• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh (1 Viewer)

  • Chương 43-44


Chương 43
Chương 43
- Tiểu thư! Người tỉnh lại rồi! - Tiểu Nguyệt mừng rỡ đứng dậy lại gần bên giường.
- Ban nãy... em vừa nói những gì... với vương gia? - Dương Họa Y từ từ chống tay ngồi dậy.
- Em... Em chỉ muốn tiểu thư được hạnh phúc... Tiểu thư cứ nằm nghỉ đi ạ...
- Không phải ta đã dạy em... là không được cầu xin... bất kì ai cho dù... người đó có quyền lớn hơn mình sao...?
- Em...
- Đừng trách Tiểu Nguyệt nữa! Dù gì cô ta cũng chỉ muốn nàng được hạnh phúc thôi mà... - Nhan Từ Khuynh lên tiếng.
- Số phận ta vốn dĩ... đã bất hạnh từ nhỏ rồi... nên giờ được hạnh phúc... chắc ta không quen...
Tất cả mọi người đều im lặng. Ai cũng biết vị vương phi này phải chịu nhiều bất công, ngược đãi từ nhỏ chỉ vì màu tóc khác thường. Mộc Nghi từ khi sinh ra đã mang một mái tóc mang màu bạch kim. Tuy vẻ ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, tới mức được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của vùng nhưng cô lại là người có số phận bất hạnh nhất vùng. Gia đình cô thuốc hàng khá giả, cha cô lại là quan trong triều. Đáng lẽ cô được sống trong sự nuông chiều, hạnh phúc như các vị huynh tỷ trong nhà nếu cô không mang màu tóc hiếm hoi đó.1

Chương 43
Hoàng thượng đã ban hôn cho Dạ vương gia - Dạ Chiến - với đại tỷ của cô nhưng vì danh tiếng ác ma của hắn nên cô ta không nghe theo ý chỉ mà đẩy cô đi gả thay. Bước chân vào Dạ phủ làm vương phi nhưng cuộc sống cũng chẳng tốt hơn khi bị đày vào nơi tối tăm hoang tàn nhất của Dạ phủ ngay đêm tân hôn.
Vậy thử hỏi cả đất nước này có ai bất hạnh hơn Mộc Nghi này không?
Một câu nói ngắn ngủi của cô khiến cho tất cả mọi người đều chìm trong sự thương xót và áy náy.
- Ta... ta biết giờ có nói gì cũng chỉ khiến nàng thêm đau và hận. Nhưng nàng hãy cho ta và tất cả mọi người ở đây thêm một cơ hội để đền tội với nàng được không?
- Mọi người... thì có tội gì chứ?... Có trách thì... trách tại sao ta lại được sinh ra... - Dương Họa Y nở một nụ cười chua chát.
- Nàng không được phép nói thế! Ta cấm nàng được phép nói và nghĩ như thế! - Nhan Từ Khuynh vô tình quát lớn.
- Ngươi có phải cha mẹ ta đâu mà... bắt ta phải nghe theo ý ngươi?... Ngươi có quyền gì mà không cho phép ta... được nghĩ như thế?... - Dương Họa Y cũng theo phản xạ quát lại.

Chương 43
- Tiểu thư bình tĩnh... - Thấy bệnh cô như muốn nặng hơn, Tiểu Nguyệt vội can.
Nhưng chợt cả hai đều im lặng.
"Cách nói này..."
- Họa... Họa Y?
Dương Họa Y giật mình sợ hãi. Tại sao hắn lại biết tên cô? Cơ mà...
- Các ngươi ra ngoài hết cho ta! - Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho đám người hầu - Ai để ta chỉ cần thấy thấp thoáng bóng ở cửa thì liệu với ta!
Đợi đám người đó đi hết rồi, anh vội vã chạy lại ôm chặt lấy cô.
- Là em... Đúng là em rồi... Họa Y...
Dương Họa Y sững người. Không lẽ...
- Nhan... Nhan thiếu?...

Chương 43
- Đúng rồi! Là anh đây! - Nhan Từ Khuynh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt cô.
- Sao anh... Sao anh nhận ra tôi?...
- Chỉ có vợ anh mới có thể nói với anh câu đó! Anh đã rất sợ khi nghĩ em ở đó một mình liệu có được ai chăm sóc đầy đủ không? Nhưng giờ biết em ở đây rồi, anh không còn lo nhiều nữa...
- Nhưng... quay trở về kiểu gì?...
Dương Họa Y vô tình hỏi khiến anh lại rơi vào trầm tư.
- Anh cũng không biết... Nhưng tạm thời ở đây sống qua ngày đã!
- Anh nghĩ sống ở đây... làm vương gia thì dễ sao?...
- Ý em là sao?
- Lo mà... giấu sự thật... Đừng để bất kỳ ai... biết chúng ta... không phải người ở đây...
- Chắc chắn rồi! Nhưng mà giờ em nghỉ ngơi dưỡng bệnh chút được không? Em như vậy anh lo lắm...

Chương 43
- Được...
Dương Họa Y gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng cô lại mở mắt nhìn con gấu đang loay hoay nằm cạnh cô.
- Anh đang... làm trò gì vậy?
- Ngủ với vợ mình!
- Ai... là vợ anh?...
- Còn ai nữa chứ? Ở hiện đại, chúng ta có giấy đăng kí kết hôn rồi! Giờ xuyên không về thời này, chúng ta lại xuyên vào làm hai vợ chồng rồi đấy thôi! Em không thấy chúng ta rất có duyên với nhau sao?
- Im đi... Đừng để tôi... nổi cáu với anh... Mau cút ra kia...
- Ấy đừng giận! Anh đi ngay!
Nhan Từ Khuynh sợ cô giận nên vội vã đi nhanh ra cửa. Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh, Dương Họa Y không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ rồi quay người vào trong nằm ngủ.
Mới xuyên không được một ngày đã nhận ra nhau rồi! Xem chừng đúng là cả hai có duyên thật nhỉ? Nhưng mà... thế này thì giúp thân chủ này kiểu gì đây? Vị vương gia kia lại là người chồng của mình xuyên không vào thân chủ đó thì làm sao có thể rời khỏi nơi này được? Mà chắc anh xuyên về cũng có thể là giúp vị vương gia kia làm chuyện gì đó thôi! Vậy thì cứ sống ở đây một thời gian đã, tạm giấu thân phận thật với anh đã rồi tìm cách quay trở về sau. Chắc sẽ phải mất một thời gian rất dài đây...
Mới xuyên không được một ngày đã nhận ra nhau rồi! Xem chừng đúng là cả hai có duyên thật nhỉ? Nhưng mà... thế này thì giúp thân chủ này kiểu gì đây? Vị vương gia kia lại là người chồng của mình xuyên không vào thân chủ đó thì làm sao có thể rời khỏi nơi này được? Mà chắc anh xuyên về cũng có thể là giúp vị vương gia kia làm chuyện gì đó thôi! Vậy thì cứ sống ở đây một thời gian đã, tạm giấu thân phận thật với anh đã rồi tìm cách quay trở về sau. Chắc sẽ phải mất một thời gian rất dài đây...
Dương Họa Y mải suy nghĩ rồi cứ thế dần chìm vào giấc ngủ mà không biết có một ai đó lại lén lút quay trở lại ngồi cạnh giường cô.

Chương 44
Nhan Từ Khuynh cố nhẹ nhàng hết sức nằm xuống bên cạnh cô. Tuy vẻ bên ngoài là một người khác nhưng tình cảm của anh dành cho cô cũng không bao thay đổi. Những cảm giác mỗi khi ôm cô hay chỉ là nói chuyện với cô cũng không hề khác gì so với lúc cả hai còn ở thời hiện đại.
Ngắm nhìn dáng vẻ ngủ ngon của cô, anh không nhịn được mà vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Mặc kệ cô có hận cỡ nào anh vẫn mặt dày ôm lấy cô chỉ để cô có thể cảm nhận được cảm giác được che chở, bảo vệ, an toàn...
- Ôm đủ chưa?
Nhan Từ Khuynh giật mình khi nghe thấy giọng nói phát ra ở trong chăn. Gương mặt thanh tú ló ra sau lớp chăn cùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
- Em... em dậy rồi à?
- Tôi có... có ngủ đâu mà dậy? - Dương Họa Y nói theo phản xạ.
- Thật không ngủ chứ? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô trêu chọc.
- Tôi lừa anh chắc? - Dương Họa Y hơi đỏ mặt quay đi.
Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô có chút đáng yêu dù là đang mang ngoại hình của người khác. Anh đưa tay áp lên má cô rồi xoay mặt cô quay lại đối diện với mặt mình.

Chương 44
Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô có chút đáng yêu dù là đang mang ngoại hình của người khác. Anh đưa tay áp lên má cô rồi xoay mặt cô quay lại đối diện với mặt mình.
- Em có biết em đang giết anh không?
- Giết... giết gì? - Chợt ánh mắt cô hơi dao động. Dường như cô đang sợ hãi gì đó.
- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra điều khác thường ấy.
- Không... không có gì...
- Em nhớ lại chuyện của Liễu Nhi ấy hả?
- Ờm... Ừ...
- Chuyện đấy qua rồi! Anh cũng đâu trách em chuyện đó nữa đâu! Với lại anh cũng tống cô ta đi vĩnh viễn rồi mà! Em vẫn... sợ à?
Dương Họa Y khẽ gật đầu. Nhan Từ Khuynh vội ôm cô vào lòng thật chặt rồi xoa đầu cô, miệng không ngừng an ủi:

Chương 44
- Đừng sợ nữa! Anh không trách em chuyện đó! Giờ em muốn giết ai có thù với em, anh cũng ủng hộ. Chỉ cần em vui và không sợ nữa là được! Ngoan... Đừng sợ nữa nhé...
- Ừm...
- Giờ em thấy trong người khỏe hơn chưa?
- Tôi ổn...
- Em có thể một lần nói thật với anh về tình trạng sức khỏe của em được không?
- Tôi đã bảo là tôi ổn mà...
- Họa Y! - Nhan Từ Khuynh buông cô ra rồi hơi cúi người để mặt anh thẳng với mặt cô - Bây giờ anh không còn như trước nữa. Anh đã biết lỗi của mình rồi! Em có thể không tha thứ cho anh nhưng làm ơn, hãy chỉ nói thật với anh về sức khỏe của em được không? Chỉ nguyên về sức khỏe thôi, nhé?
Dương Họa Y lại im lặng. Tại sao cô lại phải nói thật với anh về chuyện sức khỏe của cô nhỉ? Suốt 6 năm qua cô sống đi chết lại không biết bao nhiêu lần chưa một lần hé miệng nửa lời, vậy thì chút nhỏ nhặt này thì đáng gì...

Chương 44
Dương Họa Y lại im lặng. Tại sao cô lại phải nói thật với anh về chuyện sức khỏe của cô nhỉ? Suốt 6 năm qua cô sống đi chết lại không biết bao nhiêu lần chưa một lần hé miệng nửa lời, vậy thì chút nhỏ nhặt này thì đáng gì...
Thấy cô im lặng, Nhan Từ Khuynh lại nói tiếp:
- Coi như anh cầu xin em được không? Trước giờ anh... chưa từng cầu xin ai hết... Nhưng giờ... anh xin em, chỉ cần nói thật với em về sức khỏe của em thôi, nhé?
Chưa từng cầu xin ai thật ư? Có nên tin không? Đã vậy thì...
- Được...
Dương Họa Y khẽ gật đầu rồi xoay lưng lại với anh tiếp tục ngủ. Dù sao trong người cô vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu nên muốn ngủ một giấc nữa.
Thấy cô đồng ý như vậy, Nhan Từ Khuynh không khỏi vui mừng. Kể cả khi cô đang nằm quay lưng lại với mình như thế, anh vẫn ôm cô vào lòng biểu lộ niềm vui mừng trong lòng. Nhưng...
- Anh làm gì vậy?
Dương Họa Y đột nhiên hất tay anh ra nhíu mày nói.
- Anh... anh chỉ muốn ôm vợ anh thôi!

Chương 44
- Im đi! Giờ anh nên ra ngoài tìm hiểu công việc vương gia hay làm, thói quen của vương gia để mà học theo đi!
- Sao anh lại phải làm mấy điều nhàm chán, mệt mỏi đó chứ?
- Anh muốn cả hai bị bại lộ sao?
- Kệ đi! Dù sao hiện tại anh là vương gia, em là vương phi. Ít ra anh biết chúng ta đang làm việc riêng của chúng ta thì đám người hầu đó không có gan lớn đến nỗi dám xông vào đây làm phiền đâu!...
- Vương gia! Vương gia! Không hay rồi! Vương gia đang...
Nhan Từ Khuynh vừa dứt lời thì tên người hầu vội vã mở cửa xông vào. Dương Họa Y thấy vậy không nhịn được liền bật cười. Anh đang ghim ánh mắt giết người lên tên người hầu kia, nghe thấy tiếng cười của cô thì quay lại nhìn với ánh mắt ôn nhu, ấm áp. Vẫn là ngoại hình là của người khác nhưng tiếng cười và nụ cười tỏa nắng ấy vẫn không thay đổi. Tự dưng trong lòng anh len lỏi tia ấm áp lạ thường. Không lẽ... sự cố trùng hợp này của anh làm cho cô cười được sao?1
- Vương gia...
Thật sự là muốn băm chết tên người hầu này mà! Vì hắn mà nụ cười ấy biến mất. Nhan Từ Khuynh lạnh lùng hỏi hắn:

Chương 44
Thật sự là muốn băm chết tên người hầu này mà! Vì hắn mà nụ cười ấy biến mất. Nhan Từ Khuynh lạnh lùng hỏi hắn:
- Có chuyện gì?
- Dạ... Dạ là... Mộ lão gia nghe tin... con gái của ông ta bị... vương gia phạt đánh nên... dẫn người đến... làm loạn ở ngoài phủ... Ông ta đòi... đòi lấy lại công bằng cho con gái ông ta... - Tên người hầu run rẩy đáp.
- Ông ta lại dám đòi công bằng cho thứ "trà xanh" ấy sao? - Nhan Từ Khuynh hừ lạnh.1
- Vương gia cũng biết dùng từ ấy sao? - Dương Họa Y nghe thấy thế khẽ che miệng cười.
- Sao ta lại không biết chứ? Vì nàng thì cái gì ta cũng biết! - Nhan Từ Khuynh lại một lần nữa tan chảy khi thấy nụ cười của cô.
- Thôi đi giải quyết thôi! Ồn ào quá cũng chẳng nghỉ ngơi được đâu! - Dương Họa Y ngồi dậy nói.
- Nàng cũng đi cùng sao? Không được! Sức khỏe nàng...
- Ta hứa giải quyết xong, ta sẽ đi nghỉ ngơi đầy đủ, được chưa? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến ta. Ta muốn tự tay giải quyết.
- Ta hứa giải quyết xong, ta sẽ đi nghỉ ngơi đầy đủ, được chưa? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến ta. Ta muốn tự tay giải quyết.
- Vậy thì tùy ý nàng...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom