Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
chương 20: Công việc mới.
"Tèn tén ten." - Vu Hân nhoẻn miệng cười, đưa hay tay ra chỉ vào tiệm sách trước mặt hai người.
"..." - Đàm Tiểu Ân dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì, khuôn mặt nghệch ra.
"Đây là công việc mình tìm cho cậu đó, chẳng phải cậu thích vẽ sao, mình liền theo ý thích của cậu tìm công việc. Vừa hay tiệm sách này cần tuyển nhân viên nên mình xin liền." - Vu Hân thở dài, đành phải tự mình giải thích. Không vòng vo lâu dài, sau đó lập tức kéo Đàm Tiểu Ân đi vào.
"Bà Trương ơi, cháu tìm cho bác được nhân viên xuất chúng rồi đây." - Vu Hân vừa vào tới cửa đã vội vàng reo la, mà người cô ấy gọi chính là chủ hiệu sách này.
Bước ra là một bà lão tóc bạc hơn phân nửa, khuôn mặt cười hiền từ cầm theo chổi lông gà nhìn hai cô gái.
"Vu Hân, cháu còn dám xách mông đến đây hả? Toàn bộ tập cuối của truyện 'Lưỡi kiếm Vương triều' cháu đã giấu đi đâu rồi hả?! Khách hàng đến đây mua đều kiến nghị cháu lấy mất hết rồi."
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác nhìn Vu Hân, cô ấy chỉ cười trừ giải thích.
"Tiểu Ân, đừng hoảng, cậu tin mình đi, mình không hề ăn trộm như cậu nghĩ đâu."
Cô không phải đang nghĩ chuyện ăn trộm gì gì đó, chẳng qua: "Cái này, truyện..."
"Không phải... Cái đó, mình chỉ mượn một chút." - Nói cong lấy trong túi ra một xấp tiền. - "Cháu cũng đang định hôm nay trả cho bà."
"Hừ, hừ..." - Bà Trương tức đến xì khói, lúc nhìn qua thấy Đàm Tiểu Ân đang trố mắt nhìn mình, khuôn mặt đáng yêu kia làm bà ưa thích. Đáng tiếc, vậy mà lại chơi cùng Vu Hân đứa bé ngỗ nghịch này.
Đi ngang qua họ, tiến đến gian hàng truyện tranh khác, bà Trương vừa quét bụi vừa thông báo cho Vu Hân chuyện quan trọng.
"À mà lúc nãy Lập Thành đến tìm cháu đấy. Haizzz, chàng trai tốt như vậy mà lại thích cháu, đúng là phí phạm của trời cho mà."
Vu Hân vừa nghe thấy tên Lập Thành da gà đã nổi lên.
"Tiểu Ân, có gì cậu cùng bà Trương bàn bạc công việc... Mình, mình có việc phải đi trước, tạm biệt!"
"Mới tới mà, đi gì vội vậy?"
Vu Hân mới vừa quay lưng lại, vậy mà nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Doãn Lập Thành ngay trước mắt. Cơ thể căng cứng, khuôn mặt xinh đẹp đơ ra một cách khó coi.
Đến cả Tiểu Ân còn cảm thấy không khí có phần trùng xuống, cô nhích đầu sang một chút, cốt yếu là muốn nhìn tới khuôn mặt của người có khả năng khiến Vu Hân lo lắng như vậy.
Doãn Lập Thành trên người diện áo thun dài tay màu sáng kết hợp với chiếc quần jeans màu xanh đen, tóc ngắn kẻ ngang cùng dáng dấp cao ráo, khuôn mặt kia thật giống với nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường bước ra.
Tuy nhiên vẫn không đẹp bằng ông xã đáng yêu của cô.
Chỉ nhìn thấy hắn khẽ hướng ánh mắt đến Đàm Tiểu Ân nhìn một cái, sau đó thì toàn tâm chú ý trên người Vu Hân, cho dù muốn chạy cũng không chạy được.
"Doãn Lập Thành, anh hết việc làm rồi à, sao ngày nào cũng quản lấy tôi được vậy? Anh rảnh thì..." - Chưa kịp nói xong đã bị tay của anh chặn miệng, chỉ phát ra tiếng ú ớ không thành tiếng.
Doãn Lập Thành ấn đường nhíu chặt, khiến cho toàn bộ động tác chống đối đều ngừng lại. Quay sang bà Trương cúi đầu xin lỗi.
"Bà Trương, làm phiền bà nhiều rồi." - Giọng nói vô cùng nhẹ, tựa như nắng ấm của mùa xuân.
Bà Trương phất tay vài cái, đối với cặp thanh mai trúc mã này bà cũng quá đỗi quen thuộc rồi. Lập Thành nhanh chóng túm lấy cổ áo của Vu Hân kéo đi trước sự ngơ ngác của Tiểu Ân.
Đợi hai người kia đi xa, bà Trương mới nhìn qua cô, chỉ xuống ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống.
"Công việc rất đơn giản, cháu chỉ cần trông coi cửa tiệm, dọn dẹp nếu cần thiết. Về phần lương thì..."
Bà nói một tràng rất dài, Đàm Tiểu Ân bên cạnh đều ghi chép cặn kẽ. Một lúc lâu sau Đàm Tiểu Ân chào bà Trương rồi rời khỏi tiệm sách. Bên tai nghe thấy tiếng của vài nữ sinh, có vẻ là học sinh cấp hai.
"Lưỡi kiếm Vương triều tập cuối cậu đọc chưa? Tớ vừa mua hôm qua, đọc mà không dám bỏ sót chữ nào."
"Ya, đến mấy trang cuối tớ như nín thở luôn ấy. Đọc xong mà tim còn đập bình bịch này. Không biết tác giả Windwoll còn sáng tác truyện nào khác không nữa?"
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thầm cười trong lòng, không ngờ nha, truyện cô vẽ giết thời gian mà có thể nhận được sự yêu thích đến vậy, còn dịch ra rồi được bán ở nước khác. Lúc nghe thấy tên này trong miệng bà Trương phát ra ban nãy còn khiến cô không khỏi bàng hoàng.
Nếu có thể, hay là thử vẽ tìm nhuận bút nữa nhỉ, như vậy là có thể kiếm được hai nguồn tiền lận.
"Hắt xì..."
Đàm Tiểu Ân khịt mũi một cái, quái lạ, đã thật lâu rồi cô mới hắt hơi như vậy. Hay là chồng yêu đang nhớ cô nhỉ?
...
Nhớ, quả thực rất nhớ, bây giờ chỉ chờ đến lúc gặp Đàm Tiểu Ân để dạy lại cho cô vợ nhỏ này của hắn. Số điện thoại của hắn cư nhiên bị cô lén lút sử dụng để đăng kí mạng xã hội. Đăng kí thì đăng kí, vậy mà để avatar của hắn là ảnh chibi đeo cái vòng cổ như xích chó, khủng bố hơn là, hắn có thể nhìn rõ chữ 'đã có chủ'... Còn vô cùng vui vẻ kết bạn với nick của cô.
Hại hắn, một người luôn tắt nguồn điện thoại lúc họp, khi mở diện thoại ra không biết từ đâu mà bao nhiêu dòng tin nhắn cùng thông báo gửi tới. Đến cả Chu Việt còn nhìn hắn bằng con mắt khác.
"Âu tổng, không ngờ ngài lại dễ thương như vậy..."
"Tèn tén ten." - Vu Hân nhoẻn miệng cười, đưa hay tay ra chỉ vào tiệm sách trước mặt hai người.
"..." - Đàm Tiểu Ân dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì, khuôn mặt nghệch ra.
"Đây là công việc mình tìm cho cậu đó, chẳng phải cậu thích vẽ sao, mình liền theo ý thích của cậu tìm công việc. Vừa hay tiệm sách này cần tuyển nhân viên nên mình xin liền." - Vu Hân thở dài, đành phải tự mình giải thích. Không vòng vo lâu dài, sau đó lập tức kéo Đàm Tiểu Ân đi vào.
"Bà Trương ơi, cháu tìm cho bác được nhân viên xuất chúng rồi đây." - Vu Hân vừa vào tới cửa đã vội vàng reo la, mà người cô ấy gọi chính là chủ hiệu sách này.
Bước ra là một bà lão tóc bạc hơn phân nửa, khuôn mặt cười hiền từ cầm theo chổi lông gà nhìn hai cô gái.
"Vu Hân, cháu còn dám xách mông đến đây hả? Toàn bộ tập cuối của truyện 'Lưỡi kiếm Vương triều' cháu đã giấu đi đâu rồi hả?! Khách hàng đến đây mua đều kiến nghị cháu lấy mất hết rồi."
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác nhìn Vu Hân, cô ấy chỉ cười trừ giải thích.
"Tiểu Ân, đừng hoảng, cậu tin mình đi, mình không hề ăn trộm như cậu nghĩ đâu."
Cô không phải đang nghĩ chuyện ăn trộm gì gì đó, chẳng qua: "Cái này, truyện..."
"Không phải... Cái đó, mình chỉ mượn một chút." - Nói cong lấy trong túi ra một xấp tiền. - "Cháu cũng đang định hôm nay trả cho bà."
"Hừ, hừ..." - Bà Trương tức đến xì khói, lúc nhìn qua thấy Đàm Tiểu Ân đang trố mắt nhìn mình, khuôn mặt đáng yêu kia làm bà ưa thích. Đáng tiếc, vậy mà lại chơi cùng Vu Hân đứa bé ngỗ nghịch này.
Đi ngang qua họ, tiến đến gian hàng truyện tranh khác, bà Trương vừa quét bụi vừa thông báo cho Vu Hân chuyện quan trọng.
"À mà lúc nãy Lập Thành đến tìm cháu đấy. Haizzz, chàng trai tốt như vậy mà lại thích cháu, đúng là phí phạm của trời cho mà."
Vu Hân vừa nghe thấy tên Lập Thành da gà đã nổi lên.
"Tiểu Ân, có gì cậu cùng bà Trương bàn bạc công việc... Mình, mình có việc phải đi trước, tạm biệt!"
"Mới tới mà, đi gì vội vậy?"
Vu Hân mới vừa quay lưng lại, vậy mà nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Doãn Lập Thành ngay trước mắt. Cơ thể căng cứng, khuôn mặt xinh đẹp đơ ra một cách khó coi.
Đến cả Tiểu Ân còn cảm thấy không khí có phần trùng xuống, cô nhích đầu sang một chút, cốt yếu là muốn nhìn tới khuôn mặt của người có khả năng khiến Vu Hân lo lắng như vậy.
Doãn Lập Thành trên người diện áo thun dài tay màu sáng kết hợp với chiếc quần jeans màu xanh đen, tóc ngắn kẻ ngang cùng dáng dấp cao ráo, khuôn mặt kia thật giống với nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường bước ra.
Tuy nhiên vẫn không đẹp bằng ông xã đáng yêu của cô.
Chỉ nhìn thấy hắn khẽ hướng ánh mắt đến Đàm Tiểu Ân nhìn một cái, sau đó thì toàn tâm chú ý trên người Vu Hân, cho dù muốn chạy cũng không chạy được.
"Doãn Lập Thành, anh hết việc làm rồi à, sao ngày nào cũng quản lấy tôi được vậy? Anh rảnh thì..." - Chưa kịp nói xong đã bị tay của anh chặn miệng, chỉ phát ra tiếng ú ớ không thành tiếng.
Doãn Lập Thành ấn đường nhíu chặt, khiến cho toàn bộ động tác chống đối đều ngừng lại. Quay sang bà Trương cúi đầu xin lỗi.
"Bà Trương, làm phiền bà nhiều rồi." - Giọng nói vô cùng nhẹ, tựa như nắng ấm của mùa xuân.
Bà Trương phất tay vài cái, đối với cặp thanh mai trúc mã này bà cũng quá đỗi quen thuộc rồi. Lập Thành nhanh chóng túm lấy cổ áo của Vu Hân kéo đi trước sự ngơ ngác của Tiểu Ân.
Đợi hai người kia đi xa, bà Trương mới nhìn qua cô, chỉ xuống ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống.
"Công việc rất đơn giản, cháu chỉ cần trông coi cửa tiệm, dọn dẹp nếu cần thiết. Về phần lương thì..."
Bà nói một tràng rất dài, Đàm Tiểu Ân bên cạnh đều ghi chép cặn kẽ. Một lúc lâu sau Đàm Tiểu Ân chào bà Trương rồi rời khỏi tiệm sách. Bên tai nghe thấy tiếng của vài nữ sinh, có vẻ là học sinh cấp hai.
"Lưỡi kiếm Vương triều tập cuối cậu đọc chưa? Tớ vừa mua hôm qua, đọc mà không dám bỏ sót chữ nào."
"Ya, đến mấy trang cuối tớ như nín thở luôn ấy. Đọc xong mà tim còn đập bình bịch này. Không biết tác giả Windwoll còn sáng tác truyện nào khác không nữa?"
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thầm cười trong lòng, không ngờ nha, truyện cô vẽ giết thời gian mà có thể nhận được sự yêu thích đến vậy, còn dịch ra rồi được bán ở nước khác. Lúc nghe thấy tên này trong miệng bà Trương phát ra ban nãy còn khiến cô không khỏi bàng hoàng.
Nếu có thể, hay là thử vẽ tìm nhuận bút nữa nhỉ, như vậy là có thể kiếm được hai nguồn tiền lận.
"Hắt xì..."
Đàm Tiểu Ân khịt mũi một cái, quái lạ, đã thật lâu rồi cô mới hắt hơi như vậy. Hay là chồng yêu đang nhớ cô nhỉ?
...
Nhớ, quả thực rất nhớ, bây giờ chỉ chờ đến lúc gặp Đàm Tiểu Ân để dạy lại cho cô vợ nhỏ này của hắn. Số điện thoại của hắn cư nhiên bị cô lén lút sử dụng để đăng kí mạng xã hội. Đăng kí thì đăng kí, vậy mà để avatar của hắn là ảnh chibi đeo cái vòng cổ như xích chó, khủng bố hơn là, hắn có thể nhìn rõ chữ 'đã có chủ'... Còn vô cùng vui vẻ kết bạn với nick của cô.
Hại hắn, một người luôn tắt nguồn điện thoại lúc họp, khi mở diện thoại ra không biết từ đâu mà bao nhiêu dòng tin nhắn cùng thông báo gửi tới. Đến cả Chu Việt còn nhìn hắn bằng con mắt khác.
"Âu tổng, không ngờ ngài lại dễ thương như vậy..."
Bình luận facebook