Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30 - Rung động
Vietwriter
Không khí trong cuộc họp cực kỳ căng thẳng, ý kiến của Tú Vy và Trường Niên hoàn toàn trái ngược nhau. Mọi người trong đó không biết phải theo ai họ đành phải dừng cuộc họp tại đây. Để có thời gian tìm hiểu và phân tích xem ý kiến của ai tốt nhất và có lợi nhất. Ước mơ được thoát khỏi tên tổng tài phiền phức tan biến. Khó khăn lắm cô mới chịu đựng tính khí ngang ngược của hắn đến bây giờ. Cô là người nóng tính rất dễ kích động, nếu để lâu khá khó để hòa đồng và hợp tác.
" Được rồi cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể giải tán"
Cô mệt mỏi gấp tờ lại, mọi người xôn xao một lúc rồi tản dần ra. Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dài của cô. Cô ngồi dậy đi ra khỏi ghế cảm thấy đầu hơi choáng váng mặt mày tối sầm lại, bóng tối bao trùm xung quanh. Cô xoa nhẹ đầu của mình nhưng càng ngày cô càng đau đầu hơn bất giác ngã xuống. Cô cứ tưởng mình sẽ nằm trên một thêm nhà lạnh lẽo nhưng không ngờ cô lại có cảm giác đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, như Mặt Trời sưởi ấm sau một mùa đông lạnh lẽo. Cô dựa vào một lát chợt nhận ra mình còn đang đứng trên mặt đất cô bất ngờ quay ngước mặt lên nhìn. Thì ra nãy giờ cô đang dựa vào người của Trường Niên. Cô giật mình đẩy hắn ra, đầu óc lại tối sầm choáng váng một lần nữa. Hắn kéo mạnh cô vào người, ôm chặt người cô lại, cô cảm nhận được từng thớ thịt của hắn, hắn chỉ lạnh lùng nhưng lo lắng nói với cô.
" Yếu thì đừng ra gió, tôi cho phép cô dựa vào đấy"
" Tôi không sao, tôi có thể đi được, tôi không cần sự trợ giúp của người đàn ông nào cả"
Cô thều thào nói với hắn, rồi bỏ đi hắn kéo cô lại bòng cô lên nhẹ nhàng nói.
" Nhưng tôi đâu phải đàn ông"
" Anh"
Cô cũng không còn sức lực nào để cãi cọ kháng cự với hắn nữa. Khi đối mặt với hắn cô không bao giờ cãi lại được những lời mà hắn nói, chưa bao giờ cô nghe sự chỉ dẫn của ai cả, ngay cả ba mẹ cô. Cô từ từ nhắm mắt lại dựa vào người hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong lúc mê man cô nhìn thấy được sự quan tâm ấm áp trong người hắn từng hơi thở và nghe được nhịp đập trong tim hắn.
" Không ngờ khi ở bên cạnh anh ta mình cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, mình còn ghét cay ghét đắng những phụ nữ trước mặt đàn ông tỏ vẻ yếu đuối, nhưng mình cũng như vậy. Đúng là cuộc đời thật khốn nạn"
Cô nhìn hắn suy ngẫm cười nhạt, khung cảnh trước mắt cô dần dần đen lại, rồi say vào giấc ngủ.
" Cô đúng là chẳng bao giờ biết đề phòng, để tôi dạy cho cô biết nhé"
Hắn nhìn cô đang say giấc vẻ mặt vụng về mà trong sáng cười nhếch. Hắn bòng cô ra xem đặt cô nhẹ nhàng lên xe, hắn cũng ngồi bên cạnh cô, đưa đầu cô dựa vào vai hắn.
" Thưa Chủ tịch chúng ta đi đâu"
Người tài xế quay người lại hỏi.
" Đến khách sạn Lệ Thủy"
Hắn lạnh lùng nói người tài xế cũng hiểu ý lái xe đi khỏi công ty của cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Không khí trong cuộc họp cực kỳ căng thẳng, ý kiến của Tú Vy và Trường Niên hoàn toàn trái ngược nhau. Mọi người trong đó không biết phải theo ai họ đành phải dừng cuộc họp tại đây. Để có thời gian tìm hiểu và phân tích xem ý kiến của ai tốt nhất và có lợi nhất. Ước mơ được thoát khỏi tên tổng tài phiền phức tan biến. Khó khăn lắm cô mới chịu đựng tính khí ngang ngược của hắn đến bây giờ. Cô là người nóng tính rất dễ kích động, nếu để lâu khá khó để hòa đồng và hợp tác.
" Được rồi cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể giải tán"
Cô mệt mỏi gấp tờ lại, mọi người xôn xao một lúc rồi tản dần ra. Không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dài của cô. Cô ngồi dậy đi ra khỏi ghế cảm thấy đầu hơi choáng váng mặt mày tối sầm lại, bóng tối bao trùm xung quanh. Cô xoa nhẹ đầu của mình nhưng càng ngày cô càng đau đầu hơn bất giác ngã xuống. Cô cứ tưởng mình sẽ nằm trên một thêm nhà lạnh lẽo nhưng không ngờ cô lại có cảm giác đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, như Mặt Trời sưởi ấm sau một mùa đông lạnh lẽo. Cô dựa vào một lát chợt nhận ra mình còn đang đứng trên mặt đất cô bất ngờ quay ngước mặt lên nhìn. Thì ra nãy giờ cô đang dựa vào người của Trường Niên. Cô giật mình đẩy hắn ra, đầu óc lại tối sầm choáng váng một lần nữa. Hắn kéo mạnh cô vào người, ôm chặt người cô lại, cô cảm nhận được từng thớ thịt của hắn, hắn chỉ lạnh lùng nhưng lo lắng nói với cô.
" Yếu thì đừng ra gió, tôi cho phép cô dựa vào đấy"
" Tôi không sao, tôi có thể đi được, tôi không cần sự trợ giúp của người đàn ông nào cả"
Cô thều thào nói với hắn, rồi bỏ đi hắn kéo cô lại bòng cô lên nhẹ nhàng nói.
" Nhưng tôi đâu phải đàn ông"
" Anh"
Cô cũng không còn sức lực nào để cãi cọ kháng cự với hắn nữa. Khi đối mặt với hắn cô không bao giờ cãi lại được những lời mà hắn nói, chưa bao giờ cô nghe sự chỉ dẫn của ai cả, ngay cả ba mẹ cô. Cô từ từ nhắm mắt lại dựa vào người hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong lúc mê man cô nhìn thấy được sự quan tâm ấm áp trong người hắn từng hơi thở và nghe được nhịp đập trong tim hắn.
" Không ngờ khi ở bên cạnh anh ta mình cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, mình còn ghét cay ghét đắng những phụ nữ trước mặt đàn ông tỏ vẻ yếu đuối, nhưng mình cũng như vậy. Đúng là cuộc đời thật khốn nạn"
Cô nhìn hắn suy ngẫm cười nhạt, khung cảnh trước mắt cô dần dần đen lại, rồi say vào giấc ngủ.
" Cô đúng là chẳng bao giờ biết đề phòng, để tôi dạy cho cô biết nhé"
Hắn nhìn cô đang say giấc vẻ mặt vụng về mà trong sáng cười nhếch. Hắn bòng cô ra xem đặt cô nhẹ nhàng lên xe, hắn cũng ngồi bên cạnh cô, đưa đầu cô dựa vào vai hắn.
" Thưa Chủ tịch chúng ta đi đâu"
Người tài xế quay người lại hỏi.
" Đến khách sạn Lệ Thủy"
Hắn lạnh lùng nói người tài xế cũng hiểu ý lái xe đi khỏi công ty của cô.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter