Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310
Chương 310 - Ngoại truyện: Kế hoạch sinh con 2
Vietwriter
- Em yêu, chúng ta cùng tạo ra công chúa nào
An Lạc đứng đờ một lúc rồi thở dài bất lực, cô không thèm nói ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc cho khô.
Lăng Thần bị vợ lơ cảm thấy hơi lảng, chỉnh sửa lại trang phục rời khỏi giường ôm An Lạc từ phía sau nói nhỏ.
- Em không vui à.
- Sao em phải vui khi chồng mình trổ bóng.
- Anh có trổ bóng đâu.
- Em không biết nhìn thấy sao nghĩ vậy thôi.
- Anh là trai thẳng, kĩ thuật giường chiếu của anh chưa đủ chứng minh sao?
Lăng Thần cười gian dúi đầu vào cổ An Lạc dụi dụi cô khó chịu đẩy ra lạnh nhạt đứng lên.
- Em đi ngủ đây.
Nói rồi cô bỏ mặt anh đứng đó treo lên giường đắp chăn cuộn người bên mép giường.
Anh vẫn đứng đó trưng bộ mặt buồn bã lẳng lặng ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại An Lạc giở chăn ngồi dậy trầm ngâm một lúc mở cửa chạy theo.
Cô bước xuống bậc thang thứ hai bỗng dưng dừng lại nhìn xuống dưới đôi mắt mờ đục giọt nước lăn dài trên bờ má.
Tay cô nắm chặt lặng lẽ quay về phòng, Lăng Thần ngồi vào bàn rượu vừa rót được nửa ly thì dừng lại. Anh thở dài đẩy ly rượu ra xa nằm gục xuống bàn tiếp tục thở dài.
- Mình phải làm sao đây, cứ nhìn cô ấy như vậy mình đau lòng chết mất.
Đến bây giờ Lăng Thần hông hiểu vì sao An Lạc tự nhận không thể sinh con được là do mình. Cả hai chỉ mới kết hôn được một năm chưa có con cũng bình thường.
Mặc dù anh nhiều lần giải thích cho cô hiểu nhưng cô chỉ cho rằng anh đang cố an ủi cô thôi.
- Ưm, làm sao, làm sao đây.
Lăng Thần không chịu được nữa vò đầu bức tóc nhưng bất lực. Anh cầm ly rượu quất một hơi cạn sạch tiếp tục nằm dài trên bàn gõ gõ tay vào mặt kính.
- Con đâu rồi mau xuất hiện đi, trai gái gì cũng được mà.
- Cục...cục
- Ai đó
Đang thở than bỗng dưng ngoài cửa có tiếng động lạ anh giật mình chồm người ngồi dậy.
- Chẳng lẽ trộm.
Để xác minh anh đứng dậy đi ra kiểm tra, hai chân run run cầm theo cây gậy đánh bóng chạy nhẹ nhàng bước từng bước.
Đứng trước cửa, anh cầm gậy giơ cao nuốt nước bọt ừng ực từ từ mở cửa mắt nhắm mắt mở đập gậy xuống.
- Chết đi thằng ăn trộm.
- Meo.
Cây gậy vừa đưa xuống một tiếng kêu meo meo khiến anh dừng tay lại vội mở mắt cúi xuống nhìn. Trước mắt anh là một chú mèo hoang, bộ lông trắng tinh ướt át, đôi mắt nhỏ trong veo nhìn anh meo một tiếng.
Lăng Thần thoáng chốc thất thần tim đập rộn ràng cảm giác yêu thương lại trỗi dậy, anh không chần chừ mà ngồi xuống ôm chầm lấy con vật đáng thương ấy.
- Ôi! Dễ thương làm sao, có phải mày đến để làm con tao không?
- Méo
- Đừng lạnh lùng vậy chứ.
- Grao...a
Chú mèo nhỏ bị anh ôm chặt phát hờn cố thoát khỏi vòng tay vừa ấm áp vừa bạo lực nhảy ra không quên cào anh một phát.
Vết xước trên tay rỉ máu anh dùng tay kia chà nhẹ mỉm người nắm chân mèo nhỏ kéo lại tiếp tục ôm nhưng lần này anh ôm lỏng hơn còn vuốt ve lớp lông mềm mại trên đầu chú mèo nhỏ, khẽ nói.
- Mày thật đanh đá, ngoan tao không làm mày khó chịu nữa đâu.
Mèo nhỏ nằm yên nhìn vết thương trên tay anh liền dùng lưỡi liếm, anh mỉm cười xoa đầu nó, mếu mặt.
- Mày thật đáng ghét.
- Tối rồi chưa ngủ còn ngồi trước cửa làm gì.
Uất Noãn chuẩn bị đi ngủ nghe thấy tiếng ồn ào nên xuống lầu xem sao. Nghe tiếng của chị mình Lăng Thần vội giấu mèo con vào trong góc đứng lên vờ như không có chuyện gì.
- Em xuống uống nước thôi mà.
Nhìn cử chỉ vụng về, đôi mắt láo liên cùng với sự ấp úng Uất Noãn đoán chắc anh đang giấu cái gì đó nheo mắt nhìn tra khảo.
- Bộ dạng của em chị nhìn là biết, nói có chuyện gì?
Đằng nào cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của chị mình anh đành đánh liều gọi mèo con ra.
- Meo.
Mèo con run sợ e thẹn chui ra khỏi chỗ nấp đứng phía sau chân Lăng Thần ló đầu nhìn Uất Noãn.
- Meo
- Con mèo này từ đâu ra em thừa biết chị chúa ghét mèo mà
Đúng như anh dự đoán Uất Noãn ghét nhất là loài mèo, anh không biết thuyết phục chị mình ra sao cứ lắp ba lắp bắp.
- Mèo nhỏ bị bỏ rơi, chị cho em nuôi đi mà.
Uất Noãn vẫn giữ thái độ cứng rắn, ngồi xuống ghế hai chân bắt chéo.
- Chị nói không là không?
- Đi mà chị, mèo nhỏ dễ thương lắm.
Anh vội ôm mèo chạy tới định ngồi xuống bên cạnh nhưng bị chị mình liếc đành ngồi đối diện tiếp tục nài nỉ.
- Đi mà chị, em thích mèo mà, em sẽ không để nó lại gần chị đâu, đi mà chị.
Anh cứ ràm ràm bên tai với nhiều biểu cảm cố tỏ vẻ cute phô mai que, không đẹp còn làm lố, càng nhìn anh chị càng bất lực thở dài phẩy phẩy tay.
- Thôi được rồi, nhìn em chị mắc ói quá đi.
- Cảm ơn chị yêu, i love you chụt chụt.
Được sự chấp thuận của bà chị khó tính anh liền ôm mèo chạy lên lầu khoe với An Lạc. Bước vào phòng, thấy cô nằm ngủ anh không muốn phá nhìn mèo nhỏ trên tay mỉm cười vuốt ve.
- Định ra mắt mày với vợ tao mà cô ngủ mất rồi, tao với mày xuống phòng tâm sự nha.
Nói rồi anh để lại trên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng khép cửa lại. Từ lúc nhặt được chú mèo xinh xắn đáng yêu anh bắt đầu có niềm tin vào ông trời.
Không phải sao? Anh vừa than thở muốn có một đứa con thế là mèo nhỏ xuất hiện. Tuy là động vật nhưng có thể nhận làm con cũng được, anh hí ha hí hửng vừa vui vừa ganh tị.
- An Lạc thức dậy thấy chú mèo nhỏ này sẽ thích đến mức bơ mình luôn coi, mèo con thời mày tới rồi đó.
Buổi sáng tinh mơ, mặt trời soi rọi thành phố một màu vàng nhạt. An Lạc đang mơ màng chìm trong giấc ngủ thì thoang thoảng bên tai tiếng kêu êm dịu.
Cô từ từ mở mắt ra nghiêng người giật mình khi trên giường ngủ có mèo, ngơ ngác nhìn nó lắp bắp.
- Sao....sao con mèo này lại nằm trên giường mình.
Đúng lúc đó Lăng Thần cũng đi vào nhìn bộ dạng sợ sệt của cô liền giải thích.
- Anh vừa mới nhặt được đó, em thấy thích không?
Mới đầu cô còn hoang mang khi được Lăng Thần giải thích liền thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng dễ thương, nhưng lần sau báo em một tiếng được không, em sợ muốn rớt tim ra ngoài rồi đây.
- Anh biết rồi, bữa sáng anh chuẩn bị xong rồi, em tắm rửa rồi xuống ăn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mắt cô vẫn không rời khỏi con vật nhỏ đấy càng nhìn càng thấy thích dùng ngón tay vẫy vẫy sợi ria mép đầy thích thú.
- Đáng yêu quá đi, moa.
Để đáp lại tình cảm của chủ nhân mới, đầu nó dụi dụi vào tay cô rồi liếm liếm chân của mình.
- Meo...meo.
Trước sự đáng yêu cực độ của cục mochi này, cô không chịu nổi nữa mà từ từ bế nó lên cười tít cả mắt. Lăng Thần nhìn cô hạnh phúc khóe mọi cong nhẹ lắc đầu.
- Cuối cùng mình đã tìm lại nụ cười cho cô ấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
- Em yêu, chúng ta cùng tạo ra công chúa nào
An Lạc đứng đờ một lúc rồi thở dài bất lực, cô không thèm nói ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc cho khô.
Lăng Thần bị vợ lơ cảm thấy hơi lảng, chỉnh sửa lại trang phục rời khỏi giường ôm An Lạc từ phía sau nói nhỏ.
- Em không vui à.
- Sao em phải vui khi chồng mình trổ bóng.
- Anh có trổ bóng đâu.
- Em không biết nhìn thấy sao nghĩ vậy thôi.
- Anh là trai thẳng, kĩ thuật giường chiếu của anh chưa đủ chứng minh sao?
Lăng Thần cười gian dúi đầu vào cổ An Lạc dụi dụi cô khó chịu đẩy ra lạnh nhạt đứng lên.
- Em đi ngủ đây.
Nói rồi cô bỏ mặt anh đứng đó treo lên giường đắp chăn cuộn người bên mép giường.
Anh vẫn đứng đó trưng bộ mặt buồn bã lẳng lặng ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại An Lạc giở chăn ngồi dậy trầm ngâm một lúc mở cửa chạy theo.
Cô bước xuống bậc thang thứ hai bỗng dưng dừng lại nhìn xuống dưới đôi mắt mờ đục giọt nước lăn dài trên bờ má.
Tay cô nắm chặt lặng lẽ quay về phòng, Lăng Thần ngồi vào bàn rượu vừa rót được nửa ly thì dừng lại. Anh thở dài đẩy ly rượu ra xa nằm gục xuống bàn tiếp tục thở dài.
- Mình phải làm sao đây, cứ nhìn cô ấy như vậy mình đau lòng chết mất.
Đến bây giờ Lăng Thần hông hiểu vì sao An Lạc tự nhận không thể sinh con được là do mình. Cả hai chỉ mới kết hôn được một năm chưa có con cũng bình thường.
Mặc dù anh nhiều lần giải thích cho cô hiểu nhưng cô chỉ cho rằng anh đang cố an ủi cô thôi.
- Ưm, làm sao, làm sao đây.
Lăng Thần không chịu được nữa vò đầu bức tóc nhưng bất lực. Anh cầm ly rượu quất một hơi cạn sạch tiếp tục nằm dài trên bàn gõ gõ tay vào mặt kính.
- Con đâu rồi mau xuất hiện đi, trai gái gì cũng được mà.
- Cục...cục
- Ai đó
Đang thở than bỗng dưng ngoài cửa có tiếng động lạ anh giật mình chồm người ngồi dậy.
- Chẳng lẽ trộm.
Để xác minh anh đứng dậy đi ra kiểm tra, hai chân run run cầm theo cây gậy đánh bóng chạy nhẹ nhàng bước từng bước.
Đứng trước cửa, anh cầm gậy giơ cao nuốt nước bọt ừng ực từ từ mở cửa mắt nhắm mắt mở đập gậy xuống.
- Chết đi thằng ăn trộm.
- Meo.
Cây gậy vừa đưa xuống một tiếng kêu meo meo khiến anh dừng tay lại vội mở mắt cúi xuống nhìn. Trước mắt anh là một chú mèo hoang, bộ lông trắng tinh ướt át, đôi mắt nhỏ trong veo nhìn anh meo một tiếng.
Lăng Thần thoáng chốc thất thần tim đập rộn ràng cảm giác yêu thương lại trỗi dậy, anh không chần chừ mà ngồi xuống ôm chầm lấy con vật đáng thương ấy.
- Ôi! Dễ thương làm sao, có phải mày đến để làm con tao không?
- Méo
- Đừng lạnh lùng vậy chứ.
- Grao...a
Chú mèo nhỏ bị anh ôm chặt phát hờn cố thoát khỏi vòng tay vừa ấm áp vừa bạo lực nhảy ra không quên cào anh một phát.
Vết xước trên tay rỉ máu anh dùng tay kia chà nhẹ mỉm người nắm chân mèo nhỏ kéo lại tiếp tục ôm nhưng lần này anh ôm lỏng hơn còn vuốt ve lớp lông mềm mại trên đầu chú mèo nhỏ, khẽ nói.
- Mày thật đanh đá, ngoan tao không làm mày khó chịu nữa đâu.
Mèo nhỏ nằm yên nhìn vết thương trên tay anh liền dùng lưỡi liếm, anh mỉm cười xoa đầu nó, mếu mặt.
- Mày thật đáng ghét.
- Tối rồi chưa ngủ còn ngồi trước cửa làm gì.
Uất Noãn chuẩn bị đi ngủ nghe thấy tiếng ồn ào nên xuống lầu xem sao. Nghe tiếng của chị mình Lăng Thần vội giấu mèo con vào trong góc đứng lên vờ như không có chuyện gì.
- Em xuống uống nước thôi mà.
Nhìn cử chỉ vụng về, đôi mắt láo liên cùng với sự ấp úng Uất Noãn đoán chắc anh đang giấu cái gì đó nheo mắt nhìn tra khảo.
- Bộ dạng của em chị nhìn là biết, nói có chuyện gì?
Đằng nào cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của chị mình anh đành đánh liều gọi mèo con ra.
- Meo.
Mèo con run sợ e thẹn chui ra khỏi chỗ nấp đứng phía sau chân Lăng Thần ló đầu nhìn Uất Noãn.
- Meo
- Con mèo này từ đâu ra em thừa biết chị chúa ghét mèo mà
Đúng như anh dự đoán Uất Noãn ghét nhất là loài mèo, anh không biết thuyết phục chị mình ra sao cứ lắp ba lắp bắp.
- Mèo nhỏ bị bỏ rơi, chị cho em nuôi đi mà.
Uất Noãn vẫn giữ thái độ cứng rắn, ngồi xuống ghế hai chân bắt chéo.
- Chị nói không là không?
- Đi mà chị, mèo nhỏ dễ thương lắm.
Anh vội ôm mèo chạy tới định ngồi xuống bên cạnh nhưng bị chị mình liếc đành ngồi đối diện tiếp tục nài nỉ.
- Đi mà chị, em thích mèo mà, em sẽ không để nó lại gần chị đâu, đi mà chị.
Anh cứ ràm ràm bên tai với nhiều biểu cảm cố tỏ vẻ cute phô mai que, không đẹp còn làm lố, càng nhìn anh chị càng bất lực thở dài phẩy phẩy tay.
- Thôi được rồi, nhìn em chị mắc ói quá đi.
- Cảm ơn chị yêu, i love you chụt chụt.
Được sự chấp thuận của bà chị khó tính anh liền ôm mèo chạy lên lầu khoe với An Lạc. Bước vào phòng, thấy cô nằm ngủ anh không muốn phá nhìn mèo nhỏ trên tay mỉm cười vuốt ve.
- Định ra mắt mày với vợ tao mà cô ngủ mất rồi, tao với mày xuống phòng tâm sự nha.
Nói rồi anh để lại trên má cô một nụ hôn nhẹ nhàng khép cửa lại. Từ lúc nhặt được chú mèo xinh xắn đáng yêu anh bắt đầu có niềm tin vào ông trời.
Không phải sao? Anh vừa than thở muốn có một đứa con thế là mèo nhỏ xuất hiện. Tuy là động vật nhưng có thể nhận làm con cũng được, anh hí ha hí hửng vừa vui vừa ganh tị.
- An Lạc thức dậy thấy chú mèo nhỏ này sẽ thích đến mức bơ mình luôn coi, mèo con thời mày tới rồi đó.
Buổi sáng tinh mơ, mặt trời soi rọi thành phố một màu vàng nhạt. An Lạc đang mơ màng chìm trong giấc ngủ thì thoang thoảng bên tai tiếng kêu êm dịu.
Cô từ từ mở mắt ra nghiêng người giật mình khi trên giường ngủ có mèo, ngơ ngác nhìn nó lắp bắp.
- Sao....sao con mèo này lại nằm trên giường mình.
Đúng lúc đó Lăng Thần cũng đi vào nhìn bộ dạng sợ sệt của cô liền giải thích.
- Anh vừa mới nhặt được đó, em thấy thích không?
Mới đầu cô còn hoang mang khi được Lăng Thần giải thích liền thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng dễ thương, nhưng lần sau báo em một tiếng được không, em sợ muốn rớt tim ra ngoài rồi đây.
- Anh biết rồi, bữa sáng anh chuẩn bị xong rồi, em tắm rửa rồi xuống ăn.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mắt cô vẫn không rời khỏi con vật nhỏ đấy càng nhìn càng thấy thích dùng ngón tay vẫy vẫy sợi ria mép đầy thích thú.
- Đáng yêu quá đi, moa.
Để đáp lại tình cảm của chủ nhân mới, đầu nó dụi dụi vào tay cô rồi liếm liếm chân của mình.
- Meo...meo.
Trước sự đáng yêu cực độ của cục mochi này, cô không chịu nổi nữa mà từ từ bế nó lên cười tít cả mắt. Lăng Thần nhìn cô hạnh phúc khóe mọi cong nhẹ lắc đầu.
- Cuối cùng mình đã tìm lại nụ cười cho cô ấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook