Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Nhà là nơi không thể về!
Tuyết Mộc Huệ cầm chiếc hộp, đưa lên mũi, hít lấy hương thơm ngọt ngào của bánh quy.
Ngay lúc, tâm trạng Tuyết Mộc Huệ không được tốt cho lắm, ăn đồ ngọt vào có thể sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn!
“Nhật Phong, anh đúng là người bạn tốt nhất! Em rất thích bánh quy, đã lâu như chưa được nếm thử! Em không chờ được nữa...”
Tuyết Mộc Huệ nói rồi, lấy tay bóc từng cái bánh quy thơm ngon, đủ loại hình đẹp mắt bỏ vào miệng, ăn trong sự sung sướng.
Nhìn thấy sự sung sướng, chỉ vì một món bánh quy của cô. Ngô Nhật Phong không nhịn được cười, còn mở miệng châm chọc cô.
“Em ăn chậm thôi, ở đây không ai dành ăn với em đâu!”
Thật ra, không phải tự nhiên Ngô Nhật Phong lại mang bánh quy đến cho Tuyết Mộc Huệ. Là do bản thân anh biết, Mộc Huệ rất thích ăn món này.
Vì Ngô Nhật Phong đã tìm đến ông bà ngoại của cô, chính là muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông bà, sau đó báo lại cho Mộc Huệ, như vậy có thể khiến Mộc Huệ bớt phần nào lo lắng.
Nhân tiện, một công đôi chuyện, anh đã thăm dò luôn cả những sở thích của cô. Vì Ngô Nhật Phong muốn, ngoài người thân ra, Tuyết Mộc Huệ vẫn luôn có một người hiểu cô, đó chính là anh, Ngô Nhật Phong.
“Ông bà rất khỏe, em không cần quá lo lắng!”
Ngô Nhật Phong ngước nhìn cô gái trước mặt, từ khi sinh ra, anh đã có một đôi mắt tinh tế, nhìn Tuyết Mộc Huệ lướt ngang thôi! Cũng đủ thấy, đôi mắt sưng tấy của cô!
Nghe câu nói của anh, Tuyết Mộc Huệ dừng lại việc ăn uống của bản thân, gương mặt cô sầm lại.
“Em rất muốn về thăm họ!”
Tuyết Mộc Huệ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng như nghẹn lại.
Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của cô, anh không nỡ mà gật đầu đồng ý, sẽ đưa cô về thăm ông bà.
"Anh sẽ đưa em về thăm họ!"
Lập tức, Tuyết Mộc Huệ nở nụ cười tươi nhất, có thể thấy, lúc này tâm trạng cô đã khá hơn nhiều!
Nhưng, từ trên lầu hai, không biết Lâm Thừa Hạo đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt sắc bén, đâm chiêu nhìn người con gái trên sofa, ăn mặc thì lại loi thoi, còn để mặt mộc ngồi vui vẻ với đàn ông, tại chính căn nhà của anh.
Còn nữa, Ngô Nhật Phong này cũng thật đáng chết! Bản thân là người bạn thân nhất của anh, chuyện gì anh cũng đều biết, đặc biệt là mối quan hệ giữ Lâm Thừa Hạo và Tuyết Mộc Huệ, Nhật Phong biết rõ, cuộc hôn nhân này là vì mục đích gì!
Nhưng nếu so ra, Tuyết Mộc Huệ vẫn là vợ hợp pháp của Lâm Thừa Hạo, Ngô Nhật Phong đã đến đây gặp vợ người ta rồi thì thôi, còn muốn đưa đi!...
Thử hỏi, một người chiếm hữu như Lâm Thừa Hạo, có bỏ qua chuyện này.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tức khắc, lòng Lâm Thừa Hạo nóng như lửa đốt, không kịp đi xuống nói chuyện đàng hoàng, mà anh đã nhanh miệng vừa nói vừa hấp tấp đi xuống.
“Cô không được phép về!”
“Lâm Thừa Hạo, anh đừng có quá đáng, tại sao tôi không được về nhà?”
Cô cau hai hàng lông mày, miệng không ngừng quát mắng.
Ngược lại, Lâm Thừa Hạo tỏ thái độ vô cùng bình thản, anh đưa tay vào túi quần, môi khẽ cong lên, thản nhiên mà đáp.
“Tuyết Mộc Huệ, câu hỏi này, tôi nghĩ cô là người rõ hơn ai hết!”
Dứt lời, hai người đều chìm trong sự im lặng, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, mỗi người đều theo đổi ý nghĩ riêng của mình.
Tuyết Mộc Huệ gượng cười trong đau khổ, quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn người đàn ông tàn độc này, thêm một giây một phút nào.
Phải rồi, trong hợp đồng có ghi rõ, Tuyết Mộc Huệ cô gã vào Lâm gia, thì sẽ không còn bất kì quan hệ gì với Tuyết gia nữa!
Cô cũng không được phép trở về đó, cũng như những người trong Tuyết gia cũng không được phép đến đây, dù chỉ một lần...
Ngay lúc, tâm trạng Tuyết Mộc Huệ không được tốt cho lắm, ăn đồ ngọt vào có thể sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn!
“Nhật Phong, anh đúng là người bạn tốt nhất! Em rất thích bánh quy, đã lâu như chưa được nếm thử! Em không chờ được nữa...”
Tuyết Mộc Huệ nói rồi, lấy tay bóc từng cái bánh quy thơm ngon, đủ loại hình đẹp mắt bỏ vào miệng, ăn trong sự sung sướng.
Nhìn thấy sự sung sướng, chỉ vì một món bánh quy của cô. Ngô Nhật Phong không nhịn được cười, còn mở miệng châm chọc cô.
“Em ăn chậm thôi, ở đây không ai dành ăn với em đâu!”
Thật ra, không phải tự nhiên Ngô Nhật Phong lại mang bánh quy đến cho Tuyết Mộc Huệ. Là do bản thân anh biết, Mộc Huệ rất thích ăn món này.
Vì Ngô Nhật Phong đã tìm đến ông bà ngoại của cô, chính là muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông bà, sau đó báo lại cho Mộc Huệ, như vậy có thể khiến Mộc Huệ bớt phần nào lo lắng.
Nhân tiện, một công đôi chuyện, anh đã thăm dò luôn cả những sở thích của cô. Vì Ngô Nhật Phong muốn, ngoài người thân ra, Tuyết Mộc Huệ vẫn luôn có một người hiểu cô, đó chính là anh, Ngô Nhật Phong.
“Ông bà rất khỏe, em không cần quá lo lắng!”
Ngô Nhật Phong ngước nhìn cô gái trước mặt, từ khi sinh ra, anh đã có một đôi mắt tinh tế, nhìn Tuyết Mộc Huệ lướt ngang thôi! Cũng đủ thấy, đôi mắt sưng tấy của cô!
Nghe câu nói của anh, Tuyết Mộc Huệ dừng lại việc ăn uống của bản thân, gương mặt cô sầm lại.
“Em rất muốn về thăm họ!”
Tuyết Mộc Huệ ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng như nghẹn lại.
Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của cô, anh không nỡ mà gật đầu đồng ý, sẽ đưa cô về thăm ông bà.
"Anh sẽ đưa em về thăm họ!"
Lập tức, Tuyết Mộc Huệ nở nụ cười tươi nhất, có thể thấy, lúc này tâm trạng cô đã khá hơn nhiều!
Nhưng, từ trên lầu hai, không biết Lâm Thừa Hạo đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt sắc bén, đâm chiêu nhìn người con gái trên sofa, ăn mặc thì lại loi thoi, còn để mặt mộc ngồi vui vẻ với đàn ông, tại chính căn nhà của anh.
Còn nữa, Ngô Nhật Phong này cũng thật đáng chết! Bản thân là người bạn thân nhất của anh, chuyện gì anh cũng đều biết, đặc biệt là mối quan hệ giữ Lâm Thừa Hạo và Tuyết Mộc Huệ, Nhật Phong biết rõ, cuộc hôn nhân này là vì mục đích gì!
Nhưng nếu so ra, Tuyết Mộc Huệ vẫn là vợ hợp pháp của Lâm Thừa Hạo, Ngô Nhật Phong đã đến đây gặp vợ người ta rồi thì thôi, còn muốn đưa đi!...
Thử hỏi, một người chiếm hữu như Lâm Thừa Hạo, có bỏ qua chuyện này.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tức khắc, lòng Lâm Thừa Hạo nóng như lửa đốt, không kịp đi xuống nói chuyện đàng hoàng, mà anh đã nhanh miệng vừa nói vừa hấp tấp đi xuống.
“Cô không được phép về!”
“Lâm Thừa Hạo, anh đừng có quá đáng, tại sao tôi không được về nhà?”
Cô cau hai hàng lông mày, miệng không ngừng quát mắng.
Ngược lại, Lâm Thừa Hạo tỏ thái độ vô cùng bình thản, anh đưa tay vào túi quần, môi khẽ cong lên, thản nhiên mà đáp.
“Tuyết Mộc Huệ, câu hỏi này, tôi nghĩ cô là người rõ hơn ai hết!”
Dứt lời, hai người đều chìm trong sự im lặng, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, mỗi người đều theo đổi ý nghĩ riêng của mình.
Tuyết Mộc Huệ gượng cười trong đau khổ, quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn người đàn ông tàn độc này, thêm một giây một phút nào.
Phải rồi, trong hợp đồng có ghi rõ, Tuyết Mộc Huệ cô gã vào Lâm gia, thì sẽ không còn bất kì quan hệ gì với Tuyết gia nữa!
Cô cũng không được phép trở về đó, cũng như những người trong Tuyết gia cũng không được phép đến đây, dù chỉ một lần...
Bình luận facebook