Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Ngoại truyện 2: Cuộc sống hồi nhỏ của Diệp Tuệ
Thời gian lại trôi qua vài năm, lúc này, Diệp Tuệ đã là một thiếu nữ 12 tuổi, đang tuổi dậy thì.
Hôm nay cô sốt cao, nằm co người trong nhà kho ẩm ướt, mùi mốc của quần áo cùng mùi hôi thối của phân chuột vương quanh chóp mũi cô, trên trán Diệp Tuệ phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Trong người càng lúc càng nóng, tiếng mắng chửi cay nghiệt của người phụ nữ vẫn không dừng lại:
"Diệp Tuệ, mày chết ở nơi nào rồi hả? Cút ra đây giặt quần áo, nhanh lên."
Diệp Tuệ nghe thấy thanh âm khiến cô ám ảnh này, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, cô mặc cho bản thân đang sốt cao, lồm cồm bò dậy, cấp tốc đi giặc quần áo.
Bàn tay gầy guộc đầy vết chai sạn, khuôn mặt đỏ ửng, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, thân thể bé nhỏ ấy làm việc không ngừng nghỉ.
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt cưng chiều bế một bé gái 6 tuổi ra, lúc đi ngang qua Diệp Tuệ còn tiện thể đá vào chân cô một cái thật mạnh.
Cả người Diệp Tuệ lảo đảo, dường như sắp ngất đến nơi.
Sau một hồi làm việc vất vả, giặt quần áo, lau quét căn nhà 4 tầng, cho gia súc ăn,... cuối cùng Diệp Tuệ cũng được nghỉ ngơi.
Cô đói meo, nằm trong một góc nhỏ của nhà kho, nhìn bát cơm thừa trước mặt, dùng tay lau đi dòng nước trên khoé mắt, sau đó cúi đầu ăn.
Phải cố gắng làm việc, như vậy thì mẹ mới cho cô đi học!
...
Thời gian chuyển đến 5 năm sau.
Diệp Tuệ đã 17 tuổi, thân thể cũng phát triển đầy đặn hơn.
Cô vẫn vất vả như ngày nào, cũng may là thành tích đứng đầu trường.
Trên đường đi học về, cô bị một kẻ lạ mặt bắt cóc.
Lúc mở mắt ra, trước mắt cô là một lão già bụng phệ, cùng với Trần Tú Mẫn đang tươi cười nhận tiền từ lão ta.
Diệp Tú Nhi đứng ở một bên, thấy cô đã tỉnh lại, liền hét lên:
"Diệp Tuệ tỉnh lại rồi!"
Lão già kia nghe thấy, trong đôi mắt lộ ra vẻ tham lam, lão dùng ánh mắt đục ngầu nhìn cơ thể mới lớn ẩn dưới lớp đồng phục mỏng manh của cô.
Lão nhào đến, ép cô vào trong ngực, mùi thuốc lá cùng mùi rượu trên người lão khiến cô khó chịu.
Tiếng "tách tách" vang lên, Diệp Tú Nhi đang điên cuồng dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng này.
Trong phút chốc, cô ghê tởm cực kỳ, không biết lấy đâu ra sức lực lớn, đẩy lão già mập ú kia ra, sau đó đứng dậy chạy một mạch.
Chạy đến cầu thang, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Máu đỏ nhuốm đầy trên sàn nhà, đôi mắt Diệp Tuệ khép lại.
Đau đớn cũng không sao, ít nhất là nhờ lần ngã này, cô đã không bị lão già kia xâm phạm.
Ngay sau khi cô hôn mê, lão già kia giận dữ quát vào mặt Trần Tú Mẫn:
"Tú Nhi, ta tính thế này, con cố gắng hầu hạ lão ta một đêm, tiền kiếm được ta nhất định sẽ chia cho con một nửa."
Diệp Tú Nhi trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, chia một nửa? Bà ta nghĩ cô ta ngu chắc?
Cô ta vờ khóc lóc, uỷ khuất nhìn bà ta, nước mắt rưng rưng nói:
"Sao bà có thể ép tôi làm loại chuyện này được cơ chứ? Bà... tôi sẽ mách lại với cha tôi."
Trần Tú Mẩn sợ hết hồn, vội vàng trấn an Diệp Tú Nhi:
"Tú Nhi bình tĩnh, Vương tổng đang rất tức giận, nếu lão ta giở chút thủ đoạn với Diệp gia, chỉ sợ cả ta và con đều không sống được. Ngoan, nghe lời ta, hầu hạ lão ta một đêm thôi, số tiền mà lão ta đưa, ta đều cho con hết."
Diệp Tú Nhi làm như do dự, một lúc sau mới ấp úng nói:
"Chỉ... chỉ một lần này thôi đấy!"
Sau câu đồng ý của cô ta, Trần Tú Mẫn đưa cô ta đến trước mặt lão già kia, nịnh nọt nói:
"Vương tổng, ngài xem, con bé này còn ngon hơn cả Diệp Tuệ, tôi đền bù nó cho ông, thế nào?"
Người được gọi là Vương tổng kia dùng ánh mắt như đang định giá một món hàng, săm soi cơ thể Diệp Tú Nhi từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, xem như tạm hài lòng, lão hỏi:
"Còn trinh không?"
Diệp Tú Nhi biết cô ta không thể nói dối trước lão già này được, cô ta chần chừ một lúc lâu, sau đó trả lời:
"Mất rồi."
Lão già không bất ngờ lắm, nhìn cái ánh mắt tính toán của cô ta, không cần nghĩ cũng biết cô ta không còn trong sạch.
Lão cũng không quan trọng vấn đề này, mạnh bạo cởi váy Diệp Tú Nhi ra, cơ thể mập mạp chuyển động trên thân cô ta, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở dốc.
Tiếng rên rỉ sung sướng của Diệp Tú Nhi vang vọng khắp xung quanh, sau khi lão già xong việc, cô ta cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, đẩy ngã lão già kia ra, lật người lại, tự mình chủ động dùng miệng hầu hạ lão ta.
Khuôn mặt lão già lộ ra vẻ thích thú.
Đúng là một con điếm biết điều, lão thích những người như thế này.
Hôm nay cô sốt cao, nằm co người trong nhà kho ẩm ướt, mùi mốc của quần áo cùng mùi hôi thối của phân chuột vương quanh chóp mũi cô, trên trán Diệp Tuệ phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Trong người càng lúc càng nóng, tiếng mắng chửi cay nghiệt của người phụ nữ vẫn không dừng lại:
"Diệp Tuệ, mày chết ở nơi nào rồi hả? Cút ra đây giặt quần áo, nhanh lên."
Diệp Tuệ nghe thấy thanh âm khiến cô ám ảnh này, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, cô mặc cho bản thân đang sốt cao, lồm cồm bò dậy, cấp tốc đi giặc quần áo.
Bàn tay gầy guộc đầy vết chai sạn, khuôn mặt đỏ ửng, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, thân thể bé nhỏ ấy làm việc không ngừng nghỉ.
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt cưng chiều bế một bé gái 6 tuổi ra, lúc đi ngang qua Diệp Tuệ còn tiện thể đá vào chân cô một cái thật mạnh.
Cả người Diệp Tuệ lảo đảo, dường như sắp ngất đến nơi.
Sau một hồi làm việc vất vả, giặt quần áo, lau quét căn nhà 4 tầng, cho gia súc ăn,... cuối cùng Diệp Tuệ cũng được nghỉ ngơi.
Cô đói meo, nằm trong một góc nhỏ của nhà kho, nhìn bát cơm thừa trước mặt, dùng tay lau đi dòng nước trên khoé mắt, sau đó cúi đầu ăn.
Phải cố gắng làm việc, như vậy thì mẹ mới cho cô đi học!
...
Thời gian chuyển đến 5 năm sau.
Diệp Tuệ đã 17 tuổi, thân thể cũng phát triển đầy đặn hơn.
Cô vẫn vất vả như ngày nào, cũng may là thành tích đứng đầu trường.
Trên đường đi học về, cô bị một kẻ lạ mặt bắt cóc.
Lúc mở mắt ra, trước mắt cô là một lão già bụng phệ, cùng với Trần Tú Mẫn đang tươi cười nhận tiền từ lão ta.
Diệp Tú Nhi đứng ở một bên, thấy cô đã tỉnh lại, liền hét lên:
"Diệp Tuệ tỉnh lại rồi!"
Lão già kia nghe thấy, trong đôi mắt lộ ra vẻ tham lam, lão dùng ánh mắt đục ngầu nhìn cơ thể mới lớn ẩn dưới lớp đồng phục mỏng manh của cô.
Lão nhào đến, ép cô vào trong ngực, mùi thuốc lá cùng mùi rượu trên người lão khiến cô khó chịu.
Tiếng "tách tách" vang lên, Diệp Tú Nhi đang điên cuồng dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng này.
Trong phút chốc, cô ghê tởm cực kỳ, không biết lấy đâu ra sức lực lớn, đẩy lão già mập ú kia ra, sau đó đứng dậy chạy một mạch.
Chạy đến cầu thang, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Máu đỏ nhuốm đầy trên sàn nhà, đôi mắt Diệp Tuệ khép lại.
Đau đớn cũng không sao, ít nhất là nhờ lần ngã này, cô đã không bị lão già kia xâm phạm.
Ngay sau khi cô hôn mê, lão già kia giận dữ quát vào mặt Trần Tú Mẫn:
"Tú Nhi, ta tính thế này, con cố gắng hầu hạ lão ta một đêm, tiền kiếm được ta nhất định sẽ chia cho con một nửa."
Diệp Tú Nhi trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, chia một nửa? Bà ta nghĩ cô ta ngu chắc?
Cô ta vờ khóc lóc, uỷ khuất nhìn bà ta, nước mắt rưng rưng nói:
"Sao bà có thể ép tôi làm loại chuyện này được cơ chứ? Bà... tôi sẽ mách lại với cha tôi."
Trần Tú Mẩn sợ hết hồn, vội vàng trấn an Diệp Tú Nhi:
"Tú Nhi bình tĩnh, Vương tổng đang rất tức giận, nếu lão ta giở chút thủ đoạn với Diệp gia, chỉ sợ cả ta và con đều không sống được. Ngoan, nghe lời ta, hầu hạ lão ta một đêm thôi, số tiền mà lão ta đưa, ta đều cho con hết."
Diệp Tú Nhi làm như do dự, một lúc sau mới ấp úng nói:
"Chỉ... chỉ một lần này thôi đấy!"
Sau câu đồng ý của cô ta, Trần Tú Mẫn đưa cô ta đến trước mặt lão già kia, nịnh nọt nói:
"Vương tổng, ngài xem, con bé này còn ngon hơn cả Diệp Tuệ, tôi đền bù nó cho ông, thế nào?"
Người được gọi là Vương tổng kia dùng ánh mắt như đang định giá một món hàng, săm soi cơ thể Diệp Tú Nhi từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, xem như tạm hài lòng, lão hỏi:
"Còn trinh không?"
Diệp Tú Nhi biết cô ta không thể nói dối trước lão già này được, cô ta chần chừ một lúc lâu, sau đó trả lời:
"Mất rồi."
Lão già không bất ngờ lắm, nhìn cái ánh mắt tính toán của cô ta, không cần nghĩ cũng biết cô ta không còn trong sạch.
Lão cũng không quan trọng vấn đề này, mạnh bạo cởi váy Diệp Tú Nhi ra, cơ thể mập mạp chuyển động trên thân cô ta, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở dốc.
Tiếng rên rỉ sung sướng của Diệp Tú Nhi vang vọng khắp xung quanh, sau khi lão già xong việc, cô ta cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, đẩy ngã lão già kia ra, lật người lại, tự mình chủ động dùng miệng hầu hạ lão ta.
Khuôn mặt lão già lộ ra vẻ thích thú.
Đúng là một con điếm biết điều, lão thích những người như thế này.
Bình luận facebook