Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115 "Hai người nói xong rồi phải không?"
Hơn hết, có một chi tiết cô em đi, không hề kể lại cho ai...
Kẻ đâm cô trong bữa tiệc, trước khi ngã cầu thang, cô nhìn thấy, dung mạo của tên đó thật giống với người trong kí ức ngủ sâu mới được đánh thức của mình... Lý Chung! Cô nhớ rất rõ cái tên này.
Lộc Nhân rất nhanh đã nhìn thấy sự xa cách trong mắt của Đàm Tiểu Ân, bất an trong lòng càng tăng lên. Bà liếc Đàm Ôn Tường một cái, giống như đang ra hiệu chuyện gì đó. Chỉ thấy Đàm Ôn Tường tiến đến, khuôn mặt nhăn nheo vì già, cùng với bộ dạng phục phịch không mấy thiện cảm đứng trước mặt Đàm Tiểu Ân, bắt đầu kể khổ.
Nhưng trước khi miệng của Đàm Ôn Tường mở ra, Đàm Tiểu Ân đã cảnh giác, cơ thể xịch vào trong tường, đôi mắt đen láy nhìn hai người họ, giọng nói tuy vẫn êm tại nhưng không khó để nhận thấy sự đề phòng trong đó.
"Đêm khuya như vậy, cha mẹ để đấy làm gì?"
Đàm Ôn Tường mím môi, đôi mắt nheo lại, cố gắng để rơi nước mắt, đáng tiếc là không được.
"Tiểu Ân... Cha mẹ chỉ muốn đến thăm con, nhưng vì ban ngày Âu Minh Triết không cho chúng ta bước chân vào, vậy nên chúng ta chỉ có thể thăm vào ban đêm..."
"Tiểu Ân, có phải con giận cha mẹ lắm không? Thực chất cha mẹ không muốn như vậy, toàn bộ cũng vì tương lai của chị và con, cũng là vì tương lai của Đàm gia nên cha mẹ mới phải dây dưa với bọn họ..."
Lộc Nhân bên cạnh còn chuyên nghiệp hơn, chẳng mấy chốc nước mắt đã rơi ướt cả khuôn mặt, nước nở thêm vào.
"Tiểu Ân, cha mẹ không muốn con vì chúng ta mà dây vào những thứ không tốt này, vậy nên mới lạnh nhạt với con. Sợ rằng bọn chúng sẽ tìm đến con, khiến cho cuộc sống của con bị nhiễm bẩn, vậy nên chúng ta mới phải xa cách con như vậy..."
Đàm Tiểu Ân im lặng nghe họ nói, chẳng qua cô chỉ nghe, cũng không đáp lại họ câu nào. Cô lúc này đã không hề giống như đứa ngốc luôn tin tưởng vào lời nói của bọn họ nữa rồi. Thật ra, cô vẫn nên cảm ơn bọn họ, cảm ơn sự việc của mấy ngày trước, đã khiến cô thông minh ra không ít... Nhưng thâm tâm vẫn không thể khống chế được, ẩn ẩn đau.
Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân nói rất nhiều, song vẫn không nhận được hồi âm nào của cô, bất chợt cảm thấy không ổn.
"Tiểu Ân.."
"Hai người nói xong rồi phải không?"
"Không phải... Con không tha thứ cho cha mẹ sao?"
Đàm Tiểu Ân mím môi, thở hắt một tiếng, sau đó mới cất tiếng nói.
"Cha mẹ... Con chỉ muốn hỏi một chuyện, hai người trả lời thật cho con được không?"
Cảm giác Đàm Tiểu Ân đang muốn hòa giải, Lộc Nhân thôi khóc lóc, gật đầu như gà mổ thóc.
"Con nói, mẹ cùng cha sẽ trả lời thật cho con. Nửa chữ cũng không dối!"
"Có phải là 17 năm trước, lúc con vừa tròn 5 tuổi... Khi đó hai người nói là đem con xuất ngoại, nhưng thực chất là bán con đi đúng không?"
Đàm Tiểu Ân đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, từ lúc lấy lại kí ức đến giờ, chỉ có thể là bọn họ đem cô bán đi. Nếu không, vì sao mà trên chuyến bay biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, bọn chúng chỉ bắt mỗi mình cô?
Đàm Tiểu Ân đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, từ lúc lấy lại kí ức đến giờ, chỉ có thể là bọn họ đem cô bán đi. Nếu không, vì sao mà trên chuyến bay biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, bọn chúng chỉ bắt mỗi mình có?
Đàm Ôn Tường sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trong ánh mắt sâu thẳm kia loé lên tia quỷ dị. Ông liên tục lắc đầu chối bỏ.
"Không phải như vậy, cha mẹ chỉ mang con đi xuất ngoại, không hề biết con bị bắt cóc... Thật đấy! Đến lúc cha mẹ biết được thì đã muộn, con đã trốn thoát được. Sau đó, người tìm thấy con đã nói rằng con bị mất trí nhớ... Cha mẹ vì không muốn con nhớ lại những chuyện trong khi bị bắt cóc đó nên đã không nói cho con..."
"Tiểu Ân... Con vì sao lại nghi ngờ cha mẹ? Chúng ta làm điều sai, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ bán con đi, con là cốt nhục của mẹ mà.." - Lộc Nhân xen vào, đi đến nắm lấy bả vai gầy của cô, dùng sức mà đè xuống.
Đàm Tiểu Ân bất giác cười, im lặng không nói gì nữa. Khuôn mặt cô không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ riêng cô mới biết được, trong lòng cô lúc này giống như có cơn sóng dữ, đập liên tục vào lồng ngực, thật đau, nhưng cũng khiến cô tỉnh táo vài phần.
Kẻ đâm cô trong bữa tiệc, trước khi ngã cầu thang, cô nhìn thấy, dung mạo của tên đó thật giống với người trong kí ức ngủ sâu mới được đánh thức của mình... Lý Chung! Cô nhớ rất rõ cái tên này.
Lộc Nhân rất nhanh đã nhìn thấy sự xa cách trong mắt của Đàm Tiểu Ân, bất an trong lòng càng tăng lên. Bà liếc Đàm Ôn Tường một cái, giống như đang ra hiệu chuyện gì đó. Chỉ thấy Đàm Ôn Tường tiến đến, khuôn mặt nhăn nheo vì già, cùng với bộ dạng phục phịch không mấy thiện cảm đứng trước mặt Đàm Tiểu Ân, bắt đầu kể khổ.
Nhưng trước khi miệng của Đàm Ôn Tường mở ra, Đàm Tiểu Ân đã cảnh giác, cơ thể xịch vào trong tường, đôi mắt đen láy nhìn hai người họ, giọng nói tuy vẫn êm tại nhưng không khó để nhận thấy sự đề phòng trong đó.
"Đêm khuya như vậy, cha mẹ để đấy làm gì?"
Đàm Ôn Tường mím môi, đôi mắt nheo lại, cố gắng để rơi nước mắt, đáng tiếc là không được.
"Tiểu Ân... Cha mẹ chỉ muốn đến thăm con, nhưng vì ban ngày Âu Minh Triết không cho chúng ta bước chân vào, vậy nên chúng ta chỉ có thể thăm vào ban đêm..."
"Tiểu Ân, có phải con giận cha mẹ lắm không? Thực chất cha mẹ không muốn như vậy, toàn bộ cũng vì tương lai của chị và con, cũng là vì tương lai của Đàm gia nên cha mẹ mới phải dây dưa với bọn họ..."
Lộc Nhân bên cạnh còn chuyên nghiệp hơn, chẳng mấy chốc nước mắt đã rơi ướt cả khuôn mặt, nước nở thêm vào.
"Tiểu Ân, cha mẹ không muốn con vì chúng ta mà dây vào những thứ không tốt này, vậy nên mới lạnh nhạt với con. Sợ rằng bọn chúng sẽ tìm đến con, khiến cho cuộc sống của con bị nhiễm bẩn, vậy nên chúng ta mới phải xa cách con như vậy..."
Đàm Tiểu Ân im lặng nghe họ nói, chẳng qua cô chỉ nghe, cũng không đáp lại họ câu nào. Cô lúc này đã không hề giống như đứa ngốc luôn tin tưởng vào lời nói của bọn họ nữa rồi. Thật ra, cô vẫn nên cảm ơn bọn họ, cảm ơn sự việc của mấy ngày trước, đã khiến cô thông minh ra không ít... Nhưng thâm tâm vẫn không thể khống chế được, ẩn ẩn đau.
Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân nói rất nhiều, song vẫn không nhận được hồi âm nào của cô, bất chợt cảm thấy không ổn.
"Tiểu Ân.."
"Hai người nói xong rồi phải không?"
"Không phải... Con không tha thứ cho cha mẹ sao?"
Đàm Tiểu Ân mím môi, thở hắt một tiếng, sau đó mới cất tiếng nói.
"Cha mẹ... Con chỉ muốn hỏi một chuyện, hai người trả lời thật cho con được không?"
Cảm giác Đàm Tiểu Ân đang muốn hòa giải, Lộc Nhân thôi khóc lóc, gật đầu như gà mổ thóc.
"Con nói, mẹ cùng cha sẽ trả lời thật cho con. Nửa chữ cũng không dối!"
"Có phải là 17 năm trước, lúc con vừa tròn 5 tuổi... Khi đó hai người nói là đem con xuất ngoại, nhưng thực chất là bán con đi đúng không?"
Đàm Tiểu Ân đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, từ lúc lấy lại kí ức đến giờ, chỉ có thể là bọn họ đem cô bán đi. Nếu không, vì sao mà trên chuyến bay biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, bọn chúng chỉ bắt mỗi mình cô?
Đàm Tiểu Ân đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, từ lúc lấy lại kí ức đến giờ, chỉ có thể là bọn họ đem cô bán đi. Nếu không, vì sao mà trên chuyến bay biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, bọn chúng chỉ bắt mỗi mình có?
Đàm Ôn Tường sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trong ánh mắt sâu thẳm kia loé lên tia quỷ dị. Ông liên tục lắc đầu chối bỏ.
"Không phải như vậy, cha mẹ chỉ mang con đi xuất ngoại, không hề biết con bị bắt cóc... Thật đấy! Đến lúc cha mẹ biết được thì đã muộn, con đã trốn thoát được. Sau đó, người tìm thấy con đã nói rằng con bị mất trí nhớ... Cha mẹ vì không muốn con nhớ lại những chuyện trong khi bị bắt cóc đó nên đã không nói cho con..."
"Tiểu Ân... Con vì sao lại nghi ngờ cha mẹ? Chúng ta làm điều sai, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ bán con đi, con là cốt nhục của mẹ mà.." - Lộc Nhân xen vào, đi đến nắm lấy bả vai gầy của cô, dùng sức mà đè xuống.
Đàm Tiểu Ân bất giác cười, im lặng không nói gì nữa. Khuôn mặt cô không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ riêng cô mới biết được, trong lòng cô lúc này giống như có cơn sóng dữ, đập liên tục vào lồng ngực, thật đau, nhưng cũng khiến cô tỉnh táo vài phần.
Bình luận facebook