Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79-88
Lướt lên đọc đoạn văn bản lần nữa, phút chốc vui sướng trong lòng trên đà giảm kịch liệt, chuyển về con số âm...
Cái gì mà nghèo kiết xác? Cái gì mà luôn bị bắt nạt?! Sao hẳn cứ có cảm giác nhân vật nam mà Đàm Tiểu Ân miêu tả đang dựa theo hình mẫu của hắn trong suy nghĩ của cô vậy nhỉ? Đã vậy còn có dòng cuối... Dành ăn với cầu gia của quan lại, đừng nói với hắn rằng "cẩu gia" này là mấy con chó đấy nha?
Nhìn lên góc trên màn hình, xuất hiện dòng chữ "Mẩu chuyện nhỏ của nhàn thế", hắn lập tức mở một trang khác, theo cái tên kia mà tìm hiểu. Ngay tức thì, lượt tìm kiếm nhiều nhất đã hiện ngay dòng đầu tiên. Bộ truyện này đã có hơn 15 chương, còn vô cùng ăn khách.
Tiện tay, Âu Minh Triết lướt một vòng xuống bình luận xem thử. Nhìn qua có thể thấy lượng fan của vợ nhỏ hình như cũng không ít.
@Cơm nắm: Windwoll ra tác phẩm mới, quả tuyệt vời.
@Tiểu hoà thượng: Nam chính lần này thật khổ nha. Windwoll, có phải chị đang đổ toàn bộ nghiệp của anh Zack trong "Lưỡi kiếm Vương Triều" lên đầu tiểu Minh nhà em hay không vậy?
Phía dưới có đánh dấu đã trả lời của @Windwoll: Tiểu Minh là của chị, không được gọi là "nhà em" rõ chưa?
Đọc đến đoạn này, không biết vì lí do gì mà tức giận trong người của Âu Minh Triết vơi đi hơn nửa. Phía dưới còn rất nhiều bình luận nữa, chủ yếu là kêu gào ra chương mới, hắn cũng không buồn quan tâm là mấy. Chỉ duy nhất có một tài khoản tên là @Vì sao của Windwoll là khiến hắn bận tâm. Những bình luận của cái tên này thể hiện một chuyện rằng, dường như rất thân với Tiểu Ân của hắn.
Những bình luận kia không đòi chương mới, không nói về nhân vật trong truyện... Đúng hơn chính là đang thả thính cô nhóc nhà hắn. Vậy mà mỗi lời bình luận của tên này đăng lên là cư nhiên nhận được bão like?
Vì sao của Windwoll: Đêm rồi mà sao lại thấy nắng ở trong tim nhỉ? Có phải cô gái nhỏ đêm nay biết tôi nhớ nàng nên cố tình thức khuya để cùng tâm sự hay không?
Dưới đó còn vài bình luận thả thính tương tự như vậy, Đàm Tiểu Ân vậy mà tích cực trả lời, càng khiến cho dân tình rầm rộ.
Âu Minh Triết không có vốn từ nào có thể diễn tả được trong lòng hiện tại là tư vị gì. Khuôn mặt hằn lúc này thật giống như bị vợ cầm một chiếc sừng thật to vậy, đến cả nằm đấm trên tay cũng run theo dòng cảm xúc đang cuộn trào.
Đem đoạn cảm xúc bực bội này trở về phòng, đến cả tài liệu của Chu Việt cũng không thèm xem nữa. Nhìn thấy tiểu nhân nhi vẫn còn ngủ rất ngon ở trên giường, đôi lúc còn chép miệng nói mở gì đó trông rất vui vẻ.
Trong đầu của Âu Minh Triết loé lên suy nghĩ. Có phải cô lúc này đang mơ cùng tên chưa biết mặt kia cùng nhau nhắn tin trò chuyện nên mới vui như vậy không?
Đôi mắt màu hổ phách trong đêm tối trở nên lạnh lẽo, hắn dùng ánh nhìn sắc hơn cả lưỡi dao cứ thế một đường nhìn chằm chằm vào Đàm Tiểu Ân. Đến cả trong mơ mà cô cũng cảm thấy được xung quanh có chuyện không tốt cùng với cảm giác lạnh sống lưng khiến cho ấn đường của cô phút chốc nhíu chặt.
Âu Minh Triết tiến đến đầu giường, cơ thể đúng có hơi mệt mỏi, nhưng lại không tài nào ngủ được. Tất cả đều tại cô vợ nhỏ đang ngủ say gần chết kia, hại hẳn không biết làm cách nào để tiêu tan cơn tức giận. Ai mà ngờ được, giây sau nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên trở mình, nhào vào lòng của hắn ôm chặt.
Đàm Tiểu Ân không hề biết được cảm giác của Âu Minh Triết lúc bấy giờ, chỉ là trong cơ mơ ngủ cô cảm nhận được có luồng nhiệt ấm áp từ phía sau lưng. Cô muốn quay người lại ôm lấy sự ấm áp đó, cốt yếu là xoá đi sự lạnh lẽo đang quấn lấy thân.
Trong một tích tắc nào đó, não bộ của Âu Minh Triết như được con tim mách bảo cách thức. Hắn cúi đầu xuống một chút, ngậm lấy đôi môi đang hé ra của cô, từng chút từng chút một cuộn lấy dư vị ngọt ngào trong khoang miệng, khiến cho Tiểu Ân đôi lông mày của Tiểu Ân càng cau lại. Từ miệng truyền ra tiếng kháng nghị không thành lời.
"U... Um..."
Theo phản xạ tự nhiên, Đàm Tiểu Ân cứ thế cong đầu gối lên, chuẩn bị đạp cải vật thể lạ làm gián đoạn giấc ngủ của cô. Không ngờ đến là, vật thể lạ kia còn thông minh hơn cô tưởng, ngay tức khắc đã giữ chặt bàn chân không nghe lời của cô, đè xuống giường.
Âu Minh Triết lần này hôn, lại giống là gặm, là cắn hơn, chẳng mấy chốc, đôi môi hồng xinh đẹp đã bị hắn hôn cho sưng lên. Đến khi cảm nhận cô không thể thở được mới buông ra.
Trong thâm tâm cảm thán cách thức xả giận này vô cùng hiệu quả, chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Chỉ tội cho cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì, bị hôn đến môi sưng tấy. Tuy sáng mai dậy vết sưng đó đã giảm nhiều, song vẫn nhìn thấy vết đỏ, ấn vào có cảm giác hơi tê.
Nhìn trong gương "vết thương" đột nhiên xuất hiện trên môi của mình, đến cả chuyện vì sao bản thân vì sao lại ngủ ở trên giường cũng quên mất. Lập tức chạy xuống dưới nhà, nơi mà Âu Minh Triết đang ngồi chờ sẵn, tay hắn đang cầm một cốc sữa đậu nành ấm, thức uống đáng ghét mà Đàm Tiểu Ân bắt hẳn uống vào mỗi sáng thay cho cà phê.
Ánh mắt của Đàm Tiểu Ân trông vô cùng đáng thương, tay chỉ về phía phòng ngủ, tố cáo.
"Minh Triết, phòng của chúng ta có muỗi xuất hiện! Anh nhìn đi, nó còn cắn môi em đến sưng đỏ lên rồi, còn có tơ máu nhỏ nữa..." - Vừa nói, cô vừa ghé sát mặt mình vào mặt Âu Minh Triết, để cho hắn có thể nhìn thấy "vết thương" rõ hơn.
Khuôn mặt cô đột nhiên phóng đại trong tầm mắt, còn có vết tích mà tối hôm qua gây ra đang bị cô gái này chỉ trỏ. Âu Minh Triết chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang chỗ khác.
Trong thời khắc này có lẽ nhiều người khác đã giả vờ để lảng tránh sang chuyện khác. Nhưng Âu Minh Triết lại trực tiếp lồng bàn tay lớn của mình qua chiếc eo thon nhỏ của Đàm Tiểu Ân, kéo mạnh làm cô ngã ngồi trên chân của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức, Âu Minh Triết nheo đôi mắt đẹp lại hỏi cô.
"Em nghĩ xem, trong căn biệt thự như thế này liệu có muỗi được không?"
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài như vậy, cô đem ra cho hắn xem thử!
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài giỏi như vậy, cô đem ra cho hắn diện kiến thử.
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết nói vậy cũng cảm thấy chuyện này hơi bất cập, trong căn biệt thự xa hoa như thế này làm sao tồn tại muỗi được chứ? Nhưng "vết thương" của cô cũng không thể là tự nó xuất hiện được, trong nhà lại không nuôi chó mèo gì. Vậy nên sẽ bỏ qua chuyện khi ngủ bị bé mèo hay bé cún nào đó cào phải rồi. Chẳng lẽ...
"Minh Triết... Đừng nói là..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, đôi mắt to tròn thể hiện sự sợ hãi.
"Hửm?" - Kỳ nha, Tiểu Ân của hắn hôm nay thông minh đột xuất như vậy hay sao? Nói một cái liền hiểu được cái dấu vết đó là do hắn hôn rồi?
Đàm Tiểu Ân ghé sát mặt mình vào tai của Âu Minh Triết, trước khi nói còn không quên quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm mới thỏ thẻ nói.
"Không lẽ nhà mình có ma sao?" - Nói xong còn không quên chú ý sắc mặt của ông xã, xem xem Âu Minh Triết có suy nghĩ giống có hay không.
Khoé miệng của Âu Minh Triết khẽ giật, đúng là không nên mong chờ gì nhiều, với cái bộ não nhỏ xíu của cô gái ngốc này làm sao có thể suy nghĩ được cái gì hơn được chứ.
"Là tôi làm đấy."
"A... Hả?" - Đàm Tiểu Ân còn tưởng hắn sẽ đồng tình với quan điểm của cô, ai mà ngờ được câu trả lời của hắn lại khiến cô phải nhắn trán suy nghĩ như vậy. Ý của hắn ở đây là sao cơ chứ? Hắn làm, làm như thế nào?
Âu Minh Triết chẳng muốn vòng vo gì nhiều, trực tiếp dùng hành động để diễn tả. Toàn bộ đồ đang cầm trên tay đều đặt xuống bàn, nhanh chóng, gáy của Đàm Tiểu Ân đã bị hắn kéo gần khoảng cách.
Đàm Tiểu Ân chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang tràn ngập ý cười nhìn cô, sau đó liền bị một tay còn lại của Âu Minh Triết che mắt. Nhân lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hắn đánh úp. Môi của Âu Minh Triết nhẹ nhàng đặt xuống cánh môi đang hé mở nhẹ của cô.
Sau khi kết thúc nụ hôn phớt kia, Âu Minh Triết còn trưng bộ mặt chính nhân quân tử hỏi Đàm Tiểu Ân:
"Cảm thấy quen không?"
Đàm Tiểu Ân bị Âu Minh Triết làm cho ngơ ngác, cũng chỉ biết gật đầu có lệ, trong đầu nhỏ của cô hiện đang nhảy múa tưng tưng... Hình như cảm giác này có chút giống với đêm qua thì phải.
Âu Minh Triết nhìn thấy hành động gật đầu ngốc nghếch của vợ nhỏ thì không khỏi buồn cười, miết nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô, trong lòng không khỏi tự trách. Tối qua vì tức giận nên mới không kiểm soát được, lần sau vẫn nên là hôn cẩn thận hơn. Tránh việc cô lại coi hắn là muỗi nữa.
Nghĩ đoạn, Âu Minh Triết sực nhớ ra vẫn còn một vấn đề nữa mà hắn cần phải giải quyết. Ngay khi Đàm Tiểu Ân vừa rời khỏi người Minh Triết đã bị bàn tay có lực của hắn túm lại.
"Vấn đề của em đã được giải quyết, bây giờ tới vấn đề của tôi. Nếu không phiền thì Tiểu Ân, em có thể trả lời giúp tôi những câu hỏi sắp tới được không?"
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Âu Minh Triết, không cần suy nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý. Cô để cặp sách qua một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh, nét mặt đáng yêu tự tin đáp.
"Chỉ cần việc mà ông xã hỏi, em chắc chắn sẽ dốc toàn bộ hiểu biết của mình để trả lời!"
"Rất tốt, vậy tôi sẽ bắt đầu bằng câu hỏi đơn giản trước vậy. Windwoll là em?"
"Ý, Minh Triết, không ngờ anh biết được bút danh của em nha?" - Đàm Tiểu Ân nghe xong câu hỏi thì vô cùng bất ngờ. Cô còn nghĩ bụng lấy được nhuận bút tháng này xong mới nói cho Âu Minh Triết biết chuyện mình vẽ tranh kiếm tiền rất khá. Cốt yếu là muốn tạo bất ngờ cho hắn, ai dè đầu hắn lại biết sớm như vậy, làm cô có chút hụt hẫng.
Âu Minh Triết thấy vợ nhỏ thừa nhận thì gật đầu, vẫn còn biết nói thật. Hắn tiếp đó lại nghiệm mặt nhìn cô, câu hỏi thứ hai nhanh chóng được đặt ra.
"Vậy nhân vật tiểu Minh kia là dựa theo hình mẫu của tôi mà vẽ ra đúng không?"
Đàm Tiểu Ân lần thứ hai bị nói trúng tim đen, hai mắt mở lớn vô cùng khâm phục mà nhìn ông xã của mình.
"Ách... Minh Triết anh quả nhiên đầu óc nhạy bén, như vậy liền biết..."
Đàm Tiểu Ân định nói tiếp, nhưng khi trông thấy đôi mắt màu hổ phách kia đang nhìn cô với dáng vẻ vô cùng đáng sợ, cô đành ngoan ngoãn nuốt toàn bộ lời trở lại cổ họng. Thay vào đó là một câu hỏi rất quen thuộc.
"Anh giận em à?"
"Không có" - Âu Minh Triết thẳng thắn trả lời.
"Em cảm thấy anh đang giận em..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, chốc lát sau lại nói tiếp.
"Vậy trong mắt của Tiểu Ân, tôi vừa nghèo vừa dễ bị bắt nạt, còn túng thiếu đến nỗi dành ăn Với chó sao?" - Âu Minh Triết nói ra với khuôn mặt hết sức bình thản. Nhưng chính khuôn mặt ấy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm thấy lạnh sống lưng. Cô liên tục lắc đầu chối bỏ:
"Ah... Chuyện này... Không phải, anh đương nhiên không phải như vậy, cái này... Sao nhỉ, em chỉ lấy khuôn mặt anh làm hình tượng thôi. Thật đấy, mà tiểu Minh sau này sẽ không ở mãi chức vụ nông phu đầu, em sẽ đưa anh... À nhầm, đưa tiểu Minh trở thành quan lớn, sau đó, sau đó nhận lại cha mẹ ruột thịt giàu có... Như vậy có được không?"
Minh Triết vuốt cằm, xì một tiếng: "Thì rõ ràng tôi vô cùng giàu mà."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy những chỉ nghĩ rằng ông xã của mình đang dỗi, vậy nên cũng không để tâm lắm. Phải mất vài giây để Âu Minh Triết bắt đầu câu hỏi tiếp theo.
"Còn một chuyện này nữa, cái tên 'Vì sao của Windwoll', em quên sao?"
"A... Là Bạch Phong Vũ đó" - Đàm Tiểu Ân gật gù đáp lại, chuyện này cô cũng mới biết gần đây thôi. Trước đó thấy tài khoản này donate cho cô khá nhiều, còn theo cô từ những bức vẽ đầu tiên. Lại không quan tâm lắm đến tình tiết truyện của cô mà toàn bình luận những cái khó hiểu nên cô rất để ý. Cho đến khoảng nửa năm trước, lúc chăm sóc cái chân gãy của cậu ta, cô mới thông qua điện thoại của cậu ta mà biết được.
"Cái tên nam sinh mặt trắng kia?" - Âu Minh Triết vừa nói, khoé môi vừa khẽ nhếch lên. Ha, bám cũng thật dai nhỉ?
Ở một nơi nào đó rất xa...
"Hát xì!" - Bạch Phong Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai tay theo quán tính mà vòng qua ôm lấy thân.
"Cậu chủ, ngài đây là bị cảm rồi? Hay là sáng nay tôi gọi người xin nghỉ cho ngài?"
"Không phải, chắc là do nhiệt độ phòng không thích hợp mà thôi." - Bạch Phong Vũ xua tay, xem như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng đang đặt ra nghi vấn. Quái lạ, sao cậu ta lại có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi thế này?
Đàm Tiểu Ân buổi sáng mới nhắc đến cái tên Bạch Phong Vũ, ai ngờ rằng vừa đến lớp đã chạm mặt.
Cậu ta đứng chắn trước cửa, vừa thấy Tiểu Ân hai mắt liền sáng như đèn pha của ô tô. Dang rộng hai tay chắn lối đi của cô, Bạch Phong Vũ nghiêng đầu hỏi.
"Sao hôm qua không đi học vậy?"
Đàm Tiểu Ân bị chắn lối đi thì rất khó chịu, nhìn khuôn mặt nam sinh với đôi mắt xanh da trời, lại muốn đá cho một cái. Trong lòng không khỏi bức bối, hôm nay cô xuống giường chạm phải chỗ phong thủy nào mà cứ hễ muốn đi học thì lại có người chặn đường hỏi nhiều đến như vậy?
"Tôi không đi học thì liên quan..."
"Liên quan gì đến tên mặt trắng như cậu chứ?!"
Chưa kịp nói xong, Đàm Tiểu Ân đã bị người phía sau cướp lời. Lúc Tiểu Ân quay ra đằng sau xem là ai thì ngay lập tức cả người cô ôm lấy cơ thể đang chạy vội tới chỗ mình của Vu Hân.
"Tôi hỏi Tiểu Ân, cô tự nhiên xen vào là có ý gì?" - Bạch Phong Vũ không vui cất tiếng.
"Còn có ý gì nữa, tôi chính là không thích cậu tiếp xúc gần với Tiểu Ân đấy."
Nói xong thì đẩy Đàm Tiểu Ân vào lớp, còn Vu Hân thì nán lại vài ba giây, trừng mắt cảnh cáo Bạch Phong Vũ.
"Tôi nói cho cậu biết, Đàm Tiểu Ân đã có chồng rồi, cậu tốt hơn hết hãy dẹp ngay cái suy nghĩ đập chậu cướp hoa đi. Chồng cô ấy không dễ bỏ qua cho cậu đâu! Nhắc lại lần nữa, Tiểu Ân đã có chồng, còn rất soái, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ hắn ta để theo cậu đâu!" - Nói xong, Vu Hân phủi tay bước vào lớp học.
Để lại mình Bạch Phong Vũ đứng sững người ở trước cửa. Gì chứ, đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa nhìn thấy mặt của tên đó trông ra làm sao. Mà có biết, cậu ta cũng không ngại đấu tay đôi để dành người đẹp đầu. Bạch Phong Vũ với Đàm Tiểu Ân quen nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ không bằng hơn một tháng của bọn họ chắc!
Nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng mấy chốc đã tan học. Ngay lúc cậu ta chuẩn bị xách cặp ra về thì bóng dáng nhỏ nhắn đã tiến đến gần cậu ta, thâm tâm không khỏi vui mừng, là Tiểu Ân đây mà.
Đang lúc Bạch Phong Vũ chuẩn bị nói gì đó, Đàm Tiểu Ân đã điện thoại ra trước mắt của cậu ta. Trong giây lát, Bạch Phong Vũ không hiểu được dụng ý của cô.
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu mau xoá mấy cái bình luận thả thính ở trong truyện tôi vẽ đi" - Đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào Bạch Phong Vũ, nói.
"Vì sao?" - Bạch Phong Vũ có hơi bất ngờ khi biết Đàm Tiểu Ân hiểu được mấy lời bình luận kia của cậu ta là thả thính. Nhưng bất ngờ đó đã nhanh chóng thay bằng cái nhăn mày.
"Chồng tôi không thích." - Đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu. Chỉ cần ông xã của cô không thích, cô cũng sẽ không thích. Trên tất thảy chính là cô đột nhiên cảm giác vô cùng sợ hãi trước ảnh
mắt thâm trầm cùng với khí chất bức người của Âu Minh Triết lúc nhìn vào mấy dòng bình luận kia.
"Ây này, không phải chứ, bình luận là quyền riêng của tôi mà, chồng cậu không thích thì tôi càng nhắn nhiều một chút. Nếu chỉ có vài chuyện nhỏ này mà hắn ta đã mặt mày cau có với cậu tức là không phải người tốt..."
"Không được nói ông xã của tôi xấu nghe chưa? Với lại, đây là tôi cảnh báo cậu biết trước, tôi không đảm bảo điều gì nếu cậu cứ tiếp tục bình luận những dòng trạng thái như vậy đâu." - Nói đoạn, Đàm Tiểu Ân cũng không có nhìn sắc mặt của Bạch Phong Vũ như thế nào, lập tức quay người đi mất.
Vừa ra khỏi cổng trường, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy trên đường ở phía đối diện xuất hiện một chiếc Mercedes màu xanh đen. Cả quãng đừng đều thả tốc độ đi rất chậm, giống như đang theo dấu chân của cô. Trong lòng thầm cảm thán một câu, không ổn!
Đừng nói đây là bọn bắt cóc người đấy nhé? Bắt cóc người cũng chịu chơi như thế cơ à, nhìn chiếc xe sang chảnh thế này, cũng không phải là ít tiền nha?
Người trong xe đi được một quãng rồi nhất quyết dừng lại. Sau đó thì đỗ xe ở một quãng gần đó rồi mới từ trên Mercedes bước xuống. Một hai tiếng liền gọi tên, những tên thốt ra không phải tên cô, mà là tên của chị gái cô.
"Nhu Nhi..."
Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vào trong tại của cô lại là một kiểu cách khác. Trong tưởng tượng của Tiểu Ân, giọng nói kia không khác những giọng ma nữ chui từ gầm giường mà những cô giúp việc khi cô còn nhỏ thường hay kể.
Đàm Tiểu Ân sợ hãi không dám quay đầu lại, lập tức ba chân bốn cẳng dốc hết sức bình sinh mà chạy, chỉ còn vài trăm mét nữa là đến tiệm sách bà Trương rồi. Cô phải nhanh chóng chạy đến đó, bà Trương có lẽ sẽ bảo vệ được cô.
Lộc Nhân nhìn thấy cảnh Đàm Tiểu Ân chạy bán sống bán chết như vậy, ánh mắt trở nên hoang mang. Bà vừa cùng đám bạn của mình uống trà trò chuyện về. Đi qua trường học thì thấy bóng dáng của Đàm Tiểu Ân nên mới tiện thể tiến đến muốn nói với cô vài chuyện. Ai ngờ đầu bà vừa lên tiếng thì con bé lại chạy như gặp ma vậy?
"Kì quái, con bé này không những đầu óc ngốc nghếch, đến tại cũng nghe không rõ sao? Nghe giọng nói của mình lại chạy như ma đuổi vậy."
Lộc Nhân cũng chỉ đành kêu lái xe chạy theo Đàm Tiểu Ân. Đã lỡ gặp ở đây rồi, cũng đỡ phải đưa xe đến Âu gia làm gì. Đối với cậu con rể khó nắm bắt đó, bà tốt nhất vẫn không nên dây dưa nhiều, kẻo lại bị hắn nắm thóp.
Chạy vào cửa tiệm với dáng điệu hớt hải, bà Trường thấy vậy thì quan tâm hỏi.
"Tiểu Ân, sao vậy? Cháu vẫn chưa muộn giờ làm mà, không cần phải chạy như ma đuổi vậy đâu!"
Đàm Tiểu Ân đang cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói có hơi đứt quãng của mình.
"Không phải, bà Trương... Có... Có ma đuổi.."
Bà Trương nghe vậy thì phì cười, đứa trẻ ngốc này lại suy diễn lung tung rồi. Bà đang định nói gì đó, thì từ bên ngoài cửa tiệm bước vào một người phụ nữ trạc tuổi. Nhìn cách thức ăn
mặc là biết nhà quyền quý, bà Trương chỉ tạm gác chuyện của Tiểu Ân qua một bên, tiến lại
chào hỏi khách. Đàm Tiểu Ân theo hướng nhìn của bà Trương, quay đầu lại, cả người ngơi ngác một phen.
"Me?"
"Me?"
Tiếng mẹ thốt ra quá bất ngờ, bà Trương nghe song cũng sáng hồn. Đối chiếu khuôn mặt của hai người, rõ chẳng có gì là giống nhau. Đến cả khí chất quanh người cũng khác một trời một vực. Nhìn bề ngoài giàu có như thế này, hà cớ gì lại để con mình bôn ba ở bên ngoài như vậy? Song bà cũng không tiện hỏi về vấn đề này, chỉ đành hướng mắt về phía của người phụ nữ có vẻ ngoài quyền quý, hỏi một câu xã giao:
“Cô đến đây để tìm cô bé này sao?”
“À vâng” - Lộc Nhân gật đầu rồi cười, đối với người không cùng đẳng cấp của bà, nụ cười kia có phần hơi gượng ép. Nhưng bà Trương cũng không quan tâm lắm, nhìn sang Tiểu Ân cười hiền từ, gật đầu cho cô ra ngoài tiếp chuyện với mẹ.
Tiểu Ân vui vẻ cảm ơn bà Trương, sau đó nhanh chóng cầm tay mẹ ra bên ngoài, để cho công việc buôn bán của tiệm được tiếp tục.
Hai người tiến đến một quán cà phê ở đối diện tiệm sách, chọn đại một chỗ ngồi xuống. Lúc cố định gọi gì đó cho cả hai cùng uống thì bị bà cản lại.
“Không cần gọi cho mẹ đâu, mẹ chỉ ngang qua nhắc con tí việc, chốc nữa sẽ đi ngay.”
Đàm Tiểu Ân nghe vậy có chút hụt hẫng, tuy nhiên vẫn là vui vẻ gật đầu. Chưa bao giờ mẹ để ý đến cuộc sống của cô, nay lại tìm đến cả nơi làm việc để gặp mình, Đàm Tiểu Ân đã hạnh phúc đến không tưởng rồi.
Nếu như cô biết Lộc Nhân chỉ tình cờ nhìn thấy cô đi ngang qua đường, cùng với bản thân có việc nên mới đi theo cô chứ không có như cô nghĩ thì không biết Tiểu Ân sẽ cảm thấy buồn bã nhường nào.
“Cha có khỏe không mẹ?”
“Vẫn bình thường như vậy thôi, còn con với Minh Triết hình như không thân thiết lắm nhỉ?” . Âu gia tiền chất không hết, nhưng Đàm Tiểu Ân vẫn phải ra ngoài kiếm tiền, vậy chỉ có một lời giải thích, chính là cô không được Âu Minh Triết sủng ái rồi.
“Không có, anh ấy đối với con rất tốt.” - Đàm Tiểu Ân trả lời xong thì im lặng, hai tay gõ lên bàn theo nhịp. Hành động này đang chứng tỏ cô đang vô cùng hồi hộp.
Đàm Tiểu Ân sau đó chỉ nhìn Lộc Nhân. Một hồi lâu, không ai nói với ai câu nào. Riêng Tiểu Ân không phải không biết nói chuyện gì, chẳng qua cô sợ nói nhiều quá, mẹ lại không kiên nhẫn nghe. Cô cũng không muốn kết thúc cuộc gặp mặt này nhanh, nên mới chậm rãi không hỏi tới. Cho đến sau lúc nhân viên bán hàng đưa nước của cô tới, Đàm Tiểu Ân mới lập ở hỏi Lộc Nhân.
“Vậy... Mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
“À, không có gì nhiều, hai ngày nữa là đến sinh nhật của cha con rồi. Mẹ định nhắn con cùng với con rể nhớ góp mặt. Ôn Tường ông ấy rất nhớ hai con...”
Nói được nữa thì Lộc Nhân dừng đột ngột, lông mày nhíu lại, dưới khóe mắt ẩn hiện dấu ấn của thời gian. Bà hướng ánh mắt ái ngại nhìn Đàm Tiểu Ân, ngập ngừng mãi mới nói tiếp.
“Ngày hôm đó... Con và Minh Triết có tới được không?”
Tiểu Ân còn tưởng chuyện gì, nghe vậy thì cười tít mắt, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được rồi. Con lớn bằng tuổi này vẫn chưa từng dự sinh nhật của cha. Làm sao có thể bỏ qua một cơ hội như thế này được nha.”
Nhưng có vẻ đó không phải là câu trả lời mà Lộc Nhân mong muốn, bà thở dài, trực tiếp nói ra: “Vậy còn chồng con, ngày hôm đó có thể đến không?”
Đó mới chính là điều bà quan tâm, Tiểu Ân có thể đến hoặc không, nhưng Âu Minh Triết có đến hay không đến là hai vấn đề khác nhau. Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân lại không hiểu chuyện đó. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cha mẹ mình rất thích Minh Triết, vậy nên mới lo lắng rằng hắn sẽ không đến để ăn đồ ăn ở trong buổi tiệc mà thôi.
“Đương nhiên cũng sẽ tới rồi, mẹ đừng lo, anh ấy sẽ không bỏ lỡ buổi tiệc đầu. Con đảm bảo luôn.”
Lộc Nhân nhìn ra sự chắc chắn trong lời nói của cô, nhưng với mức độ quan sát của mình, bà nghĩ rằng cô con gái này chẳng qua chỉ nói bừa. Song bà cũng không thể bắt ép được người như Âu Minh Âu Minh Triết. Thở dài một hơi, bà cầm chiếc túi xách Birkins da cá sấu màu tím của thương hiệu Hermes lên, bản thân cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Không còn sớm nữa, mẹ còn có việc ở nhà nên giờ mẹ phải về đây.”
Trong lòng thật có chút luyến tiếc, chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu mà mẹ đã phải đi rồi. Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân rất nghe lời, sau đó liền chào tạm biệt để bà rời đi. Lúc quay sang thì nhìn thấy một cặp mẹ con nói chuyện rôm rả với nhau, cô con gái còn ôm lấy cánh tay của người mẹ làm nũng.
“Thế mẹ muốn xem phim hài hay xem phim tình cảm đây?” - Cô gái đôi mắt sáng ngời nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh.
“Ôi dào, lớn tuổi thế này rồi mà đi xem phim tình cảm ngọt ngào gì nữa, đi xem hoạt hình đi.” - Người phụ nữ kia mỉm cười đôn hậu, bàn tay đã xuất hiện nhiều nếp nhăn xoa lên đầu cô gái kia.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, ấy vậy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm động, hình như từ khi bắt đầu có nhận thức, cô chưa từng được mẹ sờ đầu. Khi nhìn thấy hành động kia của hai người xa lạ, trong lòng phút chốc có xúc động muốn khóc...
Giả sử, giả sử có thông minh, tài giỏi hơn một chút, liệu có thể hay không mẹ cũng sẽ đối xử với cô như người phụ nữ trung niên kia đối với cô gái?
Đàm Tiểu Ân quay trở lại tiệm sách với khuôn mặt đầy phiền não, hai mắt cúi gằm xuống chỉ để lộ phần gáy trắng nõn. Điều này đã nhanh chóng làm cho bà Trương để ý.
“Sao vậy cô gái trẻ, người ta gặp mẹ xong thì cười như đứa trẻ, mặt của cháu lại giống như chuốc thêm ưu phiền vậy?”
Đàm Tiểu Ân lúc này ngước mắt lên, dù không có khóc nhưng khóe mắt có hơi hồng lên. Cố rặn ra nụ cười máy móc, Đàm Tiểu Ân lắc đầu bảo chính mình không có chuyện gì. Sau lại cất đồ của mình, chuẩn bị làm việc, bà Trương cũng đi theo cô, không giấu được thắc mắc trong lòng mà cất tiếng hỏi:
“Người hồi nãy là mẹ cháu sao?”
Tiểu Ân gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt nhìn bà Trương có chút khó hiểu. Bà Trương chỉ cười trừ, đáp lại ánh mắt của cô bằng một câu nói.
“Tại bà cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, chậc. Nhìn là biết cha mẹ cháu là người giàu có, hà cớ gì phải để cháu chịu khổ như vậy?”
Đàm Tiểu Ân mím môi, cô không nghĩ rằng đi làm thêm như thế này là chịu khổ. Dù sao từ khi lên cấp ba cô đã biết đi làm những công việc kiểu này để vừa học vừa kiếm tiền đóng học phí rồi. Ngẫm lại thời gian đó còn khổ hơn bây giờ rất nhiều, không có một ông xã với khuôn mặt phi thường đẹp trai như Âu Minh Triết bây giờ. Ban đêm gặp ác mộng cũng chỉ biết trốn mình trong chăn chứ không phải được nằm trong vòng tay ấm áp của ông xã.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Đàm Tiểu Ân cứ như được tiếp thêm năng lượng. Phải rồi, cô còn có Minh Triết mà, cũng đâu phải lẻ loi cô độc đầu mà phải buồn.
“Cháu lại không cảm thấy khổ nha, mục đích của cháu chính là kiếm tiền nuôi ông xã của
mình, cũng đâu có liên quan gì đến cha mẹ nha” - Chẳng mấy chốc, Tiểu Ân đã khôi phục tâm trạng, tươi cười mang chồng sách mới nhập vào bên trong.
Bà Trường trông thấy cô gái nhỏ mới buồn bã trước đó, nay đã tươi cười như thường ngày thì không khỏi bất ngờ. Đúng là lứa tuổi thanh niên, tâm trạng thay đổi cũng thật nhanh.
Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, mặt trăng cũng đã xuất hiện sau những đám mây nhuốm màu đỏ rực của ánh chiều tà.
Đàm Tiểu Ân vừa bước tới cổng đã nhìn thấy vài chiếc xe trông rất lạ đỗ trong sân nhà. Cô vội bước vào trong nhà xem thử, vừa hay nhìn thấy Lưu quản gia từ trong thư phòng bước ra, cô vội cầm lấy tay của ông ấy dò hỏi.
“Lưu quản gia, hôm nay có khách sao?”
“Thiếu phu nhân, thiếu gia hiện đang bàn bạc công việc với người khác trong thư phòng đấy ạ.” - Lưu quản gia ôn tồn giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu, sau đó liền xin cáo lui để tiếp tục công việc của mình.
Bàn công việc? Đàm Tiểu Ân có chút tò mò, trước nay Âu Minh Triết không bao giờ mang công việc về nhà, hôm nay lại phá lệ, không biết là công chuyện như thế nào, cô có thể giúp được gì không.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Tiểu Ân không có bước vào, cô đương nhiên vẫn hiểu rõ như thế nào gọi là không gian riêng tư. Bước lên lầu cất cặp sách, thay cho mình một bộ đồ dễ vận động hơn, theo thói quen mà đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng vừa bước vào gian bếp cô đã bắt gặp một nam nhân đang ghé đầu vào trong tủ lạnh, suýt nữa đã dọa cô nhảy dựng. Người đó dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt đang dò xét mình, ngay sau đó liền quay đầu ra phía sau. Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Đàm Tiểu Ân mới nhìn thấy được dung mạo của tên này. Mắt đen, khuôn mặt mang nét lai tạo giữa Á va Âu.
Dương Lâm cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Không ngờ rằng tên Âu Minh Triết này đã có vợ rồi mà còn tuyển một người giúp việc xinh đẹp như thế này, hắn không sợ vợ mình ghen hay sao?
“Dương Lâm, cậu đi tìm đồ ăn có cần phải lâu như vậy không hả... A.” - Người vừa cất tiếng là Doãn Lập Thành, đi phía sau còn có Âu Minh Triết bị kéo đi theo.
Vừa nhìn thấy vợ nhỏ của mình đập vào tầm mắt của kẻ khác, Âu Minh Triết lập tức tiến lại, đem toàn bộ cơ thể của Đàm Tiểu Ân ra phía sau mình, ánh mắt nheo lại hướng về phía Dương Lâm.
“Cậu định nhìn đến khi nào?”
Dương Lâm bị lườm, cả người không rét mà run. Trong lòng hát kinh, đừng nói với cậu rằng cô gái có vẻ ngoài xinh xắn dễ thương này là chị dâu của cậu à nha?
Âu Minh Triết đọc hiểu được ánh mắt kia của Dương Lâm, đôi đồng tử màu hổ phách không hề lay động, chất giọng trầm thấp cất lên.
“Không sai được đâu, chị dâu của cậu. Cô ấy đặc biệt xuống bếp để nấu cho tôi ăn đấy. Không cần phải trưng bộ mặt ngạc nhiên muốt rớt cằm ra như vậy đâu.” - Trong giọng nói còn có phần tự đắc.
Dương Lâm đương nhiên biết lão Âu này đang cà khịa mình, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau lại tiến về phía Đàm Tiểu Ân, đưa bàn tay của mình ra, lịch sự cất tiếng: “Chào chị dâu”
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, nhìn về phía Âu Minh Âu Minh Triết, ý muốn hỏi có chuyện gì đây? Minh Triết mỉm cười, xoa đầu cô rồi nói: “Nhận lời chào, nhưng không được nắm tay tên đó.”
Cô nghe vậy chỉ biết làm theo hướng ánh mắt về phía gương mặt tươi cười của Dương Lâm, sau đó gật đầu coi như đã chào hỏi. Minh Triết nhìn hành động nghe lời dễ thương của cô không nhịn được cười khẽ. Sau đó hướng mắt về phía hai người kia, nói.
“Cứ theo bàn bạc mà làm đi. Bây giờ các cậu có thể về được rồi.”
Hai người kia cũng xem là hiểu ý tứ, thu dọn đồ đạc ra về. Trong suốt cả quá trình, Âu Minh Triết đều chỉ để ý đến ánh mắt tò mò nhìn theo của Tiểu Ân. Khuôn mặt có chút không vui, nhìn cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Thắc mắc, mấy người kia đều có vẻ rất có tiền, anh làm sao mà quen được họ vậy? Còn gọi em là chị dâu?”
“Bạn bè nhiều năm thôi mà, trông bên ngoài thế thôi chứ bọn họ còn nghèo hơn tôi.” – Âu Minh Triết không hề nói sai, chỉ có hơi lệch lạc một chút mà thôi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy chỉ “O” một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi về phía tủ lạnh lấy nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn. Âu Minh Triết rất biết điều, cũng theo phía sau phụ có một phen. Tiểu Ân vui vẻ mỉm cười, lại nhớ ra vấn đề của mẹ. Cô định quay người lại kể cho hắn nghe, không ngờ hắn lại đứng gần cô quá, lúc quay lại, cả khuôn mặt của cô đều như áp vào lồng ngực của hắn.
Mũi bị va vào bức tường thịt có chút đau, theo quán tính mà lùi về sau một bước, không may phía sau là cánh cửa tủ còn chưa đóng lại. Mắt thấy cô sắp đầm phải cửa tủ, Âu Minh Triết chỉ có thể dùng lực kéo cả người cô trở lại trong lồng ngực mình. Tay còn lại thì nâng lên đóng cánh cửa tủ kia đi. Xong xuôi mới nhìn xuống người trong lòng, hắn ôn tồn hỏi:
“Có bị thương ở đâu không?” - Nói xong hắn còn không quên kiểm tra phía trên một lượt.
Đàm Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần lo lắng của Âu Minh Triết, lời muốn nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
Mắt thấy cô cứ luôn nhìn mình không rời mắt, Âu Minh Triết có chút buồn cười, vẫn may là lúc nãy hắn phản xạ nhanh, không thì cái đầu nhỏ của cô lúc này nhẹ thì sưng một cục to, nặng đã chảy máu rồi đi.
“Không phải bị dọa sợ rồi chứ?” - Hắn nhìn biểu cảm ngốc lăng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không... Không có.”
Thấy cô đã hoàn hồn trở lại, hắn mới quay trở lại vấn đề ban nãy: “Em lúc nãy định nói gì với tôi sao?”
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết hỏi vậy mới sực nhớ ra.
“Lúc nãy em mới gặp mẹ..”
“Sau đó?”
“Mẹ bảo với em rằng hai ngày tới cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của cha.” - Đàm Tiểu Ân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn mang sắc thái nhàn nhạt lắng nghe cô nói, cũng không biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vậy hôm đó anh có đi không?”
“Em có mong muốn tôi đi hay không?” - Đáp lại cô là một câu hỏi ngược từ hắn.
Đàm Tiểu Ân mím môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Có anh đi chắc chắn sẽ vui hơn nhiều... Ít nhất em cũng có người nói chuyện.” - Cô đối với những đối tác của cha mẹ không quen biết, lại còn phải đóng giả làm chị Nhu Nhi, lỡ có người khác đến bắt chuyện, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nếu có thêm Âu Minh Triết đi cùng, cô sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.
“Phải vậy không? Nếu em muốn tôi tham dự như vậy thì ít nhất phải có chút thành ý đi chứ?” - Âu Minh Triết cất chất giọng trầm thấp, cười tà nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh nhìn của ông xã có hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó. Dương ánh mắt to tròn không biết phải làm sao nhìn hắn, hệt như thỏ Con đưa ánh mắt cầu cứu.
“Nhưng em không biết thể hiện thành ý như thế nào cả.”
“Không sao, tôi dạy em” - Âu Minh Triết liếm môi, trong con ngươi màu hổ phách kia lóe lên tia sáng. Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra bộ mặt mình bị chịu thiệt nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì gật đầu, cười để lộ răng trắng. Cô nào đâu biết, bản thân đã trở thành con mồi ngon lành trong mắt của tên đàn ông bên cạnh đầu chứ. Mà cũng không thể hoàn toàn trách có được, có trách thì nên trách cô cưới ai không cưới lại gả phải ông chồng phúc hắc đến như vậy.
Thẳng đến khi bị đè xuống giường, Đàm Tiểu Ân mới nhận ra ý nghĩa của cái thành ý mà Âu Minh Triết nhắc tới. Nhưng mà giờ phút này cô có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi...
Cả người đều được bao bọc bởi cơ thể cường tráng của nam nhân. Khuôn mặt kia trong đêm tối tản ra hơi thở tà mị, khiến người khác không thể bỏ qua. Thỏ nhỏ cứ như vậy bị gạt, cơ thể tuyết trắng theo từ đường cổ trở xuống xuất hiện không ít dấu hôn đậm nhạt. Sói lớn đạt được ý nguyện, một lần lại một lần tiến tới khoái cảm. Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hẳn đã biết kiềm chế lực đạo, không còn để cho vợ nhỏ phải đau như lần trước nữa.
Ánh trăng sáng ở bên ngoài cứ chốc chốc lại trốn sau những đám mây nhỏ, dường như cũng đang ngại ngùng trước cảnh xuân mê người ở trong phòng.
Lại thêm một đêm mất ngủ.
Hai ngày nói nhanh cũng thật nhanh, đúng theo lời đã nói, Âu Minh Triết trên người mặc một bộ vest thương hiệu Canali sang trọng quý phái, kết hợp với khuôn mặt đẹp không tì vết. Trong buổi tiệc lớn, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong buổi tiệc không nhịn được mà muốn đến gần.
Nhưng ánh mắt của nam nhân vẫn thủy chung nhìn duy nhất một bóng hình. Cô gái này có mái tóc mềm ngang vai được tết gọn, phô diễn khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn sáng trong tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Cô mặc một bộ váy màu be dài đến gót chân, nhìn thoáng qua liền biết cùng với bộ vest của hắn rất hợp đôi.
Đàm Tiểu Ân để ý từ lúc cô và Minh Triết tiến đến chỗ nào thì những người xung quanh đều sẽ để ý đến họ, không đúng, là để ý đến ông xã của cô. Những ánh mắt kia giống như muốn tiến lên, nhưng không hiểu vì sao lại khựng lại... Vô cùng kỳ lạ. Cô không khắc chế được dòng suy nghĩ của mình, chỉ bèn quay sang hỏi chính chủ của vấn đề.
“Những người kia, bọn họ đều đang nhìn anh?”
Âu Minh Triết mỉm cười, gật đầu, từ kẽ răng phát ra tiếng “hừ nhỏ.
“Đúng là đang nhìn tôi.”
Những người có mặt ở đây, cô nghe mẹ bảo đều là những tài phiệt, những người tầm cỡ có sức ảnh hưởng đến kinh tế của Willow. Nhưng vì sao lại dùng ánh mắt kia nhìn ông xã của cô nha? Đàm Tiểu Ân nhún chân lên, ngoắc ngoắc tay muốn Minh Triết cúi người xuống, hắn cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo ý của cô. Đôi môi nhỏ nhắn được phủ thêm một lớp son mỏng tùy tiện thoa ở bên ngoài, cứ theo đà mà tiến sát lại vành tai của hắn, nhỏ giọng.
“Anh đắc tội với mấy ông chủ kiểu này hay sao vậy? Nhìn bọn họ cứ như chỉ một giây lơ là sẽ bổ nhào đến người anh vậy?”
Âu Minh Triết bị giọng nói nhỏ nhẹ của cô chọc cho tâm can cũng tê dại, khuôn mặt từ đầu đến giờ đều không để lộ tâm trạng, nay lại vì cô mà câu lên một nụ cười phi thường đẹp. Tất cả con người vừa nhìn thấy cảnh này cũng há hốc miệng, sợ hãi có phải bản thân nhìn nhầm hay không.
“Tiểu Ân nói rất đúng, vậy nên em nhớ phải ở bên cạnh bảo vệ cho tôi. Nếu không tôi sẽ bị người ta làm hại mất.” - Âu Minh Triết không thèm để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chẳng lớn gần đến nỗi chọc tới hắn. Hơn hết, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, hắn đã có VỢ, còn là một cô vợ dễ thương như vậy. Cuộc hôn này sau cùng vẫn phải công bố ra ngoài, không thì ai biết vợ của hắn sau này lại bị tên nào đó gạ gẫm thì sao.
Đàm Tiểu Ân nghe hắn nói như vậy liền trưng ra biểu cảm của một đại ca nhỏ, hất cằm VỖ ngực đảm bảo.
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
Âu Minh Triết bị nét mặt nghiêm túc của cô chọc cười. Nâng bàn tay của mình lên xoa đầu cô vợ nhỏ, cảm thụ mềm mại từ mái tóc của cô truyền lại. Nét cười trên khuôn mặt ngày một rõ rệt khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Không thể ngờ rằng, một người cao ngạo lạnh lùng như hắn, vậy mà lại có một nụ cười khuynh đảo chúng sinh như vậy. Nồng ấm như những tia nắng, dịu dàng như gió thu, rực rỡ như ánh hoàng hôn, phấn khích như những cơn sóng... Nhưng tất cả, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Thời gian gần đây, trong giới thượng lưu lan truyền một tin đồn, rằng Âu thiếu đã tổ chức hôn lễ, nghe đâu phu nhân của ngài ấy là con gái rượu của Đàm tổng. Nhưng mọi người đều không quan tâm cho lắm, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, không hề đáng tin cậy.
Âu thiếu là người tầm cỡ như thế nào, ai mà không biết, ngài ấy hạ mình tham gia một bữa tiệc đã khiến cho người khác phải há hốc miệng rồi. Tuy gọi Đàm gia cũng là một thế phiệt, nhưng nếu bảo bọn họ có thể kết thông gia với Âu gia thì chắc chắn chắn chẳng ai có thể nuốt nổi tin tức này cả.
Song, hình ảnh lúc này chẳng phải đang cố ý khẳng định cho họ một chuyện, rằng cái tin đồn mà họ cho rằng thất thiệt kia lại là sự thật sao?
Tất cả hình ảnh thân mật của hai người họ, vừa hay lọt vào mắt của Đàm Ôn Tường vừa đi xuống, đuôi lông mày của ông ta nhếch lên, khuôn mặt kia tươi cười hãnh diện, rõ ràng đang vô cùng hài lòng với hình ảnh kia. Không ngờ rằng đứa con ngốc này vậy mà được việc như vậy. Biết trước có ngày này, những năm trước ông đã bỏ tiền đào tạo có nhiều hơn một chút. Như vậy cũng không cần phải khúm núm đi xin hợp tác dự án như hiện tại nữa rồi.
Chủ nhân bữa tiệc vừa bước xuống, mở lời bắt đầu khai tiệc. Mọi người không muốn cũng phải dời lực chú ý đi nơi khác. Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết cũng dần bước ra khỏi đám đông, tiến gần đến chỗ mà Đàm Ôn Tường đang đứng, mỉm cười vui vẻ. Mất một phút để ổn định, Đàm Tiểu Ân đảm nhiệm công việc chúc phúc, bắt đầu cất tiếng nói, là một đoạn lời ngắn chúc mừng sinh nhật cho Đàm Ôn Tường.
Giọng của cô rất dễ chịu, nghe vô cùng êm tai. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhanh chóng đã gây ấn tượng tốt đối với những người ở đây. Cũng không ai phát hiện ra điều bất thường gì với Đàm Nhu Nhi này.
Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
Trước khi đi cô đã được ông xã dạy cho cách ứng xử trong bữa tiệc rất bài bản. Quà cũng được hắn chuẩn bị vô cùng chu đáo, cô chỉ việc cầm tờ giấy chúc mừng mà hắn đã viết, cố gắng học thuộc nữa là xong rồi.
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong nhiệm vụ, mọi người cũng đã bắt đầu nhập tiệc. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý đến một vấn đề kỳ lạ, cô lập tức quay sang hỏi Đàm Ôn Tường.
"Cha, mẹ đâu rồi? Sao không xuống cùng người vậy?"
"Không có gì, mẹ con trong người hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Nên không có ra ngoài này, bà ấy còn nói đừng có làm phiền bà" - Đàm Ôn Tường đang định bắt chuyện với Âu Minh Triết, vậy mà lại bị đứa con gái này chắn đường, khuôn mặt có hại không kiên nhẫn cất tiếng trả lời.
Nét mặt đó vừa hay khiến cho Âu Minh Triết để ý, trong lòng có chút không vui. Không hiểu là vì sao mà hắn có cảm giác, hai người gọi là cha mẹ này của Đàm Tiểu Ân, lại đối với cô vô cùng xa cách? Tuy trước đây hắn từng cho người điều tra về vợ nhỏ, nhưng sau cùng, hiểu biết của hắn đối với cô, đối với Đàm gia này vẫn còn quá ít.
Đàm Tiểu Ân không biết được tâm tư của hai người đàn ông ở bên cạnh mình. Cái cô quan tâm lúc này chính là vấn đề mẹ bị mệt. Rõ ràng hôm qua cô thấy vẫn còn rất ổn cơ mà?
"Cha, vẫn nên để con lên xem mẹ một chút nhé?"
Mắt thấy cô định bước qua mình mà đi lên. Đàm Ôn Tường lập tức dang tay ra để chắn côi lại. Nếu không phải Âu Minh Triết vẫn còn ở đây, ông đã không ngần ngại mà thể hiện thái độ bực mình đối với cô. Nhưng hiện tại Âu thiếu vẫn đang còn nơi này, ông chỉ có thể mỉm cười lắc đầu nói với cô.
"Mẹ con ấy à, khi trong người không khoẻ thường rất cáu kỉnh, đầu phải con không biết, đúng không Nhu Nhi? cứ để cho bà nằm yên tĩnh một lát, rồi sẽ khoẻ ngay thôi."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, hăng hái trên mặt giảm xuống đột ngột, thâm tân cử như bị ai mắng, cảm giác vô cùng khó chịu. Cô không biết nhiều, nói đúng hơn là chẳng biết gì về cha mẹ
mình cả... Cô chỉ biết gật đầu đã hiểu, rồi lại xuống dưới tìm đồ ngon ăn cho khuây khỏa tâm trạng xuống cấp của mình.
Âu Minh Triết hiểu được, cô không vui, nhưng cũng không biết nên nói gì để an ủi. Đành bỏ qua ánh mắt sáng ngời của lão cha vợ này mà đi theo cô.
Cầm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ bước ra ngoài ban công, hướng ánh mắt của mình lên những ánh sao lấp lánh kỳ diệu. Từ trong mắt sáng trong của cô gái nhỏ hiếm khi nhìn thấy chút muộn phiền.
Đàm Tiểu Ân không nhìn ra phía sau nhưng cô biết, Âu Minh Triết vẫn đang lẳng lặng quan sát mình. Sau tiếng thở dài phát ra từ đầu mũi, cô quay người lại, đối diện với khuôn mặt của Âu Minh Triết, nở nụ cười nhẹ, giọng nói của cô khẽ cất lên.
"Minh Triết, anh cảm thấy em giống một cô con gái bất hiếu không? Đối với cha mẹ... Em hình như không biết một cái gì cả. Em không tốt chút nào, đầu óc lại có phần đơn giản. Nếu như em thông minh tài giỏi hơn một chút..."
Âu Minh Triết nhìn thấy, trên khuôn mặt tươi cười kia, phát ra nét ưu thương hiếm thấy. Hắn, đối với khuôn mặt này của cô có chút không quen... Thậm chí là có hơi ghét. Hắn không thích nhìn cô buồn bã như vậy, ít nhất vẫn nên là tươi cười như mỗi lần ở bên cạnh hắn mới phải.
Những cơn gió bắt nguồn từ nơi nào đó, thổi qua làn tóc của cô gái, mang theo mùi hương ngọt ngào từ loài hoa không rõ tên, cuốn mái tóc mềm mại kia khẽ bay lên. Trong tiếng gió thổi, Đàm Tiểu Ân dường như nghe được âm thanh ấm áp phát ra từ người đàn ông trước mặt.
"Đây cũng đâu phải lỗi của em, đừng có đổ lỗi cho bản thân những chuyện mà vốn dĩ không thuộc phạm vi điều khiển của bản thân nữa đi."
"Em hiện tại rất tốt, so với tất cả những con người đang có mặt ở đây, em tốt hơn bọn họ rất nhiều."
Âm thanh đó, thật giống như tiếng dương cầm, vừa du dương như dòng suối, lại có chút huyền bí của ánh trăng. Khiến bản thân cô không tài nào khống chế được mà đắm mình trong đó.
Cái gì mà nghèo kiết xác? Cái gì mà luôn bị bắt nạt?! Sao hẳn cứ có cảm giác nhân vật nam mà Đàm Tiểu Ân miêu tả đang dựa theo hình mẫu của hắn trong suy nghĩ của cô vậy nhỉ? Đã vậy còn có dòng cuối... Dành ăn với cầu gia của quan lại, đừng nói với hắn rằng "cẩu gia" này là mấy con chó đấy nha?
Nhìn lên góc trên màn hình, xuất hiện dòng chữ "Mẩu chuyện nhỏ của nhàn thế", hắn lập tức mở một trang khác, theo cái tên kia mà tìm hiểu. Ngay tức thì, lượt tìm kiếm nhiều nhất đã hiện ngay dòng đầu tiên. Bộ truyện này đã có hơn 15 chương, còn vô cùng ăn khách.
Tiện tay, Âu Minh Triết lướt một vòng xuống bình luận xem thử. Nhìn qua có thể thấy lượng fan của vợ nhỏ hình như cũng không ít.
@Cơm nắm: Windwoll ra tác phẩm mới, quả tuyệt vời.
@Tiểu hoà thượng: Nam chính lần này thật khổ nha. Windwoll, có phải chị đang đổ toàn bộ nghiệp của anh Zack trong "Lưỡi kiếm Vương Triều" lên đầu tiểu Minh nhà em hay không vậy?
Phía dưới có đánh dấu đã trả lời của @Windwoll: Tiểu Minh là của chị, không được gọi là "nhà em" rõ chưa?
Đọc đến đoạn này, không biết vì lí do gì mà tức giận trong người của Âu Minh Triết vơi đi hơn nửa. Phía dưới còn rất nhiều bình luận nữa, chủ yếu là kêu gào ra chương mới, hắn cũng không buồn quan tâm là mấy. Chỉ duy nhất có một tài khoản tên là @Vì sao của Windwoll là khiến hắn bận tâm. Những bình luận của cái tên này thể hiện một chuyện rằng, dường như rất thân với Tiểu Ân của hắn.
Những bình luận kia không đòi chương mới, không nói về nhân vật trong truyện... Đúng hơn chính là đang thả thính cô nhóc nhà hắn. Vậy mà mỗi lời bình luận của tên này đăng lên là cư nhiên nhận được bão like?
Vì sao của Windwoll: Đêm rồi mà sao lại thấy nắng ở trong tim nhỉ? Có phải cô gái nhỏ đêm nay biết tôi nhớ nàng nên cố tình thức khuya để cùng tâm sự hay không?
Dưới đó còn vài bình luận thả thính tương tự như vậy, Đàm Tiểu Ân vậy mà tích cực trả lời, càng khiến cho dân tình rầm rộ.
Âu Minh Triết không có vốn từ nào có thể diễn tả được trong lòng hiện tại là tư vị gì. Khuôn mặt hằn lúc này thật giống như bị vợ cầm một chiếc sừng thật to vậy, đến cả nằm đấm trên tay cũng run theo dòng cảm xúc đang cuộn trào.
Đem đoạn cảm xúc bực bội này trở về phòng, đến cả tài liệu của Chu Việt cũng không thèm xem nữa. Nhìn thấy tiểu nhân nhi vẫn còn ngủ rất ngon ở trên giường, đôi lúc còn chép miệng nói mở gì đó trông rất vui vẻ.
Trong đầu của Âu Minh Triết loé lên suy nghĩ. Có phải cô lúc này đang mơ cùng tên chưa biết mặt kia cùng nhau nhắn tin trò chuyện nên mới vui như vậy không?
Đôi mắt màu hổ phách trong đêm tối trở nên lạnh lẽo, hắn dùng ánh nhìn sắc hơn cả lưỡi dao cứ thế một đường nhìn chằm chằm vào Đàm Tiểu Ân. Đến cả trong mơ mà cô cũng cảm thấy được xung quanh có chuyện không tốt cùng với cảm giác lạnh sống lưng khiến cho ấn đường của cô phút chốc nhíu chặt.
Âu Minh Triết tiến đến đầu giường, cơ thể đúng có hơi mệt mỏi, nhưng lại không tài nào ngủ được. Tất cả đều tại cô vợ nhỏ đang ngủ say gần chết kia, hại hẳn không biết làm cách nào để tiêu tan cơn tức giận. Ai mà ngờ được, giây sau nữ nhân đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên trở mình, nhào vào lòng của hắn ôm chặt.
Đàm Tiểu Ân không hề biết được cảm giác của Âu Minh Triết lúc bấy giờ, chỉ là trong cơ mơ ngủ cô cảm nhận được có luồng nhiệt ấm áp từ phía sau lưng. Cô muốn quay người lại ôm lấy sự ấm áp đó, cốt yếu là xoá đi sự lạnh lẽo đang quấn lấy thân.
Trong một tích tắc nào đó, não bộ của Âu Minh Triết như được con tim mách bảo cách thức. Hắn cúi đầu xuống một chút, ngậm lấy đôi môi đang hé ra của cô, từng chút từng chút một cuộn lấy dư vị ngọt ngào trong khoang miệng, khiến cho Tiểu Ân đôi lông mày của Tiểu Ân càng cau lại. Từ miệng truyền ra tiếng kháng nghị không thành lời.
"U... Um..."
Theo phản xạ tự nhiên, Đàm Tiểu Ân cứ thế cong đầu gối lên, chuẩn bị đạp cải vật thể lạ làm gián đoạn giấc ngủ của cô. Không ngờ đến là, vật thể lạ kia còn thông minh hơn cô tưởng, ngay tức khắc đã giữ chặt bàn chân không nghe lời của cô, đè xuống giường.
Âu Minh Triết lần này hôn, lại giống là gặm, là cắn hơn, chẳng mấy chốc, đôi môi hồng xinh đẹp đã bị hắn hôn cho sưng lên. Đến khi cảm nhận cô không thể thở được mới buông ra.
Trong thâm tâm cảm thán cách thức xả giận này vô cùng hiệu quả, chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Chỉ tội cho cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì, bị hôn đến môi sưng tấy. Tuy sáng mai dậy vết sưng đó đã giảm nhiều, song vẫn nhìn thấy vết đỏ, ấn vào có cảm giác hơi tê.
Nhìn trong gương "vết thương" đột nhiên xuất hiện trên môi của mình, đến cả chuyện vì sao bản thân vì sao lại ngủ ở trên giường cũng quên mất. Lập tức chạy xuống dưới nhà, nơi mà Âu Minh Triết đang ngồi chờ sẵn, tay hắn đang cầm một cốc sữa đậu nành ấm, thức uống đáng ghét mà Đàm Tiểu Ân bắt hẳn uống vào mỗi sáng thay cho cà phê.
Ánh mắt của Đàm Tiểu Ân trông vô cùng đáng thương, tay chỉ về phía phòng ngủ, tố cáo.
"Minh Triết, phòng của chúng ta có muỗi xuất hiện! Anh nhìn đi, nó còn cắn môi em đến sưng đỏ lên rồi, còn có tơ máu nhỏ nữa..." - Vừa nói, cô vừa ghé sát mặt mình vào mặt Âu Minh Triết, để cho hắn có thể nhìn thấy "vết thương" rõ hơn.
Khuôn mặt cô đột nhiên phóng đại trong tầm mắt, còn có vết tích mà tối hôm qua gây ra đang bị cô gái này chỉ trỏ. Âu Minh Triết chỉ liếc mắt một cái rồi quay sang chỗ khác.
Trong thời khắc này có lẽ nhiều người khác đã giả vờ để lảng tránh sang chuyện khác. Nhưng Âu Minh Triết lại trực tiếp lồng bàn tay lớn của mình qua chiếc eo thon nhỏ của Đàm Tiểu Ân, kéo mạnh làm cô ngã ngồi trên chân của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức, Âu Minh Triết nheo đôi mắt đẹp lại hỏi cô.
"Em nghĩ xem, trong căn biệt thự như thế này liệu có muỗi được không?"
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài như vậy, cô đem ra cho hắn xem thử!
Hừ, vậy mà dám nói hắn là muỗi? Muỗi mà có thể tạo ra dấu vết lớn như vậy sao? Con muỗi nào tài giỏi như vậy, cô đem ra cho hắn diện kiến thử.
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết nói vậy cũng cảm thấy chuyện này hơi bất cập, trong căn biệt thự xa hoa như thế này làm sao tồn tại muỗi được chứ? Nhưng "vết thương" của cô cũng không thể là tự nó xuất hiện được, trong nhà lại không nuôi chó mèo gì. Vậy nên sẽ bỏ qua chuyện khi ngủ bị bé mèo hay bé cún nào đó cào phải rồi. Chẳng lẽ...
"Minh Triết... Đừng nói là..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, đôi mắt to tròn thể hiện sự sợ hãi.
"Hửm?" - Kỳ nha, Tiểu Ân của hắn hôm nay thông minh đột xuất như vậy hay sao? Nói một cái liền hiểu được cái dấu vết đó là do hắn hôn rồi?
Đàm Tiểu Ân ghé sát mặt mình vào tai của Âu Minh Triết, trước khi nói còn không quên quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm mới thỏ thẻ nói.
"Không lẽ nhà mình có ma sao?" - Nói xong còn không quên chú ý sắc mặt của ông xã, xem xem Âu Minh Triết có suy nghĩ giống có hay không.
Khoé miệng của Âu Minh Triết khẽ giật, đúng là không nên mong chờ gì nhiều, với cái bộ não nhỏ xíu của cô gái ngốc này làm sao có thể suy nghĩ được cái gì hơn được chứ.
"Là tôi làm đấy."
"A... Hả?" - Đàm Tiểu Ân còn tưởng hắn sẽ đồng tình với quan điểm của cô, ai mà ngờ được câu trả lời của hắn lại khiến cô phải nhắn trán suy nghĩ như vậy. Ý của hắn ở đây là sao cơ chứ? Hắn làm, làm như thế nào?
Âu Minh Triết chẳng muốn vòng vo gì nhiều, trực tiếp dùng hành động để diễn tả. Toàn bộ đồ đang cầm trên tay đều đặt xuống bàn, nhanh chóng, gáy của Đàm Tiểu Ân đã bị hắn kéo gần khoảng cách.
Đàm Tiểu Ân chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang tràn ngập ý cười nhìn cô, sau đó liền bị một tay còn lại của Âu Minh Triết che mắt. Nhân lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hắn đánh úp. Môi của Âu Minh Triết nhẹ nhàng đặt xuống cánh môi đang hé mở nhẹ của cô.
Sau khi kết thúc nụ hôn phớt kia, Âu Minh Triết còn trưng bộ mặt chính nhân quân tử hỏi Đàm Tiểu Ân:
"Cảm thấy quen không?"
Đàm Tiểu Ân bị Âu Minh Triết làm cho ngơ ngác, cũng chỉ biết gật đầu có lệ, trong đầu nhỏ của cô hiện đang nhảy múa tưng tưng... Hình như cảm giác này có chút giống với đêm qua thì phải.
Âu Minh Triết nhìn thấy hành động gật đầu ngốc nghếch của vợ nhỏ thì không khỏi buồn cười, miết nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô, trong lòng không khỏi tự trách. Tối qua vì tức giận nên mới không kiểm soát được, lần sau vẫn nên là hôn cẩn thận hơn. Tránh việc cô lại coi hắn là muỗi nữa.
Nghĩ đoạn, Âu Minh Triết sực nhớ ra vẫn còn một vấn đề nữa mà hắn cần phải giải quyết. Ngay khi Đàm Tiểu Ân vừa rời khỏi người Minh Triết đã bị bàn tay có lực của hắn túm lại.
"Vấn đề của em đã được giải quyết, bây giờ tới vấn đề của tôi. Nếu không phiền thì Tiểu Ân, em có thể trả lời giúp tôi những câu hỏi sắp tới được không?"
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Âu Minh Triết, không cần suy nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý. Cô để cặp sách qua một bên, ngồi xuống ghế bên cạnh, nét mặt đáng yêu tự tin đáp.
"Chỉ cần việc mà ông xã hỏi, em chắc chắn sẽ dốc toàn bộ hiểu biết của mình để trả lời!"
"Rất tốt, vậy tôi sẽ bắt đầu bằng câu hỏi đơn giản trước vậy. Windwoll là em?"
"Ý, Minh Triết, không ngờ anh biết được bút danh của em nha?" - Đàm Tiểu Ân nghe xong câu hỏi thì vô cùng bất ngờ. Cô còn nghĩ bụng lấy được nhuận bút tháng này xong mới nói cho Âu Minh Triết biết chuyện mình vẽ tranh kiếm tiền rất khá. Cốt yếu là muốn tạo bất ngờ cho hắn, ai dè đầu hắn lại biết sớm như vậy, làm cô có chút hụt hẫng.
Âu Minh Triết thấy vợ nhỏ thừa nhận thì gật đầu, vẫn còn biết nói thật. Hắn tiếp đó lại nghiệm mặt nhìn cô, câu hỏi thứ hai nhanh chóng được đặt ra.
"Vậy nhân vật tiểu Minh kia là dựa theo hình mẫu của tôi mà vẽ ra đúng không?"
Đàm Tiểu Ân lần thứ hai bị nói trúng tim đen, hai mắt mở lớn vô cùng khâm phục mà nhìn ông xã của mình.
"Ách... Minh Triết anh quả nhiên đầu óc nhạy bén, như vậy liền biết..."
Đàm Tiểu Ân định nói tiếp, nhưng khi trông thấy đôi mắt màu hổ phách kia đang nhìn cô với dáng vẻ vô cùng đáng sợ, cô đành ngoan ngoãn nuốt toàn bộ lời trở lại cổ họng. Thay vào đó là một câu hỏi rất quen thuộc.
"Anh giận em à?"
"Không có" - Âu Minh Triết thẳng thắn trả lời.
"Em cảm thấy anh đang giận em..." - Đàm Tiểu Ân mím môi, chốc lát sau lại nói tiếp.
"Vậy trong mắt của Tiểu Ân, tôi vừa nghèo vừa dễ bị bắt nạt, còn túng thiếu đến nỗi dành ăn Với chó sao?" - Âu Minh Triết nói ra với khuôn mặt hết sức bình thản. Nhưng chính khuôn mặt ấy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm thấy lạnh sống lưng. Cô liên tục lắc đầu chối bỏ:
"Ah... Chuyện này... Không phải, anh đương nhiên không phải như vậy, cái này... Sao nhỉ, em chỉ lấy khuôn mặt anh làm hình tượng thôi. Thật đấy, mà tiểu Minh sau này sẽ không ở mãi chức vụ nông phu đầu, em sẽ đưa anh... À nhầm, đưa tiểu Minh trở thành quan lớn, sau đó, sau đó nhận lại cha mẹ ruột thịt giàu có... Như vậy có được không?"
Minh Triết vuốt cằm, xì một tiếng: "Thì rõ ràng tôi vô cùng giàu mà."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy những chỉ nghĩ rằng ông xã của mình đang dỗi, vậy nên cũng không để tâm lắm. Phải mất vài giây để Âu Minh Triết bắt đầu câu hỏi tiếp theo.
"Còn một chuyện này nữa, cái tên 'Vì sao của Windwoll', em quên sao?"
"A... Là Bạch Phong Vũ đó" - Đàm Tiểu Ân gật gù đáp lại, chuyện này cô cũng mới biết gần đây thôi. Trước đó thấy tài khoản này donate cho cô khá nhiều, còn theo cô từ những bức vẽ đầu tiên. Lại không quan tâm lắm đến tình tiết truyện của cô mà toàn bình luận những cái khó hiểu nên cô rất để ý. Cho đến khoảng nửa năm trước, lúc chăm sóc cái chân gãy của cậu ta, cô mới thông qua điện thoại của cậu ta mà biết được.
"Cái tên nam sinh mặt trắng kia?" - Âu Minh Triết vừa nói, khoé môi vừa khẽ nhếch lên. Ha, bám cũng thật dai nhỉ?
Ở một nơi nào đó rất xa...
"Hát xì!" - Bạch Phong Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai tay theo quán tính mà vòng qua ôm lấy thân.
"Cậu chủ, ngài đây là bị cảm rồi? Hay là sáng nay tôi gọi người xin nghỉ cho ngài?"
"Không phải, chắc là do nhiệt độ phòng không thích hợp mà thôi." - Bạch Phong Vũ xua tay, xem như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng đang đặt ra nghi vấn. Quái lạ, sao cậu ta lại có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi thế này?
Đàm Tiểu Ân buổi sáng mới nhắc đến cái tên Bạch Phong Vũ, ai ngờ rằng vừa đến lớp đã chạm mặt.
Cậu ta đứng chắn trước cửa, vừa thấy Tiểu Ân hai mắt liền sáng như đèn pha của ô tô. Dang rộng hai tay chắn lối đi của cô, Bạch Phong Vũ nghiêng đầu hỏi.
"Sao hôm qua không đi học vậy?"
Đàm Tiểu Ân bị chắn lối đi thì rất khó chịu, nhìn khuôn mặt nam sinh với đôi mắt xanh da trời, lại muốn đá cho một cái. Trong lòng không khỏi bức bối, hôm nay cô xuống giường chạm phải chỗ phong thủy nào mà cứ hễ muốn đi học thì lại có người chặn đường hỏi nhiều đến như vậy?
"Tôi không đi học thì liên quan..."
"Liên quan gì đến tên mặt trắng như cậu chứ?!"
Chưa kịp nói xong, Đàm Tiểu Ân đã bị người phía sau cướp lời. Lúc Tiểu Ân quay ra đằng sau xem là ai thì ngay lập tức cả người cô ôm lấy cơ thể đang chạy vội tới chỗ mình của Vu Hân.
"Tôi hỏi Tiểu Ân, cô tự nhiên xen vào là có ý gì?" - Bạch Phong Vũ không vui cất tiếng.
"Còn có ý gì nữa, tôi chính là không thích cậu tiếp xúc gần với Tiểu Ân đấy."
Nói xong thì đẩy Đàm Tiểu Ân vào lớp, còn Vu Hân thì nán lại vài ba giây, trừng mắt cảnh cáo Bạch Phong Vũ.
"Tôi nói cho cậu biết, Đàm Tiểu Ân đã có chồng rồi, cậu tốt hơn hết hãy dẹp ngay cái suy nghĩ đập chậu cướp hoa đi. Chồng cô ấy không dễ bỏ qua cho cậu đâu! Nhắc lại lần nữa, Tiểu Ân đã có chồng, còn rất soái, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ hắn ta để theo cậu đâu!" - Nói xong, Vu Hân phủi tay bước vào lớp học.
Để lại mình Bạch Phong Vũ đứng sững người ở trước cửa. Gì chứ, đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa nhìn thấy mặt của tên đó trông ra làm sao. Mà có biết, cậu ta cũng không ngại đấu tay đôi để dành người đẹp đầu. Bạch Phong Vũ với Đàm Tiểu Ân quen nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ không bằng hơn một tháng của bọn họ chắc!
Nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng mấy chốc đã tan học. Ngay lúc cậu ta chuẩn bị xách cặp ra về thì bóng dáng nhỏ nhắn đã tiến đến gần cậu ta, thâm tâm không khỏi vui mừng, là Tiểu Ân đây mà.
Đang lúc Bạch Phong Vũ chuẩn bị nói gì đó, Đàm Tiểu Ân đã điện thoại ra trước mắt của cậu ta. Trong giây lát, Bạch Phong Vũ không hiểu được dụng ý của cô.
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu mau xoá mấy cái bình luận thả thính ở trong truyện tôi vẽ đi" - Đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào Bạch Phong Vũ, nói.
"Vì sao?" - Bạch Phong Vũ có hơi bất ngờ khi biết Đàm Tiểu Ân hiểu được mấy lời bình luận kia của cậu ta là thả thính. Nhưng bất ngờ đó đã nhanh chóng thay bằng cái nhăn mày.
"Chồng tôi không thích." - Đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu. Chỉ cần ông xã của cô không thích, cô cũng sẽ không thích. Trên tất thảy chính là cô đột nhiên cảm giác vô cùng sợ hãi trước ảnh
mắt thâm trầm cùng với khí chất bức người của Âu Minh Triết lúc nhìn vào mấy dòng bình luận kia.
"Ây này, không phải chứ, bình luận là quyền riêng của tôi mà, chồng cậu không thích thì tôi càng nhắn nhiều một chút. Nếu chỉ có vài chuyện nhỏ này mà hắn ta đã mặt mày cau có với cậu tức là không phải người tốt..."
"Không được nói ông xã của tôi xấu nghe chưa? Với lại, đây là tôi cảnh báo cậu biết trước, tôi không đảm bảo điều gì nếu cậu cứ tiếp tục bình luận những dòng trạng thái như vậy đâu." - Nói đoạn, Đàm Tiểu Ân cũng không có nhìn sắc mặt của Bạch Phong Vũ như thế nào, lập tức quay người đi mất.
Vừa ra khỏi cổng trường, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy trên đường ở phía đối diện xuất hiện một chiếc Mercedes màu xanh đen. Cả quãng đừng đều thả tốc độ đi rất chậm, giống như đang theo dấu chân của cô. Trong lòng thầm cảm thán một câu, không ổn!
Đừng nói đây là bọn bắt cóc người đấy nhé? Bắt cóc người cũng chịu chơi như thế cơ à, nhìn chiếc xe sang chảnh thế này, cũng không phải là ít tiền nha?
Người trong xe đi được một quãng rồi nhất quyết dừng lại. Sau đó thì đỗ xe ở một quãng gần đó rồi mới từ trên Mercedes bước xuống. Một hai tiếng liền gọi tên, những tên thốt ra không phải tên cô, mà là tên của chị gái cô.
"Nhu Nhi..."
Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vào trong tại của cô lại là một kiểu cách khác. Trong tưởng tượng của Tiểu Ân, giọng nói kia không khác những giọng ma nữ chui từ gầm giường mà những cô giúp việc khi cô còn nhỏ thường hay kể.
Đàm Tiểu Ân sợ hãi không dám quay đầu lại, lập tức ba chân bốn cẳng dốc hết sức bình sinh mà chạy, chỉ còn vài trăm mét nữa là đến tiệm sách bà Trương rồi. Cô phải nhanh chóng chạy đến đó, bà Trương có lẽ sẽ bảo vệ được cô.
Lộc Nhân nhìn thấy cảnh Đàm Tiểu Ân chạy bán sống bán chết như vậy, ánh mắt trở nên hoang mang. Bà vừa cùng đám bạn của mình uống trà trò chuyện về. Đi qua trường học thì thấy bóng dáng của Đàm Tiểu Ân nên mới tiện thể tiến đến muốn nói với cô vài chuyện. Ai ngờ đầu bà vừa lên tiếng thì con bé lại chạy như gặp ma vậy?
"Kì quái, con bé này không những đầu óc ngốc nghếch, đến tại cũng nghe không rõ sao? Nghe giọng nói của mình lại chạy như ma đuổi vậy."
Lộc Nhân cũng chỉ đành kêu lái xe chạy theo Đàm Tiểu Ân. Đã lỡ gặp ở đây rồi, cũng đỡ phải đưa xe đến Âu gia làm gì. Đối với cậu con rể khó nắm bắt đó, bà tốt nhất vẫn không nên dây dưa nhiều, kẻo lại bị hắn nắm thóp.
Chạy vào cửa tiệm với dáng điệu hớt hải, bà Trường thấy vậy thì quan tâm hỏi.
"Tiểu Ân, sao vậy? Cháu vẫn chưa muộn giờ làm mà, không cần phải chạy như ma đuổi vậy đâu!"
Đàm Tiểu Ân đang cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói có hơi đứt quãng của mình.
"Không phải, bà Trương... Có... Có ma đuổi.."
Bà Trương nghe vậy thì phì cười, đứa trẻ ngốc này lại suy diễn lung tung rồi. Bà đang định nói gì đó, thì từ bên ngoài cửa tiệm bước vào một người phụ nữ trạc tuổi. Nhìn cách thức ăn
mặc là biết nhà quyền quý, bà Trương chỉ tạm gác chuyện của Tiểu Ân qua một bên, tiến lại
chào hỏi khách. Đàm Tiểu Ân theo hướng nhìn của bà Trương, quay đầu lại, cả người ngơi ngác một phen.
"Me?"
"Me?"
Tiếng mẹ thốt ra quá bất ngờ, bà Trương nghe song cũng sáng hồn. Đối chiếu khuôn mặt của hai người, rõ chẳng có gì là giống nhau. Đến cả khí chất quanh người cũng khác một trời một vực. Nhìn bề ngoài giàu có như thế này, hà cớ gì lại để con mình bôn ba ở bên ngoài như vậy? Song bà cũng không tiện hỏi về vấn đề này, chỉ đành hướng mắt về phía của người phụ nữ có vẻ ngoài quyền quý, hỏi một câu xã giao:
“Cô đến đây để tìm cô bé này sao?”
“À vâng” - Lộc Nhân gật đầu rồi cười, đối với người không cùng đẳng cấp của bà, nụ cười kia có phần hơi gượng ép. Nhưng bà Trương cũng không quan tâm lắm, nhìn sang Tiểu Ân cười hiền từ, gật đầu cho cô ra ngoài tiếp chuyện với mẹ.
Tiểu Ân vui vẻ cảm ơn bà Trương, sau đó nhanh chóng cầm tay mẹ ra bên ngoài, để cho công việc buôn bán của tiệm được tiếp tục.
Hai người tiến đến một quán cà phê ở đối diện tiệm sách, chọn đại một chỗ ngồi xuống. Lúc cố định gọi gì đó cho cả hai cùng uống thì bị bà cản lại.
“Không cần gọi cho mẹ đâu, mẹ chỉ ngang qua nhắc con tí việc, chốc nữa sẽ đi ngay.”
Đàm Tiểu Ân nghe vậy có chút hụt hẫng, tuy nhiên vẫn là vui vẻ gật đầu. Chưa bao giờ mẹ để ý đến cuộc sống của cô, nay lại tìm đến cả nơi làm việc để gặp mình, Đàm Tiểu Ân đã hạnh phúc đến không tưởng rồi.
Nếu như cô biết Lộc Nhân chỉ tình cờ nhìn thấy cô đi ngang qua đường, cùng với bản thân có việc nên mới đi theo cô chứ không có như cô nghĩ thì không biết Tiểu Ân sẽ cảm thấy buồn bã nhường nào.
“Cha có khỏe không mẹ?”
“Vẫn bình thường như vậy thôi, còn con với Minh Triết hình như không thân thiết lắm nhỉ?” . Âu gia tiền chất không hết, nhưng Đàm Tiểu Ân vẫn phải ra ngoài kiếm tiền, vậy chỉ có một lời giải thích, chính là cô không được Âu Minh Triết sủng ái rồi.
“Không có, anh ấy đối với con rất tốt.” - Đàm Tiểu Ân trả lời xong thì im lặng, hai tay gõ lên bàn theo nhịp. Hành động này đang chứng tỏ cô đang vô cùng hồi hộp.
Đàm Tiểu Ân sau đó chỉ nhìn Lộc Nhân. Một hồi lâu, không ai nói với ai câu nào. Riêng Tiểu Ân không phải không biết nói chuyện gì, chẳng qua cô sợ nói nhiều quá, mẹ lại không kiên nhẫn nghe. Cô cũng không muốn kết thúc cuộc gặp mặt này nhanh, nên mới chậm rãi không hỏi tới. Cho đến sau lúc nhân viên bán hàng đưa nước của cô tới, Đàm Tiểu Ân mới lập ở hỏi Lộc Nhân.
“Vậy... Mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
“À, không có gì nhiều, hai ngày nữa là đến sinh nhật của cha con rồi. Mẹ định nhắn con cùng với con rể nhớ góp mặt. Ôn Tường ông ấy rất nhớ hai con...”
Nói được nữa thì Lộc Nhân dừng đột ngột, lông mày nhíu lại, dưới khóe mắt ẩn hiện dấu ấn của thời gian. Bà hướng ánh mắt ái ngại nhìn Đàm Tiểu Ân, ngập ngừng mãi mới nói tiếp.
“Ngày hôm đó... Con và Minh Triết có tới được không?”
Tiểu Ân còn tưởng chuyện gì, nghe vậy thì cười tít mắt, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được rồi. Con lớn bằng tuổi này vẫn chưa từng dự sinh nhật của cha. Làm sao có thể bỏ qua một cơ hội như thế này được nha.”
Nhưng có vẻ đó không phải là câu trả lời mà Lộc Nhân mong muốn, bà thở dài, trực tiếp nói ra: “Vậy còn chồng con, ngày hôm đó có thể đến không?”
Đó mới chính là điều bà quan tâm, Tiểu Ân có thể đến hoặc không, nhưng Âu Minh Triết có đến hay không đến là hai vấn đề khác nhau. Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân lại không hiểu chuyện đó. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cha mẹ mình rất thích Minh Triết, vậy nên mới lo lắng rằng hắn sẽ không đến để ăn đồ ăn ở trong buổi tiệc mà thôi.
“Đương nhiên cũng sẽ tới rồi, mẹ đừng lo, anh ấy sẽ không bỏ lỡ buổi tiệc đầu. Con đảm bảo luôn.”
Lộc Nhân nhìn ra sự chắc chắn trong lời nói của cô, nhưng với mức độ quan sát của mình, bà nghĩ rằng cô con gái này chẳng qua chỉ nói bừa. Song bà cũng không thể bắt ép được người như Âu Minh Âu Minh Triết. Thở dài một hơi, bà cầm chiếc túi xách Birkins da cá sấu màu tím của thương hiệu Hermes lên, bản thân cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Không còn sớm nữa, mẹ còn có việc ở nhà nên giờ mẹ phải về đây.”
Trong lòng thật có chút luyến tiếc, chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu mà mẹ đã phải đi rồi. Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân rất nghe lời, sau đó liền chào tạm biệt để bà rời đi. Lúc quay sang thì nhìn thấy một cặp mẹ con nói chuyện rôm rả với nhau, cô con gái còn ôm lấy cánh tay của người mẹ làm nũng.
“Thế mẹ muốn xem phim hài hay xem phim tình cảm đây?” - Cô gái đôi mắt sáng ngời nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh.
“Ôi dào, lớn tuổi thế này rồi mà đi xem phim tình cảm ngọt ngào gì nữa, đi xem hoạt hình đi.” - Người phụ nữ kia mỉm cười đôn hậu, bàn tay đã xuất hiện nhiều nếp nhăn xoa lên đầu cô gái kia.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, ấy vậy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm động, hình như từ khi bắt đầu có nhận thức, cô chưa từng được mẹ sờ đầu. Khi nhìn thấy hành động kia của hai người xa lạ, trong lòng phút chốc có xúc động muốn khóc...
Giả sử, giả sử có thông minh, tài giỏi hơn một chút, liệu có thể hay không mẹ cũng sẽ đối xử với cô như người phụ nữ trung niên kia đối với cô gái?
Đàm Tiểu Ân quay trở lại tiệm sách với khuôn mặt đầy phiền não, hai mắt cúi gằm xuống chỉ để lộ phần gáy trắng nõn. Điều này đã nhanh chóng làm cho bà Trương để ý.
“Sao vậy cô gái trẻ, người ta gặp mẹ xong thì cười như đứa trẻ, mặt của cháu lại giống như chuốc thêm ưu phiền vậy?”
Đàm Tiểu Ân lúc này ngước mắt lên, dù không có khóc nhưng khóe mắt có hơi hồng lên. Cố rặn ra nụ cười máy móc, Đàm Tiểu Ân lắc đầu bảo chính mình không có chuyện gì. Sau lại cất đồ của mình, chuẩn bị làm việc, bà Trương cũng đi theo cô, không giấu được thắc mắc trong lòng mà cất tiếng hỏi:
“Người hồi nãy là mẹ cháu sao?”
Tiểu Ân gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt nhìn bà Trương có chút khó hiểu. Bà Trương chỉ cười trừ, đáp lại ánh mắt của cô bằng một câu nói.
“Tại bà cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, chậc. Nhìn là biết cha mẹ cháu là người giàu có, hà cớ gì phải để cháu chịu khổ như vậy?”
Đàm Tiểu Ân mím môi, cô không nghĩ rằng đi làm thêm như thế này là chịu khổ. Dù sao từ khi lên cấp ba cô đã biết đi làm những công việc kiểu này để vừa học vừa kiếm tiền đóng học phí rồi. Ngẫm lại thời gian đó còn khổ hơn bây giờ rất nhiều, không có một ông xã với khuôn mặt phi thường đẹp trai như Âu Minh Triết bây giờ. Ban đêm gặp ác mộng cũng chỉ biết trốn mình trong chăn chứ không phải được nằm trong vòng tay ấm áp của ông xã.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Đàm Tiểu Ân cứ như được tiếp thêm năng lượng. Phải rồi, cô còn có Minh Triết mà, cũng đâu phải lẻ loi cô độc đầu mà phải buồn.
“Cháu lại không cảm thấy khổ nha, mục đích của cháu chính là kiếm tiền nuôi ông xã của
mình, cũng đâu có liên quan gì đến cha mẹ nha” - Chẳng mấy chốc, Tiểu Ân đã khôi phục tâm trạng, tươi cười mang chồng sách mới nhập vào bên trong.
Bà Trường trông thấy cô gái nhỏ mới buồn bã trước đó, nay đã tươi cười như thường ngày thì không khỏi bất ngờ. Đúng là lứa tuổi thanh niên, tâm trạng thay đổi cũng thật nhanh.
Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, mặt trăng cũng đã xuất hiện sau những đám mây nhuốm màu đỏ rực của ánh chiều tà.
Đàm Tiểu Ân vừa bước tới cổng đã nhìn thấy vài chiếc xe trông rất lạ đỗ trong sân nhà. Cô vội bước vào trong nhà xem thử, vừa hay nhìn thấy Lưu quản gia từ trong thư phòng bước ra, cô vội cầm lấy tay của ông ấy dò hỏi.
“Lưu quản gia, hôm nay có khách sao?”
“Thiếu phu nhân, thiếu gia hiện đang bàn bạc công việc với người khác trong thư phòng đấy ạ.” - Lưu quản gia ôn tồn giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu, sau đó liền xin cáo lui để tiếp tục công việc của mình.
Bàn công việc? Đàm Tiểu Ân có chút tò mò, trước nay Âu Minh Triết không bao giờ mang công việc về nhà, hôm nay lại phá lệ, không biết là công chuyện như thế nào, cô có thể giúp được gì không.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Tiểu Ân không có bước vào, cô đương nhiên vẫn hiểu rõ như thế nào gọi là không gian riêng tư. Bước lên lầu cất cặp sách, thay cho mình một bộ đồ dễ vận động hơn, theo thói quen mà đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng vừa bước vào gian bếp cô đã bắt gặp một nam nhân đang ghé đầu vào trong tủ lạnh, suýt nữa đã dọa cô nhảy dựng. Người đó dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt đang dò xét mình, ngay sau đó liền quay đầu ra phía sau. Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Đàm Tiểu Ân mới nhìn thấy được dung mạo của tên này. Mắt đen, khuôn mặt mang nét lai tạo giữa Á va Âu.
Dương Lâm cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Không ngờ rằng tên Âu Minh Triết này đã có vợ rồi mà còn tuyển một người giúp việc xinh đẹp như thế này, hắn không sợ vợ mình ghen hay sao?
“Dương Lâm, cậu đi tìm đồ ăn có cần phải lâu như vậy không hả... A.” - Người vừa cất tiếng là Doãn Lập Thành, đi phía sau còn có Âu Minh Triết bị kéo đi theo.
Vừa nhìn thấy vợ nhỏ của mình đập vào tầm mắt của kẻ khác, Âu Minh Triết lập tức tiến lại, đem toàn bộ cơ thể của Đàm Tiểu Ân ra phía sau mình, ánh mắt nheo lại hướng về phía Dương Lâm.
“Cậu định nhìn đến khi nào?”
Dương Lâm bị lườm, cả người không rét mà run. Trong lòng hát kinh, đừng nói với cậu rằng cô gái có vẻ ngoài xinh xắn dễ thương này là chị dâu của cậu à nha?
Âu Minh Triết đọc hiểu được ánh mắt kia của Dương Lâm, đôi đồng tử màu hổ phách không hề lay động, chất giọng trầm thấp cất lên.
“Không sai được đâu, chị dâu của cậu. Cô ấy đặc biệt xuống bếp để nấu cho tôi ăn đấy. Không cần phải trưng bộ mặt ngạc nhiên muốt rớt cằm ra như vậy đâu.” - Trong giọng nói còn có phần tự đắc.
Dương Lâm đương nhiên biết lão Âu này đang cà khịa mình, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau lại tiến về phía Đàm Tiểu Ân, đưa bàn tay của mình ra, lịch sự cất tiếng: “Chào chị dâu”
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, nhìn về phía Âu Minh Âu Minh Triết, ý muốn hỏi có chuyện gì đây? Minh Triết mỉm cười, xoa đầu cô rồi nói: “Nhận lời chào, nhưng không được nắm tay tên đó.”
Cô nghe vậy chỉ biết làm theo hướng ánh mắt về phía gương mặt tươi cười của Dương Lâm, sau đó gật đầu coi như đã chào hỏi. Minh Triết nhìn hành động nghe lời dễ thương của cô không nhịn được cười khẽ. Sau đó hướng mắt về phía hai người kia, nói.
“Cứ theo bàn bạc mà làm đi. Bây giờ các cậu có thể về được rồi.”
Hai người kia cũng xem là hiểu ý tứ, thu dọn đồ đạc ra về. Trong suốt cả quá trình, Âu Minh Triết đều chỉ để ý đến ánh mắt tò mò nhìn theo của Tiểu Ân. Khuôn mặt có chút không vui, nhìn cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Thắc mắc, mấy người kia đều có vẻ rất có tiền, anh làm sao mà quen được họ vậy? Còn gọi em là chị dâu?”
“Bạn bè nhiều năm thôi mà, trông bên ngoài thế thôi chứ bọn họ còn nghèo hơn tôi.” – Âu Minh Triết không hề nói sai, chỉ có hơi lệch lạc một chút mà thôi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy chỉ “O” một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi về phía tủ lạnh lấy nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn. Âu Minh Triết rất biết điều, cũng theo phía sau phụ có một phen. Tiểu Ân vui vẻ mỉm cười, lại nhớ ra vấn đề của mẹ. Cô định quay người lại kể cho hắn nghe, không ngờ hắn lại đứng gần cô quá, lúc quay lại, cả khuôn mặt của cô đều như áp vào lồng ngực của hắn.
Mũi bị va vào bức tường thịt có chút đau, theo quán tính mà lùi về sau một bước, không may phía sau là cánh cửa tủ còn chưa đóng lại. Mắt thấy cô sắp đầm phải cửa tủ, Âu Minh Triết chỉ có thể dùng lực kéo cả người cô trở lại trong lồng ngực mình. Tay còn lại thì nâng lên đóng cánh cửa tủ kia đi. Xong xuôi mới nhìn xuống người trong lòng, hắn ôn tồn hỏi:
“Có bị thương ở đâu không?” - Nói xong hắn còn không quên kiểm tra phía trên một lượt.
Đàm Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần lo lắng của Âu Minh Triết, lời muốn nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
Mắt thấy cô cứ luôn nhìn mình không rời mắt, Âu Minh Triết có chút buồn cười, vẫn may là lúc nãy hắn phản xạ nhanh, không thì cái đầu nhỏ của cô lúc này nhẹ thì sưng một cục to, nặng đã chảy máu rồi đi.
“Không phải bị dọa sợ rồi chứ?” - Hắn nhìn biểu cảm ngốc lăng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không... Không có.”
Thấy cô đã hoàn hồn trở lại, hắn mới quay trở lại vấn đề ban nãy: “Em lúc nãy định nói gì với tôi sao?”
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết hỏi vậy mới sực nhớ ra.
“Lúc nãy em mới gặp mẹ..”
“Sau đó?”
“Mẹ bảo với em rằng hai ngày tới cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của cha.” - Đàm Tiểu Ân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn mang sắc thái nhàn nhạt lắng nghe cô nói, cũng không biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vậy hôm đó anh có đi không?”
“Em có mong muốn tôi đi hay không?” - Đáp lại cô là một câu hỏi ngược từ hắn.
Đàm Tiểu Ân mím môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Có anh đi chắc chắn sẽ vui hơn nhiều... Ít nhất em cũng có người nói chuyện.” - Cô đối với những đối tác của cha mẹ không quen biết, lại còn phải đóng giả làm chị Nhu Nhi, lỡ có người khác đến bắt chuyện, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nếu có thêm Âu Minh Triết đi cùng, cô sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.
“Phải vậy không? Nếu em muốn tôi tham dự như vậy thì ít nhất phải có chút thành ý đi chứ?” - Âu Minh Triết cất chất giọng trầm thấp, cười tà nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh nhìn của ông xã có hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó. Dương ánh mắt to tròn không biết phải làm sao nhìn hắn, hệt như thỏ Con đưa ánh mắt cầu cứu.
“Nhưng em không biết thể hiện thành ý như thế nào cả.”
“Không sao, tôi dạy em” - Âu Minh Triết liếm môi, trong con ngươi màu hổ phách kia lóe lên tia sáng. Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra bộ mặt mình bị chịu thiệt nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì gật đầu, cười để lộ răng trắng. Cô nào đâu biết, bản thân đã trở thành con mồi ngon lành trong mắt của tên đàn ông bên cạnh đầu chứ. Mà cũng không thể hoàn toàn trách có được, có trách thì nên trách cô cưới ai không cưới lại gả phải ông chồng phúc hắc đến như vậy.
Thẳng đến khi bị đè xuống giường, Đàm Tiểu Ân mới nhận ra ý nghĩa của cái thành ý mà Âu Minh Triết nhắc tới. Nhưng mà giờ phút này cô có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi...
Cả người đều được bao bọc bởi cơ thể cường tráng của nam nhân. Khuôn mặt kia trong đêm tối tản ra hơi thở tà mị, khiến người khác không thể bỏ qua. Thỏ nhỏ cứ như vậy bị gạt, cơ thể tuyết trắng theo từ đường cổ trở xuống xuất hiện không ít dấu hôn đậm nhạt. Sói lớn đạt được ý nguyện, một lần lại một lần tiến tới khoái cảm. Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hẳn đã biết kiềm chế lực đạo, không còn để cho vợ nhỏ phải đau như lần trước nữa.
Ánh trăng sáng ở bên ngoài cứ chốc chốc lại trốn sau những đám mây nhỏ, dường như cũng đang ngại ngùng trước cảnh xuân mê người ở trong phòng.
Lại thêm một đêm mất ngủ.
Hai ngày nói nhanh cũng thật nhanh, đúng theo lời đã nói, Âu Minh Triết trên người mặc một bộ vest thương hiệu Canali sang trọng quý phái, kết hợp với khuôn mặt đẹp không tì vết. Trong buổi tiệc lớn, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong buổi tiệc không nhịn được mà muốn đến gần.
Nhưng ánh mắt của nam nhân vẫn thủy chung nhìn duy nhất một bóng hình. Cô gái này có mái tóc mềm ngang vai được tết gọn, phô diễn khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn sáng trong tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Cô mặc một bộ váy màu be dài đến gót chân, nhìn thoáng qua liền biết cùng với bộ vest của hắn rất hợp đôi.
Đàm Tiểu Ân để ý từ lúc cô và Minh Triết tiến đến chỗ nào thì những người xung quanh đều sẽ để ý đến họ, không đúng, là để ý đến ông xã của cô. Những ánh mắt kia giống như muốn tiến lên, nhưng không hiểu vì sao lại khựng lại... Vô cùng kỳ lạ. Cô không khắc chế được dòng suy nghĩ của mình, chỉ bèn quay sang hỏi chính chủ của vấn đề.
“Những người kia, bọn họ đều đang nhìn anh?”
Âu Minh Triết mỉm cười, gật đầu, từ kẽ răng phát ra tiếng “hừ nhỏ.
“Đúng là đang nhìn tôi.”
Những người có mặt ở đây, cô nghe mẹ bảo đều là những tài phiệt, những người tầm cỡ có sức ảnh hưởng đến kinh tế của Willow. Nhưng vì sao lại dùng ánh mắt kia nhìn ông xã của cô nha? Đàm Tiểu Ân nhún chân lên, ngoắc ngoắc tay muốn Minh Triết cúi người xuống, hắn cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo ý của cô. Đôi môi nhỏ nhắn được phủ thêm một lớp son mỏng tùy tiện thoa ở bên ngoài, cứ theo đà mà tiến sát lại vành tai của hắn, nhỏ giọng.
“Anh đắc tội với mấy ông chủ kiểu này hay sao vậy? Nhìn bọn họ cứ như chỉ một giây lơ là sẽ bổ nhào đến người anh vậy?”
Âu Minh Triết bị giọng nói nhỏ nhẹ của cô chọc cho tâm can cũng tê dại, khuôn mặt từ đầu đến giờ đều không để lộ tâm trạng, nay lại vì cô mà câu lên một nụ cười phi thường đẹp. Tất cả con người vừa nhìn thấy cảnh này cũng há hốc miệng, sợ hãi có phải bản thân nhìn nhầm hay không.
“Tiểu Ân nói rất đúng, vậy nên em nhớ phải ở bên cạnh bảo vệ cho tôi. Nếu không tôi sẽ bị người ta làm hại mất.” - Âu Minh Triết không thèm để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chẳng lớn gần đến nỗi chọc tới hắn. Hơn hết, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, hắn đã có VỢ, còn là một cô vợ dễ thương như vậy. Cuộc hôn này sau cùng vẫn phải công bố ra ngoài, không thì ai biết vợ của hắn sau này lại bị tên nào đó gạ gẫm thì sao.
Đàm Tiểu Ân nghe hắn nói như vậy liền trưng ra biểu cảm của một đại ca nhỏ, hất cằm VỖ ngực đảm bảo.
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
Âu Minh Triết bị nét mặt nghiêm túc của cô chọc cười. Nâng bàn tay của mình lên xoa đầu cô vợ nhỏ, cảm thụ mềm mại từ mái tóc của cô truyền lại. Nét cười trên khuôn mặt ngày một rõ rệt khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Không thể ngờ rằng, một người cao ngạo lạnh lùng như hắn, vậy mà lại có một nụ cười khuynh đảo chúng sinh như vậy. Nồng ấm như những tia nắng, dịu dàng như gió thu, rực rỡ như ánh hoàng hôn, phấn khích như những cơn sóng... Nhưng tất cả, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Thời gian gần đây, trong giới thượng lưu lan truyền một tin đồn, rằng Âu thiếu đã tổ chức hôn lễ, nghe đâu phu nhân của ngài ấy là con gái rượu của Đàm tổng. Nhưng mọi người đều không quan tâm cho lắm, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, không hề đáng tin cậy.
Âu thiếu là người tầm cỡ như thế nào, ai mà không biết, ngài ấy hạ mình tham gia một bữa tiệc đã khiến cho người khác phải há hốc miệng rồi. Tuy gọi Đàm gia cũng là một thế phiệt, nhưng nếu bảo bọn họ có thể kết thông gia với Âu gia thì chắc chắn chắn chẳng ai có thể nuốt nổi tin tức này cả.
Song, hình ảnh lúc này chẳng phải đang cố ý khẳng định cho họ một chuyện, rằng cái tin đồn mà họ cho rằng thất thiệt kia lại là sự thật sao?
Tất cả hình ảnh thân mật của hai người họ, vừa hay lọt vào mắt của Đàm Ôn Tường vừa đi xuống, đuôi lông mày của ông ta nhếch lên, khuôn mặt kia tươi cười hãnh diện, rõ ràng đang vô cùng hài lòng với hình ảnh kia. Không ngờ rằng đứa con ngốc này vậy mà được việc như vậy. Biết trước có ngày này, những năm trước ông đã bỏ tiền đào tạo có nhiều hơn một chút. Như vậy cũng không cần phải khúm núm đi xin hợp tác dự án như hiện tại nữa rồi.
Chủ nhân bữa tiệc vừa bước xuống, mở lời bắt đầu khai tiệc. Mọi người không muốn cũng phải dời lực chú ý đi nơi khác. Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết cũng dần bước ra khỏi đám đông, tiến gần đến chỗ mà Đàm Ôn Tường đang đứng, mỉm cười vui vẻ. Mất một phút để ổn định, Đàm Tiểu Ân đảm nhiệm công việc chúc phúc, bắt đầu cất tiếng nói, là một đoạn lời ngắn chúc mừng sinh nhật cho Đàm Ôn Tường.
Giọng của cô rất dễ chịu, nghe vô cùng êm tai. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhanh chóng đã gây ấn tượng tốt đối với những người ở đây. Cũng không ai phát hiện ra điều bất thường gì với Đàm Nhu Nhi này.
Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
Trước khi đi cô đã được ông xã dạy cho cách ứng xử trong bữa tiệc rất bài bản. Quà cũng được hắn chuẩn bị vô cùng chu đáo, cô chỉ việc cầm tờ giấy chúc mừng mà hắn đã viết, cố gắng học thuộc nữa là xong rồi.
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong nhiệm vụ, mọi người cũng đã bắt đầu nhập tiệc. Lúc này Đàm Tiểu Ân mới để ý đến một vấn đề kỳ lạ, cô lập tức quay sang hỏi Đàm Ôn Tường.
"Cha, mẹ đâu rồi? Sao không xuống cùng người vậy?"
"Không có gì, mẹ con trong người hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Nên không có ra ngoài này, bà ấy còn nói đừng có làm phiền bà" - Đàm Ôn Tường đang định bắt chuyện với Âu Minh Triết, vậy mà lại bị đứa con gái này chắn đường, khuôn mặt có hại không kiên nhẫn cất tiếng trả lời.
Nét mặt đó vừa hay khiến cho Âu Minh Triết để ý, trong lòng có chút không vui. Không hiểu là vì sao mà hắn có cảm giác, hai người gọi là cha mẹ này của Đàm Tiểu Ân, lại đối với cô vô cùng xa cách? Tuy trước đây hắn từng cho người điều tra về vợ nhỏ, nhưng sau cùng, hiểu biết của hắn đối với cô, đối với Đàm gia này vẫn còn quá ít.
Đàm Tiểu Ân không biết được tâm tư của hai người đàn ông ở bên cạnh mình. Cái cô quan tâm lúc này chính là vấn đề mẹ bị mệt. Rõ ràng hôm qua cô thấy vẫn còn rất ổn cơ mà?
"Cha, vẫn nên để con lên xem mẹ một chút nhé?"
Mắt thấy cô định bước qua mình mà đi lên. Đàm Ôn Tường lập tức dang tay ra để chắn côi lại. Nếu không phải Âu Minh Triết vẫn còn ở đây, ông đã không ngần ngại mà thể hiện thái độ bực mình đối với cô. Nhưng hiện tại Âu thiếu vẫn đang còn nơi này, ông chỉ có thể mỉm cười lắc đầu nói với cô.
"Mẹ con ấy à, khi trong người không khoẻ thường rất cáu kỉnh, đầu phải con không biết, đúng không Nhu Nhi? cứ để cho bà nằm yên tĩnh một lát, rồi sẽ khoẻ ngay thôi."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy, hăng hái trên mặt giảm xuống đột ngột, thâm tân cử như bị ai mắng, cảm giác vô cùng khó chịu. Cô không biết nhiều, nói đúng hơn là chẳng biết gì về cha mẹ
mình cả... Cô chỉ biết gật đầu đã hiểu, rồi lại xuống dưới tìm đồ ngon ăn cho khuây khỏa tâm trạng xuống cấp của mình.
Âu Minh Triết hiểu được, cô không vui, nhưng cũng không biết nên nói gì để an ủi. Đành bỏ qua ánh mắt sáng ngời của lão cha vợ này mà đi theo cô.
Cầm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ bước ra ngoài ban công, hướng ánh mắt của mình lên những ánh sao lấp lánh kỳ diệu. Từ trong mắt sáng trong của cô gái nhỏ hiếm khi nhìn thấy chút muộn phiền.
Đàm Tiểu Ân không nhìn ra phía sau nhưng cô biết, Âu Minh Triết vẫn đang lẳng lặng quan sát mình. Sau tiếng thở dài phát ra từ đầu mũi, cô quay người lại, đối diện với khuôn mặt của Âu Minh Triết, nở nụ cười nhẹ, giọng nói của cô khẽ cất lên.
"Minh Triết, anh cảm thấy em giống một cô con gái bất hiếu không? Đối với cha mẹ... Em hình như không biết một cái gì cả. Em không tốt chút nào, đầu óc lại có phần đơn giản. Nếu như em thông minh tài giỏi hơn một chút..."
Âu Minh Triết nhìn thấy, trên khuôn mặt tươi cười kia, phát ra nét ưu thương hiếm thấy. Hắn, đối với khuôn mặt này của cô có chút không quen... Thậm chí là có hơi ghét. Hắn không thích nhìn cô buồn bã như vậy, ít nhất vẫn nên là tươi cười như mỗi lần ở bên cạnh hắn mới phải.
Những cơn gió bắt nguồn từ nơi nào đó, thổi qua làn tóc của cô gái, mang theo mùi hương ngọt ngào từ loài hoa không rõ tên, cuốn mái tóc mềm mại kia khẽ bay lên. Trong tiếng gió thổi, Đàm Tiểu Ân dường như nghe được âm thanh ấm áp phát ra từ người đàn ông trước mặt.
"Đây cũng đâu phải lỗi của em, đừng có đổ lỗi cho bản thân những chuyện mà vốn dĩ không thuộc phạm vi điều khiển của bản thân nữa đi."
"Em hiện tại rất tốt, so với tất cả những con người đang có mặt ở đây, em tốt hơn bọn họ rất nhiều."
Âm thanh đó, thật giống như tiếng dương cầm, vừa du dương như dòng suối, lại có chút huyền bí của ánh trăng. Khiến bản thân cô không tài nào khống chế được mà đắm mình trong đó.
Bình luận facebook