Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47 - Bắt cóc lần 2
Vietwriter
Sáng hôm sau như lời hứa Trường Niên chở Tiểu Khang đi chơi. Trên xe nó không ngừng nói liên tục vì đây là lần đầu tiên nó đi chơi ở đây.Nó cũng muốn tìm hiểu đất nước quê hương của bà ngoại nó. Từ khi về nước Tú Vy bận bịu với công việc còn Thiên Vũ thì ngày nào cũng đi đi về về,về đến nhà thì mệt mỏi nhốt mình trong phòng. Còn An Lạc thì lo chăm sóc làm đẹp và mỗi tối đều vào những hộp đêm tìm bạn trai nhưng không có ai dám làm quen vì bản tính khó chiều của cô. Chiếc xe ô tô dần dần dừng lại trước công viên trò chơi.
-Woa...đẹp quá chú papa ơi....
Nó chồm lên nhìn qua cửa ô tô trầm trồ. Ngoài đường người qua lại tấp nập có cả trẻ nhỏ và cụ già. Các hàng quán được trang trí lộng lẫy và bắt mắt đầy màu sắc như một thế giới đồ chơi thu nhỏ trong phim hoạt hình mà nó thích. Còn có những tiếng la hét trên các tàu lượn siêu tốc khiến nó càng thêm háo hức ngồi xuống nắm tay của Trường Niên lay qua lay lại.
- Chú papa mau lên đi, còn muốn chơi!
- Được rồi, ta sẽ cho con chơi đến sợ không dám chơi nữa đâu.
Hắn nhẹ nhàng trả lời bế nó bước xuống xe. Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu đen bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, chân mang đôi giày thể thao màu xọc đen trắng, mái tóc đen vuốt keo nhẹ chẻ ra hai bên gần tới đôi chân mày tướng quân , ra dáng một người đàn ông lạnh lùng đầy ngọt ngào. Còn Tiểu Khang thì mặc một chiếc quần yếm jean màu đen, và áo thun sọc caro ngang màu đỏ trắng, mang một đôi giày thể thao màu trắng. Cả hai bước xuống xe mọi ánh mắt đều nhìn vào họ nhất là máy cô gái trạc tuổi đôi mươi đứng chụm lại với nhau nhìn họ trầm trồ nhảy cẫng lên.
- Soái ca kia mọi người....hai cha con thật đáng yêu...tôi không ngờ lại gặp được mọi người đàn ông lịch lãm như vậy...chắc tôi chết mất...
Nhìn bộ dạng say đắm của các cô gái nhìn Trường Niên làm cho Tiểu Khang có vẻ không vui nó ôm hắn lại lấy người che phủ đầu của hắn hờn dỗi.
- Chú là của con chỉ một mình con được ngắm thôi.
- Được rồi, họ nhìn thì cứ kệ họ, miễn là chúng ta ở bên nhau là được rồi...
Trường Niên xoa đầu nó mỉm cười dỗ dành. Nó vui vẻ khi nghe hắn nói ôm chầm lấy cổ hắn dựa đầu vào. Hắn xoa đầu nó bước đi, đến một cửa hàng kem hỏi.
- Con thích ăn vị gì nào?
- Vị gì cũng được! Chỉ cần ăn cùng chú papa thôi ( cười tít mắt)
Hắn nhìn một vòng suy nghĩ xem ăn hương gì thì người chủ cửa hàng vui vẻ lên tiếng.
- Hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi quà lưu niệm cho khách hàng thứ 1000, quý khách đã may mắn là khách hàng thứ 1000, đây là món quà ạ.
Người chủ quán đưa cho hai người hai móc khóa, mỗi móc khóa là một nửa hình trái tim. Cả hai cầm mỗi chiếc móc khóa gắn lại với nhau thành một hình trái tim nhìn nhau cười.
- Đây là kem vị dâu hai vị đây...
- Cảm ơn ông chủ...
Trường Niên đặt Tiểu Khang xuống đất đưa kem cho nó. Nó tươi cười cầm lấy chiếc kem liếm láp nó. Hắn nắm tay dắt nó đi cả hai vừa đi vừa liếm kem rồi nhìn nhau cười. Đi một lát cả hai dừng lại một chiếc ghế đá hắn bế nó đặt lên ghế rồi ngồi xuống. Nó thả đôi chân nhỏ nhắn của mình đưa qua đưa lại , trên tay vẫn còn cầm chiếc kem đang tan chảy sắp tràn ra ngoài nó hí hoáy ăn gọn que kem trong một lần để khỏi chảy hết. Mặt mũi dính toàn là kèm Trường Niên lấy ra một chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp nó.
Đằng xa xa một chiếc ô tô đang đậu gần đó Tú Vy đang nhìn ra cửa sổ ô tô đang mở, mái tóc búi lên cao vài sợi tóc xõa xuống hai bên má, ánh mắt nhìn họ suy tư xen kẽ một chút sự hạnh phúc, một lát sau thở dài quay lại nói với tài xế.
- Chúng ta về công ty đi..
- Còn tiểu thiếu gia thì sao? ( người tài xế hỏi).
- Họ đang chơi với nhau, tôi nghĩ không nên làm phiền thằng bé.
- Dạ...thưa Lý Tổng...
Người tài xế nổ máy từ từ lui xe lại rồi chạy thật nhanh đi.
- Chú papa con muốn đi tàu lượn siêu tốc..
- Được rồi con đợi ở đây nha...chú sẽ đi mua vé( xoa đầu Tiểu Khang mỉm cười)
- Dạ
Nó cũng cười gật đầu đáp lại, Trường Niên tạm biệt nó rồi chen vào dòng người đông đúc trên đường đi chẳng mấy chốc nó không thấy hắn nữa. Nó chống tay lên ghế tươi cười nhìn xung quanh. Một chiếc ô tô từ đâu lao thẳng vào dòng người đang đi bộ kèm theo tiếng súng bắn chỉ thiên vang trời. Khiến ai nấy hoảng loạn và đè lên nhau chạy tán loạn. Chiếc ô tô chạy vào chỗ nó đang ngồi thắng phanh thật nhanh.
" Két...rầm"
Trong khi đang mua vé Trường Niên nghe thấy tiếng súng từ phía Tiểu Khang hắn giật tờ vé trên tay nhân viên hoảng loạn chạy thật nhanh nhưng đã quá muộn. Nó đã bị đám người trên xe bắt đi. Hắn vội vàng đuổi theo chiếc xe nhưng không còn đủ sức dừng lại chống tay lên đùi thở hì hục, giận dữ nghiến răng.
" Mẹ kiếp! Lại là băng đảng Mãnh Thú! Tao chưa sang bằng thì chúng bay vẫn chưa sợ"
Hắn trừng đôi mắt giận dữ, bước lên chiếc ô tô chạy như tên bắn đến Tổ chức Hắc Lau của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!
Vietwriter
Sáng hôm sau như lời hứa Trường Niên chở Tiểu Khang đi chơi. Trên xe nó không ngừng nói liên tục vì đây là lần đầu tiên nó đi chơi ở đây.Nó cũng muốn tìm hiểu đất nước quê hương của bà ngoại nó. Từ khi về nước Tú Vy bận bịu với công việc còn Thiên Vũ thì ngày nào cũng đi đi về về,về đến nhà thì mệt mỏi nhốt mình trong phòng. Còn An Lạc thì lo chăm sóc làm đẹp và mỗi tối đều vào những hộp đêm tìm bạn trai nhưng không có ai dám làm quen vì bản tính khó chiều của cô. Chiếc xe ô tô dần dần dừng lại trước công viên trò chơi.
-Woa...đẹp quá chú papa ơi....
Nó chồm lên nhìn qua cửa ô tô trầm trồ. Ngoài đường người qua lại tấp nập có cả trẻ nhỏ và cụ già. Các hàng quán được trang trí lộng lẫy và bắt mắt đầy màu sắc như một thế giới đồ chơi thu nhỏ trong phim hoạt hình mà nó thích. Còn có những tiếng la hét trên các tàu lượn siêu tốc khiến nó càng thêm háo hức ngồi xuống nắm tay của Trường Niên lay qua lay lại.
- Chú papa mau lên đi, còn muốn chơi!
- Được rồi, ta sẽ cho con chơi đến sợ không dám chơi nữa đâu.
Hắn nhẹ nhàng trả lời bế nó bước xuống xe. Hôm nay hắn mặc một bộ âu phục màu đen bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, chân mang đôi giày thể thao màu xọc đen trắng, mái tóc đen vuốt keo nhẹ chẻ ra hai bên gần tới đôi chân mày tướng quân , ra dáng một người đàn ông lạnh lùng đầy ngọt ngào. Còn Tiểu Khang thì mặc một chiếc quần yếm jean màu đen, và áo thun sọc caro ngang màu đỏ trắng, mang một đôi giày thể thao màu trắng. Cả hai bước xuống xe mọi ánh mắt đều nhìn vào họ nhất là máy cô gái trạc tuổi đôi mươi đứng chụm lại với nhau nhìn họ trầm trồ nhảy cẫng lên.
- Soái ca kia mọi người....hai cha con thật đáng yêu...tôi không ngờ lại gặp được mọi người đàn ông lịch lãm như vậy...chắc tôi chết mất...
Nhìn bộ dạng say đắm của các cô gái nhìn Trường Niên làm cho Tiểu Khang có vẻ không vui nó ôm hắn lại lấy người che phủ đầu của hắn hờn dỗi.
- Chú là của con chỉ một mình con được ngắm thôi.
- Được rồi, họ nhìn thì cứ kệ họ, miễn là chúng ta ở bên nhau là được rồi...
Trường Niên xoa đầu nó mỉm cười dỗ dành. Nó vui vẻ khi nghe hắn nói ôm chầm lấy cổ hắn dựa đầu vào. Hắn xoa đầu nó bước đi, đến một cửa hàng kem hỏi.
- Con thích ăn vị gì nào?
- Vị gì cũng được! Chỉ cần ăn cùng chú papa thôi ( cười tít mắt)
Hắn nhìn một vòng suy nghĩ xem ăn hương gì thì người chủ cửa hàng vui vẻ lên tiếng.
- Hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi quà lưu niệm cho khách hàng thứ 1000, quý khách đã may mắn là khách hàng thứ 1000, đây là món quà ạ.
Người chủ quán đưa cho hai người hai móc khóa, mỗi móc khóa là một nửa hình trái tim. Cả hai cầm mỗi chiếc móc khóa gắn lại với nhau thành một hình trái tim nhìn nhau cười.
- Đây là kem vị dâu hai vị đây...
- Cảm ơn ông chủ...
Trường Niên đặt Tiểu Khang xuống đất đưa kem cho nó. Nó tươi cười cầm lấy chiếc kem liếm láp nó. Hắn nắm tay dắt nó đi cả hai vừa đi vừa liếm kem rồi nhìn nhau cười. Đi một lát cả hai dừng lại một chiếc ghế đá hắn bế nó đặt lên ghế rồi ngồi xuống. Nó thả đôi chân nhỏ nhắn của mình đưa qua đưa lại , trên tay vẫn còn cầm chiếc kem đang tan chảy sắp tràn ra ngoài nó hí hoáy ăn gọn que kem trong một lần để khỏi chảy hết. Mặt mũi dính toàn là kèm Trường Niên lấy ra một chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp nó.
Đằng xa xa một chiếc ô tô đang đậu gần đó Tú Vy đang nhìn ra cửa sổ ô tô đang mở, mái tóc búi lên cao vài sợi tóc xõa xuống hai bên má, ánh mắt nhìn họ suy tư xen kẽ một chút sự hạnh phúc, một lát sau thở dài quay lại nói với tài xế.
- Chúng ta về công ty đi..
- Còn tiểu thiếu gia thì sao? ( người tài xế hỏi).
- Họ đang chơi với nhau, tôi nghĩ không nên làm phiền thằng bé.
- Dạ...thưa Lý Tổng...
Người tài xế nổ máy từ từ lui xe lại rồi chạy thật nhanh đi.
- Chú papa con muốn đi tàu lượn siêu tốc..
- Được rồi con đợi ở đây nha...chú sẽ đi mua vé( xoa đầu Tiểu Khang mỉm cười)
- Dạ
Nó cũng cười gật đầu đáp lại, Trường Niên tạm biệt nó rồi chen vào dòng người đông đúc trên đường đi chẳng mấy chốc nó không thấy hắn nữa. Nó chống tay lên ghế tươi cười nhìn xung quanh. Một chiếc ô tô từ đâu lao thẳng vào dòng người đang đi bộ kèm theo tiếng súng bắn chỉ thiên vang trời. Khiến ai nấy hoảng loạn và đè lên nhau chạy tán loạn. Chiếc ô tô chạy vào chỗ nó đang ngồi thắng phanh thật nhanh.
" Két...rầm"
Trong khi đang mua vé Trường Niên nghe thấy tiếng súng từ phía Tiểu Khang hắn giật tờ vé trên tay nhân viên hoảng loạn chạy thật nhanh nhưng đã quá muộn. Nó đã bị đám người trên xe bắt đi. Hắn vội vàng đuổi theo chiếc xe nhưng không còn đủ sức dừng lại chống tay lên đùi thở hì hục, giận dữ nghiến răng.
" Mẹ kiếp! Lại là băng đảng Mãnh Thú! Tao chưa sang bằng thì chúng bay vẫn chưa sợ"
Hắn trừng đôi mắt giận dữ, bước lên chiếc ô tô chạy như tên bắn đến Tổ chức Hắc Lau của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriternet!