Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-270
Chương 270 - Tiêu
Vietwriter
Hà Phong nghe tiếng gọi nhếch môi: "Cá dính câu rồi"
Y làm mặt lo sợ sẽ bị trừ lương tháng này buồn bã bước tới.
"Cảm ơn cô rất nhiều, thật sự tôi không muốn làm phiền cô đâu"
Y cuối gầm ôm hộp thức ăn vào trong, Thanh Nhi ngỡ ngàng chạy theo chặn lại.
"Đi đâu đấy"
"Đi nấu cho cô ăn"
"Nấu ăn, ai mượn"
Tự nhiên có người tự tiện vào thẳng phòng bếp, tâm trí có hơi rối bời. Đồ đạc bị Hà Phong làm rối tung cả lên.
Với tính cách này, cô ta không chịu được chạy tới, mới mở miệng luồn thức ăn xộc vào mũi.
Mùi thơm thoang thoảng làm quên cơn giận bị cuốn hút theo.
"Ngon vậy, cho miếng đi"
....
Phong Hàn bỏ đi khiến Tuệ Liên càng thêm bức bối nhưng trong bệnh viện không cho phép cô làm ổn.
Cánh cửa được cô mở ra bước vào trong, Trường Niên nhìn thấy cô đứng dậy.
"Cậu tới đây khi nào"
"Mình chỉ mới tới thôi, Tú Vy sao rồi"
Cô thoáng nhìn Tú Vy đặt bì trái cây lên bàn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Có mình đây rồi, cậu đi làm việc của mình đi"
Hắn do dự không nỡ đi nhưng có cuộc họp quan trọng không đi không được. Có Tuệ Liên là nhân viên điều dưỡng chăm sóc cũng yên tâm phần nào.
Nhìn vào đồng hồ đứng lên: "Phiền cậu rồi, tôi đi một chút chiều sẽ đưa hai đứa nhỏ đến đây"
Nhờ vã đã xong, hắn vội lấy áo khoác đi ngay, Tuệ Liên ngồi chống cằm nhìn Tú Vy.
"Trường Niên đúng là người chồng tốt"
...
Phong Hàn đưa nhỏ về phòng, mặt nghiêm nghị không còn đùa đùa như lúc nãy.
Anh đặt nhỏ xuống nghiêm giọng: "Ba đã dặn con bao nhiêu lần rồi, phụ nữ là những niềm đau không được dây dưa"
"Dạ, con sẽ không tiếp cận chị gái nào nữa đâu"
Nhỏ cuối đầu nhút nhát nhận lỗi, Phong Hàn mỉm cười xoa đầu nhỏ.
"Con biết ra tốt rồi, ba có ca phẫu thuật, ở yên đấy không được đi đâu nghe chưa"
Trước mắt là vậy nhưng sau khi Phong Hàn rời đi, từ gương mặt phụng phịu ngây thơ trở nên tráo trở bĩu môi, nhái giọng anh.
"Phụ nữ là những niềm đau, con không được tiếp cận"
"Hèn chi ế thì phải nhưng mình muốn có mommy như anh Gia Minh và chị Ninh An"
Nhắc đến đó, Khải Hàn trở lại dáng vẻ đầy phiền muộn, mong chờ tình cảm của một người mẹ. Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay mình.
"Con muốn có mẹ, ba à"
Ngồi ủ rũ một mình cũng chán, nhỏ tuột xuống khỏi ghế lục lọi trong tủ một kim tiêm và chiếc mũ trắng đội lên đầu.
"Mình sẽ hóa trang thành bác sĩ Phong Hàn đi tìm mẹ"
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, phải ngắm mình trong gương xem thử giống ba mình chưa. Nếu ai có hỏi về chiều cao cứ nói uống thuốc teo nhỏ là được.
Chiếc ghế khá cao nhảy xuống không chột cũng què đành tuột xuống. Đứng trước cửa quan sát thật kĩ không thấy ai mới lén đóng cửa bỏ đi.
"Lúc nãy mình gặp chị gái ở đây"
Khải Hàn lần mò đến vị trí cũ nhìn lên trời dưới đất, các y tá đi ngang nhìn nhỏ cười tủm tỉm.
"Con bác sĩ Phong Hàn dễ thương quá ha, có điều hơi mập và lùn hihi"
Nghe những lời nói vừa khen vừa chê mà tim nhỏ nhức nhối muốn chạy lại chích mỗi người một mũi cho hả giận.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cáu gắt với chuyện nhỏ như con thỏ. Trọng tâm chính bây giờ là tìm chị phù thủy thích véo má trẻ con lúc nãy.
"A...trước đó mình phải đi thăm mẹ nuôi Tú Vy cái đã"
Nhưng còn một điều quan trọng chả biết phòng chỗ nào, đang loay hoay bỗng nhiên bị xách lên.
"Nhóc tính nghịch phá gì à"
Trường Niên vừa bước ra khỏi phòng gặp ngay Khải Hàn ngờ nghệch như tìm kiếm gì đó hỏi thăm.
Nhìn thấy hắn như thấy được vàng réo rắt ôm chặt nũng nịu.
"Ba nuôi, nhớ ba quá à, lâu rồi không gặp ba có nhớ Tiểu Hàn không?"
Dáng vẻ đáng yêu này hắn kìm lòng không nổi, hôn liên tục vào má nhỏ.
"Nhớ chứ sao không, sau mấy ngày không gặp bánh bao nhỏ biến thành bánh bao lớn rồi ha"
"Tại nhớ ba ăn nhiều tí mà"
Chim chuột được một lúc điện thoại hắn reo liên tục đành tạm biệt.
"Vợ ba trong đó đấy, con vào chơi nhớ đừng làm ồn"
"Dạ, ba đi làm vui vẻ, con sẽ làm vợ ba cười như điên luôn"
Hắn rời đi một lúc nụ cười ngây ngô dần tắt, vắt tay sau lưng bước từng bước dài.
Đứng trước cửa đưa tay gõ nhẹ: " Bác sĩ nha khoa...à không là đa khoa đây, tới giờ thông khám cho bệnh nhân rồi"
Tú Liên ở trong nghe giọng nói biến tấu quen quen đã đón được là ai. Môi nhếch nhẹ có chút nguy hiểm tiến dần tới cửa.
Tay xoăn tay áo gần khuỷa tay: " Lần này má của mi chết với bà"
Cô nhanh chóng mở cửa nhào tới túm lấy hai bờ má giật mạnh.
"Lúc nãy dám chơi bà nè...haha"
Tuệ Liên cười tít mắt như lập được chiến công hiển hách.
Nhỏ đứng há hốc mồm ngẩn nhìn, giật nhẹ áo cô hỏi.
"Chơi chị cái gì"
Đang ngủ quên trong chiến thắng cô bất chợt tỉnh giấc nhìn xuống dưới, lắp bắp.
"Nhóc đây, còn người mình đang véo má là"
"Là ba em đấy"
"Thôi xong"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Vietwriter
Hà Phong nghe tiếng gọi nhếch môi: "Cá dính câu rồi"
Y làm mặt lo sợ sẽ bị trừ lương tháng này buồn bã bước tới.
"Cảm ơn cô rất nhiều, thật sự tôi không muốn làm phiền cô đâu"
Y cuối gầm ôm hộp thức ăn vào trong, Thanh Nhi ngỡ ngàng chạy theo chặn lại.
"Đi đâu đấy"
"Đi nấu cho cô ăn"
"Nấu ăn, ai mượn"
Tự nhiên có người tự tiện vào thẳng phòng bếp, tâm trí có hơi rối bời. Đồ đạc bị Hà Phong làm rối tung cả lên.
Với tính cách này, cô ta không chịu được chạy tới, mới mở miệng luồn thức ăn xộc vào mũi.
Mùi thơm thoang thoảng làm quên cơn giận bị cuốn hút theo.
"Ngon vậy, cho miếng đi"
....
Phong Hàn bỏ đi khiến Tuệ Liên càng thêm bức bối nhưng trong bệnh viện không cho phép cô làm ổn.
Cánh cửa được cô mở ra bước vào trong, Trường Niên nhìn thấy cô đứng dậy.
"Cậu tới đây khi nào"
"Mình chỉ mới tới thôi, Tú Vy sao rồi"
Cô thoáng nhìn Tú Vy đặt bì trái cây lên bàn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Có mình đây rồi, cậu đi làm việc của mình đi"
Hắn do dự không nỡ đi nhưng có cuộc họp quan trọng không đi không được. Có Tuệ Liên là nhân viên điều dưỡng chăm sóc cũng yên tâm phần nào.
Nhìn vào đồng hồ đứng lên: "Phiền cậu rồi, tôi đi một chút chiều sẽ đưa hai đứa nhỏ đến đây"
Nhờ vã đã xong, hắn vội lấy áo khoác đi ngay, Tuệ Liên ngồi chống cằm nhìn Tú Vy.
"Trường Niên đúng là người chồng tốt"
...
Phong Hàn đưa nhỏ về phòng, mặt nghiêm nghị không còn đùa đùa như lúc nãy.
Anh đặt nhỏ xuống nghiêm giọng: "Ba đã dặn con bao nhiêu lần rồi, phụ nữ là những niềm đau không được dây dưa"
"Dạ, con sẽ không tiếp cận chị gái nào nữa đâu"
Nhỏ cuối đầu nhút nhát nhận lỗi, Phong Hàn mỉm cười xoa đầu nhỏ.
"Con biết ra tốt rồi, ba có ca phẫu thuật, ở yên đấy không được đi đâu nghe chưa"
Trước mắt là vậy nhưng sau khi Phong Hàn rời đi, từ gương mặt phụng phịu ngây thơ trở nên tráo trở bĩu môi, nhái giọng anh.
"Phụ nữ là những niềm đau, con không được tiếp cận"
"Hèn chi ế thì phải nhưng mình muốn có mommy như anh Gia Minh và chị Ninh An"
Nhắc đến đó, Khải Hàn trở lại dáng vẻ đầy phiền muộn, mong chờ tình cảm của một người mẹ. Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay mình.
"Con muốn có mẹ, ba à"
Ngồi ủ rũ một mình cũng chán, nhỏ tuột xuống khỏi ghế lục lọi trong tủ một kim tiêm và chiếc mũ trắng đội lên đầu.
"Mình sẽ hóa trang thành bác sĩ Phong Hàn đi tìm mẹ"
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, phải ngắm mình trong gương xem thử giống ba mình chưa. Nếu ai có hỏi về chiều cao cứ nói uống thuốc teo nhỏ là được.
Chiếc ghế khá cao nhảy xuống không chột cũng què đành tuột xuống. Đứng trước cửa quan sát thật kĩ không thấy ai mới lén đóng cửa bỏ đi.
"Lúc nãy mình gặp chị gái ở đây"
Khải Hàn lần mò đến vị trí cũ nhìn lên trời dưới đất, các y tá đi ngang nhìn nhỏ cười tủm tỉm.
"Con bác sĩ Phong Hàn dễ thương quá ha, có điều hơi mập và lùn hihi"
Nghe những lời nói vừa khen vừa chê mà tim nhỏ nhức nhối muốn chạy lại chích mỗi người một mũi cho hả giận.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cáu gắt với chuyện nhỏ như con thỏ. Trọng tâm chính bây giờ là tìm chị phù thủy thích véo má trẻ con lúc nãy.
"A...trước đó mình phải đi thăm mẹ nuôi Tú Vy cái đã"
Nhưng còn một điều quan trọng chả biết phòng chỗ nào, đang loay hoay bỗng nhiên bị xách lên.
"Nhóc tính nghịch phá gì à"
Trường Niên vừa bước ra khỏi phòng gặp ngay Khải Hàn ngờ nghệch như tìm kiếm gì đó hỏi thăm.
Nhìn thấy hắn như thấy được vàng réo rắt ôm chặt nũng nịu.
"Ba nuôi, nhớ ba quá à, lâu rồi không gặp ba có nhớ Tiểu Hàn không?"
Dáng vẻ đáng yêu này hắn kìm lòng không nổi, hôn liên tục vào má nhỏ.
"Nhớ chứ sao không, sau mấy ngày không gặp bánh bao nhỏ biến thành bánh bao lớn rồi ha"
"Tại nhớ ba ăn nhiều tí mà"
Chim chuột được một lúc điện thoại hắn reo liên tục đành tạm biệt.
"Vợ ba trong đó đấy, con vào chơi nhớ đừng làm ồn"
"Dạ, ba đi làm vui vẻ, con sẽ làm vợ ba cười như điên luôn"
Hắn rời đi một lúc nụ cười ngây ngô dần tắt, vắt tay sau lưng bước từng bước dài.
Đứng trước cửa đưa tay gõ nhẹ: " Bác sĩ nha khoa...à không là đa khoa đây, tới giờ thông khám cho bệnh nhân rồi"
Tú Liên ở trong nghe giọng nói biến tấu quen quen đã đón được là ai. Môi nhếch nhẹ có chút nguy hiểm tiến dần tới cửa.
Tay xoăn tay áo gần khuỷa tay: " Lần này má của mi chết với bà"
Cô nhanh chóng mở cửa nhào tới túm lấy hai bờ má giật mạnh.
"Lúc nãy dám chơi bà nè...haha"
Tuệ Liên cười tít mắt như lập được chiến công hiển hách.
Nhỏ đứng há hốc mồm ngẩn nhìn, giật nhẹ áo cô hỏi.
"Chơi chị cái gì"
Đang ngủ quên trong chiến thắng cô bất chợt tỉnh giấc nhìn xuống dưới, lắp bắp.
"Nhóc đây, còn người mình đang véo má là"
"Là ba em đấy"
"Thôi xong"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!