Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33 - Trả đũa
Vietwriter
Từ khi bị Tú Vy tặng cho một cú đá, hắn phải đến bệnh viện nơi bạn của hắn làm việc để kiểm tra xem có bị hư hại gì không. Sau khi kiểm tra xong hắn ngồi chễm chệ trên ghế chờ kết quả. Bác sĩ từ trong phòng bước ra mặt một bộ đồ trắng, mái tóc ngắn đen vuốt keo nhẹ, sở hữu một đôi mắt màu đỏ máu nhưng long lanh tuyệt đẹp, lông mi dài cong cong đen nhánh, bàn tay thon dài cầm tờ giấy kiểm tra, ngồi xuống bàn làm việc tháo chiếc kính cận ra nhìn tờ giấy thở dài.
" Phong Hàn! Biểu cảm của cậu là sao vậy"
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta khiến hắn lo lắng ngồi dậy rời khỏi ghế bước tới chỗ của Phong Hàn.
" Tình hình không khả quan cho lắm"
" Ý cậu là sao"
" Tổn thương bên ngoài thì không có nhưng tôi đã cảnh báo với cậu sau tai nạn 6 năm trước đã ảnh hưởng tới vùng sl( mấy từ tế nhị mình viết tắt nhé ∩__∩) gây hẹp ống dẫn t nay lại bị chấn động mạnh, e rằng có thể cậu sẽ không bao giờ có con."
" Không có con, cậu đùa với tôi à"
Hắn kinh động giận dữ nắm lấy cổ áo của Phong Hàn quát tháo. Anh gỡ tay hắn ra phủi vai áo của mình, lấy chiếc kính trên bàn đeo vào điềm tĩnh trước cơn thịnh nộ của hắn trả lời.
" Cậu bình tĩnh lại đi, tôi nói chỉ có thể thôi mà nhưng cậu không nghe lời tôi thì cũng hết cách, ở đây là bệnh viện gây ồn ào dễ bị bảo vệ túm cổ lắm"
" Được vì những đứa con tương lai tôi sẽ bấm bụng nghe lời cậu một lần" Hắn bình tĩnh lại ngồi xuống ghế.
" Dám không nghe"
" Cậu nói giề"
" Thôi được rồi không chọc cậu nữa! Trước hết trong ba tháng này cậu không được động đến phụ nữ, nhưng mỗi ngày cậu phải tự thỏa mãn nó một cách nhẹ nhàng để quen dần, nếu cậu không muốn tự mình làm thì tôi có một thiết bị hỗ trợ việc đó cho cậu, cậu muốn tự làm hay sử dụng thiết bị."
" Cậu nghĩ sao tôi có thể làm mấy chuyện thú tính đó, thiết bị đó bao nhiêu"
" 1tỷ"
" Cậu muốn cắt cổ tôi à" Câu trả lời của Phong Hàn khiến hắn giật mình quát.
" Không thì tự làm lấy, tôi cũng đâu ép cậu mua" Anh xoay ghế một vòng trả lời.
" Cậu được lắm, rất biết cách moi tiền đáng lí cậu nên làm nghề thợ mỏ hợp hơn làm bác sĩ đấy, 1 tỷ thì 1 tỷ, nếu tôi mà không có con tôi bắt cậu làm con tôi"
Hắn gật gù lườm Phong Hàn một cái rồi đùng đùng bước ra ngoài.
" Tôi chỉ học tập theo cậu thôi, chúc bạn hiền sớm sinh quý tử nhé"
Phong Hàn vẫy tay chào hắn cười trêu ngươi, hắn quay lại trừng mắt ra hiệu cảnh cáo bước ra ngoài đóng cửa một cái thật mạnh làm rung chuyển cả căn phòng.
"Công nhận có thằng bạn dễ dụ thật, lời hẳn 7 trăm triệu có tiền làm từ thiện rồi"
Anh quay bút cười một lúc rồi tiếp tục làm việc. Hắn vừa đi ra được một lúc thì có chuông điện thoại rung rung. Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn xem ai gọi.
" Thì ra là một thằng bạn nữa, có ba thằng bạn, một thằng biệt tâm biệt tích, một thằng thì đang làm mình bực dọc, thằng khác chui vào có cái để trút giận rồi"
" Alo...đi du lịch vui không"
Hắn bắt máy hỏi với giọng điệu châm biếm. Bên kia có tiếng Lăng Vũ đang thở hổn hển cầu cứu.
" Trường Niên cậu có thể đưa phi cơ tới đây đón tôi không? Hình như tôi mua nhầm vé đi Châu Phi rồi, hiện tại tôi đang ở một nơi toàn cát và nắng nếu ở đây một ngày nào nữa cậu sẽ mất đi người bạn thân dễ thương này mãi mãi đó"
" Tôi quên nói cho cậu biết tôi đã lấy lộn vé của cậu"
" What the...cậu thật là khốn nạn...còn không mau đưa người tới rước tôi về...nếu tôi có chết biến thành ma tôi cũng sẽ bám theo cậu" Bên đầu dây bên kia nghe giọng điệu hừng hực đầy tức tối hét vào tai của hắn.
" Nghe giọng còn khỏe chán, tôi nói cho cậu biết một khi cậu lựa chọn về là sẽ không còn kì nghỉ nào nữa đâu đấy."
" Tôi chả cần kì nghỉ nào từ cậu. Mau đưa tôi về đi...a...rắn rắn" Lăng Vũ la lên một tiếng rồi tắt máy, hắn sững sốt bắt đầu cảm thấy có lo lắng.
" Có phải mình hơi quá lố phải không. Tiểu Anh bay tới xa mạc Sahara theo tín hiệu mà đã gửi trong 2h phải tới đón Lăng Vũ ngay"
" Vâng, thưa lão đại"
" Chắc cậu ấy mặt dày...à...không mạn lớn chắc không có chuyện gì xảy ra đâu"
Hắn tự trấn an mình, nghỉ đến tốn 1 tỷ với chuyện gì đâu hắn lại tức tối nghiến răng.
" Lý Tú Vy tôi sẽ cho cô biết cảm giác mất đi đứa con là như thế nào"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Từ khi bị Tú Vy tặng cho một cú đá, hắn phải đến bệnh viện nơi bạn của hắn làm việc để kiểm tra xem có bị hư hại gì không. Sau khi kiểm tra xong hắn ngồi chễm chệ trên ghế chờ kết quả. Bác sĩ từ trong phòng bước ra mặt một bộ đồ trắng, mái tóc ngắn đen vuốt keo nhẹ, sở hữu một đôi mắt màu đỏ máu nhưng long lanh tuyệt đẹp, lông mi dài cong cong đen nhánh, bàn tay thon dài cầm tờ giấy kiểm tra, ngồi xuống bàn làm việc tháo chiếc kính cận ra nhìn tờ giấy thở dài.
" Phong Hàn! Biểu cảm của cậu là sao vậy"
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta khiến hắn lo lắng ngồi dậy rời khỏi ghế bước tới chỗ của Phong Hàn.
" Tình hình không khả quan cho lắm"
" Ý cậu là sao"
" Tổn thương bên ngoài thì không có nhưng tôi đã cảnh báo với cậu sau tai nạn 6 năm trước đã ảnh hưởng tới vùng sl( mấy từ tế nhị mình viết tắt nhé ∩__∩) gây hẹp ống dẫn t nay lại bị chấn động mạnh, e rằng có thể cậu sẽ không bao giờ có con."
" Không có con, cậu đùa với tôi à"
Hắn kinh động giận dữ nắm lấy cổ áo của Phong Hàn quát tháo. Anh gỡ tay hắn ra phủi vai áo của mình, lấy chiếc kính trên bàn đeo vào điềm tĩnh trước cơn thịnh nộ của hắn trả lời.
" Cậu bình tĩnh lại đi, tôi nói chỉ có thể thôi mà nhưng cậu không nghe lời tôi thì cũng hết cách, ở đây là bệnh viện gây ồn ào dễ bị bảo vệ túm cổ lắm"
" Được vì những đứa con tương lai tôi sẽ bấm bụng nghe lời cậu một lần" Hắn bình tĩnh lại ngồi xuống ghế.
" Dám không nghe"
" Cậu nói giề"
" Thôi được rồi không chọc cậu nữa! Trước hết trong ba tháng này cậu không được động đến phụ nữ, nhưng mỗi ngày cậu phải tự thỏa mãn nó một cách nhẹ nhàng để quen dần, nếu cậu không muốn tự mình làm thì tôi có một thiết bị hỗ trợ việc đó cho cậu, cậu muốn tự làm hay sử dụng thiết bị."
" Cậu nghĩ sao tôi có thể làm mấy chuyện thú tính đó, thiết bị đó bao nhiêu"
" 1tỷ"
" Cậu muốn cắt cổ tôi à" Câu trả lời của Phong Hàn khiến hắn giật mình quát.
" Không thì tự làm lấy, tôi cũng đâu ép cậu mua" Anh xoay ghế một vòng trả lời.
" Cậu được lắm, rất biết cách moi tiền đáng lí cậu nên làm nghề thợ mỏ hợp hơn làm bác sĩ đấy, 1 tỷ thì 1 tỷ, nếu tôi mà không có con tôi bắt cậu làm con tôi"
Hắn gật gù lườm Phong Hàn một cái rồi đùng đùng bước ra ngoài.
" Tôi chỉ học tập theo cậu thôi, chúc bạn hiền sớm sinh quý tử nhé"
Phong Hàn vẫy tay chào hắn cười trêu ngươi, hắn quay lại trừng mắt ra hiệu cảnh cáo bước ra ngoài đóng cửa một cái thật mạnh làm rung chuyển cả căn phòng.
"Công nhận có thằng bạn dễ dụ thật, lời hẳn 7 trăm triệu có tiền làm từ thiện rồi"
Anh quay bút cười một lúc rồi tiếp tục làm việc. Hắn vừa đi ra được một lúc thì có chuông điện thoại rung rung. Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn xem ai gọi.
" Thì ra là một thằng bạn nữa, có ba thằng bạn, một thằng biệt tâm biệt tích, một thằng thì đang làm mình bực dọc, thằng khác chui vào có cái để trút giận rồi"
" Alo...đi du lịch vui không"
Hắn bắt máy hỏi với giọng điệu châm biếm. Bên kia có tiếng Lăng Vũ đang thở hổn hển cầu cứu.
" Trường Niên cậu có thể đưa phi cơ tới đây đón tôi không? Hình như tôi mua nhầm vé đi Châu Phi rồi, hiện tại tôi đang ở một nơi toàn cát và nắng nếu ở đây một ngày nào nữa cậu sẽ mất đi người bạn thân dễ thương này mãi mãi đó"
" Tôi quên nói cho cậu biết tôi đã lấy lộn vé của cậu"
" What the...cậu thật là khốn nạn...còn không mau đưa người tới rước tôi về...nếu tôi có chết biến thành ma tôi cũng sẽ bám theo cậu" Bên đầu dây bên kia nghe giọng điệu hừng hực đầy tức tối hét vào tai của hắn.
" Nghe giọng còn khỏe chán, tôi nói cho cậu biết một khi cậu lựa chọn về là sẽ không còn kì nghỉ nào nữa đâu đấy."
" Tôi chả cần kì nghỉ nào từ cậu. Mau đưa tôi về đi...a...rắn rắn" Lăng Vũ la lên một tiếng rồi tắt máy, hắn sững sốt bắt đầu cảm thấy có lo lắng.
" Có phải mình hơi quá lố phải không. Tiểu Anh bay tới xa mạc Sahara theo tín hiệu mà đã gửi trong 2h phải tới đón Lăng Vũ ngay"
" Vâng, thưa lão đại"
" Chắc cậu ấy mặt dày...à...không mạn lớn chắc không có chuyện gì xảy ra đâu"
Hắn tự trấn an mình, nghỉ đến tốn 1 tỷ với chuyện gì đâu hắn lại tức tối nghiến răng.
" Lý Tú Vy tôi sẽ cho cô biết cảm giác mất đi đứa con là như thế nào"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter