Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 333
Chương 333:
“vậy đợi thêm chút nữa.” Anh vươn tay ôm cô vào lòng, thương tiếc hôn cô.
Cái hôn của anh dịu dạng, ấm áp.
Đàm Tiểu Ân nghĩ đến chính sự: “hôm nay em phải lên lớp.”
“Anh bảo Lý Sơn giúp em xin nghỉ bệnh rồi.”
“Bệnh của em không nghiêm trọng. Có thể đi học được.”ưu điểm lớn nhất của Đàm Tiểu Ân, chính là không thích trốn học, một ngày không đi học, trong lòng rất bứt rứt khó chịu.
Âu Minh Triết cưng nựng: “ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi cho khỏe đi! Em biến bản thân mình thành như vậy,có biết trong lòng anh lo lắng cho em như thế nào không?”
Nhìn thấy cô bị bệnh, anh vô cùng đau lòng.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Âu Minh Triết, cô vẫn mơ hồ buồn ngủ “Thật ra thì anh không cần lo lắng, em không sao.”
Tối hôm qua quá mệt mỏi, nên ngủ rất sâu, làm gì còn tâm trí nghĩ đến những chuyện không vui kia?
Hơn nữa, mỗi lần gặp phải chuyện không vui, không khống chế được tâm tình, sau khi khóc một trận, thì đều có thể xả ra hết.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Bảo bối, thật ra em không cần cố gắng như vậy, không cần thiết.”
có anh, cô còn lo sợ đói hay sao?
Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên nghe anh nói như vậy, cô cười một tiếng, “em không cố gắng, anh nuôi em cả đời sao?”
“Anh lấy em không phải là nên kiếm tiền nuôi em cả đời sao?” Âu Minh Triết nói với cô như là chuyện đương nhiên.
Ở trong mắt Đàm Tiểu Ân là hy vọng xa vời, trong mắt anh chẳng qua là chuyện đương nhiên.
Nhìn Ánh mắt của anh, làm cho Đàm Tiểu Ân có chút khẩn trương lẩn tránh.
Là cô suy nghĩ nhiều sao?
Đây không phải là anh đang trực tiếp tỏ tình đấy chứ.
Không hổ là Âu Minh Triết, ngay cả tỏ tình cũng thanh tân thoát tục như vậy.
Đàm Tiểu Ân nhớ lại mẹ của mình, năm nay bà ấy đã bốn mươi mấy tuổi rồi, đã sống hơn nửa đời người mà vẫn phải cố gắng làm việc.
Bởi vì tiền cha cô kiếm được, không đủ trong nhà chi tiêu, cho nên mẹ cô lúc nào cũng phải cật lực làm việc.
Đã từng có một thời gian,mẹ Đàm Tiểu Ân không có việc làm, không có tiền, đó là khoảng thời gian cha và mẹ cô cãi nhau nhiều nhất.
Chắc vì vậy, mẹ cô mới coi trọng đồng tiền đến như thế!
Cho nên nói, một người phụ nữ, có thể nghe được người đàn ông của mình nói sẽ bao bọc cho mình cả đời hạnh phúc đến nhường nào!
–
Đàm Tiểu Ân ngủ thêm một giấc, lúc rời giường đã 12 giờ trưa.
Cô tắm rửa một cái, thuận tiện đem ga giường mang đi giặt.
Dì Ngô từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi giặt ga giường, vội vàng ngăn lại, “Tiểu Ân, sao cháu lại giặt ga trải giường? Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, loại chuyện này để dì làm là được rồi.”
“Không sao, không sao đâu ạ.” Đàm Tiểu Ân quẫn bách cực kì, lúc rời giường phát hiện phía trên có vết máu, không muốn bị người giúp việc nhìn thấy, nên mới tự mình giặt. Cô nói với dì Ngô: “cháu giặt sắp xong rồi.”
Dì Ngô cười hiền hậu: “dì nghe Lý Sơn nói, cháu bị bệnh à, có nghiêm trọng không?”
“vậy đợi thêm chút nữa.” Anh vươn tay ôm cô vào lòng, thương tiếc hôn cô.
Cái hôn của anh dịu dạng, ấm áp.
Đàm Tiểu Ân nghĩ đến chính sự: “hôm nay em phải lên lớp.”
“Anh bảo Lý Sơn giúp em xin nghỉ bệnh rồi.”
“Bệnh của em không nghiêm trọng. Có thể đi học được.”ưu điểm lớn nhất của Đàm Tiểu Ân, chính là không thích trốn học, một ngày không đi học, trong lòng rất bứt rứt khó chịu.
Âu Minh Triết cưng nựng: “ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi cho khỏe đi! Em biến bản thân mình thành như vậy,có biết trong lòng anh lo lắng cho em như thế nào không?”
Nhìn thấy cô bị bệnh, anh vô cùng đau lòng.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Âu Minh Triết, cô vẫn mơ hồ buồn ngủ “Thật ra thì anh không cần lo lắng, em không sao.”
Tối hôm qua quá mệt mỏi, nên ngủ rất sâu, làm gì còn tâm trí nghĩ đến những chuyện không vui kia?
Hơn nữa, mỗi lần gặp phải chuyện không vui, không khống chế được tâm tình, sau khi khóc một trận, thì đều có thể xả ra hết.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân: “Bảo bối, thật ra em không cần cố gắng như vậy, không cần thiết.”
có anh, cô còn lo sợ đói hay sao?
Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên nghe anh nói như vậy, cô cười một tiếng, “em không cố gắng, anh nuôi em cả đời sao?”
“Anh lấy em không phải là nên kiếm tiền nuôi em cả đời sao?” Âu Minh Triết nói với cô như là chuyện đương nhiên.
Ở trong mắt Đàm Tiểu Ân là hy vọng xa vời, trong mắt anh chẳng qua là chuyện đương nhiên.
Nhìn Ánh mắt của anh, làm cho Đàm Tiểu Ân có chút khẩn trương lẩn tránh.
Là cô suy nghĩ nhiều sao?
Đây không phải là anh đang trực tiếp tỏ tình đấy chứ.
Không hổ là Âu Minh Triết, ngay cả tỏ tình cũng thanh tân thoát tục như vậy.
Đàm Tiểu Ân nhớ lại mẹ của mình, năm nay bà ấy đã bốn mươi mấy tuổi rồi, đã sống hơn nửa đời người mà vẫn phải cố gắng làm việc.
Bởi vì tiền cha cô kiếm được, không đủ trong nhà chi tiêu, cho nên mẹ cô lúc nào cũng phải cật lực làm việc.
Đã từng có một thời gian,mẹ Đàm Tiểu Ân không có việc làm, không có tiền, đó là khoảng thời gian cha và mẹ cô cãi nhau nhiều nhất.
Chắc vì vậy, mẹ cô mới coi trọng đồng tiền đến như thế!
Cho nên nói, một người phụ nữ, có thể nghe được người đàn ông của mình nói sẽ bao bọc cho mình cả đời hạnh phúc đến nhường nào!
–
Đàm Tiểu Ân ngủ thêm một giấc, lúc rời giường đã 12 giờ trưa.
Cô tắm rửa một cái, thuận tiện đem ga giường mang đi giặt.
Dì Ngô từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi giặt ga giường, vội vàng ngăn lại, “Tiểu Ân, sao cháu lại giặt ga trải giường? Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, loại chuyện này để dì làm là được rồi.”
“Không sao, không sao đâu ạ.” Đàm Tiểu Ân quẫn bách cực kì, lúc rời giường phát hiện phía trên có vết máu, không muốn bị người giúp việc nhìn thấy, nên mới tự mình giặt. Cô nói với dì Ngô: “cháu giặt sắp xong rồi.”
Dì Ngô cười hiền hậu: “dì nghe Lý Sơn nói, cháu bị bệnh à, có nghiêm trọng không?”
Bình luận facebook