Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn - Chương 888: Còn chơi trò người này làm người khác chịu
Để xác nhận lời khai của anh ta, bên phía cảnh sát phải thu thập lời khai của Bạch Cẩm Sương.
Vậy nên mới có chuyện sáng nay.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương lo lắng như vậy anh cũng vội vàng đứng lên: "Anh đi cùng với em!”
Lúc Bạch Cẩm Sương thu gọn xong đồ đạc, Mặc Tu Nhân cũng đã thu dọn xong, hai người cùng xuống lầu. Không kịp ăn sáng, hai người chỉ kịp lấy hai cái bánh bao rồi ra ngoài.
Bọn họ chạy tới đồn cảnh sát trên đường Bàn Sơn, đi vào bên trong thấy mấy người Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh và cả Vân Thành Nam đều đang ở đó. Tối hôm qua bọn họ đã vào ở một khách sạn bên đường Bàn Sơn.
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy Vẫn Yến đã lập tức chạy tới, xem xét người cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn cô đầy lo lắng: “Vẫn Yến, có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ? Đỗ Nghĩa có vấn đề về não sao? Vì sao lại muốn bắt cóc cậu?”
Vân Yến nghe vậy mím môi một lát rồi mới nhìn Bạch Cẩm Sương: “Anh ta nó là vì cậu, nếu không tớ cũng không muốn làm phiền cậu vì chuyện này!”
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này lập tức ngơ ngác không hiểu gì: "Vì to?"
Vẫn Yến gật đầu: "Anh ta nói với cảnh sát rằng, tối hôm qua cậu và giám đốc Mặc làm anh ta mất mặt. Anh ta thấy tớ là bạn của cậu. Vậy nên... còn nữa, lốp xe của tớ cũng là do anh ta tìm người rạch hỏng.
Nói đến đây, Vân Yến hơi xấu hổ nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh, ánh mắt chột dạ và hối hận. Tối qua cô nghi ngờ thắng cho Sở Tuấn Thịnh, hẳn lúc đó anh ta rất tức giận.
Chỉ có điều là Sở Tuấn Thịnh không hề nhìn cô mà lại nhìn vào khoảng không, không biết là đang nghĩ gì.
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này, tức tối mắng chửi anh ta: “Thời đại này rồi mà anh ta vẫn còn chơi trò người này làm người khác chịu thay, đúng là đầu óc của Đỗ Nghĩa có vấn đề”
Lúc này, Vân Thành Nam mới bình thản nói một câu: “Tôi cũng thấy não anh ta có vấn đề. Nghe nói hình như lúc đầu là muốn lừa Vân Yến lên xe, Vân Yến không để ý tới anh ta nên anh ta mới dùng bạo lực kéo con bé lên xe rồi trói lại. Cũng may được giám đốc Sở kịp thời tới cứu, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, cô nhìn Vân Yến, ánh mắt vô cùng tôi lỗi.
Nếu biết sớm đầu óc của Đỗ Nghĩa có vấn đề thì tối qua cô đã để ý hơn một chút, như vậy bây giờ cũng không làm liên lụy tới Vân Yên.
Chỉ có điều Bạch Cẩm Sương không phải hối hận lâu. Ngay sau đó đã có cảnh sát tới gọi Bạch Cẩm Sương đi lấy lời khai.
Nội dung lời khai rất đơn giản, về cơ bản đều hỏi những chuyện có liên quan tới mâu thuẫn với Đồ Nghĩa hôm qua. Bạch Cẩm Sương hỏi gì đáp nấy, không bỏ sót một chi tiết nào về tình hình lúc đó Nghe cô trả lời xong, đồng chi cảnh sát nói một câu: "Đối phương nói thân phận của cô không dễ để bảo thủ vậy nên mới bảo thủ sang bạn của cô. Cô Bạch, về sau cô nên tránh xa những loại người xấu như vậy thì tốt hơn.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Tôi sẽ làm vậy”
Nếu từ đầu cô biết sẽ làm liên lụy tới Vẫn Yến thì tối hôm qua cô đã không quan tâm tới những gì Đỗ Nghĩa nói.
Đương nhiên điều có hối hận nhất chính là đã để Vân Yến tự đi, nếu biết sẽ xảy ra chuyện, có nhất định sẽ tìm người đưa Vẫn Yến về. Nói cho cùng, mọi chuyện cũng từ cô mà ra, Vân Yến lại là bạn của cô vậy nên trong lòng cô cũng tự trách mình rất nhiều.
Sau khi Bạch Cẩm Sương lấy lời khai xong, cả một nhóm người rời khỏi đồn cảnh sát trên đường Bàn Sơn.
Bạch Cẩm Sương ôm lấy Vân Yến, an ủi cô vài câu bảo cô về sau nhất định phải cẩn thận rồi lại định về đi làm.
Kết quả là khi cô vừa định đi, Vận Yến đã kéo tay áo cô lại, Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Vân Yến mím môi, nhỏ giọng nói: “Cậu đợi một chút là sẽ biết ngay thôi.
Bạch Cẩm Sương hơi bất ngờ, đúng vào lúc đó, Vân Yến hét lên gọi Sở Tuấn Thịnh lại: “Sở Tuấn Thịnh!”
Sở Tuấn Thịnh quay đầu lại nhìn cô một cái: "Sao vậy?” Vân Yến hít một hơi vào thật sâu rồi đột nhiên gập người trước anh ta: “Xin lỗi anh và cảm ơn anh.
Những người có mặt ở đó đều cảm thấy bất ngờ.
Mặc Tu Nhân không thể hiện thái độ gì, dù sao chuyện này vốn đĩ cũng không liên quan đến anh.
Vân Thành Nam có vẻ hiểu, Bạch Cầm Sương lại hơi bất ngờ.
Còn Sở Tuấn Thịnh lại ngẩn người, đồng tử anh ta có lại: "Không cần, tối hôm qua cho dù là cô gái nào thì tôi cũng sẽ cứu thôi.”
Sắc mặt của Vân Yến hơi thay đổi: "Anh vẫn còn tức giận vì chuyện lúc trước tôi nghi ngờ anh làm hỏng lốp xe của tôi đúng không?
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy như vậy liền nhìn Vân Yến chăm chủ: "Tôi không phải là người nhỏ nhen như vậy “Vậy tại sao anh không nói gì?” Giọng nói của Vân Yến hơi tủi thân, bây giờ cô không quan tâm được đến chuyện mất mặt hay không mất mặt nữa.
Lúc buổi tối hôm qua khi Sở Tuấn Thịnh cứu cô xong, anh ta luôn nhẹ nhàng an ủi cô. Nhưng sau khi Vân Thành Nam, anh ta luôn đứng về sau, thái độ vô cùng lạnh nhạt. Sở Tuấn Thịnh hơi bất ngờ khi nghe thấy Vân Yến nói như vậy: “Tôi không phải là tôi không nói chuyện, mà là tôi sợ một khi tôi nói ra thì tôi sẽ không kiềm được nữa. “Không kiềm được cái gì?” Vẫn Yến cau mày nhìn anh ta.
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh hơi âm u: “Tôi không kiềm được mà bóp chết Đỗ Nghĩa.
Vân Yến ngẩn người, vẻ mặt hơi hoảng hốt và xấu hổ: “Vậy nên... anh vì vậy nên mới không nói chuyện?”
Sở Tuấn Thịnh: “Nếu không thì sao?” Vân Yến chu môi: “Tôi còn tưởng là anh đang tức giận tôi!”
Sở Tuấn Thịnh hơi bất lực. “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người nhỏ nhen như vậy, hơn nữa người tức giận không phải nên là em sao? Dù sao lúc trước em cũng đều giận tôi. Nhân ngày hôm nay, tôi cũng muốn nói rõ với em về chuyện lúc trước tôi lừa em ở trên mạng. Cho dù em có tin hay không tin nhưng lúc trước không phải là tôi cố ý lừa e đầu
Vẫn Yến nghe thấy câu này, mỗi cô hơi mấp máy. Đây là lần đầu tiên cô trả lời trực tiếp về chuyện này: "Tôi tin những gì anh nói.
Sở Tuấn Thịnh không bật cười: “Bởi vì tôi cứu em nên em tin tôi rồi?” Vân Yến đỏ mặt: "Không phải bởi vì khoản thời gian này tôi cũng hiểu được đại khái anh là con người thế nào."
Cô chỉ cảm thấy đang nhịn một cục tức trong lòng, cảm giác không thoải mái nhưng sau chuyện hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy hình như cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy cuộc trò chuyện của hai người dần dần trở nên ngại ngùng, không khí bắt đầu có mùi đặc dính và ngọt ngào nên không kìm được nói một câu: “Tớ không muốn ăn cơm chó, tớ đi trước đây
Bạch Cẩm Sương nói xong rồi kéo Mặc Tu Nhân rời đi.
Vân Yến đỏ mặt không nói nên lời, lúc này tự nhiên Vân Thành Nam cũng lên tiếng: “Cẩm Sương, đợi chút!”
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cùng quay đầu nhìn sang, Bạch Cẩm Sương nhướn mày: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Khuôn mặt ấm áp của Vân Thành Nam có một chút mất tự nhiên: “Tiện đây nên tôi muốn đưa thiệp mời cưới cho cô và tổng giám đốc Mặc thôi?”
Hai mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên: “Anh đã chọn được ngày cưới sao?”
Vân Thành Nam mim cười gật đầu: "Ừ, quyết định rồi, tôi còn định mời cô và Vân Yến làm phù dâu.
Theo lý mà nòi phù dâu đều là những cô gái chưa kết hôn, Bạch Cẩm Sương còn đã có cả con rồi.
Bạch Cẩm Sương nhận lấy thiệp mời, cô hơi ngại ngùng: "Tôi đã kết hôn rồi nên thôi không làm phù dâu nữa, anh bảo Vân Yền nhận đi, tôi sẽ bảo Lâm Kim Thư tới cùng nữa là được.”
Vân Thành Nam nghe vậy mỉm cười nhìn Mặc Tư Nhân, hiểm khi anh ta mới nói đùa được một câu: "Kể cả là đã kết hôn rồi nhưng không phải bây giờ cô vẫn đang độc thân sao?"
Mặc Tu Nhân nghe được câu này thì nhướng mày: “Đợi đến khi anh và Tề Bạch Mai kết hôn thì cô ấy sẽ không còn độc thân nữa đâu.
Vân Thành Nam không ngờ Mặc Tu Nhân lại nói ra một câu như vậy, anh ta vô thức xoa mũi: “Tình cảm hai người tốt vậy là chuyện tốt, chúc hai người tái hôn vui vẻ.
Mặc Tu Nhân: “
Có biết nói chuyện không vậy?
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười: “Được rồi, chúng tôi đi trước đây, lúc nào có việc thì cứ gọi cho chúng tôi.”
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tạm biệt ba người Vân Thành Nam rồi lên xe. Mặc Tu Nhân lái xe, đưa cô tới văn phòng làm việc.
Xe đi được một đoạn, Mặc Tu Nhân mới nói: “Em yêu, ngày mai hại nhà chúng ta ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?
Vậy nên mới có chuyện sáng nay.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương lo lắng như vậy anh cũng vội vàng đứng lên: "Anh đi cùng với em!”
Lúc Bạch Cẩm Sương thu gọn xong đồ đạc, Mặc Tu Nhân cũng đã thu dọn xong, hai người cùng xuống lầu. Không kịp ăn sáng, hai người chỉ kịp lấy hai cái bánh bao rồi ra ngoài.
Bọn họ chạy tới đồn cảnh sát trên đường Bàn Sơn, đi vào bên trong thấy mấy người Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh và cả Vân Thành Nam đều đang ở đó. Tối hôm qua bọn họ đã vào ở một khách sạn bên đường Bàn Sơn.
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy Vẫn Yến đã lập tức chạy tới, xem xét người cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhìn cô đầy lo lắng: “Vẫn Yến, có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ? Đỗ Nghĩa có vấn đề về não sao? Vì sao lại muốn bắt cóc cậu?”
Vân Yến nghe vậy mím môi một lát rồi mới nhìn Bạch Cẩm Sương: “Anh ta nó là vì cậu, nếu không tớ cũng không muốn làm phiền cậu vì chuyện này!”
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này lập tức ngơ ngác không hiểu gì: "Vì to?"
Vẫn Yến gật đầu: "Anh ta nói với cảnh sát rằng, tối hôm qua cậu và giám đốc Mặc làm anh ta mất mặt. Anh ta thấy tớ là bạn của cậu. Vậy nên... còn nữa, lốp xe của tớ cũng là do anh ta tìm người rạch hỏng.
Nói đến đây, Vân Yến hơi xấu hổ nhìn về phía Sở Tuấn Thịnh, ánh mắt chột dạ và hối hận. Tối qua cô nghi ngờ thắng cho Sở Tuấn Thịnh, hẳn lúc đó anh ta rất tức giận.
Chỉ có điều là Sở Tuấn Thịnh không hề nhìn cô mà lại nhìn vào khoảng không, không biết là đang nghĩ gì.
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này, tức tối mắng chửi anh ta: “Thời đại này rồi mà anh ta vẫn còn chơi trò người này làm người khác chịu thay, đúng là đầu óc của Đỗ Nghĩa có vấn đề”
Lúc này, Vân Thành Nam mới bình thản nói một câu: “Tôi cũng thấy não anh ta có vấn đề. Nghe nói hình như lúc đầu là muốn lừa Vân Yến lên xe, Vân Yến không để ý tới anh ta nên anh ta mới dùng bạo lực kéo con bé lên xe rồi trói lại. Cũng may được giám đốc Sở kịp thời tới cứu, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Bạch Cẩm Sương nghe được câu này, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, cô nhìn Vân Yến, ánh mắt vô cùng tôi lỗi.
Nếu biết sớm đầu óc của Đỗ Nghĩa có vấn đề thì tối qua cô đã để ý hơn một chút, như vậy bây giờ cũng không làm liên lụy tới Vân Yên.
Chỉ có điều Bạch Cẩm Sương không phải hối hận lâu. Ngay sau đó đã có cảnh sát tới gọi Bạch Cẩm Sương đi lấy lời khai.
Nội dung lời khai rất đơn giản, về cơ bản đều hỏi những chuyện có liên quan tới mâu thuẫn với Đồ Nghĩa hôm qua. Bạch Cẩm Sương hỏi gì đáp nấy, không bỏ sót một chi tiết nào về tình hình lúc đó Nghe cô trả lời xong, đồng chi cảnh sát nói một câu: "Đối phương nói thân phận của cô không dễ để bảo thủ vậy nên mới bảo thủ sang bạn của cô. Cô Bạch, về sau cô nên tránh xa những loại người xấu như vậy thì tốt hơn.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Tôi sẽ làm vậy”
Nếu từ đầu cô biết sẽ làm liên lụy tới Vẫn Yến thì tối hôm qua cô đã không quan tâm tới những gì Đỗ Nghĩa nói.
Đương nhiên điều có hối hận nhất chính là đã để Vân Yến tự đi, nếu biết sẽ xảy ra chuyện, có nhất định sẽ tìm người đưa Vẫn Yến về. Nói cho cùng, mọi chuyện cũng từ cô mà ra, Vân Yến lại là bạn của cô vậy nên trong lòng cô cũng tự trách mình rất nhiều.
Sau khi Bạch Cẩm Sương lấy lời khai xong, cả một nhóm người rời khỏi đồn cảnh sát trên đường Bàn Sơn.
Bạch Cẩm Sương ôm lấy Vân Yến, an ủi cô vài câu bảo cô về sau nhất định phải cẩn thận rồi lại định về đi làm.
Kết quả là khi cô vừa định đi, Vận Yến đã kéo tay áo cô lại, Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Vân Yến mím môi, nhỏ giọng nói: “Cậu đợi một chút là sẽ biết ngay thôi.
Bạch Cẩm Sương hơi bất ngờ, đúng vào lúc đó, Vân Yến hét lên gọi Sở Tuấn Thịnh lại: “Sở Tuấn Thịnh!”
Sở Tuấn Thịnh quay đầu lại nhìn cô một cái: "Sao vậy?” Vân Yến hít một hơi vào thật sâu rồi đột nhiên gập người trước anh ta: “Xin lỗi anh và cảm ơn anh.
Những người có mặt ở đó đều cảm thấy bất ngờ.
Mặc Tu Nhân không thể hiện thái độ gì, dù sao chuyện này vốn đĩ cũng không liên quan đến anh.
Vân Thành Nam có vẻ hiểu, Bạch Cầm Sương lại hơi bất ngờ.
Còn Sở Tuấn Thịnh lại ngẩn người, đồng tử anh ta có lại: "Không cần, tối hôm qua cho dù là cô gái nào thì tôi cũng sẽ cứu thôi.”
Sắc mặt của Vân Yến hơi thay đổi: "Anh vẫn còn tức giận vì chuyện lúc trước tôi nghi ngờ anh làm hỏng lốp xe của tôi đúng không?
Sở Tuấn Thịnh nghe thấy như vậy liền nhìn Vân Yến chăm chủ: "Tôi không phải là người nhỏ nhen như vậy “Vậy tại sao anh không nói gì?” Giọng nói của Vân Yến hơi tủi thân, bây giờ cô không quan tâm được đến chuyện mất mặt hay không mất mặt nữa.
Lúc buổi tối hôm qua khi Sở Tuấn Thịnh cứu cô xong, anh ta luôn nhẹ nhàng an ủi cô. Nhưng sau khi Vân Thành Nam, anh ta luôn đứng về sau, thái độ vô cùng lạnh nhạt. Sở Tuấn Thịnh hơi bất ngờ khi nghe thấy Vân Yến nói như vậy: “Tôi không phải là tôi không nói chuyện, mà là tôi sợ một khi tôi nói ra thì tôi sẽ không kiềm được nữa. “Không kiềm được cái gì?” Vẫn Yến cau mày nhìn anh ta.
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh hơi âm u: “Tôi không kiềm được mà bóp chết Đỗ Nghĩa.
Vân Yến ngẩn người, vẻ mặt hơi hoảng hốt và xấu hổ: “Vậy nên... anh vì vậy nên mới không nói chuyện?”
Sở Tuấn Thịnh: “Nếu không thì sao?” Vân Yến chu môi: “Tôi còn tưởng là anh đang tức giận tôi!”
Sở Tuấn Thịnh hơi bất lực. “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người nhỏ nhen như vậy, hơn nữa người tức giận không phải nên là em sao? Dù sao lúc trước em cũng đều giận tôi. Nhân ngày hôm nay, tôi cũng muốn nói rõ với em về chuyện lúc trước tôi lừa em ở trên mạng. Cho dù em có tin hay không tin nhưng lúc trước không phải là tôi cố ý lừa e đầu
Vẫn Yến nghe thấy câu này, mỗi cô hơi mấp máy. Đây là lần đầu tiên cô trả lời trực tiếp về chuyện này: "Tôi tin những gì anh nói.
Sở Tuấn Thịnh không bật cười: “Bởi vì tôi cứu em nên em tin tôi rồi?” Vân Yến đỏ mặt: "Không phải bởi vì khoản thời gian này tôi cũng hiểu được đại khái anh là con người thế nào."
Cô chỉ cảm thấy đang nhịn một cục tức trong lòng, cảm giác không thoải mái nhưng sau chuyện hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy hình như cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy cuộc trò chuyện của hai người dần dần trở nên ngại ngùng, không khí bắt đầu có mùi đặc dính và ngọt ngào nên không kìm được nói một câu: “Tớ không muốn ăn cơm chó, tớ đi trước đây
Bạch Cẩm Sương nói xong rồi kéo Mặc Tu Nhân rời đi.
Vân Yến đỏ mặt không nói nên lời, lúc này tự nhiên Vân Thành Nam cũng lên tiếng: “Cẩm Sương, đợi chút!”
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cùng quay đầu nhìn sang, Bạch Cẩm Sương nhướn mày: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Khuôn mặt ấm áp của Vân Thành Nam có một chút mất tự nhiên: “Tiện đây nên tôi muốn đưa thiệp mời cưới cho cô và tổng giám đốc Mặc thôi?”
Hai mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên: “Anh đã chọn được ngày cưới sao?”
Vân Thành Nam mim cười gật đầu: "Ừ, quyết định rồi, tôi còn định mời cô và Vân Yến làm phù dâu.
Theo lý mà nòi phù dâu đều là những cô gái chưa kết hôn, Bạch Cẩm Sương còn đã có cả con rồi.
Bạch Cẩm Sương nhận lấy thiệp mời, cô hơi ngại ngùng: "Tôi đã kết hôn rồi nên thôi không làm phù dâu nữa, anh bảo Vân Yền nhận đi, tôi sẽ bảo Lâm Kim Thư tới cùng nữa là được.”
Vân Thành Nam nghe vậy mỉm cười nhìn Mặc Tư Nhân, hiểm khi anh ta mới nói đùa được một câu: "Kể cả là đã kết hôn rồi nhưng không phải bây giờ cô vẫn đang độc thân sao?"
Mặc Tu Nhân nghe được câu này thì nhướng mày: “Đợi đến khi anh và Tề Bạch Mai kết hôn thì cô ấy sẽ không còn độc thân nữa đâu.
Vân Thành Nam không ngờ Mặc Tu Nhân lại nói ra một câu như vậy, anh ta vô thức xoa mũi: “Tình cảm hai người tốt vậy là chuyện tốt, chúc hai người tái hôn vui vẻ.
Mặc Tu Nhân: “
Có biết nói chuyện không vậy?
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười: “Được rồi, chúng tôi đi trước đây, lúc nào có việc thì cứ gọi cho chúng tôi.”
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tạm biệt ba người Vân Thành Nam rồi lên xe. Mặc Tu Nhân lái xe, đưa cô tới văn phòng làm việc.
Xe đi được một đoạn, Mặc Tu Nhân mới nói: “Em yêu, ngày mai hại nhà chúng ta ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?
Bình luận facebook