ? Cô nhìn thấy viện trưởng đứng trước mặt bèn lập tức chạy tới hỏi: “Viện trưởng, bà có thấy Tiêu Mộc Diên đâu không, sao chỉ trong chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi thế? Cô ấy vẫn còn đang bị bệnh mà.”
Viện trưởng có tật giật mình, cố ý lảng sang chủ đề khác: “Đang yên đang lành sao con lại quan tâm người phụ nữ kia làm gì? Con vẫn nên đi chăm sóc lũ trẻ đi. Người phụ nữ đó không ở đây, có lẽ là đã đi về rồi.”
Đi về? Đó là chuyện không thể nào. Trong lòng Tiểu Đào nghĩ vô cùng chắc chắn.
“Viện trưởng, cô ấy không thể nào đi được.” Dù sao những chuyện Tiêu Mộc Diên làm, cô ấy đều nhìn thấy, một người trời mưa to như vậy vẫn còn quỳ ở bên ngoài, sao có thể dễ dàng lựa chọn rời đi như vậy?
“Dù sao người phụ nữ đó ở đây cũng là thừa thãi, con đừng quan tâm cô ta nhiều nữa. Thực ra ta có lời nói thật lòng muốn nói với con, là người đàn ông đó đến đây đón cô ta đi, nếu như là người phụ nữ kia, một mình cô ta chắc chắn sẽ không chịu đi, cho nên chuyện này con đừng nghĩ nhiều nữa. Ta vẫn còn chuyện cần con làm giúp, cho nên bây giờ con không có thời gian rảnh rỗi đi làm những chuyện vô vị đó đâu.”
Viện trưởng nói những lời này vô cùng vội vàng, nhưng Tiểu Đào từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
“Thực ra, tài chính của cô nhi viện có chút thiếu, cần con lập tức đi kéo viện trợ, nếu không thật sự không kiên trì được lâu nữa. Ta đã hẹn một thương gia rồi, nếu bây giờ con không đi thì sẽ đến trễ đấy.” Nói xong, viện trưởng cũng không quan tâm Tiểu Đào nói gì, kéo thẳng cô ấy ra ngoài, nhét vào trong xe, sau đó bảo tài xế đưa cô ấy tới địa điểm đã chỉ định.
Sau khi nhìn thấy xe đi rồi, viện trưởng cuối cùng cũng thở phào một hơi, vì bà ta biết không thể để Tiểu Đào biết chuyện này. Dù sao, bà ta muốn giày vò người phụ nữ còn đang sống sờ sờ kia, để cô biết khó mà lui, tự chủ động cầu xin rời đi.
Chỉ là không biết tình hình người phụ nữ đó bên kia thế nào rồi, cho nên viện trưởng liền qua nhà kho phía sau hậu viện, thấy bên trong sóng yên biển lặng, sao lại không có một chút tiếng động nào, theo lý mà nói, người phụ nữ kia nên ở đây lớn tiếng kêu cứu mới phải chứ. Không phải là đã té xỉu rồi chứ?
Bà ta vốn định mở cửa nhưng lại do dự một lát, quyết định mở cửa sổ nhìn trước rồi tính tiếp, kết quả bà ta nhìn vào trong cửa sốt, thấy người phụ nữ kia đang nằm sõng soài trên mặt đất, xem ra đã ngất rồi, không ngờ người phụ nữ này vẫn còn thật sự suy yếu như vậy, chẳng trách đến cứu mạng cũng không kêu, nhưng khi bà ta định mở cửa ra, lại đột nhiên ngây người, bà ta đang làm gì thế này? Bà ta thế mà lại định cứu người phụ nữ đó, nên để người phụ nữ đó chịu khổ một chút, cho dù cô chết thì cũng có sao? Đến khi đó nói cô chết do chuyện ngoài ý muốn là được rồi, đây cũng xem như là một biện pháp tốt.
Chỉ cần người phụ nữ này chết thì sẽ không có ai đến tranh người với con gái bà, con gái bà ta sẽ có được hạnh phúc, đây chính là một biện pháp vẹn toàn đôi bên, nên bà ta quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Xin lỗi, cô muốn trách thì hãy trách cô, vì sao lại là tình địch của con gái tôi?
Vốn dĩ bà ta cũng không muốn tàn nhẫn nhốt cô trong căn phòng này, phía sau viện đến một bóng người cũng không có, vì thế viện trưởng lại đi về phía trước viện, nhưng chưa đi được mấy bước, bà ta lại va vào một lồng ngực vững chắc khiến bà ta bị doạ suýt chết, ngẩng đầu lên thì ra là Kiều Phong.
Kiều Phong đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, hôm nay viện trưởng có vẻ lén lén lút lút? Giống như đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
“Viện trưởng, bà ở đây làm gì?”
“Tôi xem tình hình cậu và lũ trẻ bên này thế nào ấy mà. Đột nhiên tôi nhớ ra còn chuyện gấp phải xử lý.” Sau khi viện trưởng vội vàng nói hai câu liền đi vào văn phòng của bà ta.
Sao anh lại cảm thấy viện trưởng đang chạy trối chết nhỉ?
Khi Kiều Phong định vào phòng bệnh nhìn người phụ nữ kia một chút lại phát hiện phòng bệnh trống không, trong lòng anh bắt đầu buồn bực, lông mày cũng nhíu chặt. Người phụ nữ kia hao tổn bao nhiêu sức lực, không dễ dàng gì mới vào được đây, thế mà lại đi không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng cô ấy còn đang bị bệnh thì đi thế nào?
Đáng chết! Sao anh lại ở đây lo lắng cho cô chứ, không phải anh nên đi tìm Tiểu Đào sao? Anh hít sâu vào một hơi, đè nén cảm xúc ngổn ngang hỗn độn xuống, sau đó lại xoay người rời đi, anh phải bỏ người phụ nữ đó ra khỏi thế giới của mình, căn bản cô chỉ đang làm điều thừa mà thôi, anh chỉ có thể sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên Tiểu Đào.
Sau khi thu xếp ổn thoả chuyện lũ trẻ xong thì trời cũng đã tối, Tiểu Đào cuối cùng cũng về. Hôm nay kéo tài trợ quả thật đã khiến cô ấy mệt chết, vì trong lòng vẫn còn chuyện lo lắng nên sau khi về cô ấy liền đi tìm Kiều Phong hỏi: “Anh tìm thấy Tiêu Mộc Diên chưa?”
“Không phải cô ấy đã đi từ lâu rồi sao?” Kiều Phong nói vô cùng lạnh nhạt.
“Nhưng cô ấy có thể kéo cơ thể ốm yếu bệnh tật đó đi đâu được chứ?”
Lúc này anh cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì không đúng lắm, không phải là người phụ nữ đó đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?
“Tiểu Đào, anh biết hôm nay em đã rất mệt rồi, em đi nghỉ ngơi đi.” Kiều Phong không muốn nói với cô ấy, anh sẽ đi tìm người phụ nữ kia.
“Nhưng…” Trên mặt Tiểu Đào rõ ràng có chút lo lắng.
“Anh biết em đang lo lắng điều gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Nếu như cô đi rồi thì để cô đi đi, nếu như còn ở đây thì anh nhất định sẽ tìm ra được Tiêu Mộc Diên.
Bình luận facebook