Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-817
CHƯƠNG 817: TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM
CHƯƠNG 817: TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM
“Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh.” Khó khăn lắm Tiêu Mộc Diên mới đi được đến ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có thể ở cạnh anh gần đến vậy, khó khăn lắm mới cảm thấy hai người bọn họ đã sắp ở bên nhau rồi, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Người phụ nữ này sao cứ bám riết không tha vậy? Em không phải loại phụ nữ mà tôi thích, em mau đi đi!” Kiều Phong nói chuyện rất tuyệt tình, không để lại bất kỳ con đường lui nào.
Tiêu Mộc Diên cũng không hiểu vì sao lúc này Kiều Phong lại đột nhiên thay đổi tính tình nhiều đến vậy, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của cô đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta sao? Nhưng vừa rồi anh vẫn luôn ép cô lựa chọn, cô cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với anh ta.
“Tóm lại sau này em đừng ở bên cạnh tôi nữa.” Kiều Phong xoay người muốn rời khỏi, lúc này Tiêu Mộc Diên lại càng trở nên buồn phiền, vì cô biết cô không thể cho Kiều Phong rời đi dễ dàng như vậy, không phải anh ép cô đưa ra lựa chọn sao? Vậy cô đưa ra lựa chọn cho anh xem.
“Người mà em thích là anh.” Tiêu Mộc Diên không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao hai người bọn họ đều là cùng một người, nói thích người nào cũng vậy thôi, vì bây giờ cô thật sự không chịu được dáng vẻ tuyệt tình của Kiều Phong đối với cô như vậy nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, sau đó hai người bọn họ có thể chung sống hạnh phúc mãi mãi.
Sau khi nghe cô nói như vậy, Kiều Phong lại vô cùng vui mừng, cuối cùng cô gái này cũng thừa nhận rồi.
Kiều Phong cũng xoay người lại, đang định ôm lấy Tiêu Mộc Diên.
Nhưng lúc này, viện trưởng vội vàng đi ra, lúc này Tiêu Mộc Diên lại vô cùng buồn phiền, lần nào viện trưởng cũng xuất hiện thật đúng lúc. Lần nào cũng có thể chặn ngang bọn họ một cách hoàn mỹ. Trong lòng cô loạn như cào cào.
Mặc dù Tiêu Mộc Diên rất chán nản, nhưng vẫn phải buông tay Kiều Phong ra, nhưng cô không ngờ Kiều Phong không hề có ý buông tay cô ra, trái lại còn nắm tay cô chặt hơi, dường như đã nhận định cô chính là người mà anh yêu suốt đời vậy.
Cô có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Kiều Phong, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào không nói lên lời.
“Em yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì. Tôi cũng đều sẽ đứng về phía em!”
Sau khi nghe thấy câu nói này, dường như Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt trên người anh, không đúng, anh chính là Thịnh Trình Việt, lúc này cô thật sự cảm giác được cuối cùng cố gắng kiên trì bấy lâu nay đã được đền đáp.
Nhưng mà lúc này viện trưởng nhìn thấy hai người họ đan chặt tay lại với nhau, nhất thời cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi, sau khi trừng lớn mắt lườm Tiêu Mộc Diên một cái thì nhíu mày nói với Kiều Phong: “Tiểu Đào xảy ra chuyện, nó muốn uống thuốc ngủ tự sát, may là tôi kịp thời ngăn cản, nhưng bây giờ cả người đang ở trong trạng thái hôn mê. Cậu mau vào thăm nó một chút đi.”
Cái gì? Anh chỉ mới đi ra một lát mà thôi mà bên kia đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi sao.
Chết tiệt, anh đi về phía bên kia, lần này Tiêu Mộc Diên cũng đi theo. Vì lúc đi Kiều Phong vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, dường như đã nhận định cô chính là người của mình rồi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy vừa mừng vừa sợ, không ngờ lại có thể được anh che chở đến mức như vậy.
Nhưng viện trưởng không nhìn nổi: “Lúc này rồi mà cậu còn nắm tay người phụ nữ này làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn khiến con gái tôi tức chết sao? Nó đã bị cậu làm tổn thương thấu tim gan rồi, bây giờ lúc nào cũng chỉ muốn uống thuốc ngủ thôi, nó sắp chết đến nơi rồi...”
“Tình huống thế này chẳng phải bà nên gọi 115 trước sao?” Vì sao lại coi Kiều Phong giống như linh đan diệu dược của Tiểu Đào rồi chứ.
Tiêu Mộc Diên hùng hồn hỏi thẳng lại viện trưởng, viện trưởng lập tức bị nói cho im bặt không trả lời được.
“Bây giờ không phải lúc nói những điều này, cậu mau đi thăm Tiểu Đào một chút đi, nó không thể không có cậu.” Viện trưởng liên tục nhấn mạnh câu nói này.
Bọn họ đi vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Đào tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, quả thật khiến cho người ta đau lòng.
Bỗng nhiên Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng áy náy, vì cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, cô muốn đi ra ngoài, nhưng trong thời khắc này Kiều Phong lại giữ tay cô lại.
Anh nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt kiên định, như muốn nói cho cô, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây.
Viện trưởng lại không chịu nổi hai người liếc mắt đưa tình ở chỗ này. Thật sự khiến cho bà ta tức không chịu nổi rồi. nếu như có thể, bà ta ước gì có thể đẩy người phụ nữ này vào mười tám tầng địa ngục, như vậy cô sẽ không thể giày vò con gái của bà ta nữa.
Đột nhiên Tiểu Đào tỉnh lại.
Nhìn thấy Kiều Phong lập tức nhào vào lồng ngực anh: “Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Em cho rằng anh không cần em nữa...”
Lúc này Tiêu Mộc Diên không thể không buông tay Kiều Phong ra. Cô vô tình nhìn thấy thuốc ngủ rơi vãi đầy trên mặt đất, thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả, nhìn Tiểu Đào đang ôm chặt lấy Kiều Phong.
Kiều Phong sợ cảm xúc của Tiểu Đào không được ổn định, vì vậy không dám đẩy cô ta ra.
“Cô bé ngốc, sao em có thể làm chuyện điên rồ thế chứ.”
“Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Chẳng phải anh đã nói sẽ ở cạnh em cả đời sao? Sau khi tỉnh lại em phát hiện không thấy anh đâu, vì vậy em cho rằng anh...” Tiểu Đào vốn còn muốn vừa khóc lóc vừa nói tiếp, nhưng sau khi ánh mắt cô ta nhìn thấy Tiêu Mộc Diên liền trở nên âm ngoan ác độc.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút sợ hãi, cô cảm thấy Tiểu Đào bây giờ đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không giống với Tiểu Đào tốt bụng ngây thơ trước kia, trước kia cô ta sẽ không lộ ra ánh mắt đáng sợ như bây giờ.
Nhất thời Tiêu Mộc Diên có chút sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Tại sao người phụ nữ này lại ở đây? Em không muốn nhìn thấy cô ta!” Tiểu Đào giống như chỉ cần thấy Tiêu Mộc Diên liền sẽ trở nên điên cuồng vậy: “Lập tức đuổi đi cho em! Em không muốn nhìn thấy cô ta!”
Tiểu Đào điên cuồng gào thét ở trong này, không có cách nào khống chế tâm tình của mình.
Nhưng lúc này viện trưởng lại chạy đến, đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên nói: “Tôi cầu xin cô, cô mau mau rời khỏi đây đi, đừng để Tiểu Đào nhìn thấy cô nữa. Bây giờ nó nhìn thấy cô sẽ sụp đổ, Tiểu Đào bây giờ đã không giống ngày xưa rồi.”
Tiêu Mộc Diên cũng nhận ra tình huống có chút không thích hợp, vì vậy cô bèn vội vàng đi sang một bên, cô hít một hơi thật sâu, không ngờ vấn đề lại tồi tệ đến mức này. Cô nhất thời cảm thấy dường như mình trở thành một tội nhân thiên cổ, nhưng khó khăn lắm cô mới tiến được vào trong trái tim Kiều Phong, cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Cô sẽ ngoan ngoãn chờ bên cạnh Kiều Phong, chờ anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện.
Kiều Phong nhìn Tiêu Mộc Diên ra hiệu cô đi ra trước.
Sau khi cô đi ra, viện trưởng cũng đi ra theo.
“Chắc là không cần tôi nói cho cô đâu nhỉ, cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi đi.” Viện trưởng cảm thấy lần này mình không thể nương tay nữa.
“Tôi không thể đồng ý với bà.” Tiêu Mộc Diên cắn chặt môi trả lời.
“Vì sao? Tiểu Đào sắp bị các cô ép điên rồi.”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không để cho Tiểu Đào xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Tiêu Mộc Diên vội vàng bổ sung nói.
“Cô xem Tiểu Đào biến thành dáng vẻ như bây giờ, cô chính là kẻ đầu sỏ, cô còn có tư cách gì ở lại?” Viện trưởng cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng biết mình khó thoát khỏi sai lầm, vì vậy cô sẽ ở lại chăm sóc cho Tiểu Đào thật tốt.
“Bà yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói bóng gió chính là, cô sẽ chịu trách nhiệm đối với Tiểu Đào.
Viện trưởng lại cười lạnh: “Cô có thể chịu trách nhiệm gì chứ?”
“Tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.” Tiêu Mộc Diên cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ai cần cô chăm sóc chứ? Chỉ cần Kiều Phong ở bên cạnh nó là được rồi, nếu Tiểu Đào nhìn thấy cô thì sẽ càng trở nên điên cuồng hơn mà thôi.” Viện trưởng hiểu rõ mà lên tiếng từ chối Tiêu Mộc Diên.
CHƯƠNG 817: TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM
“Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh.” Khó khăn lắm Tiêu Mộc Diên mới đi được đến ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có thể ở cạnh anh gần đến vậy, khó khăn lắm mới cảm thấy hai người bọn họ đã sắp ở bên nhau rồi, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Người phụ nữ này sao cứ bám riết không tha vậy? Em không phải loại phụ nữ mà tôi thích, em mau đi đi!” Kiều Phong nói chuyện rất tuyệt tình, không để lại bất kỳ con đường lui nào.
Tiêu Mộc Diên cũng không hiểu vì sao lúc này Kiều Phong lại đột nhiên thay đổi tính tình nhiều đến vậy, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của cô đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta sao? Nhưng vừa rồi anh vẫn luôn ép cô lựa chọn, cô cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với anh ta.
“Tóm lại sau này em đừng ở bên cạnh tôi nữa.” Kiều Phong xoay người muốn rời khỏi, lúc này Tiêu Mộc Diên lại càng trở nên buồn phiền, vì cô biết cô không thể cho Kiều Phong rời đi dễ dàng như vậy, không phải anh ép cô đưa ra lựa chọn sao? Vậy cô đưa ra lựa chọn cho anh xem.
“Người mà em thích là anh.” Tiêu Mộc Diên không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao hai người bọn họ đều là cùng một người, nói thích người nào cũng vậy thôi, vì bây giờ cô thật sự không chịu được dáng vẻ tuyệt tình của Kiều Phong đối với cô như vậy nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, sau đó hai người bọn họ có thể chung sống hạnh phúc mãi mãi.
Sau khi nghe cô nói như vậy, Kiều Phong lại vô cùng vui mừng, cuối cùng cô gái này cũng thừa nhận rồi.
Kiều Phong cũng xoay người lại, đang định ôm lấy Tiêu Mộc Diên.
Nhưng lúc này, viện trưởng vội vàng đi ra, lúc này Tiêu Mộc Diên lại vô cùng buồn phiền, lần nào viện trưởng cũng xuất hiện thật đúng lúc. Lần nào cũng có thể chặn ngang bọn họ một cách hoàn mỹ. Trong lòng cô loạn như cào cào.
Mặc dù Tiêu Mộc Diên rất chán nản, nhưng vẫn phải buông tay Kiều Phong ra, nhưng cô không ngờ Kiều Phong không hề có ý buông tay cô ra, trái lại còn nắm tay cô chặt hơi, dường như đã nhận định cô chính là người mà anh yêu suốt đời vậy.
Cô có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Kiều Phong, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào không nói lên lời.
“Em yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì. Tôi cũng đều sẽ đứng về phía em!”
Sau khi nghe thấy câu nói này, dường như Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt trên người anh, không đúng, anh chính là Thịnh Trình Việt, lúc này cô thật sự cảm giác được cuối cùng cố gắng kiên trì bấy lâu nay đã được đền đáp.
Nhưng mà lúc này viện trưởng nhìn thấy hai người họ đan chặt tay lại với nhau, nhất thời cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi, sau khi trừng lớn mắt lườm Tiêu Mộc Diên một cái thì nhíu mày nói với Kiều Phong: “Tiểu Đào xảy ra chuyện, nó muốn uống thuốc ngủ tự sát, may là tôi kịp thời ngăn cản, nhưng bây giờ cả người đang ở trong trạng thái hôn mê. Cậu mau vào thăm nó một chút đi.”
Cái gì? Anh chỉ mới đi ra một lát mà thôi mà bên kia đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi sao.
Chết tiệt, anh đi về phía bên kia, lần này Tiêu Mộc Diên cũng đi theo. Vì lúc đi Kiều Phong vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, dường như đã nhận định cô chính là người của mình rồi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy vừa mừng vừa sợ, không ngờ lại có thể được anh che chở đến mức như vậy.
Nhưng viện trưởng không nhìn nổi: “Lúc này rồi mà cậu còn nắm tay người phụ nữ này làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn khiến con gái tôi tức chết sao? Nó đã bị cậu làm tổn thương thấu tim gan rồi, bây giờ lúc nào cũng chỉ muốn uống thuốc ngủ thôi, nó sắp chết đến nơi rồi...”
“Tình huống thế này chẳng phải bà nên gọi 115 trước sao?” Vì sao lại coi Kiều Phong giống như linh đan diệu dược của Tiểu Đào rồi chứ.
Tiêu Mộc Diên hùng hồn hỏi thẳng lại viện trưởng, viện trưởng lập tức bị nói cho im bặt không trả lời được.
“Bây giờ không phải lúc nói những điều này, cậu mau đi thăm Tiểu Đào một chút đi, nó không thể không có cậu.” Viện trưởng liên tục nhấn mạnh câu nói này.
Bọn họ đi vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Đào tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, quả thật khiến cho người ta đau lòng.
Bỗng nhiên Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng áy náy, vì cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, cô muốn đi ra ngoài, nhưng trong thời khắc này Kiều Phong lại giữ tay cô lại.
Anh nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt kiên định, như muốn nói cho cô, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây.
Viện trưởng lại không chịu nổi hai người liếc mắt đưa tình ở chỗ này. Thật sự khiến cho bà ta tức không chịu nổi rồi. nếu như có thể, bà ta ước gì có thể đẩy người phụ nữ này vào mười tám tầng địa ngục, như vậy cô sẽ không thể giày vò con gái của bà ta nữa.
Đột nhiên Tiểu Đào tỉnh lại.
Nhìn thấy Kiều Phong lập tức nhào vào lồng ngực anh: “Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Em cho rằng anh không cần em nữa...”
Lúc này Tiêu Mộc Diên không thể không buông tay Kiều Phong ra. Cô vô tình nhìn thấy thuốc ngủ rơi vãi đầy trên mặt đất, thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả, nhìn Tiểu Đào đang ôm chặt lấy Kiều Phong.
Kiều Phong sợ cảm xúc của Tiểu Đào không được ổn định, vì vậy không dám đẩy cô ta ra.
“Cô bé ngốc, sao em có thể làm chuyện điên rồ thế chứ.”
“Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Chẳng phải anh đã nói sẽ ở cạnh em cả đời sao? Sau khi tỉnh lại em phát hiện không thấy anh đâu, vì vậy em cho rằng anh...” Tiểu Đào vốn còn muốn vừa khóc lóc vừa nói tiếp, nhưng sau khi ánh mắt cô ta nhìn thấy Tiêu Mộc Diên liền trở nên âm ngoan ác độc.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút sợ hãi, cô cảm thấy Tiểu Đào bây giờ đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không giống với Tiểu Đào tốt bụng ngây thơ trước kia, trước kia cô ta sẽ không lộ ra ánh mắt đáng sợ như bây giờ.
Nhất thời Tiêu Mộc Diên có chút sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Tại sao người phụ nữ này lại ở đây? Em không muốn nhìn thấy cô ta!” Tiểu Đào giống như chỉ cần thấy Tiêu Mộc Diên liền sẽ trở nên điên cuồng vậy: “Lập tức đuổi đi cho em! Em không muốn nhìn thấy cô ta!”
Tiểu Đào điên cuồng gào thét ở trong này, không có cách nào khống chế tâm tình của mình.
Nhưng lúc này viện trưởng lại chạy đến, đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên nói: “Tôi cầu xin cô, cô mau mau rời khỏi đây đi, đừng để Tiểu Đào nhìn thấy cô nữa. Bây giờ nó nhìn thấy cô sẽ sụp đổ, Tiểu Đào bây giờ đã không giống ngày xưa rồi.”
Tiêu Mộc Diên cũng nhận ra tình huống có chút không thích hợp, vì vậy cô bèn vội vàng đi sang một bên, cô hít một hơi thật sâu, không ngờ vấn đề lại tồi tệ đến mức này. Cô nhất thời cảm thấy dường như mình trở thành một tội nhân thiên cổ, nhưng khó khăn lắm cô mới tiến được vào trong trái tim Kiều Phong, cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Cô sẽ ngoan ngoãn chờ bên cạnh Kiều Phong, chờ anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện.
Kiều Phong nhìn Tiêu Mộc Diên ra hiệu cô đi ra trước.
Sau khi cô đi ra, viện trưởng cũng đi ra theo.
“Chắc là không cần tôi nói cho cô đâu nhỉ, cô mau chóng thu dọn đồ đạc đi đi.” Viện trưởng cảm thấy lần này mình không thể nương tay nữa.
“Tôi không thể đồng ý với bà.” Tiêu Mộc Diên cắn chặt môi trả lời.
“Vì sao? Tiểu Đào sắp bị các cô ép điên rồi.”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không để cho Tiểu Đào xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Tiêu Mộc Diên vội vàng bổ sung nói.
“Cô xem Tiểu Đào biến thành dáng vẻ như bây giờ, cô chính là kẻ đầu sỏ, cô còn có tư cách gì ở lại?” Viện trưởng cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cũng biết mình khó thoát khỏi sai lầm, vì vậy cô sẽ ở lại chăm sóc cho Tiểu Đào thật tốt.
“Bà yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói bóng gió chính là, cô sẽ chịu trách nhiệm đối với Tiểu Đào.
Viện trưởng lại cười lạnh: “Cô có thể chịu trách nhiệm gì chứ?”
“Tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.” Tiêu Mộc Diên cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ai cần cô chăm sóc chứ? Chỉ cần Kiều Phong ở bên cạnh nó là được rồi, nếu Tiểu Đào nhìn thấy cô thì sẽ càng trở nên điên cuồng hơn mà thôi.” Viện trưởng hiểu rõ mà lên tiếng từ chối Tiêu Mộc Diên.
Bình luận facebook