Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 Đừng hôn môi nữa
Cổ trừ bỏ biết hôn phớt ngoài da thì với phản ứng cơ thể đều không biết gì. Cũng không thể trách được cô, hồi còn học ở nước ngoài, tiết giáo dục giới tính là tiết không bắt buộc.
Đàm Tiểu Ân toàn dùng thời gian đó để làm thêm giờ, vậy nên cảm giác lạ lẫm lúc này khiến sợ hãi trong cô càng tăng thêm. Cả cơ thể đều trở nên căng cứng, tay nhỏ nắm chặt góc áo phía dưới của hắn. Khiến cho nơi đó nhăn nhúm lại.
Âu Minh Triết tiếp tục hôn xuống, một bàn tay của hắn cũng bắt đầu không yên phận, từ từ lần mò vào áo cô, sờ đến một bên bánh bao mềm mềm của cô, cách một lớp áo mà xoa nån.
"Minh... Minh Triết, anh đang làm cái gì..." - Đàm Tiểu Ân cắn răng, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn hói.
"Ăn cô..."
Nói xong, cả người đè cô xuống sô pha, cả người Đàm Tiểu Ân bị hắn kẹp chặt trong lòng. Ngón tay lần mò theo đường eo mềm mại đẹp đẽ thăm dò xuống phía dưới. Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, nóng rực.
Đàm Tiểu Ân bị trêu ghẹo, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, tựa hồ cơ thể như đang chìm xuống dưới nước, hít thở ngày càng khó khăn, ý thức càng mơ hồ hơn.
Cô không thể đoán ra được cơ thể của mình đang bị gì, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Khi hắn chạm tới nơi tư mật của mình, Đàm Tiểu Ân như bị cái gì đó kích thích, trước mắt như bị một tầng sương mù che khuất.
"Triết... Không được... Nơi đó... Nhột quá."
"Chỉ nhột thôi sao?"
Người đàn ông cười mị hoặc, thôi không sờ loạn ở phía dưới nữa. Đàm Tiểu Ân lúc đầu còn tưởng rằng hắn đã kết thúc rồi, thật không ngờ bàn tay kia lại di chuyển lên phía áo của cô, từng ngón tay thon dài lần lượt gỡ bỏ từng cúc áo một. Ngón tay ở bên tay còn lại cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục vận về đùa bỡn vẻ đẫy đà xinh xắn của cô.
Cho tới khi cúc áo bị cởi quá nửa, áo ngực màu trắng, đồng dạng với làn da trắng như tuyết của cô. Cảm giác lành lạnh ập vào ngực khiến Đàm Tiểu Ân không khỏi dật thột.
"Anh... Anh làm gì..."
"Lấy tay ra" - Âu Minh Triết mặt không đổi sắc nhìn cô trả lời.
"Nhưng anh... Anh chỉ cần rút tay ra từ chỗ luồn vào là được mà... Cải... Ách..."
Đàm Tiểu Ân còn đang định bất mãn, nhưng cuối cùng lại bị Âu Minh Triết nuốt trọn. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý, áo của hắn mới này vừa bị cô núm chặt, giờ phút này đã không còn nằm trên người của hắn nữa.
Cơ thể rắn chắc dán trên người của cô. Theo nhịp thở của hắn, Đàm Tiểu Ân cũng bắt đầu thở dồn dập, môi bị hôn đến ửng đỏ, ướt át đến mê hồn.
Tận dụng lúc hôn cô, Âu Minh Triết đã cởi phăng chiếc quần bên ngoài của cô. Cả người Đàm Tiểu Ân lúc này vẫn còn áo quần lót thân, nhưng cô lại cảm giác như bản thân đang trần trụi trước mắt của chồng mình.
Âu Minh Triết chuẩn bị cởi bỏ quần của mình, hạ thấp người xuống luồn qua bên tai cô thủ thỉ.
“Lát nữa sẽ đau, nếu không chịu được thì cứ cắn tôi nghe chưa?"
“Lát nữa sẽ đau, nếu không chịu được thì cử cắn tôi nghe chưa?"
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, ánh mắt đơn thuần nhìn hắn, cảm giác Cơ thể dường như đang nóng lên khiến cô không khỏi cau mày lại.
Nghe Âu Minh Triết nói vậy, cô mơ hồ suy nghĩ, cô sẽ bị đau sao? Vì sao lại bị đau?
Nhưng còn chưa để cô kịp suy nghĩ thì Âu Minh Triết đã cúi xuống, ngậm chặt lấy môi của cô, miết nhẹ trên cánh môi đỏ mọng. Đầu lưỡi tiến vào lần nữa khuấy đảo khoang miệng của cô vợ nhỏ khiến ấn đường của Đàm Tiểu Ân nhíu chặt. Chờ đến lúc hắn buông cô ra, cô mới dám lí nhí phản bác, nước mắt đọng trên lông mi vừa cong vừa dài của thiếu nữ.
"Đừng... Đừng hôn môi nữa."
Tiếng phát ra nhỏ nhẹ, thật giống như tiếng của một con mèo nhỏ làm nũng, khiến cho tay của hắn không chỉ không dừng lại mà còn tiến xa hơn.
Đàm Tiểu Ân toàn dùng thời gian đó để làm thêm giờ, vậy nên cảm giác lạ lẫm lúc này khiến sợ hãi trong cô càng tăng thêm. Cả cơ thể đều trở nên căng cứng, tay nhỏ nắm chặt góc áo phía dưới của hắn. Khiến cho nơi đó nhăn nhúm lại.
Âu Minh Triết tiếp tục hôn xuống, một bàn tay của hắn cũng bắt đầu không yên phận, từ từ lần mò vào áo cô, sờ đến một bên bánh bao mềm mềm của cô, cách một lớp áo mà xoa nån.
"Minh... Minh Triết, anh đang làm cái gì..." - Đàm Tiểu Ân cắn răng, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn hói.
"Ăn cô..."
Nói xong, cả người đè cô xuống sô pha, cả người Đàm Tiểu Ân bị hắn kẹp chặt trong lòng. Ngón tay lần mò theo đường eo mềm mại đẹp đẽ thăm dò xuống phía dưới. Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, nóng rực.
Đàm Tiểu Ân bị trêu ghẹo, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, tựa hồ cơ thể như đang chìm xuống dưới nước, hít thở ngày càng khó khăn, ý thức càng mơ hồ hơn.
Cô không thể đoán ra được cơ thể của mình đang bị gì, cảm giác vô cùng lạ lẫm. Khi hắn chạm tới nơi tư mật của mình, Đàm Tiểu Ân như bị cái gì đó kích thích, trước mắt như bị một tầng sương mù che khuất.
"Triết... Không được... Nơi đó... Nhột quá."
"Chỉ nhột thôi sao?"
Người đàn ông cười mị hoặc, thôi không sờ loạn ở phía dưới nữa. Đàm Tiểu Ân lúc đầu còn tưởng rằng hắn đã kết thúc rồi, thật không ngờ bàn tay kia lại di chuyển lên phía áo của cô, từng ngón tay thon dài lần lượt gỡ bỏ từng cúc áo một. Ngón tay ở bên tay còn lại cũng không rảnh rỗi, vẫn tiếp tục vận về đùa bỡn vẻ đẫy đà xinh xắn của cô.
Cho tới khi cúc áo bị cởi quá nửa, áo ngực màu trắng, đồng dạng với làn da trắng như tuyết của cô. Cảm giác lành lạnh ập vào ngực khiến Đàm Tiểu Ân không khỏi dật thột.
"Anh... Anh làm gì..."
"Lấy tay ra" - Âu Minh Triết mặt không đổi sắc nhìn cô trả lời.
"Nhưng anh... Anh chỉ cần rút tay ra từ chỗ luồn vào là được mà... Cải... Ách..."
Đàm Tiểu Ân còn đang định bất mãn, nhưng cuối cùng lại bị Âu Minh Triết nuốt trọn. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý, áo của hắn mới này vừa bị cô núm chặt, giờ phút này đã không còn nằm trên người của hắn nữa.
Cơ thể rắn chắc dán trên người của cô. Theo nhịp thở của hắn, Đàm Tiểu Ân cũng bắt đầu thở dồn dập, môi bị hôn đến ửng đỏ, ướt át đến mê hồn.
Tận dụng lúc hôn cô, Âu Minh Triết đã cởi phăng chiếc quần bên ngoài của cô. Cả người Đàm Tiểu Ân lúc này vẫn còn áo quần lót thân, nhưng cô lại cảm giác như bản thân đang trần trụi trước mắt của chồng mình.
Âu Minh Triết chuẩn bị cởi bỏ quần của mình, hạ thấp người xuống luồn qua bên tai cô thủ thỉ.
“Lát nữa sẽ đau, nếu không chịu được thì cứ cắn tôi nghe chưa?"
“Lát nữa sẽ đau, nếu không chịu được thì cử cắn tôi nghe chưa?"
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, ánh mắt đơn thuần nhìn hắn, cảm giác Cơ thể dường như đang nóng lên khiến cô không khỏi cau mày lại.
Nghe Âu Minh Triết nói vậy, cô mơ hồ suy nghĩ, cô sẽ bị đau sao? Vì sao lại bị đau?
Nhưng còn chưa để cô kịp suy nghĩ thì Âu Minh Triết đã cúi xuống, ngậm chặt lấy môi của cô, miết nhẹ trên cánh môi đỏ mọng. Đầu lưỡi tiến vào lần nữa khuấy đảo khoang miệng của cô vợ nhỏ khiến ấn đường của Đàm Tiểu Ân nhíu chặt. Chờ đến lúc hắn buông cô ra, cô mới dám lí nhí phản bác, nước mắt đọng trên lông mi vừa cong vừa dài của thiếu nữ.
"Đừng... Đừng hôn môi nữa."
Tiếng phát ra nhỏ nhẹ, thật giống như tiếng của một con mèo nhỏ làm nũng, khiến cho tay của hắn không chỉ không dừng lại mà còn tiến xa hơn.
Bình luận facebook