Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chương 8: Doãn Lập Thành
Buổi chiều phòng làm việc của Âu Minh Triết xuất hiện thêm một bóng người, không thông qua ai, cũng không gõ cửa, đẩy mạnh cửa bước vào trong. Anh ta vừa tới đã làm rùm beng cả căn phòng lên.
"Âu Minh Triết cái tên đáng chết này, cậu lấy vợ, lấy vợ sao lại không thông báo cho tôi?"
Anh ta trên người toàn đồ hiệu, mái tóc tạo hình theo kiểu tóc nam kết hợp với tóc mái được tỉa gọn trên phần chân mày, vừa hay nâng tầm khuôn mặt trở nên hài hòa pha chút lãng tử. Tiến lại thật nhanh đến bàn làm việc của Âu Minh Triết, tay dùng lực đánh rầm một cái thật lớn xuống bàn để tỏ thái độ.
Âu Minh Triết không so đo gì, ung dung tiếp tục kiểm tra tài liệu. Nể tình là bạn bè nhiều năm, hắn mới miễn cưỡng mở miệng an ủi:
"Doãn Lập Thành, không cần dùng sức như vậy, gỗ này 100%, đánh chỉ được cái dễ gãy tay mà thôi."
Khoé miệng của Lập Thành khẽ dật, thật là... Anh muốn mở miệng chửi thề vài tiếng, nhưng trước sự thờ ơ của thằng bạn chí cốt, Doãn Lập Thành trước tiên phải nhịn xuống.
"Nếu sáng nay không đến thăm Âu lão gia, có lẽ cả đời này cậu sẽ không cho tôi biết cậu lấy vợ hả?"
"Cũng không đến cả đời, chẳng phải cậu đã biết rồi sao?"
"Cô ấy đâu?"
"Đi học rồi."
Trong phòng bỗng chốc lặng thinh không tiếng động. Doãn Lập Thành trừng mắt, không, phải gọi là trợn tròn mắt nhìn Âu Minh Triết. Sau một thời gian mới có thể nói năng bình thường.
"Thật là, con mẹ nó, cậu không những lấy vợ, mà còn trâu già gặm cỏ non? Thế giới nhiều cỏ thơm tự dâng hiến cho cậu như vậy cậu không chọn, lại chọn nữ sinh để vấy bẩn. Em gái đó đủ tuổi làm giấy đăng ký kết hôn chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, 17 hay 18?"
Âu Minh Triết nghiêng đầu, đối với thái độ chất vấn của Doãn Lập Thành có chút mắc cười. Còn đang định giải thích một chút, lại bị người kia dơ tay lên chặn họng.
Lập Thành nói nhiều quá, cầm ly lên tự rót cho mình một ly nước khoáng. Anh vừa uống vừa suy nghĩ... Mang tiếng bạn thân, anh thật sự lo lắng cho an nguy của Âu Minh Triết. Với sức lực của hắn, Doãn Lập Thành sợ một ngày thằng bạn của anh sẽ gây ra án mạng hại chết con gái nhà lành mất.
Cho dù ở thành phố Willow này, Âu Minh Triết một tay che trời. Nhưng lỡ đâu, lỡ đâu một ngày nào đó hắn ta bị người nhà nạn nhân đem đơn lên kiện khắp nơi...
Doãn Lập Thành nghĩ đến đây không khỏi rùng mình, sợ người nhà bên vợ cậu ta còn chưa kêu cứu, Âu Minh Triết đã chặn họng họ lại rồi đi? Nhưng vạn nhất trường hợp ấy xảy ra thật...
"Âu Minh Triết."
"Hửm?"
"Hay tôi gọi cho Dương Lâm về luôn nhỉ?"
Âu Minh Triết có điều khó hiểu, đang bình thường vì sao tên này lại nhắc đến Dương Lâm.
"Về để khi cần cậu còn có luật sư giỏi bào chữa. Coi thế nhưng nghe nói Dương Lâm giỏi lắm đấy." - Doãn Lập Thành thật sự lo lắng cho người bạn nối khố này.
"Bào chữa cái gì? Vợ tôi đủ tuổi kết hôn rồi." - Âu Minh Triết mãi mới được nói, câu đầu tiên hắn phải thanh minh cho mình.
Đàm Nhu... Không, Đàm Tiểu Ân kia cho dù đầu óc có hơi đơn giản, nhưng thân hình ấy, tuổi tác ấy đều đã xem như là trưởng thành rồi.
"Thật?"
Âu Minh Triết ném con mắt khinh thường nhìn Doãn Lập Thành, xì một tiếng chế diễu.
"Đương nhiên, đâu ai như cậu, nuôi vợ từ khi đỏ hỏn đến giờ vẫn chưa ăn được."
"Ai bảo không ăn được, Vu Hân còn nhỏ, nuôi lớn hơn một chút nữa tôi sẽ dùng nghi thức trang trọng nhất rước em ấy về nhà."
Nhìn Doãn Lập Thành ưỡn ngực hùng hổ nói vậy, Âu Minh Triết chỉ khẽ cười. Hắn chỉ có tổng cộng 3 người bạn thân. Chỉ duy nhất Doãn Lập Thành là kẻ cố chấp yêu một mình Vu Hân. Nói cố chấp cũng không đúng cho lắm, đối với Lập Thành, Vu Hân có thể xem là mạng của hắn, là chấp niệm.
Hắn thật không hiểu vì sao Lập Thành có thể một mực yêu một cô gái duy nhất như vậy. Có lần trong một buổi tiệc rượu, Doãn Lập Thành nói với bọn hắn rằng:
"Mấy người chưa yêu nên mấy người chưa hiểu, rồi sẽ đến lúc, các cậu sẽ gặp một cô gái sẽ phá vỡ mọi quy tắc của các cậu, biến chúng trở thành vô nghĩa hoặc vờ như chưa bao giờ tồn tại. Cô ấy chính là ngoại lệ duy nhất của các cậu. Chẳng qua, tôi tốt số hơn các cậu, tôi gặp được cô ấy quá sớm nên bây giờ phải chờ thôi, chờ cô bé lớn lên. Chờ đợi luôn là hạnh phúc mà."
Âu Minh Triết nghe vậy cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, phụ nữ đối với hắn, có cũng được, không có cũng được. Bọn họ cũng giống như bình hoa trong nhà, hư cái này có thể thay thế cái khác mà thôi.
Chẳng qua, hắn không biết, sau này hắn cũng có một ngoại lệ duy nhất mà không có bất cứ bình hoa nào khác thay thế được. Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ không nên nhắc đến.
...
8 giờ tối, Âu Minh Triết Vũ định hôm nay ở lại công ty tăng ca, chuẩn bị nhờ Chu Việt mua gì đó về ăn, điện thoại trên bàn đã rung lên hồi chuông. Nhìn dãy số quen thuộc, là số điện thoại bàn ở nhà, hắn không nghĩ nhiều mà bắt máy. Đầu giây bên kia truyền qua giọng nói trong trẻo, non nớt, pha vào chút đó sự mong chờ tha thiết của một người vợ.
"Alô, Âu Minh Triết, anh có về nhà ăn cơm không?"
Cảm giác khi nghe được câu hỏi này quả thực vô cùng kì quái. Nhưng ngay tức khắc, hắn bỏ qua cảm giác kia đi, đáp lại cô bằng một chữ vỏn vẹn: "Không về."
Hắn dừng lại, nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp: "Cô ăn trước đi."
Đàm Tiểu Ân đang rầu rĩ vì Âu Minh Triết trả lời mình vô cùng miễn cưỡng, sau khi nghe câu tiếp theo thì vui hẳn lên. Thông qua một đường dây điện mà vẫn nghe ra sự vui vẻ trong lời nói của cô.
"Chờ em một chút, em nhờ Lưu quản gia chỉ đường đến chỗ anh làm việc, chúng ta ăn chung."
Buổi chiều phòng làm việc của Âu Minh Triết xuất hiện thêm một bóng người, không thông qua ai, cũng không gõ cửa, đẩy mạnh cửa bước vào trong. Anh ta vừa tới đã làm rùm beng cả căn phòng lên.
"Âu Minh Triết cái tên đáng chết này, cậu lấy vợ, lấy vợ sao lại không thông báo cho tôi?"
Anh ta trên người toàn đồ hiệu, mái tóc tạo hình theo kiểu tóc nam kết hợp với tóc mái được tỉa gọn trên phần chân mày, vừa hay nâng tầm khuôn mặt trở nên hài hòa pha chút lãng tử. Tiến lại thật nhanh đến bàn làm việc của Âu Minh Triết, tay dùng lực đánh rầm một cái thật lớn xuống bàn để tỏ thái độ.
Âu Minh Triết không so đo gì, ung dung tiếp tục kiểm tra tài liệu. Nể tình là bạn bè nhiều năm, hắn mới miễn cưỡng mở miệng an ủi:
"Doãn Lập Thành, không cần dùng sức như vậy, gỗ này 100%, đánh chỉ được cái dễ gãy tay mà thôi."
Khoé miệng của Lập Thành khẽ dật, thật là... Anh muốn mở miệng chửi thề vài tiếng, nhưng trước sự thờ ơ của thằng bạn chí cốt, Doãn Lập Thành trước tiên phải nhịn xuống.
"Nếu sáng nay không đến thăm Âu lão gia, có lẽ cả đời này cậu sẽ không cho tôi biết cậu lấy vợ hả?"
"Cũng không đến cả đời, chẳng phải cậu đã biết rồi sao?"
"Cô ấy đâu?"
"Đi học rồi."
Trong phòng bỗng chốc lặng thinh không tiếng động. Doãn Lập Thành trừng mắt, không, phải gọi là trợn tròn mắt nhìn Âu Minh Triết. Sau một thời gian mới có thể nói năng bình thường.
"Thật là, con mẹ nó, cậu không những lấy vợ, mà còn trâu già gặm cỏ non? Thế giới nhiều cỏ thơm tự dâng hiến cho cậu như vậy cậu không chọn, lại chọn nữ sinh để vấy bẩn. Em gái đó đủ tuổi làm giấy đăng ký kết hôn chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, 17 hay 18?"
Âu Minh Triết nghiêng đầu, đối với thái độ chất vấn của Doãn Lập Thành có chút mắc cười. Còn đang định giải thích một chút, lại bị người kia dơ tay lên chặn họng.
Lập Thành nói nhiều quá, cầm ly lên tự rót cho mình một ly nước khoáng. Anh vừa uống vừa suy nghĩ... Mang tiếng bạn thân, anh thật sự lo lắng cho an nguy của Âu Minh Triết. Với sức lực của hắn, Doãn Lập Thành sợ một ngày thằng bạn của anh sẽ gây ra án mạng hại chết con gái nhà lành mất.
Cho dù ở thành phố Willow này, Âu Minh Triết một tay che trời. Nhưng lỡ đâu, lỡ đâu một ngày nào đó hắn ta bị người nhà nạn nhân đem đơn lên kiện khắp nơi...
Doãn Lập Thành nghĩ đến đây không khỏi rùng mình, sợ người nhà bên vợ cậu ta còn chưa kêu cứu, Âu Minh Triết đã chặn họng họ lại rồi đi? Nhưng vạn nhất trường hợp ấy xảy ra thật...
"Âu Minh Triết."
"Hửm?"
"Hay tôi gọi cho Dương Lâm về luôn nhỉ?"
Âu Minh Triết có điều khó hiểu, đang bình thường vì sao tên này lại nhắc đến Dương Lâm.
"Về để khi cần cậu còn có luật sư giỏi bào chữa. Coi thế nhưng nghe nói Dương Lâm giỏi lắm đấy." - Doãn Lập Thành thật sự lo lắng cho người bạn nối khố này.
"Bào chữa cái gì? Vợ tôi đủ tuổi kết hôn rồi." - Âu Minh Triết mãi mới được nói, câu đầu tiên hắn phải thanh minh cho mình.
Đàm Nhu... Không, Đàm Tiểu Ân kia cho dù đầu óc có hơi đơn giản, nhưng thân hình ấy, tuổi tác ấy đều đã xem như là trưởng thành rồi.
"Thật?"
Âu Minh Triết ném con mắt khinh thường nhìn Doãn Lập Thành, xì một tiếng chế diễu.
"Đương nhiên, đâu ai như cậu, nuôi vợ từ khi đỏ hỏn đến giờ vẫn chưa ăn được."
"Ai bảo không ăn được, Vu Hân còn nhỏ, nuôi lớn hơn một chút nữa tôi sẽ dùng nghi thức trang trọng nhất rước em ấy về nhà."
Nhìn Doãn Lập Thành ưỡn ngực hùng hổ nói vậy, Âu Minh Triết chỉ khẽ cười. Hắn chỉ có tổng cộng 3 người bạn thân. Chỉ duy nhất Doãn Lập Thành là kẻ cố chấp yêu một mình Vu Hân. Nói cố chấp cũng không đúng cho lắm, đối với Lập Thành, Vu Hân có thể xem là mạng của hắn, là chấp niệm.
Hắn thật không hiểu vì sao Lập Thành có thể một mực yêu một cô gái duy nhất như vậy. Có lần trong một buổi tiệc rượu, Doãn Lập Thành nói với bọn hắn rằng:
"Mấy người chưa yêu nên mấy người chưa hiểu, rồi sẽ đến lúc, các cậu sẽ gặp một cô gái sẽ phá vỡ mọi quy tắc của các cậu, biến chúng trở thành vô nghĩa hoặc vờ như chưa bao giờ tồn tại. Cô ấy chính là ngoại lệ duy nhất của các cậu. Chẳng qua, tôi tốt số hơn các cậu, tôi gặp được cô ấy quá sớm nên bây giờ phải chờ thôi, chờ cô bé lớn lên. Chờ đợi luôn là hạnh phúc mà."
Âu Minh Triết nghe vậy cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, phụ nữ đối với hắn, có cũng được, không có cũng được. Bọn họ cũng giống như bình hoa trong nhà, hư cái này có thể thay thế cái khác mà thôi.
Chẳng qua, hắn không biết, sau này hắn cũng có một ngoại lệ duy nhất mà không có bất cứ bình hoa nào khác thay thế được. Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ không nên nhắc đến.
...
8 giờ tối, Âu Minh Triết Vũ định hôm nay ở lại công ty tăng ca, chuẩn bị nhờ Chu Việt mua gì đó về ăn, điện thoại trên bàn đã rung lên hồi chuông. Nhìn dãy số quen thuộc, là số điện thoại bàn ở nhà, hắn không nghĩ nhiều mà bắt máy. Đầu giây bên kia truyền qua giọng nói trong trẻo, non nớt, pha vào chút đó sự mong chờ tha thiết của một người vợ.
"Alô, Âu Minh Triết, anh có về nhà ăn cơm không?"
Cảm giác khi nghe được câu hỏi này quả thực vô cùng kì quái. Nhưng ngay tức khắc, hắn bỏ qua cảm giác kia đi, đáp lại cô bằng một chữ vỏn vẹn: "Không về."
Hắn dừng lại, nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp: "Cô ăn trước đi."
Đàm Tiểu Ân đang rầu rĩ vì Âu Minh Triết trả lời mình vô cùng miễn cưỡng, sau khi nghe câu tiếp theo thì vui hẳn lên. Thông qua một đường dây điện mà vẫn nghe ra sự vui vẻ trong lời nói của cô.
"Chờ em một chút, em nhờ Lưu quản gia chỉ đường đến chỗ anh làm việc, chúng ta ăn chung."
Bình luận facebook