Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 204 - Rắc rối rồi
Vietwriter
Tú Vy nghe thấy tên mà cô gái gọi nghe rất quen hé chiếc mắt kính ra xem thử.
Đúng như cô nghĩ người đó chính là Lăng Vũ. Cô nhanh chóng nấp sau chiếc xe nghe ngóng tình hình.
Chiếc kính râm vẫn đeo để không ai phát hiện mình đang theo dõi. Nếu bị phát hiện thì giả mù cũng không sao?
Nhưng cô có một thắc mắc người con gái đi theo Lăng Vũ là ai? Còn gọi tên rất thân mật. Kì này ngay cả người phù hợp với An Lạc cũng bị cướp cho mà xem.
Không để chuyện đó xảy ra được, phải tìm cách ngăn cản thôi. Trước tiên rũ thêm Trường Niên theo dõi cho vui.
"Nội dung đó cần được quan tâm"
Trường Niên đang thuyết trình những kế hoạch rất tận tình. Không khí cuộc họp khá căng thẳng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.
Hắn ngừng nói liếc mắt nhìn về phía chuông reo giọng rền vang: "Là điện thoại của ai"
Không khi im lặng một lúc nhân viên nam đứng dậy lo lắng: "Dạ là của tôi, xin lỗi Niên Tổng, tôi đã tắt rồi"
Hắn vẫn chưa chịu tha hỏi tiếp: "Là ai gọi"
"Dạ, là vợ tôi" Lo lắng.
Câu trả lời của nhân viên khiến hắn giận dữ đập mạnh tay lên bàn. Ai nấy hoảng loạn im phăng phắc chỉ còn lại tiếng quát của hắn.
"Cậu còn đứng đó làm gì mau ra ngoài gọi lại xin lỗi vợ ngay. Làm việc với tôi ai gọi có thể bỏ qua nhưng vợ gọi nhất định phải nghe. Đó là sự kính trọng đối với đấng tối cao"
Hắn sổ một tràn chửi làm ai cũng phải kinh sợ đứng lên ra ngoài gọi lại cho vợ. Các nhân viên nữ nhìn hắn như một vị chúa trời vỗ tay tán thưởng.
"Niên Tổng tuyệt vời quá đi"
"Ông chồng quốc dân là đây chứ đâu"
Đối với hắn ông chồng quốc dân cái con khỉ ta đây sợ vợ thì có. Sợ vợ cũng phải tỏ ra ngầu lòi thì con dân mới nể.
Chửi nãy giờ khiến hắn mệt đến nỗi thở không ra hơi cuộc họp kết thúc. Chợp mắt một lát hắn chợt nhớ ra một điều cực kỳ tồi tệ.
Tối hôm qua sợ Tú Vy thức giấc khi mình dùng điện thoại chơi game nên tắt chuông. Sáng nay quên bật chuông lên, cầm điện thoại hắn thầm cầu mong không có cuộc gọi nhỡ nào từ cô.
Ông trời không thương cảm cho hắn không những một cuộc gọi nhỡ mà là vài chục cuộc gọi. Ba mươi tin nhắn với những nội dung.
"Lão Niên, anh dám không nghe điện thoại của tôi"
"Anh đi chơi với con ả nào phải không?"
"Có phải anh thấy cái tên Tú Vy này chỉ là cái bóng"
"Anh không tìm được tôi, chuẩn bị tối nay liệt dương đi"
Thế là cuộc sống sẽ trở thành một địa ngục trần gian hắn ôm đầu bù lu bù loa.
"Bà xã sao em không tin anh? Anh đi làm mua son mua túi xách cho em thôi mà?"
Chiếc máy tính được mở ra những ngón tay thoăn thoắt gõ mạnh vào bàn phím. Nhiệm vụ tuyệt mật bây giờ là truy tìm vị trí cô ở đâu.
Sau một hồi truy tìm cuối cùng cũng có được vị trí nhưng chỗ đó không được hợp lý cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Tú Vy nghe thấy tên mà cô gái gọi nghe rất quen hé chiếc mắt kính ra xem thử.
Đúng như cô nghĩ người đó chính là Lăng Vũ. Cô nhanh chóng nấp sau chiếc xe nghe ngóng tình hình.
Chiếc kính râm vẫn đeo để không ai phát hiện mình đang theo dõi. Nếu bị phát hiện thì giả mù cũng không sao?
Nhưng cô có một thắc mắc người con gái đi theo Lăng Vũ là ai? Còn gọi tên rất thân mật. Kì này ngay cả người phù hợp với An Lạc cũng bị cướp cho mà xem.
Không để chuyện đó xảy ra được, phải tìm cách ngăn cản thôi. Trước tiên rũ thêm Trường Niên theo dõi cho vui.
"Nội dung đó cần được quan tâm"
Trường Niên đang thuyết trình những kế hoạch rất tận tình. Không khí cuộc họp khá căng thẳng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.
Hắn ngừng nói liếc mắt nhìn về phía chuông reo giọng rền vang: "Là điện thoại của ai"
Không khi im lặng một lúc nhân viên nam đứng dậy lo lắng: "Dạ là của tôi, xin lỗi Niên Tổng, tôi đã tắt rồi"
Hắn vẫn chưa chịu tha hỏi tiếp: "Là ai gọi"
"Dạ, là vợ tôi" Lo lắng.
Câu trả lời của nhân viên khiến hắn giận dữ đập mạnh tay lên bàn. Ai nấy hoảng loạn im phăng phắc chỉ còn lại tiếng quát của hắn.
"Cậu còn đứng đó làm gì mau ra ngoài gọi lại xin lỗi vợ ngay. Làm việc với tôi ai gọi có thể bỏ qua nhưng vợ gọi nhất định phải nghe. Đó là sự kính trọng đối với đấng tối cao"
Hắn sổ một tràn chửi làm ai cũng phải kinh sợ đứng lên ra ngoài gọi lại cho vợ. Các nhân viên nữ nhìn hắn như một vị chúa trời vỗ tay tán thưởng.
"Niên Tổng tuyệt vời quá đi"
"Ông chồng quốc dân là đây chứ đâu"
Đối với hắn ông chồng quốc dân cái con khỉ ta đây sợ vợ thì có. Sợ vợ cũng phải tỏ ra ngầu lòi thì con dân mới nể.
Chửi nãy giờ khiến hắn mệt đến nỗi thở không ra hơi cuộc họp kết thúc. Chợp mắt một lát hắn chợt nhớ ra một điều cực kỳ tồi tệ.
Tối hôm qua sợ Tú Vy thức giấc khi mình dùng điện thoại chơi game nên tắt chuông. Sáng nay quên bật chuông lên, cầm điện thoại hắn thầm cầu mong không có cuộc gọi nhỡ nào từ cô.
Ông trời không thương cảm cho hắn không những một cuộc gọi nhỡ mà là vài chục cuộc gọi. Ba mươi tin nhắn với những nội dung.
"Lão Niên, anh dám không nghe điện thoại của tôi"
"Anh đi chơi với con ả nào phải không?"
"Có phải anh thấy cái tên Tú Vy này chỉ là cái bóng"
"Anh không tìm được tôi, chuẩn bị tối nay liệt dương đi"
Thế là cuộc sống sẽ trở thành một địa ngục trần gian hắn ôm đầu bù lu bù loa.
"Bà xã sao em không tin anh? Anh đi làm mua son mua túi xách cho em thôi mà?"
Chiếc máy tính được mở ra những ngón tay thoăn thoắt gõ mạnh vào bàn phím. Nhiệm vụ tuyệt mật bây giờ là truy tìm vị trí cô ở đâu.
Sau một hồi truy tìm cuối cùng cũng có được vị trí nhưng chỗ đó không được hợp lý cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter